Mùa hạ hôm nay lại bắt đầu nắng gắt nữa rồi, tiếng ve sầu thì kêu dồn dập làm cho Ái Niên có chút điếc tai mà gương mặt lại có chút khó coi.Sau đó thì cô đi xuống nhà uống 1 cốc nước mát lạnh rồi chuẩn bị cho buổi học thêm buổi chiều..
Cô vào nhà xách cặp ra đeo lên vai rồi vào nhà bếp thưa mẹ rồi mới đi " mẹ,con đi học đây ""
" Ừm,con nhớ mặc áo và đội nón vào đấy, trời đang nắng lắm ""_ bà Thục Quyên dặn dò xong thì vẫn tiếp tục công việc đang dở dang của mình.
Nhà có hai mẹ con nên cũng không khấm khá gì,ba cô mất sớm sau đó mẹ cô ở vậy nuôi cô cho đến hiện tại bây giờ.Buổi sáng bà ấy đi ra ngoài phụ việc cho ngươi ta còn chiều về sẽ chăm lo nhà cửa,nấu cơm,thêu thùa các thứ.Nhà cô thuộc dạng bình thường chỉ đủ ăn đủ mặc mà thôi nên bà ấy lúc nào cũng cố làm việc để cho con gái mình có 1 cuộc sống đầy đủ nhất...
Năm nay cô bé chỉ mới 11 tuổi thôi,độ tuổi của trẻ con,con nít vô tư hồn nhiên trong sáng như mây trời, nước đọng mà thôi cho nên khi bị bạn bè chọc ghẹo thì cô gái nhỏ này chỉ biết khóc mà thôi..
Ái Niên vừa đạp xe đến trường học vừa ngắm nhìn khung cảnh xung quanh bỗng nhiên thấy có 1 chàng trai vừa lướt ngang cô đó chính là người hàng xóm của cô đây mà Hà Quân Hiên anh ấy đã học lớp 12 và hiện giờ đang tập trung thì đại học cho nên mới bận bịu như vậy. Nói thì mói nhớ anh ấy thi đại học chẳng lẽ nào sắp tới sẽ không ở đây ở sao, không, không được đâu, mình sẽ nhớ anh ấy chết mất...
Do bản tính lề mề nên nữa tiếng sau cô mới đến trường học,bạn bè thì cũng vào lớp đến rồi chỉ có mình cô là đi muộn.Ái Niên chỉ biết cúi đầu xuống rồi đi xuống cuối lớp mà ngồi xuống....
Học trong lớp học thêm này cô không quen biết được 1 ai cả đúng thật cô đơn,hiu quạnh mà. Nghĩ lại cũng thấy chán chường nhưng cũng phải lấy tập sách ra học và làm bài tập chứ nếu không 1lát nữa sẽ bị no đòn cho mà xem.
Ngồi trong lớp mà hồn thì ở đâu chứ không phải ở đây nữa rồi.Đến 4 giờ chiều kết thúc bữa học thì cô bị thầy giáo gọi lại chấn chỉnh một chút.
"" Lần sau không được đi trễ,trong giờ học nhớ chú ý bài một chút.Mẹ em đóng tiền vào đây học đấy nên phải học cho tử tế ""
" Dạ,em biết rồi ""
Thầy giáo nói xong thì cũng ra về,Ái Niên cũng đi ra nhà xe lấy chiếc xe đạp của mình.
Buổi tối đó hai mẹ con đang ăn cơm ngon lành thì mẹ cô lại nhắc đến người con trai ấy " con gái con xem Quân Hiên đã sắp lên thành phố học đại học rồi kìa,mẹ không biết khi nào mới được gặp lại cậu ấy nữa ""
"" Mẹ nghe nói mấy ngày nữa là đi rồi con mau qua chào hỏi người ta đi dù gì cũng là hàng xóm lâu năm ""
Nhà của Quân Hiên thì rất giàu có cho nên người con trai đó đi học ở thành phố là chuyện bình thường mà thôi.Thục Quyên và nhà của Quân Hiên là hàng xóm lâu năm nên bà cũng muốn hỏi thăm một chút dù gì thì bạn bè hàng xóm của nhau..
Ái Niên khi nghe mẹ mình nói thì cũng có chút khựng người lại,chén cơm nãy giờ đã bị cô dầm bấy bá luôn rồi quả thực là cô không thể nước trôi được nữa rồi.Nửa tiếng sau cô phụ mẹ mình rửa chén rồi đi vào trong phòng nằm xuống nghĩ ngơi.Cô nằm thẳng người mắt nhìn lên trần nhà mà than thở:" anh ấy đi thật sao ""
Đột nhiên trái tim của thiếu nữ có một chút thổn thức,cô không muốn anh ấy đi đâu và cô muốn anh mãi mãi là hàng xóm của mình mà thôi.Rồi ngày tháng sau này không có anh ấy cô sẽ buồn chết mất chỉ mới vừa nghĩ đến mà đã thấy thiếu sức sống rồi.
"' Hơi...hơi ""
Người con gái nãy giờ cứ nằm đó mà thở dài liên tục bởi vì hiện tại cô không biết nên làm gì, ngày mai cô sẽ nói gì với anh đây.Cô sẽ chúc anh đi vui vẻ học thật giỏi hay là dù anh có đi đâu cũng phải luôn nhớ em đấy và chắc chắn anh ấy sẽ trả lời là:" đồ ngốc, tôi lớn rồi nên sẽ tự biết lo cho mình""
Suốt đêm đó cô cứ trằn trọc mãi không thể ngủ được,lăn qua lăn lại đến nỗi chiếc giường nó phát ra âm thanh kẻo kẹt luôn.Cho nên sang sáng hôm sau thứ đổi lại chính là 1đôi mắt thâm quầng,bọng mắt thì nhô cao lên trông rất là khó coi. Nghĩ lại cũng may giờ này mẹ mình không có ở nhà chứ nếu không sẽ bị giáo huấn 1 trận vì không chịu đi ngủ sớm cho mà xem.