Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 118:




Khi bốn người đang giằng co, Yến Liễu do dự nói: “Chờ chút đã, mọi người đừng gấp, ta thấy không thích hợp lắm.”
Cao Thịnh Phong nhìn hắn, nói: “Không đúng chỗ nào?”
Yến Liễu dùng ngón tay nhanh chóng vẽ một tấm bản đồ rồi lấy ra tấm bản đồ da dê mang theo từ Yến Khê Sơn Trang, hai tấm bản đồ đặt kế nhau. Cao Thịnh Phong chần chừ một chút cũng đi tới, Lư Nhã Giang hạ kiếm theo sau, bốn người chia nhau vây quanh Yến Liễu.
Yến Liễu nói: “Các ngươi xem này, đây là vị trí đảo thứ chín, nếu chúng ta ở chỗ này, đi tới trước là đảo thứ mười, ta chắc chắn đi đúng hướng, những hòn đào này tập hợp thành hình xoắn ốc, đảo sinh sôi Nguyệt Kiến Thảo nằm chính giữa. Nhưng hiện tại, các ngươi xem,” Hắn chỉ về một hướng, xa xa có thể thấy hòn đào trước khi bọn họ đặt chân lên đây, “Nơi đó là hướng nam, nói cách khác, chúng ta tới đảo này là theo hướng bắc xéo về tây.”
Lư Nhã Giang nhíu mày, “Bản đồ sơn trang các ngươi không chính xác?”
Yến Liễu dừng một chút, nói: “Có khả năng này, nhưng vị trí chúng ta bây giờ, chắc chắn không phải đảo chính giữa.”
Cao Thịnh Phong nói: “Ý ngươi là…”
Yến Liễu chần chừ, nhỏ giọng: “Ta nghĩ chúng ta có thể chưa đặt chân tới hòn đảo thứ mười chân chính.”
Lời vừa thốt ra, mọi người trầm mặc.
Đỗ Húy nói: “Cao giáo chủ, ngươi không để ý ta nhìn Nguyệt Kiến Thảo một chút chứ?”
Cao Thịnh Phong nghĩ nghĩ, tránh lối.
Đỗ Húy tới bên Nguyệt Kiến Thảo ngồi xuống, cẩn thận xem xét. Hắn im lặng đếm đếm một lúc, bỗng nói: “Không đúng, đây không phải Nguyệt Kiến Thảo.”
Mọi người nghe vậy hoảng sợ, đồng loạt vây tới.
Đỗ Húy chỉ phiến lá nói: “Nguyệt Kiến Thảo chân chính, mỗi một gốc có chín lá, mỗi lá có chín phiến lá nhỏ, các ngươi đếm thử đi, gốc này có tám lá, mỗi lá tám phiến nhỏ!”
Cao Thịnh Phong và Lư Nhã Giang đếm thử, quả nhiên chỉ có tám lá. Lư Nhã Giang nghi hoặc nhìn Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong đang trầm ngâm suy nghĩ. Quả thật hắn từng nghe qua, Nguyệt Kiến Thảo mọc chín lá. Hắn nói: “Như vậy đây là loài thực vật gì, trông như Nguyệt Kiến Thảo?”
Đỗ Húy lắc đầu: “Ta không biết. Nhưng hiện tại ta tin Yến tiểu huynh đệ, nơi này rất có thể không phải đảo thử mười chân chính.” Lại nói, “Cao giáo chủ nếu tin tưởng ta, có thể để ta thử nghiệm.”
Cao Thịnh Phong nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Đỗ Húy nói: “Ta muốn đào gốc cây ra, thử dược tính của nó.”
Cao Thịnh Phong chần chừ, dù sao Nguyệt Kiến Thảo chỉ có một gốc, nếu tùy tiện đào ra lấy thử dược tính, để nó mất đi dược hiệu, một chuyến này chẳng phải không công? Là giả thì thôi, nếu gốc cây này là thật, toàn bộ hy vọng của Hàn Giang sẽ kết thúc, tâm ý hai mươi năm của hữu hộ pháp, cha ruột của Lư Nhã Giang… Tuy chuyện này xác thật khắp nơi để lộ dấu vết kỳ lạ, nhưng dù sao sự tình trọng đại, Cao Thịnh Phong không dám quyết định cẩu thả.
Tình hình lại tiếp tục giằng co.
Lát sau, Cao Thịnh Phong quay đầu hỏi Yến Liễu, “Nếu hòn đảo này không phải đảo thứ mười, như vậy chúng ta đã đi sai đường? Đảo thứ mười ở nơi nào?”
Yến Liễu do dự, “Nếu không phải đảo thứ mười… Ta nghĩ chúng ta vẫn đang ở trên đảo thứ tám, cho nên nước biển nơi này không mặn, có lẽ nó căn bản không phải nước biển mà là nước hồ thôi.”
Cao Thịnh Phong hỏi: “Nếu thật như lời ngươi nói, vậy ngươi có biết kế tiếp chúng ta phải đi theo hướng nào không?”
Yến Liễu cắn môi, gật đầu.
Cao Thịnh Phong suy nghĩ một chút, nói với Đỗ Húy: “Gốc cây này ta muốn đào mang đi, bất kể nó có phải Nguyệt Kiến Thảo thật không, nó đều thuộc về ta. Sau đó chúng ta theo lời Yến Liễu đi tiếp, xem đến cùng liệu còn hòn đảo nào khác không?”
Đỗ Húy suy tư một lúc, gật đầu đồng ý.
Vì thế Cao Thịnh Phong cẩn thận đào gốc Nguyệt Kiến Thảo tám lá khỏi mặt đất, bỏ vào hộp sắt chống thấm nước mà mình đã chuẩn bị từ trước, thấm chút nước rồi đóng kín hộp bọc lại bằng quần áo nhét vào bao đồ. Sau đó bọn họ cưỡi Thủy Mã, tiếp tục đi theo hướng Yến Liễu chỉ.
Lúc này đây lộ trình trong nước đã xa hơi, ước chừng hai canh giờ sau, trời cũng sắp tối mọi người mới thấy được một hải đảo cách đó không xa xuất hiện. Mỗi người vừa hưng phấn vừa thở phào —— như vậy đảo vừa rồi thật sự không phải đảo thứ mười, có lẽ Nguyệt Kiến Thảo sẽ như trong truyền thuyết mọc đầy một đảo, nếu vậy, bọn họ sẽ không cần tranh đoạt. Bất kể thế nào, từng người vẫn không hy vọng sẽ xảy ra tranh chấp với đối phương.
Lên bờ không bao lâu, trời đã tối hẳn. Bọn họ nghỉ ngơi một đêm rồi tiếp tục cưỡi Thủy Mã đi tới.
Sinh vật và môi trường trên đảo này cơ hồ giống y đúc với hai đảo trước, như thế càng khẳng định suy nghĩ của Yến Liễu, có lẻ mấy hòn đảo là cùng một đảo, thuộc về đảo thứ tám, nói cách khác, bọn họ ngay cả đảo thứ chín cũng chưa từng bước lên. Hòn đảo này lớn hơn hai đảo trước, “hai đảo” trước chỉ cần đi một ngày, hòn đảo này bọn họ cưỡi Thủy Mã đi suốt ba ngày mới thấy mặt biển lâu ngày không gặp.
Yến Liễu là người đầu tiên tiến tới, đứng ở bờ biển hét lớn: “Gió biển! Có gió biển!” Tiếp theo hắn quỳ xuống, vốc một vốc nước để lên miệng liếm, tức khắc khó chịu phun phè phè, sau đó cười như điên ngã ngửa trên bờ, “Mặn! Chát! Đây đúng là nước biển rồi!”
Những người khác theo tới bờ biển, gió biển thổi qua, mùi biển mặn vọt vào khoang mũi, quả thật làm bọn họ cảm động muốn reo hò!
Đạo Mai gác cằm lên lưng Đỗ Húy, nhỏ giọng: “Sư phụ, tốt quá.”
Đỗ Húy vui sướng không thể diễn tả thành lời, nhéo nhéo tay Đạo Mai.
Cả Cao Thịnh Phong cũng vui sướng nhướng mày. Hắn cũng không hy vọng xung đột với sư đồ Đỗ Húy.
Nhưng thời gian để bọn họ ra biển vẫn chưa tới, còn cần ở trên đảo hai ngày nữa mới có thể xuất phát tới đảo thứ chín chân chính. Xế chiều hôm đó, Cao Thịnh Phong mang hộp sắt đựng Nguyệt Kiến Thảo giả tám lá ra, đồng ý cho Đỗ Húy thử nghiệm dược tính của nó. Đỗ Húy ngâm nó ra nước rồi trả lại cho Cao Thịnh Phong, thêm vào dịch mật từ Kim Hoàn Xà lấy được từ đảo thứ nhất, trộn đều rồi bắt một con chuột đồng trên đảo để nó ăn thử. Ăn vào thuốc Đỗ Húy phối, không đến một thời gian một chun trà, chuột đồng toàn thân co rút, nôn ra một bãi chất lỏng màu đen, chốc lát sau đã chết, không qua bao lâu, xác của nó nhanh chóng mục rữa, da thịt tan biến hết, xương cốt bị nhiễm độc thành màu xanh tím, trên xương đầy ban độc và lỗ thủng cho bị ăn mòn.
Kết quả thí nghiệm làm mỗi người run sợ. Cao Thịnh Phong quả thật không thể tưởng tượng, nếu mình thật sự để Hàn Giang uống hết thứ này sẽ xảy ra chuyện gì.
Đỗ Húy nói: “Quả nhiên là thế. Tuy ta chưa từng nghe nói Nguyệt Kiến Thảo tám lá là thứ gì, nhưng nếu nó không phải Nguyệt Kiến Thảo chân chính vậy có lẽ là một gốc độc dược kịch độc. Nó biết mê hoặc lòng người, làm cho người ta nghĩ nó như Nguyệt Kiến Thảo có thể giữa bách độc, cuối cùng thành lợi khí giết người.”
Lời của hắn làm lòng người lạnh buốt. Quần đảo Mỗ Sơn đến cùng hiểm ác đến thế nào, có lẽ có người vì cứu thân nhân bạn bè trúng độc không tiếc tự mình đi vào chỗ hiểm, xông qua tầng tầng cửa ải, kinh qua vô số khó khăn, gần tới đích lại bị một gốc cây giả mê hoặc, cho là mình đã lấy được đến thuốc tiên trong truyền thuyết, sau khi trở về lại trơ mắt nhìn thân nhân bạn bè bị trúng độc hư thối trước mặt mình… Thật tàn nhẫn!!!
Sau đó, mọi người rất lâu không ai nói câu nào.
Trên đảo ngây người ba ngày, đợi gió chỉ hướng đảo kế tiếp, bọn họ chuẩn bị xuất phát tới đảo thứ chín chân chính. Vốn họ định nhờ Thủy Mã chở đi, không nghĩ tới Thủy Mã không muốn xuống biển, chỉ chịu bơi ở vùng nước hồ. Sau khi gặp Thủy Mã, họ vốn nghĩ bè trúc đã vô dụng nên quăng mất, lúc này không thể không chặt cây buộc thành bè năm mảnh, ôm bè nhảy vào biển.
Dập dìu trên biển hơn một canh giờ, bọn họ cuối cùng đã đặt chân lên hòn đảo thứ chín.
Đỗ Húy Đạo Mai nằm sấp trên bờ nghỉ ngơi, Cao Thịnh Phong vào đảo nhặt củi. Hắn vừa đi không bao xa, chợt thấy cách đó một khoảng có bóng hình di động, tập trung nhìn vào, hoảng hốt la lớn: “Quả nhiên có người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.