Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 107:




Khoảng cách tới lúc ra biển còn ba ngày, bọn họ không dám đặt chân vào khu rừng phía sau nữa, chỉ ở quanh bờ biển nhặt những thứ có thể nhóm lửa, hết rồi thì tình nguyện chịu lạnh ngủ cũng không vào rừng nhặt củi.
Hoàng hôn hôm nay Cao Thịnh Phong bắt một đống côn trùng cổ quái đến, bọn Yến Liễu kinh hãi: “Ngươi muốn làm gì?”
Cao Thịnh Phong cười âm trầm: “Đám trùng khốn này dày vò chúng ta lâu như vậy, ta muốn dùng chúng để sưởi ấm.” Nói xong ném túi côn trùng xuống, dùng đá đánh lửa đánh lửa lên. Không nghĩ tới đám côn trùng này thật sự có thể nhóm lửa, vừa bắt lửa đã bùng cháy. Mọi người mừng rỡ.
Lúc này Đạo Mai từ bờ biển về, lắc lắc thứ đang cầm trong tay: “Sư phụ, ta từ trong biển bắt được một con chim.”
Yến Liễu ngạc nhiên: “Chim biển?”
Đợi khi Đạo Mai đến gần mọi người mới nhìn kỹ, trong tay y quả nhiên nắm chặt một con chim to béo đang giãy dụa phát ra tiếng kêu như chim khách.
Yến Liễu sờ bụng, “Chúng ta nướng chim ăn đi, vài ngày rồi ta không ăn thịt.” Dứt lời xông lên, nhận lấy chim béo. Cầm trên tay đột nhiên “Ơ” một tiếng, “Cái cánh này…” Lật qua lật lại nhìn.
Đỗ Húy ngồi bên đống lửa xoa tay, “Lấy đến ta xem thử.”
Yến Liễu cầm chim béo tới, Đỗ Húy chưa kịp đưa tay nhận lửa đã đột nhiên tắt ngúm.
Yến Liễu hoảng sợ, “Thế này làm sao nướng?”
Lư Nhã Giang tới kiểm tra, phát hiện côn trùng chỉ mới đốt được một phần nhỏ, lửa vì sao tắt?
Sắc trời hoàng hôn tối mờ, đã vậy còn mất lửa, nhìn không rõ lắm. Đỗ Húy đưa chim béo đến sát trước mặt, sờ thân nó, đột nhiên giật nảy. “Đây là…”
Lư Nhã Giang thử dùng đá đánh lửa đánh lửa lần nữa, thế nhưng không đánh được. Đỗ Húy ôm chim béo đi ra xa tầm mười thước, Lư Nhã Giang đột nhiên đánh được lửa, lửa vẫn cháy tốt như vừa rồi. Mọi người hoặc mờ mịt hoặc giật mình nhìn đống lửa cùng chim béo trong tay Đỗ Húy.
Đỗ Húy nhờ ánh lửa cuối cùng có thể nhìn rõ, con “chim béo” này kỳ thật cũng không phải một con chim, mà là cá. Nó có thân cá nhưng có miệng và cánh chim giống chim khách, vảy ở đầu mút của cánh, sở dĩ Đạo Mai và Yến Liễu nhầm nó thành chim là vì nó có rất nhiều cánh, bao trùm cả cơ thể làm họ không thấy được thân cá của nó —— tựa như Hà La Ngư có mười thân, con cá này thì lại có mười cái cánh.
Đỗ Húy nói: “Đây là Tập Tập Ngư, một loại cá được đề cập tới trong Sơn Hải Kinh, nếu ta nhớ không lầm, thịt của nó của thể trị vàng da, hơn nữa có thể dùng dập lửa.”
“A…” Yến Liễu tiếc hận, “Không thể nướng, nghĩa là không thể ăn sao?”
Cao Thịnh Phong bước tới, nhận lấy Tập Tập Ngư, đánh chết nó rồi cắt một cái cánh, cầm cánh tới gần đống lửa, khoảng cách chừng năm bước, lửa “xèo” một tiếng tắt ngúm.
Hắn nói: “Giữ lấy, có thể dập lửa, nói không chừng mấy đảo phía sau có thể dùng được, ai biết tiếp theo sẽ gặp phải thứ gì. Giữ cánh đủ rồi, thịt cá có thể ăn.”
Hắn cắt hết mười cái cánh, mỗi người giữ hai, sau đó kê một tảng đá lớn trên lửa. Đám côn trùng hắn bắt tới dầu mỡ trong cơ thể nhiều, bắt lửa tốt nữa, chỉ chốc sau, tảng đá bị đốt đỏ, hắn rút tảng đá ra, mang cơ thể Tập Tập Ngư để lên rán, không bao lâu thịt cá đã ngoài cháy trong chín, hương thơm ngào ngạt. Một con Tập Tập Ngư cũng không nhỏ, dài chừng cánh tay người, rán chín chia ra, mỗi người đều có lộc ăn no.
Thời gian tới, bọn họ ôm bè trúc ra biển.
Đảo kế tiếp chủ nhân tự truyện chưa đặt chân tới nên trên đảo tột cùng có thứ hiếm lạ cổ quái gì không ai biết, giang hồ đồn đó là Hỏa Đảo, có người nói là Quái Vật Đảo, chưa chắc chắn được.
Lúc gần tới bờ biển đảo, nhiệt độ trong nước tăng cao. Vì lúc này đã là mùa đông, mới đầu nước biển xua đi giá rét trên người, bọn họ còn cảm thấy khá thoải mái, dần dần lại nóng không chịu nổi. Một cơn sóng đẩy Yến Liễu lên cao, Yến Liễu gào thét: “Ta muốn bị đun sôi rồi!” Sau đó hắn rớt xuống, nước biển nhấn chìm tiếng la của hắn.
Khó khăn lắm mới lên được bờ, mọi người nằm vật thở hổn hển, cả đám mặt đỏ như tôm luộc.
Yến Liễu hết hơi cào bới quần áo của mình: “Nóng… nóng…”
Đỗ Húy nói: “Nơi này hẳn là Hỏa Đảo rồi.”
Phía sau nơi họ đang đứng là một rừng cây, trong rừng mơ hồ truyền tới tiếng phụt phụt, có xa có gần, Cao Thịnh Phong tập trung lắng nghe một lúc, không nghe ra được là tiếng gì, chỉ đoán được là âm thanh phát ra từ khu rừng đó.
Nhiệt độ quá cao khiến mọi người uể oải không còn chút sức lực. Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang nghỉ ngơi chốc lát, định vào rừng nhặt ít củi hong khô quần áo. Song bóng ma trên đảo lần trước, giờ thấy rừng cây là bọn họ hơi quéo, do dự không dám vào.
Cao Thịnh Phong ngăn Lư Nhã Giang, “Ngươi ở đây chờ ta trước, ta vào xem, không thành vấn đề sẽ gọi người.”
Lư Nhã Giang nói: “Không, giáo chủ, để thuộc hạ đi trước.”
Cao Thịnh Phong xoa đầu y, “Ngoan. Ít nhất ngươi có thể áp chế ta.”’ Noi xong cất bước vào rừng.
Lư Nhã Giang bối rối nhíu nhăn cả mặt, đành ngoan ngoãn đứng đợi ngoài rừng cây.
Cao Thịnh Phong cẩn thận nín thở đi vào, vừa cảnh giác quan sát cảnh vật xung quanh vừa thử chậm rãi hít hai hơi. Đảo này cực kỳ nóng, từ phía ngoài có thể nhìn ra trong rừng không có chướng khí. Cây nơi đây sinh trưởng rất bình thường, tuy rằng Cao Thịnh Phong không biết đó là loại cây gì song ít nhất trên cây không có mặt người cũng đủ để lòng người sung sướng rồi.
Cao Thịnh Phong thở phào, hét ra: “Nhã Giang, ngươi vào đi.”
Chớp mắt một cái, Lư Nhã Giang xông tới bên hắn.
Cao Thịnh Phong rút đao, đang định chẻ chút củi về, đột nhiên chú ý trên cây kết một ít trái màu đỏ, có cái chỉ bằng chừng móng tay cái, có cái lớn như nắm tay người, giống giống trái mận, đỏ au, trông mà thèm. Thế là Cao Thịnh Phong cất đao, đưa tay hái, định mang về cho Đỗ Húy kiểm tra có thể ăn không.
Hắn chọn trái lớn nhất, tay vừa đưa tới đột nhiên cảm thấy không thích hợp —— trái cây kia hình như đang rung lắc, giống như có thứ gì bên trong muốn nổ bung ra, nơi đây không có gió thổi lay nó, thế nên đích xác là tự bản thân nó lắc.
Ngay khi Cao Thịnh Phong đang ngẩn người, bất ngờ phụt một tiếng, trái cây màu đỏ kia nổ bung, hóa thành một đoàn lửa khổng lồ, Lư Nhã Giang đang cúi người nhặt củi, nghe tiếng động sau lưng, giật mình quay đầu nhìn thì thấy toàn thân Cao Thịnh Phong bao trùm trong ánh lửa, sợ tới mức cả kiếm cả củi trong tay thả hết xuống đất, gào lên: “Giáo chủ!!!”
Đoàn lửa nhanh chóng tản đi, Cao Thịnh Phong như khúc gỗ đứng đực ra đó, may mà không thương tổn gì, ngay một sợi tóc cũng không cháy, tay thì vẫn duy trì tư thế giơ lên không trung —— hắn bị giật mình.
Lư Nhã Giang vội nhào tới, ôm hắn từ sau lưng. Cao Thịnh Phong lúc này mới hồi hồn, đưa tay lau thịt quả màu đỏ bắn tung tóe trên mặt hắn. Lư Nhã Giang thấy mặt hắn chảy đầy nước đỏ, tưởng là bị nổ xuất huyết, giọng run run kèm theo tiếng nức nở, cẩn thận lau máu trên mặt hắn: “Giáo chủ, giáo chủ, ngươi, ngươi, ngươi có đau không?”
Cao Thịnh Phong lè lưỡi liếm môi, thịt nước trái cây ngược lại rất ngọt. Hắn giả bộ suy yếu nói: “Ngươi liếm cho ta đi, ta sẽ hết đau.”
Lư Nhã Giang lập tức ngoan ngoãn hôn lên mặt hắn, dè dặt lè lưỡi liếm liếm, sau đó ngớ người.
Cao Thịnh Phong nhìn vẻ mặt mờ mịt của y, nhịn không được bật cười ha ha, vòng tay ôm eo y, giúp y liếm nước quả dính trên môi. Lúc này lại nghe “Phụt!” một tiếng, trái đỏ cạnh bọn họ nổ tung, cũng thả ra một đoàn lửa khổng lồ như thế. Lư Nhã Giang cảm nhận được sóng nhiệt đập vào mặt, nhưng lửa chưa kịp tới gần cơ thể bọn họ đã bị dập tắt, một vòng nhỏ xung quanh thân không có lửa, nhìn từ ngoài rất dễ nhầm bọn họ bị lửa bao trùm.
Lư Nhã Giang nghĩ lại, lập tức hiểu ra đây là nhờ cánh Tập Tập Ngư bảo vệ bọn họ. Y thở phào, lại nghĩ tới Cao Thịnh Phong vừa rồi cố ý trêu mình, hại y lo lắng, có chút tức giận, liếm thịt quả trên mặt Cao THịnh Phong, hung tợn cạp hắn một miếng. Cao Thịnh Phong lập tức không cam lòng yếu thế cắn trả, nhéo mông y: “Tạo phản hả!”
Lư Nhã Giang hầm hừ liếc hắn, bước qua nhặt Mai Văn Nữu Ti Kiếm và củi lên, bọn họ nhặt thêm ít nhánh cây rồi vội vàng ra ngoài.
Ba người trên bờ biển cực kỳ bất an, họ nghe thấy tiếng nổ truyền ra từ trong rừng, Yến Liễu loáng thoáng thấy được ánh lửa nữa. Thấy Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang an toàn trở ra, họ đều thở phào, lại thấy cả người bọn họ toàn là “máu”, sợ tái mặt.
Yến Liễu nói: “Sư phụ, chuyện gì vậy?”
Cao Thịnh Phong ném củi xuống, “Đây không phải Hỏa Đảo, là Bạo Tạc Đảo (Đảo nổ).”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Cao Thịnh Phong quay qua nói lời từ tận trái tim: “Ngươi không phải muốn trải nghiệm rèn luyện sao? Có thể sống mà xông qua cánh rừng nổ này, có thể làm tăng trải nghiệm của ngươi. Yên tâm đi, với thân thủ của ta và Lư Nhã Giang chỉ đổ chút máu, với thân thủ của ngươi, nhiều nhấtt là bị nổ mất một cánh tay cánh chân thôi.”
Yến Liễu căng thẳng nuốt nước miếng: “Ta ta ta, nếu chỉ còn một tay, làm sao luyện võ được.”
Cao Thịnh Phong nghĩ nghĩ, nói: “Không sao, nếu ngươi thật sự chỉ còn một tay, ta sẽ dạy ngươi công phu một tay. Nếu ngươi mất luôn hai cánh tay, ta sẽ dạy ngươi cách dùng miệng múa thương.”
Yến Liễu nước mắt tuôn trào, bi tráng ngẩng đầu: “Vâng, sư phụ yên tâm, ta không sợ!”
Đạo Mai cũng muốn khóc tới nơi, khẩn trương bắt cánh tay Đỗ Húy: “Sư sư sư sư phụ, ta sợ.”
Đỗ Húy mắt lạnh nhìn hai người. Tuy trên người họ toàn là “máu” nhưng không có bất kỳ miệng vết thương nào, quần áo cũng không có dấu vết bị cháy.
Lư Nhã Giang thấm nước lên vải bố, đi tới giúp Cao Thịnh Phong lau mặt. Lau xong, mặt Cao Thịnh Phong lại sạch sẽ như lúc đầu, không có lấy một vết thương. Vải bố nhuộm đỏ sau khi lau thịt quả dính lên người Cao Thịnh Phong được Lư Nhã Giang giặt sạch rồi bắt đầu xử lý vết bẩn trên người mình.
Đỗ Húy dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn bọn họ; Đạo Mai trợn tròn mắt trừng bọn họ; Yến Liễu tổn thương do bị lừa, buồn bực khẩy cỏ bên chân.
Lát sau, bọn họ nhóm lửa, không ai muốn gần đống lửa, bỏ quần áo hong cạnh đấy, người thì né ra xa ngồi.
Sắc trời đã tối, bọn họ quyết định hôm nay không vào rừng cây, trong rừng đầy trái nổ, tuy có cánh Tập Tập Ngư hộ thể, nhưng khắp nơi toàn tiếng nổ, mọi người sẽ khó ngủ.
Yến Liễu ngồi một bên nghiên cứu bản đồ, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang đến bờ biển bắt cá, Đỗ Húy cùng tiểu đồ nhi Đạo Mai ngồi trò chuyện.
Đạo Mai trào nước mắt nói: “Sư phụ, người của Ma Giáo thật đáng ghét. Theo chân bọn họ mỗi ngày của ta thật xui xẻo.”
Đỗ Húy xoa đầu y, thầm nghĩ không theo chân bọn họ mỗi ngày của ngươi cũng xui xẻo thôi. Nhưng vẫn dịu dàng an ủi: “Không sao, có sư phụ đây.”
Đạo Mai nắm bàn tay lại nhỏ giọng nói: “Ta muốn trả thù… Á!” Y đột nhiên ôm chân hét lên, dường như bị côn trùng cắn, miệng vết thương đau rát. Cúi đầu nhìn thì thấy trên mặt đất chỉ đầy lá khô. Y nhặt một mảnh “lá khô” lên, “lá khô” đột nhiên khép mở bắn ra một dòng chất lỏng trong suốt lên ngón tay y, đau rát nóng bỏng.
Y ném “lá khô” qua một bên, Đỗ Húy kéo tay y qua kiểm tra, lấy một hộp cao xoa lên, “Không sao, xoa một chút là được.”
Xoa xong, Đạo Mai nắn nắn ngón tay bị thương, tròng mắt xoay xoay, đá đống trùng lá khô có thể làm bỏng da đến cạnh bọc đồ của Cao Thịnh Phong. Y lại đi một vòng bờ biển, tìm dăm ba con trùng lá khô nữa thả tới chỗ ngồi của Cao Thịnh Phong.
Lát sau, Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang trở lại. Cao Thịnh Phong thấy chỗ mình ngồi có mấy cái lá khô, cũng không để ý mà đặt mông ngồi xuống, “Chỗ này… A!”
Hắn đột nhiên ôm mông nhảy dựng lên, Lư Nhã Giang lập tức vọt tới, “Làm sao?”
Cao Thịnh Phong cúi đầu nhìn đống “lá khô”, đá đá chân, “lá khô” đột nhiên nhúc nhúc, bắn ra đống nước. Hắn tức giận nhìn sang hướng hai sư đồ độc sư, hai người một nhìn trái một nhìn phải, làm như không liên quan đến mình. Đổ Húy thong thả chuyển đầu về, giật mình: “A, thật nhiều trùng lá khô!”
Cao Thịnh Phong nghiến răng, mông vừa đau vừa ngứa, nếu mà gãi thì thật mất phong độ, đành nhúc nhích chà chà cái mông.
Đỗ Húy móc một hộp cao đưa hắn, “Mau xoa lên đi, trùng có độc, không xử lý kịp da sẽ bị thối rữa.”
Cao Thịnh Phong không quá tin tưởng nhìn hắn.
Đỗ Húy thẳng sống lưng, thản nhiên nói: “Cao huynh lẽ nào còn sợ ta hại ngươi?”
Cao Thịnh Phong nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn không có lá gian này, thế là chộp lấy hộp cao trong tay hắn, hầm hừ kéo Lư Nhã Giang chạy đi.
Đỗ Húy trở về ngồi bên cạnh Đạo Mai, Đạo Mai hỏi: “Sư phụ, thuốc ngươi đưa hắn là…?”
Đỗ Húy cười nham hiểm: “Yên tâm, ta thật sự không có can đảm hại hắn. Chẳng qua trong thuốc có trộn ít nguyên liệu cay thôi.” Dứt lời lớn tiếng hô: “Cao huynh, thuốc nào xoa xong sẽ hơi rát, ngươi ráng chịu chút nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.