Giảo Phụ

Chương 78.2:




Ngày hôm sau, khi Vương Chính Khanh vào triều sớm thì có quan địa phương tặng hai mỹ nữ Dương Châu đến kinh, tìm biện pháp, đưa mỹ nữ tới trước mặt Ninh lão phu nhân, nói là tặng cho Vương Chính Khanh, để Ninh lão phu nhân xem qua trước.
Ninh lão phu nhân nhìn xuống, hai mỹ nhân đều có tướng vượng phu, không khỏi động lòng, nhất thời cho người mời Chân Ngọc qua nói chuyện.
Ngày đó Vương Chính Khanh trong triều, bởi vì một chuyện tranh cãi khá lớn, thương nghị cùng mọi người đến gần bữa tối còn chưa tan, trước là Cửu Giang vương, nay Hoàng đế Đường Tấn Phong liền giữ Vương Chính Khanh ở lại cùng dùng bữa.
Ngày trước Vương Chính Khanh ở trước mặt Cửu Giang vương, nói chuyện làm việc cũng là không có gò bó, chỉ là nay Cửu Giang vương đã đăng vị thành Hoàng đế, hắn liền chú ý rất nhiều, cũng để ý lễ tiết, cũng không dám vượt quá giới hạn nữa.
Đường Tấn Phong thấy Vương Chính Khanh kính cẩn hơn trước đây, thật ra thì trong lòng vui mừng tự đắc, chỉ là ngoài miệng lại nói: “Ái khanh, chúng ta ngày trước có phân tình như thế nào, giờ ngươi gò bó như vậy, cũng có chút thái quá rồi.”
Vương Chính Khanh cười nói: “Quân thần khác biệt, hôm nay không thể so với ngày trước, phải làm gương cho bên dưới, tự nhiên nên như thế.”
Hai người bàn luận hết chính sự, nhất thời nói tới quận chúa Đường Diệu Đan, Đường Tấn Phong thở dài nói: “Diệu Đan cũng là cố chấp, đến nay không chịu lập gia đình, chỉ đòi muốn xuất gia, không biết ái khanh có biện pháp gì khuyên nhủ nó không?”
Sau khi Đường Tấn Phong đăng vị, cũng đã thu hồi một chút tài quyền ban đầu của Trấn Bắc phủ, đưa vào trong quốc khố, bởi vậy có chút đâu lòng cho Đường Diệu Đan, lại muốn bồi thường, chọn một vị hôn phu tốt cho nàng, chỉ là Đường Diệu Đan cũng không nhận, vẫn đòi xuất gia làm ni cô, hiện nay náo loạn đến ai cũng nhức đầu.
Chuyện Đường Diệu Đan độc hại Chân Bảng, hình như đã bị Đường Tấn Phong lãng quên. Vương Chính Khanh không khỏi nhắc nhở Đường Tấn Phong, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, quận chúa Diệu Đan và Chân Bảng nhãn...”
Đường Tấn Phong chặn lời Vương Chính Khanh: “Thật ra thì hoàn toàn do trẫm. Năm đó trẫm thấy Chân Bảng nhãn có tài, liền muốn giữ tim của hắn, hứa hẹn nói chuyện tương lai, tự nhiên muốn gả Diệu Đan cho hắn, vì những lời này, Chân Bảng nhãn đối xử với Diệu Đan cũng không giống với người khác. Chỉ là trẫm không biết, Diệu Đan thì ra là có tâm tư khác, cũng không dao động với Chân Bảng nhãn. Nhưng Chân Bảng nhãn lại một lòng say mê. Sau lại...”
Vương Chính Khanh tuy biết những chuyện này từ trước, giờ này nghe lần nữa, trong lòng vẫn trầm xuống, rất không thoải mái.
Đường Tấn Phong nói: “Chân Bảng nhãn cũng mất nhiều năm, chuyện lúc trước cứ quên đi là tốt nhất. Hiện nay Diệu Đan cũng thương cảm, một khi nàng xuất gia, Trấn Bắc vương sẽ tuyệt hậu. Ái khanh hãy giúp đỡ nghĩ cách!”
Vương Chính Khanh bất đắc dĩ, chỉ đành phải nói: “Quận chúa gần đây không phải trầm mê trong hí kịch sao? Chỉ cần an bài thật tốt, cũng để cho một họa sĩ tài mạo song toàn gặp được quận chúa, như vở kịch vậy, sinh ra một câu chuyện xưa, hoặc là Quận chúa liền động lòng.”
Đường Tấn Phong vỗ tay nói: “Kế hay đó ái khanh!”
Vương Chính Khanh đi ra từ trong cung, bước chân nặng hơn bình thường, tâm tình hơi khó chịu. Tới khi hắn trở về phủ, thấy trong phủ không khí có chút kì lạ, nhất thời cảm thấy kì quái, cũng không đoái hoài suy nghĩ nhiều, chỉ tới phòng Ninh lão phu nhân thỉnh an.
Ninh lão phu nhân thấy hắn trở lại, cười nói: “Tam lang, hôm nay quan ở Dương Châu tặng hai mỹ nhân tới đây, nhìn bộ dạng vượng phu, ta vốn sợ Ngọc nương không chịu tiếp nhận các nàng, liền gọi Ngọc nương đi tới nhìn một chút, Ngọc nương lại chiều theo, đã giúp sắp xếp sương phòng, quét dọn đình viện, để hai di nương vào ở rồi.”
Vương Chính Khanh vừa nghe, cũng không có lộ ra nét mừng rồi, ngượ lại cau mày nói: “ Quan địa phương Dương Châu nào?”
Ninh lão phu nhân đã nói ra tên rồi nói: “Là một phần tâm ý của hắn, biết chúng ta trong phủ một di nương cũng không có, lúc này mới...”
Vương Chính Khanh cắt đứt lời Ninh lão phu nhân, lạnh nhạt nói: “A nương, bên cạnh A Cha cũng có di nương, nhưng các di nương chưa từng sinh hạ một trai nửa gái, con còn tưởng rằng nương không thích di nương sinh con. Hiện nay vị trí của con như thế, nếu để cho di nương sinh hạ trường tử, tương lai Ngọc nương lại sinh con trai thứ, khó tránh khỏi hỗn loạn. Cũng đừng quên, đất phong của Bát Vương gia không phải gần Dương Châu sao? Bát Vương gia và Tam vương gia là cùng mẹ sinh ra, quan địa phương Dương Châu đưa mỹ nhân tới, ai biết là lai lịch thế nào? A nương cứ thế mà nhận rồi?”
Ninh lão phu nhân cả kinh, chợt oán giận Chân Ngọc nói: “Ngọc nương cũng không nhắc nhở ta, cười hì hì dẫn theo hai vị mỹ nhân đi.”
Vương Chính Khanh hừ một tiếng nói: “Nàng thấy mỹ nhân, nào còn có đầu óc?”
”Cái gì?” Ninh lão phu nhân ngẩn ra.
”Không có gì?” Vương Chính Khanh có chút nhức não, Ngọc nương à Ngọc nương, trước kia nàng cũng không háo sắc, vì sao sau khi biến thành nữ nhân, lại như quỷ háo sắc, vừa thấy mỹ nhân liền không rời mắt được, một chút trí khôn cũng không có đây?
Chân Ngọc lúc này đang trong phòng uống trà đọc sách, nhất thời chỉ huy mỹ nhân áo hồng thêm hương vào lư hương, lại chỉ huy mỹ nhân áo xanh mài mực, nghe được mỹ nhân nũng nịu róc rách, trong lòng rộn rạo không thôi.
Ngày trước, một lòng nghĩ tới công lao sự nghiệp, uổng một bộ dạng tốt đẹp, nhưng không có hưởng thụ qua mỹ nhân, thật sự thua thiệt, tiếc nuối. Hôm nay có thể quang minh chính đại tiếp xúc với mỹ nhân, chỉ là người và vật đều không còn, ngay cả hình dạng cũng thay đổi, chỉ có thể nghĩ, không thể làm rồi, aiz!
Khi Vương Chính Khanh vén rèm vào phòng thì chỉ thấy trong phòng hai vị mỹ nhân như hồ điệp vờn hoa, bị Chân Ngọc chỉ huy loạn cào cào, nhất thời dừng chân, lạnh lùng nhìn Chân Ngọc.
Chân Ngọc vừa ngẩng đầu thấy Vương Chính Khanh tới, liền nói với hai mỹ nhân nói: “Hành lễ với Tam gia đi!”
Hai mỹ nhân vội vàng tiến lên hành lễ với Vương Chính Khanh, lại nhìn trộm Vương Chính Khanh, trái tim mừng thầm, cũng nghe đồn thủ phụ đại nhân trẻ tuổi tuấn tú, hôm nay vừa thấy, quả nhiên còn hơn lời đồn đãi, đi theo còn có cái gì tiếc nuối đây?
Vương Chính Khanh lại cũng không thèm nhìn tới hai mỹ nhân một cái, chỉ phất tay nói: “Tất cả đi xuống!”
Hai mỹ nhân có hơi ngạc nhiên, nhanh chóng thăm dò ánh mắt nhau, không dám nhiều lời, đã thối lui đến ngoài cửa.
Chân Ngọc lúc này mới phát hiện ra sắc mặt Vương Chính Khanh không ổn, không khỏi cau mày hỏi: “Đang yên đang lành, người nào chọc giận chàng rồi hả?”
Vương Chính Khanh vung tay áo nói: “Ngọc nương, trong lòng nàng rốt cuộc có ta hay không?”
Chân Ngọc có chút không hiểu:“Tam lang, con ta cũng đã sinh cho chàng rồi, chàng hỏi cái này không phải kỳ quái sao?”
Vương Chính Khanh căm tức nói: “Phủ nhà khác, đều là thê thất đề phòng phu quân cưới thiếp, chỉ muốn chuyên sủng, còn nàng thì sao, khó khăn lắm mới được an ổn, lại nhận hai mỹ nhân vào phủ, là có ý gì? Chẳng lẽ nàng còn hoài niệm trước kia, chỉ muốn vui đùa cùng mỹ nhân, mà quên sự tồn tại của ta sao?”
Nói đến cái này, Chân Ngọc đột nhiên cũng nổi giận, la ầm lên: “Ta còn chưa nói chàng...chàng lại nói đến ta? Không phải là chàng dây dưa không rõ với Bạch Cốc Lan sao? Các người còn tặng hà bao cho nhau, các người còn lén lút gặp mặt, còn liếc mắt đưa tình trước mặt ta, những thứ này ta không so đo với chàng, chàng lại so đo chuyện ta vui đùa cùng mỹ nhân.”
”Bạch Cốc Lan gì, ta đã chấm dứt với nàng ta từ lâu rồi, nam cưới vợ nữ gả chồng, đâu còn có dính líu gì nữa? Nàng không phải là còn lưu luyến quận chúa Đường Diệu Đan sao, nàng không phải là vì nàng mà chết sao? Lần đó nàng ta lên miếu Thanh Phong, không phải là vì muốn gặp nàng ta một lần, nàng cũng cố ý chạy đến miếu Thanh Phong sao? Thế nào, tình cũ khó dứt sao?” Những thứ ghen tức Vương Chính Khanh này xuống đáy lòng đã lâu, nay đột nhiên liền bộc phát.
Chân Ngọc miệng mở rộng, kinh ngạc cực kỳ nói: “Rốt cuộc là chàng ghen cái gì?”
Vương Chính Khanh lúc này mới nhớ tới mình lệch đề, kéo lại chủ đề nói: “Cho nàng một ngày, hai mỹ nhân này từ đâu đến, nàng hãy đưa trở về nơi đó đi.” Nói xong vén mành rời khỏi.
Nơi này Chân Ngọc tức giận thở nặng nề, thái độ gì vậy?
Ngày hôm sau, Ninh lão phu nhân cũng đã sai người trả mỹ nhân về, chỉ nói bát tự mỹ nhân không hợp với Vương Chính Khanh, không nên ở lại trong phủ các kiểu.
Qua mấy ngày, quan địa phương kia liền bị cấp trên khiển trách, còn bị giảm chức, thiếu chút nữa mất chức.
Bởi vì chuyện này, người có lòng lặng lẽ hỏi thăm, dò ra một tin, nói là thủ phụ đại nhân sợ vợ như hổ, không dám nạp tiểu thiếp. Nếu người nào dám tặng mỹ nhân tới cửa, cứ chờ mất chức đi!
Trận chiến tranh lạnh này giữa Chân Ngọc và Vương Chính Khanh, hẳn là kéo dài chừng mấy ngày.
Thấy đã là cuối xuân, sắp sửa đầu hạ, Chân Ngọc đột nhiên lại ngã bệnh, đại phu bắt mạch, lại không tra ra bệnh trạng, nhất thời có người báo Vương Chính Khanh biết.
Vương Chính Khanh vội vã vào phòng Chân Ngọc, thấy lần này bị bệnh, dung nhan nàng tiều tụy, có dự cảm xấu, đột nhiên phát sợ, nắm tay của nàng nói: “Ngọc nương, nàng không sao chứ?”
Chân Ngọc cho nha đầu và ma ma lui xuống, nhỏ giọng nói: “Tam lang, kiếp trước ta chết vào đầu mùa hè năm An Bình thứ hai, tính ra, chính là ba ngày sau, chỉ sợ lần này, không thoát khỏi chuyện kiếp trước.”
Vương Chính Khanh nghe xong sắc mặt tái nhợt, lại an ủi Chân Ngọc nói: “Ngọc nương, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Chân Ngọc nhìn Vương Chính Khanh, cũng phát giác, nay mình đã không bỏ được hắn, cũng không bỏ được tiểu Tú Đường. Nếu chết đi, tuyệt đối không cam tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.