Giáo Chủ Lạc Đường Ký

Chương 120: Ngoại truyện 5




Dương công tử nhanh chóng tìm được người quản lý ‘Nguyệt Ảnh’, kéo hắn lại uống trà, thở dài não nề.
Người quản lý hiện giờ là một đội phó.
Tuy cùng là đội phó, nhưng so với Nhâm Thiểu Thiên, cảm giác tồn tại của hắn thấp hơn nhiều, lúc trước vì từng trải lại rất kiên nhẫn nên mới được chọn làm đội phó, bình thường chỉ xử lý việc sinh hoạt, đến thời kỳ nhạy cảm thế này mới được người của ‘Nguyệt Ảnh’ coi trọng.
Đội phó hỏi: “Sao Dương công tử lại thở dài?”
Dương công tử nói: “Ta đang nghĩ liệu Ngụy Hải Đức và Đinh Nhất Thành có còn cánh tay nào chưa bẻ gãy không, sau này các ca của ta về Ma Giáo, liệu đám người đó có ghi hận rồi lấy ta ra khai đao không?”
Đội phó hận nhất loại chuyện này, tức giận nói: “Bọn chúng dám!”
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà,” Dương công tử lại thở dài, “Không nói về ta nữa, nói về các ngươi đi, sau này các ngươi có ý định gì chưa?”
Đội phó cũng thở dài.
‘Nguyệt Ảnh’ và ‘Thương Khung’ đều là lưỡi dao chính nghĩa của giang hồ, khác ở chỗ ‘Nguyệt Ảnh’ nòng cốt là Vệ Tấn và Nhâm Thiểu Thiên, ‘Thương Khung’ thì là Ngụy Giang Việt. Cho nên khi chuyện xảy ra, ‘Thương Khung’ không ngã xuống, đại đa số đều đi theo Ngụy Giang Việt, nhưng ‘Nguyệt Ảnh’ lại không biết phải đi đâu.
Thiếu gia của bọn họ trước đây chỉ biết ăn chơi, không biết làm gì, chỉ có một bộ phận nhỏ của ‘Nguyệt Ảnh’ là nguyện ý đi theo thiếu gia, một bộ phận khác thì vô cùng thất vọng, lựa chọn ngao du khắp phương trời như một vài người của ‘Thương Khung’, còn lại thì đều ở đây.
Đội phó nói: “Ta đang sầu vì chuyện này đây.”
Bản thân hắn tài cán thế nào hắn biết rõ, huống hồ hắn cũng không thích quản lý cả một đội, nếu Nhâm Thiểu Thiên cũng bỏ mặc bọn họ, hắn không biết tương lai nên đi thế nào.
Dương công tử thử nói: “Hay là ở lại Dương gia đã?”
Đội phó: “A?”
“Ngươi nghĩ xem, trong số các ngươi có ai bị hạ dược hay không vẫn còn chưa biết, ở lại cũng tiện để Phương tiểu thần y tra ra,” Dương công tử nói, “Còn ta lại sợ đồng bọn của đám Ngụy Hải Đức vẫn chưa diệt trừ hết, các ngươi lại không có chỗ để đi, ngươi thấy thế nào?”
Đội phó: “Cũng đúng…”
“Dương gia là danh môn, còn là một trong những bên bị hại, các ngươi ở lại cũng chẳng có gì mà không hợp,” Dương công tử nói, “Hơn nữa, nếu các ngươi còn muốn tiếp tục trừ gian diệt ác, dù sao cũng phải có chỗ đặt chân chứ, chi bằng ở lại đây, như vậy sau này gặp đại ca ta cũng tiện hơn, dần dần khuyên nhủ, có khi hắn sẽ tiếp nhận ‘Nguyệt Ảnh’.”
Câu cuối cùng đã thành công khiến đội phó động lòng, đồng ý luôn: “Vậy làm phiền rồi.”
Dương công tử vội xua tay nói không phiền gì hết, quyết định nuôi thật tốt đám người này, tránh cho đêm khuya bị bạch đạo đến đánh ngất xỉu, hắn cũng phải tìm nhị ca hỏi một chút, xem nhị ca có cách gì hay không.
Nghĩ vậy, hắn yên tâm hơn hẳn.
Bàn chơi mạt chược vẫn đang rộn rã.
Nhâm Thiểu Thiên chơi cùng bọn họ đến gần giữa trưa mới thấy bóng đệ đệ nhà mình, liền nhường vị trí cho Dương công tử vừa mới về, đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Hữu: “Dậy rồi?”
Diệp Hữu cười “ừ” đáp lại, thấy hình như đại ca muốn nói chuyện với mình, liền cùng ra ngoài với hắn.
Hai người chậm rãi đi trên con đường nhỏ trong vườn hoa, ai cũng không lên tiếng.
Hình như tuyết cũng sắp rơi, bầu trời xám trắng, vốn có chút ánh sáng ít ỏi cũng không thể tìm ra.
Nhâm Thiểu Thiên nhìn lên, giật mình nhớ đến ngày rời đi năm đó hình như cũng là thế này. Trải qua một buổi trưa, cảm xúc mãnh liệt trong lòng hắn cũng phai đi một ít, lại thêm sớm đã biết chuyện về Dương gia, nên hắn thấy có thể bình tĩnh tiếp nhận quá khứ, nhưng trước khi hỏi, hắn nói về một việc quan trọng hơn không liên quan đến: “Đệ với Văn Nhân Hằng…”
Diệp Hữu nói: “Là như vậy đấy.”
Nhâm Thiểu Thiên biết ngay là đáp án này, không hề bất ngờ chút nào.
Diệp Hữu hỏi: “Huynh thấy hắn thế nào?”
Văn Nhân môn chủ thế nào, người trong giang hồ đều biết, Nhâm Thiểu Thiên thành thật nói: “Nhân trung long phượng,” dừng một lát, hắn nói thêm, “Hắn rất tốt với đệ, đệ ở bên hắn ta cũng yên tâm.”
Diệp Hữu cười nói: “Năm sau bọn đệ sẽ kết hôn.”
Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Nhanh vậy sao?”
Diệp Hữu nói, “Ừ, sớm muộn gì cũng làm mà.”
Cũng đúng, Nhâm Thiểu Thiên vẫn không hề bất ngờ, nhưng lần này lại thấy hơi khó chịu.
Hắn quyết định chấm dứt đề tài này, đang định mở miệng, chợt nghe đệ đệ nhà mình nói một câu chẳng liên quan gì: “Hình như sắp ăn cơm rồi.”
Nhâm Thiểu Thiên nhìn y.
Diệp Hữu im lặng một lúc, khẽ nói: “Ăn cơm xong, chúng ta ra ngoài thành.”
Ngoài thành, nơi đó có mộ phần tổ tiên Dương gia.
Mắt Nhâm Thiểu Thiên tối lại, đáp: “Được.”
Bữa trưa vẫn náo nhiệt như ngày thường, tuy Nhâm Thiểu Thiên không có tâm trạng đâu mà ăn, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì, Diệp Hữu tất nhiên cũng không để lộ cảm xúc, chậm rãi ăn hết cơm trong bát, rồi cùng đại ca rời đi. Mấy người còn lại không hiểu, dò hỏi nhìn Văn Nhân Hằng.
Văn Nhân Hằng nói: “Bọn họ có việc ra ngoài một lát.”
Đám người: “A…”
Văn Nhân Hằng mỉm cười: “Được rồi, tất cả giải tán đi.”
Đám người: “…”
Không thể nói thêm mấy câu được sao?
Cả đám yên lặng nhìn hắn, cuối cùng vẫn không dám hỏi, chỉ đành không cam lòng tan đi.
Sắp đến năm mới, trên đường bày bán rất nhiều đồ tết, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, Diệp Hữu nhìn hai đứa bé đang chạy trên đường, đột nhiên nói: “Lần đầu tiên đệ gặp sư phụ, là vào ngày giao thừa.”
Nhâm Thiểu Thiên nhìn y, mặt của A Hữu rất gây họa, trước khi ra ngoài đã đeo lên mặt nạ của giáo chủ Ma Giáo, khiến người ta không thể thấy rõ vẻ mặt y thế nào.
Diệp Hữu nói tiếp: “Năm đó khi đám Ngụy Hải Đức xông vào giết, mẹ đẩy đệ đi ra từ lỗ chó, bảo đệ đến núi Hà Cực tìm Dụ lão xin ông thu nhận, cho nên đệ chạy một mình từ thành Hoa Dương đến thành nhỏ gần núi Hà Cực.”
Tim Nhâm Thiểu Thiên bỗng nói lên: “Mình đệ sao?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ, bây giờ nghĩ lại thấy rất khó tin.”
Y biết đại ca muốn biết rõ chuyện năm đó, lúc trước y gần giữa trưa mới quay lại cũng là vì lo nghĩ có nên nói ra hay không, nhưng sau khi tự hỏi vẫn quyết định sẽ nói, dù sao đại ca là Nhâm Thiểu Thiên, có thể đi lên chức đội phó của ‘Nguyệt Ảnh’, khả năng chịu đựng vẫn phải có, quan trọng là… y muốn lừa cho qua cũng không dễ.
Y khẽ nói: “Chạy trốn đến ngày thứ ba, đệ nghe người ta nói huynh cũng đã bị giết, nhưng lúc đó đệ không dám khóc…”
Nhâm Thiểu Thiên lặng im lắng nghe, cảm giác những tiếng ồn ã quanh mình như triều rút, bên tai chỉ còn một giọng nói làm bạn với hắn, kết nối nhịp đập trái tim và hơi thở. Đến khi hồi hồn lại, y phát hiện bọn họ đã ra khỏi thành từ lúc nào, nói: “Cho nên đệ rời khỏi Trung Nguyên? Lúc đó Văn Nhân Hằng không biết gì ư?”
Diệp Hữu nói: “Đệ không dám nói cho hắn biết.”
Nhâm Thiểu Thiên nghe vậy rất đau lòng, nắm tay y kéo lại ôm chặt người vào lòng.
Ám vệ Ma Giáo được giáo chủ sai đi mua đồ, lúc này quay về thấy vậy, liền đứng cách đó không xa không dám lại gần. Nhâm Thiểu Thiên liếc thấy hắn, nên mới buông đệ đệ ra. Ám vệ liền vội vàng tiến lên, đưa đồ cho giáo chủ.
Diệp Hữu khen một câu, rồi bảo thủ hạ quay về trước, dẫn đại ca đến mộ phần của Dương gia.
Thù hận của y đã lắng đọng qua nhiều năm, nhưng Nhâm Thiểu Thiên lại thấy rất lạ lẫm như Dương công tử, nhìn thấy bia mộ lại nhớ đến đám Ngụy Hải Đức, nhíu mày hỏi: “Không đổi cái khác sao?”
Diệp Hữu nói: “Thù đã báo rồi, không sao đâu, huống hồ gì năm đó các tiền bối bạch đạo cũng bỏ công sức, huynh có thể bỏ qua hai tên kia.”
Nhâm Thiểu Thiên không nói gì, nhìn chữ trên bia mộ, trong đầu bỗng xuất hiện những hình ảnh hồi còn bé, cảm xúc đã được kìm nén lại tuôn trào, hắn quỳ xuống, cố nén nghẹn ngào, khàn khàn nói: “Cha mẹ, đứa con bất hiếu… đã về rồi.”
Diệp Hữu nhắm mắt giảm bớt chua xót trong mắt, một lúc sau lại mở ra, quỳ bên cạnh hắn, tay cầm nén nhang vừa mua, cùng đại ca thắp hương cho người nhà.
Y im lặng một lúc: “Có một chỗ, huynh đi một chuyến với đệ.”
Sau khi về nhà, Nhâm Thiểu Thiên giam mình trong phòng không ăn cơm. Mấy vị trưởng lão với Dương công tử không biết lý do, định đến hỏi nhưng Diệp Hữu ngăn lại: “Để huynh ấy yên tĩnh một lúc.”
Mọi người càng không hiểu: “Thiểu Thiên tiểu ca sao vậy?”
Diệp Hữu nói: “Bọn ta mới từ ngoài phòng về, đừng làm phiền huynh ấy.”
Mọi người đã hiểu, đau lòng thay Thiểu Thiên tiểu ca, đứng ngoài cửa một lúc, rồi mới rề rà rời đi.
Văn Nhân Hằng đoán được nguyên nhân thật sự, kéo sư đệ vào phòng hỏi: “Ngươi dẫn hắn đến thung lũng?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ, ta không nói thì Vệ Tấn cũng sẽ nói.”
Hơn nữa năm nào y cũng đến thung lũng, đại ca nhà y đâu dễ lừa, sớm muộn gì cũng phát hiện, chi bằng hiện giờ nói ra luôn.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Vệ Tấn cũng biết?”
Diệp Hữu nói: “Năm đó khi ta với Vệ Tấn liên thủ đã từng có một giao ước, nếu hắn chết ta sẽ chôn hắn trong mộ phần của Tưởng gia, còn nếu ta chết, hắn sẽ chôn ta ở ba nơi.”
Văn Nhân Hằng vừa nghe liền hiểu, nói: “Núi Hà Cực, mộ phần tổ tiên Dương gia và thung lũng?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ.”
Văn Nhân Hằng nói: “Hẳn ngươi cũng biết ta chắc chắn sẽ liệm xác cho ngươi.”
Diệp Hữu: “… Sư huynh, ta hơi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Văn Nhân Hằng không thèm nghe, mỉm cười nhìn y, giọng rất dịu dàng: “Ngươi đưa ra cách gì cho hắn?”
“Cũng không có gì,” Diệp Hữu nhìn hắn, lùi về sau mấy bước, “Nói mấy câu như đợi ngươi chôn ta xong thì đào ra gì gì đó, dù sao…”
Văn Nhân Hằng nói tiếp: “Dù sao ta cũng không biết.”
Diệp Hữu sờ mũi: “Không phải ta không sao đấy à?”
Văn Nhân Hằng liếc nhìn, tiến lên nắm chặt tay y, thầm nghĩ tối phải dạy dỗ tai họa này mới được, rồi kéo y đến phòng ăn.
Nhâm Thiểu Thiên chỉ ở trong phòng một đêm, hôm sau đã đi ra.
Vẻ mặt của hắn vẫn như thường, không thấy có vấn đề gì hết, dường như chỉ buồn bã một lúc rồi thôi. Mấy vị trưởng lão rất yên tâm, thân thiết vây quanh hắn. Diệp Hữu biết đại ca sẽ phải khó chịu mấy ngày, nhưng dù sao đại ca cũng đã trải qua vô số sóng gió, đầu sỏ thì đã đền tội, dần dần rồi sẽ nguôi ngoai.
Năm mới sắp đến, không khí tết cũng ngày càng đậm hơn.
Bọn họ dù đến Ma Giáo hay Song Cực môn thì cũng không kịp đón giao thừa, nên ở lại đây qua tết luôn.
Còn Vệ Tấn thì đến thành Thủy Hợp, nơi đó gần Ma Giáo, hơn nữa còn có một đám dược nhân bị áp giải đến Ma Giáo, nên lúc trước Bạch trưởng lão và Hắc trưởng lão đã đi theo Vệ Tấn, đợi Vệ Tấn tế bái xong thì quay về Ma Giáo, giao đám dược nhân đó cho bạch đạo rồi tiện thể nhậm chức phó giáo chủ, giới thiệu cho giáo chúng.
Cho nên mấy người Vệ Tấn sẽ ở lại Tiểu Thanh Sơn đón năm mới, đám Diệp Hữu bàn bạc với nhau, quyết định sang năm mới sẽ về Ma Giáo trước, rồi đến Song Cực môn, nhưng trước đó, Diệp Hữu và sư huynh phải về núi Hà Cực dâng hương cho sư phụ.
Nhâm Thiểu Thiên biết ơn ơn cứu mạng của Dụ lão với đệ đệ năm đó, nên cũng đi cùng bọn họ đến núi Hà Cực, trên đường thấy đệ đệ và Văn Nhân Hằng thân thiết, hắn không thích lắm, nên đã chọn một ngày lấy lý do tâm sự với đệ đệ để ngủ cùng một phòng, để Văn Nhân Hằng cũng thấy không vui, nhưng cũng chỉ một lần vậy thôi, bởi vì trên lý trí hắn biết đệ đệ và Văn Nhân Hằng ở bên nhau rất hợp.
Mấy người đi rồi lại dừng, rất nhanh đã đến núi Hà Cực.
Căn nhà nhỏ trên núi Hà Cực vẫn y như năm đó, chỉ là nhìn mới hơn trước, hiển nhiên là Văn Nhân Hằng đã thuê người tu sửa lại.
Nhà có người quét dọn định kỳ, rất sạch sẽ, nhưng thực sự là quá nhỏ. Nhâm Thiểu Thiên tham quan một chút, thắp nén hương rồi đi, thuận tiện kéo luôn mặt sẹo đi cùng, nhường chỗ cho hai người kia.
Văn Nhân Hằng rất vừa lòng, kéo sư đệ ra sau núi, rảo bước trên con đường đá bước vào đình nhỏ: “Mấy năm qua, ngươi có đến nơi này không?”
Diệp Hữu nói: “Thỉnh thoảng, ngươi thì sao?”
Văn Nhân Hằng nói: “Ngươi nói xem?”
Diệp Hữu cười cười.
Năm đó cũng chính ở nơi này, y chuốc rượu cho sư huynh rồi nhân cơ hội quyến rũ đối phương, lúc đó bên ngoài mưa rơi tí ta tí tách, cả trời đất như chỉ có mình hai người bọn họ.
Văn Nhân Hằng mỗi khi tế bái sư phụ xong sẽ đến đây ngồi một lúc, lần nào cũng tự hỏi rốt cuộc là do hắn sai, hay sư đệ cố ý làm vậy. Hắn nhớ đến quãng thời gian dày vò kia, ôn hòa nhìn sư đệ.
Diệp Hữu nhắc nhở: “Sư huynh, lúc nãy ngươi còn nói với sư phụ sẽ chăm sóc ta thật tốt.”
Văn Nhân Hằng vừa bực mình vừa buồn cười, kéo người ôm vào lòng.
Hai người ở trong nhà nhỏ mấy ngày.
Văn Nhân Hằng chịu trách nhiệm nấu nước nấu cơm, Diệp Hữu chịu trách nhiệm ăn uống hưởng lạc, mỗi ngày hai người đều nắm tay nhau đi tản bộ sau núi, ngày ngày trôi qua yên bình khiến Diệp Hữu cảm thấy quy ẩn giang hồ như vậy cũng không tệ, nhưng y vừa mới nghĩ đến điều này, thư của Tạ Quân Minh đã đến.
Trong thư nói Tạ Quân Minh muốn dẫn người của Vô Vọng cung và Trầm Hồng đến Ma Giáo chúc tết, mấy ngày nữa là đến nơi, hy vọng lúc đó tốt hơn hết là y đã về Ma Giáo tiếp giá.
Văn Nhân Hằng nói: “Chúng ta không đến kịp.”
Diệp Hữu cười tủm tỉm: “Ta biết.”
Văn Nhân Hằng liếc nhìn y: “Vậy thì?”
Diệp Hữu cười nói: “Tạ Quân Minh có một tật xấu, hễ có người mới thì y đều sẽ trêu chọc một phen.”
Cho nên khi Tạ Quân Minh đến Ma Giáo không thấy y đâu, chắc chắn sẽ dời sự chú ý lên Nhâm Thiểu Thiên và Vệ Tấn, đại ca của y không phải là người dễ chịu thiệt, y không hề lo lắng chút nào, trọng điểm là Vệ Tấn —— tất nhiên Vệ Tấn cũng không chịu thiệt, nhưng mấy năm qua Vệ Tấn vẫn luôn đè nén bản tính của mình, bây giờ rốt cuộc không cần phải kiêng dè gì nữa, có vẻ như đang phát triển theo hướng biến thái, nếu Tạ Quân Minh đối đầu với hắn, cảnh tượng đó chắc chắn rất đặc sắc.
Văn Nhân Hằng vừa nhìn vẻ mặt của sư đệ là biết y muốn đi hóng chuyện, dung túng cười: “Đi thôi, quay về.”
Diệp Hữu ừ một tiếng, nhìn đường núi uốn lượn, giật mình nhớ đến năm đó một mình hắn sắc mặt tái nhợt chạy xuống núi, khi đó tương lai mờ mịt, chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng có thể quay về đứng bên cạnh sư huynh một lần nữa.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Diệp Hữu cười, nắm chặt tay sư huynh, cùng rời núi Hà Cực.
HẾT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.