Giao Thiên Đỉnh

Chương 5: Giao Thiên động người người vong mạng - Tham bảo vật Quỷ Cước mệnh chung




Đỉnh Giao Thiên vì có địa thế cao nên lạnh. Và càng lạnh hơn với thời khắc đã vào nửa đêm.
Phát hiện Tiểu Quặt thi thoảng chợt run lên, Liễu Tuyết Thanh khẽ khàng hỏi ướm :
- Ngươi lạnh hay đang sợ nên run?
Nó thì thào :
- Không lẽ tỷ đang run cũng vì lạnh như đệ?
Liễu Tuyết Thanh xích lại gần nó :
- Hóa ra ngươi lạnh? Vậy hãy đi gần ta cho ấm. Đã rõ chưa?
Tiểu Quặt quàng tay quanh vòng hông thon thả của Liễu Tuyết Thanh :
- Đệ cũng đoán tỷ run vì sợ. Sao vậy? Hay tỷ chợt có cảm giác bất an?
Liễu Tuyết Thanh bối rối, gỡ tay Tiểu Quặt ra :
- Ngươi học đâu cái thói trăng hoa sàm sỡ thế này? Nếu còn tùy tiện chạm vào ta lần nữa...
Tiểu Quặt bỗng phì cười :
- Đệ ngỡ tỷ cũng muốn được như thế để đỡ sợ. Nhưng giờ thì không cần nữa, đúng không? Vì hễ tỷ còn biết giận, ắt nỗi lo sợ cũng quên đi.
Liễu Tuyết Thanh cũng phì cười, tiện tay cốc lên đầu Tiểu Quặt :
- Ngươi là tiểu quỷ, vừa tinh ranh, vừa lém lỉnh, biết cách nói cho được lòng người. Nhưng cũng đúng, quả thật ta có hơi sợ, giờ bị ngươi chọc phá ta đã hết sợ thật.
Bỗng có một thanh âm thoảng nhẹ tợ hư không từ giữa màn đêm đen phát lên :
- Nhưng sao phải lo sợ, hở Thanh muội? Trừ phi có mưu đồ cùng lệnh sư, muội sợ bị người phát hiện đang có ý định lén tiến vào Giao Thiên động. Có đúng thế chăng? Hay sư phụ ta chỉ vì quá đa nghi nên ra lệnh cho ta phải mai phục ở đây chờ muội, mất một đêm lẽ ra được ngủ?
Tiểu Quặt giật thót người, bật hỏi :
- Là ai thế, Thanh tỷ? Vì sao vẫn có người cố tình mai phục chờ tỷ?
Trước mặt Tiểu Quặt lập tức có một bóng nhân ảnh xuất hiện :
- Còn ngươi là Đại Giáp? Hạng hạ nhân như ngươi sao dám vô lễ, gọi hảo muội tử của Điền Phương này là Thanh tỷ? Ngươi không muốn sống nữa sao tiểu oa nhi ngu xuẩn?
Liễu Tuyết Thanh chợt choàng tay kéo Tiểu Quặt lại gần :
- Điền Phương huynh không được hồ đồ, gọi y là tiểu oa nhi này nọ. Muội chấp nhận cách xưng hô của y, thiết nghĩ không liên quan gì đến huynh, cũng không can hệ đến chuyện y có là hạ nhân hay không. Vả lại, Tống bá bá có ý gì khi cố tình sai huynh mai phục ở đây chờ muội?
Điền Phương có dáng dấp ốm cao, thật không tương xứng với tên gọi, vì Điền Phương còn một ngữ nghĩa nữa là vuông vức. Điền Phương từ trên cao xạ mắt nhìn Tiểu Quặt :
- Ngươi đã được chọn, là một trong Thập Nhân Can, hàm ý chỉ là hạng thuộc hạ dưới quyền ta sai khiến. Hãy mau đứng lùi ra, nếu bất tuân chớ trách ta độc ác.
Tiểu Quặt nghe thế, càng đứng sát vào Liễu Tuyết Thanh hơn :
- Thanh tỷ, có phải sư phụ y chính là nhân vật được tỷ gọi là Tống bá bá?
Liễu Tuyết Thanh vẫn choàng tay qua hai vai Tiểu Quặt như cố tình tỏ ra thân thiện :
- Chính là Tống bá bá đệ đã một lần gặp. Đừng sợ, chỉ đến mai tỷ mới phải đưa đệ đến chỗ Tống bá bá. Nhưng vì chưa đến lúc, hiện giờ đệ vẫn là bào đệ của ta, sẽ không ai, kể cả y, đủ bản lãnh đe dọa đệ trước mặt ta.
Và vẫn giữ nguyên cảnh trạng thân thiện như thế, Liễu Tuyết Thanh hất hàm hỏi Điền Phương :
- Lời của Tuyết Thanh vừa nói có lẽ cũng đủ cho Điền Phương huynh thấu hiểu? Hay mau quay về và yên tâm, và ngay khi trời sáng muội sẽ tự khắc đưa y đến chỗ cần đến. Còn bây giờ, xin đừng làm phiền khoảnh khắc tâm sự ngắn ngủi trước khi tỷ đệ muội tạm chia tay.
Điền Phương vụt cười lạt :
- Tâm sự để chia tay hay chỉ là cách muội xua đuổi, để ta không ngăn cản ý đồ tiến vào Giao Thiên động của muội?
Liễu Tuyết Thanh cũng cười lạt :
- Muội biết muội có ý định tiến vào Giao Thiên động để nạp mạng hay không, sao Điền Phương huynh không thể đi theo muội vào đó một lần cho biết? Hay là huynh không dám, vì sợ mất mạng? Được thôi, huynh đã không dám thì chớ hỏi nhiều. Vì muội cũng như huynh, vẫn chỉ có một mạng, lẽ nào biết Giao Thiên động là tử địa cứ mạo hiểm tiến vào? Trái lại, để chiều ý hảo đệ đệ, muội chỉ muốn y một lần được nhìn thấy để biết thế nào là Giao Thiên động. Muội có thể đi tiếp được chưa? Nếu vẫn còn nghi, thế này nha, muội không hề ngăn cản huynh theo chân. Ngược lại, cũng mong huynh đừng viện dẫn nhiều nguyên do vô cớ hầu ngăn cản muội. Nếu huynh cố chấp, đừng trách muội tuyệt tình, trở mặt và động thủ cùng huynh.
Và nàng kéo Tiểu Quặt tiếp tục bước đi.
- Chúng ta cứ đi. Thử xem kẻ nào dám ngăn cản chúng ta.
Điền Phương bỗng gằn giọng :
- Không được đi. Hoặc giả, nếu muội muốn đi thi trừ phi muội đừng tỏ ra quá thân mật với y.
Liễu Tuyết Thanh khựng lại :
- Sao thế? Huynh có ý gì khi cố tình đề cập đến hai chữ quá thân mật? Đừng quên lời muội vừa nói, giữa muội và y chỉ là tình tỷ đệ. Muội không cho phép huynh có ý nghĩ hàm hồ.
Điền Phương hừ lạt :
- Là tỷ đệ nhưng vai chạm vai, thân kề thân. Muội bảo, nếu ta không nghĩ thế thì nên nghĩ theo cách nào đây?
Liễu Tuyết Thanh cũng hừ lạt :
- Muội không quan tâm cũng không muốn phí thời gian. Tóm lại, muội và y vì là tỷ đệ nên đang cần đưa y đến Giao Thiên động một lần. Mong huynh nể mặt, đừng tiếp tục gây khó khăn cho muội.
Liễu Tuyết Thanh toan lôi Tiểu Quặt bước đi, một lần nữa ý định của nàng liền bị Điền Phương ngăn cản. Không chỉ có thế, Điền Phương còn mở miệng nói những lời khó nghe :
- Muội không quan tâm nhưng Điền Phương này quan tâm. Hãy nhìn lại đi. Y tuy còn bé nhưng thân xác thì ngược lại, không nhỏ bé chút nào. Vì càng trông càng chướng mắt, như thể đang mục kích cảnh quấn quýt của đôi mèo mả gà đồng vào mùa giao phối. Hay muội cố tình khích nộ, muốn ta ban cho tiểu oa nhi một chưởng chết tươi?
Liễu Tuyết Thanh động nộ :
- Huynh thật vô sỉ, sao dám dùng những lời lẽ hạ lưu, so sánh Tuyết Thanh này với hạng mèo mả gà đồng, đang cố tình gầy chuyện trăng hoa?
Điền Phương có một thoáng bối rối :
- Nếu không đúng như thế, hà tất muội cứ choàng vai bá cổ tiểu oa nhi. Ta trông chẳng thuận mắt chút nào.
Liễu Tuyết Thanh buông tiếng hừ hậm hực :
- Muội cần gì quan tâm việc huynh trông có thuận mắt hay không. Vì đối với muội, miễn sao muội không cảm thấy thẹn với lương tâm là đủ. Còn huynh, nếu còn một lời nào tương tự, đừng trách muội buộc phải nhìn nhận lại tư cách của huynh.
Điền Phương bỗng quắc mắt nhìn Tiểu Quặt :
- Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu muội vẫn cứ tỏ ra quá thân mật với y, Điền Phương này quyết không bỏ qua cho y.
Liễu Tuyết Thanh chợt hất mặt :
- Huynh lấy tư cách gì ngăn cản, cấm đoán muội điều này, điều khác. Hãy nhớ, muội gọi huynh là huynh cũng vì thể diện của nhị vị sư phụ chúng ta. Bằng không, muội là muội, huynh là huynh, muội muốn làm gì thì cứ làm, chẳng một ai, kể cả huynh có quyền ngăn cản.
Điền Phương vụt cao giọng :
- Sao muội nói như thể không hay biết tấm chân tình từ lâu ta luôn dành cho muội? Ta yêu muội, muốn cùng muội trở thành phu thê. Bấy nhiêu đó há chưa đủ để ta có tư cách ngăn cản mọi hành vi dễ gây thành ngộ nhận của muội sao?
Liễu Tuyết Thanh cười phá lên :
- Huynh yêu muội? Ha... ha... ý huynh bảo lý ra muội nên cảm kích vì được huynh yêu? Tiếc thay muội lại không hề yêu huynh, có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ yêu huynh. Vì thế, loại tư cách mà huynh vì ngộ nhận mà cho là có, hóa ra chẳng mảy may tác động đối với muội. Huynh hiểu rồi chứ? Ha ha.
Điền Phương bối rối tột cùng :
- Muội không thể yêu ta? Vì sao? Vậy tại sao bấy lâu nay mọi hành vi cử chỉ muội dành cho ta đều như ngấm ngầm cho ta biết muội đã phải lòng ta? Hay tất cả chỉ là giả dối, kỳ thực muội chỉ đùa với ta? Hoặc điều đó nếu trước kia từng là sự thật thì lúc này vì muội bị tiểu oa nhi kia mê hoặc nên muội cố tình chối bỏ tình ta?
Liễu Tuyết Thanh quát :
- Chớ nói nhảm. Giữa ta với y chỉ là tỷ đệ, cũng như giữa ta và ngươi chỉ là tôn trọng nên mới có tình muội huynh. Nếu ngươi còn cố tình nhầm lẫn hoặc tìm cách hạ thấp danh giá và phẩm hạnh của ta, ngươi tin không nếu ta bảo sẽ cho ngươi một bài học?
Điền Phương vụt cười ngây dại :
- Là tỷ đệ nhưng lại thân cận âu yếm như đôi tình nhân? Thanh muội ơi Thanh muội, phẩm hạnh cùng danh giá của muội đã bị chính bản thân muội đánh mất rồi. Còn gì nữa để muội muốn ta tôn trọng? Ha ha...
Dù rất thịnh nộ nhưng Liễu Tuyết Thanh đã cố kiềm chế. Tiểu Quặt nhận ra điều đó rất rõ qua cánh tay của nàng, cho dù đang run bắn lên vẫn cố giữ nguyên trên vai nó và kéo nó cùng đi.
- Chúng ta đi. Nếu không, ta sợ sẽ khó giữ nổi bình tâm đối với hạng người hồ đồ như thế.
Thêm một lần nữa, ý định của nàng bị Điền Phương ngăn cản. Và lần này Điền Phương còn cố ý quật một luồng kình phong uy mãnh vào Tiểu Quặt.
- Không được đi, trừ phi muội lưu mạng y lại cho ta.
“Ào”...
Liễu Tuyết Thanh lập tức kéo Tiểu Quặt lui về phía sau nàng, đồng thời cũng hất tay phất một loạt kình ngăn cản luồng kình phong của Điền Phương.
- Ngươi muốn chúng ta trở mặt động thủ với nhau thật sao? Vậy thì đây.
“Ầm”.
Tiếng chấn động vang dội, vọng vào tai làm Tiểu Quặt ngầy ngật người và choáng váng. Nhưng cũng nhờ đó nó mới biết thế nào là bản lãnh lợi hại của người đã luyện qua công phu. Nó nghe Điền Phương giận dữ gầm vang :
- Sao muội cứ luôn bao che và lo lắng cho tiểu oa nhi? Hay muội đã bất kể sỉ diện, vẫn đem lòng yêu thương khi biết y chỉ là một đứa bé? Muội không biết xấu hổ thật sao? Mau tránh, để ta giúp muội kết liễu y. Khiến muội không bị y mê hoặc nữa.
“Ào”...
Liễu Tuyết Thanh vẫn quyết liệt cùng Điền Phương đối đầu, không để Tiểu Quặt bị Điền Phương gây tổn hại. Nàng quát :
- Ngươi càng nói càng hồ đồ. Nếu không cho ngươi nếm mùi lợi hại có khác nào ta tự thừa nhận đã bị mê hoặc như ngươi nói. Hãy đỡ!
“Ầm”.
Cuồng phong va chạm không chỉ gây tiếng động kinh hồn mà còn tạo nhiều dư phong mãnh liệt, khiến Tiểu Quặt vì không chi trì nổi cứ lảo đảo suýt ngã.
Đang lúc đó nó chợt thấy bóng dáng của Điền Phương bất thần xuất hiện trước mặt với sắc thái và lời lẽ như hung thần ác sát :
- Mau nạp mạng cho ta!
Cùng với tiếng quát, Điền Phương còn quật tung vào Tiểu Quặt một luồng kình phong cả thể.
“Ào”...
Tiểu Quặt chưa đối diện với nguy hiểm nào tương tự, vì thế chỉ biết há miệng kêu la :
- Thanh tỷ!
Liễu Tuyết Thanh kịp xuất hiện như tiên nữ hạ phàm cứu khổn phò nguy :
- Điền Phương, ngươi thật to gan. Mau đỡ!
“Vù”...
Điền Phương chợt mất dạng, trước khi bị lực đạo của Liễu Tuyết Thanh ập đến.
Thấy thế, Liễu Tuyết Thanh vội gọi Tiểu Quặt :
- Đệ cứ mau chạy đến Giao Thiên động, ở bên hữu chỉ cách đệ mười trượng.
Phần ta sẽ ngăn cản Điền Phương. Đi đi.
Nhưng Điền Phương một lần nữa xuất hiện cạnh Tiểu Quặt mang theo gương mặt độc ác :
- Ngươi cần gì phí công chạy đến Giao Thiên động. Để ta tiễn ngươi vào Quỷ Môn Quan thì hơn. Ha... ha...
Liễu Tuyết Thanh cũng hiện thân đúng lúc với nụ cười đắc ý :
- Ngươi tự phụ có Cửu U Quỷ Bộ Pháp thì ta cũng có cách dẫn dụ ngươi tự xuất hiện đúng phương vị ta muốn. Để xem ai sẽ tiễn ai vào Quỷ Môn Quan trước.
Đỡ!
Từ tay Liễu Tuyết Thanh lia ra một tia chớp bạc, cuộn thẳng vào người Điền Phương.
“Vù”...
Điền Phương toan hạ thủ lấy mạng Tiểu Quặt, vì thấy tia chớp bạc của Liễu Tuyết Thanh cuộn đến nên kinh hoảng tháo lùi :
- Thiên La Tuyệt Kiếm? Muội đối xử với ta như kẻ thù thật sao?
Điền Phương vừa lùi, Liễu Tuyết Thanh liền thay thế xuất hiện trở lại cạnh Tiểu Quặt. Nàng vừa lôi Tiểu Quặt đi đến Giao Thiên động vừa thản nhiên tỏ lộ thái độ cho Điền Phương biết :
- Ta đang cần đưa hảo đệ đệ đến thật gần Giao Thiên động, bất luận ai dám ngăn cản, ta đều xem là kẻ thù, kể cả ngươi cũng thế. Vì vậy, hà tất ngươi cố tình chuốc họa vào thân.
Đi cạnh Liễu Tuyết Thanh, Tiểu Quặt chợt hiểu ra vì sao mới vừa nãy từ tay nàng bỗng xuất phát tia chớp bạc. Đấy là vì trên tay nàng lúc này đã có thêm một thanh ngân kiếm có màu trắng phát ra thật tự nhiên.
Toan hỏi nàng đã lấy thanh kiếm từ đâu ra, Tiểu Quặt chợt nghe nàng hạ thấp giọng, thầm thì căn dặn :
- Để không bị nghi ngờ, lúc vừa đến ta sẽ đẩy ngươi cho lọt vào Giao Thiên động. Khi đó, dù ta có giả vờ kêu thất thanh như thế nào cũng vậy, việc của ngươi là cứ lo hoàn thành sứ mạng đã giao, rõ chưa? Đừng chạy trở lại dù bất kỳ nguyên nhân nào, rõ chứ? Sắp đến rồi đấy. Có lẽ ta không còn cơ hội nữa để cùng ngươi nói lời chia tay, đành nói ngay lúc này thì hơn. Tạm biệt.
Tiểu Quặt cũng vừa vặn nhìn thấy một khối đen to lù lù. Và nhờ nhìn kỹ hơn, Tiểu Quặt mới nhận ra đó chỉ là một khối đá tự nhiên đã đột ngột từ phía dưới mọc trồi lên, tạo thành vật cao nhất chiếm lĩnh đỉnh Giao Thiên này. Ở phần dưới thấp của khối đá kia, có một chỗ tối hơn, gió mơn man từ vật thể đó thổi phả ra, cho Tiểu Quặt biết chỗ tối đó chính là lối xuất nhập dẫn vào Giao Thiên động, một nơi chốn mà sắp phải một mình tiến vào.
Và lúc thời khác điểm, Tiểu Quặt dù biết thế nào Liễu Tuyết Thanh cũng đẩy nó lọt vào đó nhưng bản thân vẫn giật mình khi bị nàng dụng lực đẩy vào người nó thật nhanh.
Tiểu Quặt bị ngã chúi vào động khẩu, chợt nghe có tiếng quát thật to ở phía sau :
- Dừng ngay!
Liễu Tuyết Thanh cũng kịp kêu gào, giả vờ hốt hoảng :
- Đừng chạy vào đó. Dừng lại mau. Sao đệ không nghe ta, cứ chạy vào chỗ chết? Ối...
Và còn có một loạt cười ngạo nghễ vang lên che lấp chuỗi kêu gào nghe như thật của Liễu Tuyết Thanh :
- Thiên La, Cửu U nhị viện đang có âm mưu gì đây? Sao cả hai kêu cứ kêu, quát cứ quát nhưng chẳng một ai động thủ, giữ tiểu oa nhi kia lại? Trừ phi bọn ngươi đã tìm được cách an toàn vào động Giao Thiên và đây là kế để nhị viện che mắt mọi người. Có phải như thế chăng? Ha ha...
Tiếp theo là hàng loạt những chuỗi tiếng chấn động ầm ầm nối tiếp nhau phát ra, vọng u u theo Giao Thiên động, lọt vào tai Tiểu Quặt làm nó ù choáng, khiến không thể nghe được gì nữa những diễn biến kế tiếp ắt hẳn vẫn xảy ra. Dù vậy, nó vẫn đang cúi gập người, cố chạy thật nhanh vào trận trong sâu Giao Thiên động.
Tai nó chỉ bắt đầu nghe trở lại mọi tiếng động khi ở đầu vai nó bỗng có một bàn tay vỗ vào và giữ lại :
- Ta không tin một đứa bé như ngươi lại có bản lãnh thượng thừa khiến Thiên La, Cửu U nhị viện tin tưởng, giao phó ngươi tiến vào động Giao Thiên để giúp họ đắc thủ bảo vật. Có đúng như thế chăng?
Bị giữ chặt lại quá đột ngột, Tiểu Quặt sợ đến nỗi bật thét lên :
- Thanh tỷ, mau cứu đệ!
Vai bên kia của nó lại bị thêm một bàn tay khác vỗ vào, kèm theo là lời phát thoại cũng xa lạ :
- Ngươi không biết võ công? Vậy tại sao ngươi để họ xui khiến tiến vào chỗ tuyệt địa này?
Tiểu Quặt chưa kịp trấn tĩnh, chợt hiểu nó đang ở đâu và vì sao Liễu Tuyết Thanh không thể xuất hiện giải cứu, thay vào đó chỉ là hai nhân vật xa lạ đang truy hỏi nó về những điều gần đúng với sự thật.
Quyết giữ kín mọi sự thật. Tiểu Quặt liền bất ngờ vùng vẩy, cố thoát khỏi hai nhân vật nọ và quát bừa :
- Ai bảo tiểu gia không biết võ công? Nếu biết thì chạy vào đây làm gì? Hãy bỏ tay ra nào.
Nhưng nó vẫn bị hai nhân vật nọ giữ lại. Đồng thời, giữa màn đêm u tối của Giao Thiên động nó chợt nghe một trong hai nhân vật đó khẽ kêu :
- Quả nhiên ngươi không có võ công? Hay đây là phương cách duy nhất đã bị nhị viện phát hiện, rằng chỉ những kẻ không biết võ công mới đủ tư cách tiến vào Giao Thiên động an toàn? Đạo trưởng Võ Đang phái nghe tại hạ nói như thế liệu hợp lý chăng?
Hai nhân vật này đang hỏi nhau. Vì thế, có tiếng của nhân vật thứ hai đáp lại :
- Trịnh huynh vốn nổi danh là nhân vật thông tuệ nhất Hoa Sơn phái. Bần đạo xin chờ nghe cao kiến, quyết không dám lạm bàn. Nhung dù sao cũng cảm thấy điều đó thật vô lý.
Tiểu Quặt rất lo, chợt tung chân đạp bừa về mọi phía, tình cờ làm cho một trong hai nhân vật nọ bị đau. Lập tức một đầu vai của nó phía bên tả, bị nhân vật đó dụng lực bóp thật đau :
- Một tiểu oa nhi vô dụng như ngươi sao không biết tự lượng sức, dám đối đầu với Trình Quân ta? Ngươi muốn chết phải không?
Bị đau, nó toan kêu thét, chợt nhớ sẽ chẳng có ai cứu vì đây là Giao Thiên động. Nó bèn tự cứu bằng cách xoay nghiên đầu, dùng răng cắn mạnh vào tay của nhân vật tự xưng là Trình Quân.
Bằng cách này Tiểu Quặt đã làm cho Trình Quân phải vừa bỏ tay ra vừa thịnh nộ quát :
- Ngươi đã muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Dứt tiếng quát, một sức lực thật nặng nề bỗng giáng ngay vào ngực nó.
“Bộp”.
Sức lực đó còn đủ mạnh để đẩy nó thoái hậu, tình cờ thoát luôn tay của nhân vật thứ hai thật ra chỉ còn giữ hờ vào vai nó.
Đúng lúc đó, nó nghe tiếng của nhân vật thứ hai vang lên hồ nghi :
- Trình huynh mau lắng nghe. Dường như có chuỗi âm thanh như tiếng sấm động đang rền vang, sắp lan đến chỗ chúng ta thì phải.
Tiểu Quặt sau vài lượt thoái bộ chợt vấp vào một mô đá bị ngã xuống.
Tiếng kêu hoảng của Trình Quân bỗng lào thào vang lên :
- Không phải tiếng sấm động mà dường như đó chính là cuồng phong từ trong sâu thổi cuộn ra. Đạo trưởng nghĩ sao? Chúng ta lui ra cố chi trì chịu đựng cho qua đợt cuồng phong này?
Đó là lúc kể cả Tiểu Quặt cũng nghe chuỗi âm thanh kỳ quái đang càng lúc càng đến gần.
Đạo trưởng Võ Đang bỗng cất giọng run run đề xuất :
- Chưa một ai tiến vào đây mà vẫn toàn mạng. Có lẽ chúng ta nên lui thì hơn.
Trình Quân chợt thở dài :
- Muộn rồi. Tốc độ cuồng phong cuộn đến thật nhanh, có muốn lui cũng không kịp.
“Ù... ù”...
Chuỗi tiếng động đã vang đến quá gần. Vì thế thật dể hiểu khi Tiểu Quặt nghe Trình Quân vụt quát :
- Mau nép người qua một bên, đừng để cuồng phong cuộn bay vào những vách đá.
Đạo trưởng Võ Đang phái cũng quát :
- Vách đá quá nhẵn nhụi, có nép vào cũng không thể đối chọi lại cuồng phong. Hai chúng ta nên hợp lực, cùng trụ tấn may ra có thể chi trì nổi.
“Ù... ù”...
Cuồng phong lao lướt ngay bên trên chỗ Tiểu Quặt nằm. Và nó suýt bị cuốn đi nếu như không kịp bấu giữ cả hai tay lẫn toàn thân vào mô đá vừa làm cho nó vấp ngã.
Nó đang chi trì chịu đựng, thầm cầu mong cho tai kiếp này mau chóng trôi qua, chợt nghe hai loạt gào thất thanh hòa vào nhau vang lên, kèm theo là một tia chớp sáng vàng chói thật kỳ quái.
- A... a...
- A... a... a...
“Ù... ù... ù”...
Tiểu Quặt điếng người nhắm chặt hai mắt, không dám mục kích cảnh trạng kinh hoàng này. Chỉ thật lâu sau đó, khi xung quanh hoàn toàn vắng lặng, không còn tiếng cuồng phong xô cuộn đến nữa, Tiểu Quặt mới hoàn hồn ngồi dậy và lẩm bẩm :
- Họ chết thật rồi sao? Này, nhị vị còn ở đó chăng?
Không ai đáp lại, Tiểu Quặt thất kinh, cứ ngỡ chung quanh thể nào cũng có hai thi thể với tử trạch cực kỳ thê thảm. Và càng tự mường tượng nó càng sợ, vội đứng bật lên, chỉ để cắm đầu chạy thục mạng.
“Thình thịch... thình thịch”...
Tiếng bước chân nó chạy cũng làm nó sợ. Vì thế, nó càng chạy nhanh hơn, mong sao chóng chạy thoát ra ngoài và tự hứa sẽ không còn gì bắt buộc được nó phải chui trở lại Giao Thiên động.
Nhưng sau một lúc chạy đủ lâu, Tiểu Quặt kinh nghi dừng lại :
- Sao ta chạy mãi vẫn không thấy thoát?
Ngỡ chỉ lẩm bẩm một mình, Tiểu Quặt chợt giật nảy người vì bỗng có thanh âm vang lên hỏi nó ngay bên cạnh :
- Sao thế? Vậy mà ta cứ ngỡ tiểu oa nhi ngươi đang cố chạy vào tận trong để tranh phần đoạt bảo vật cùng ta.
Tiểu Quặt suýt nữa đã bật thét và như cố kềm chế để thoát ra miệng tiếng hỏi :
- Ai?
Lập túc có người chạm tay vào nó :
- Quả nhiên ngươi không biết võ công? Có phải vì thế cuồng phong lúc nãy tỏ ra vô hại với ngươi, giống như ta nhờ kịp thời nhớ lại lời Trình Quân, may nhờ không vận công kháng cự nên cũng không bị cuồng phong gây bất lợi. Có đúng là vì thế nên nhị viện Cửu U, Thiên La mới mạo hiểm để ngươi thay họ tiến vào Giao Thiên động?
Tiểu Quặt động tâm và chột dạ :
- “Hóa ra ngoài Trình Quân và một đạo trưởng Võ Đang phái, lúc nãy còn có cả lão huynh đã cùng đuổi theo tiểu gia vào đây?”
Bàn tay đang chạm vào nó chợt hóa thành một dùi sắt nung đỏ, dí thẳng vào một bên mặt nó thật đau :
- Không được vô lễ. Vì Trình Quân dù là cao đồ được đích thân chưởng môn nhân Hoa Sơn phái thu nhận thì so về bối phận lẫn niên kỷ, hắn vẫn phải gọi ta là tiền bối. Ngươi chỉ là một tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa, tư cách gì gọi ta là lão huynh, lại còn dám mở miệng tự xưng là tiểu gia với ta?
Tiểu Quặt bước lùi lại, cũng vừa vặn dùi sắt nung đỏ đó rời khỏi mặt nó. Tuy nhiên nỗi đau buốt da vẫn còn đó nên nó lí nhí hỏi :
- Mắt tiểu bối vì không nhìn thấy gì nên khó lòng phân biệt để có cách xưng hô thích hợp. Xin hỏi, tiểu bối phải gọi như thế nào mới đúng?
Đáp lại lời nó là một lời thật cao ngạo :
- Võ lâm có thất đại phái, nhất bang, nhị bảo, tam viện với những nhân vật đứng đầu đều là đại cao thủ. Ngoài họ ra, còn có nhất ma, nhị ác, tam quỷ, tứ yêu, cũng đều là những cao nhân đương đại. Ta là lão nhị trong tam quỷ, được mệnh danh là Quỷ Cước. Hãy theo đó, ngươi nghĩ nên gọi ta như thế nào?
Trên mặt nó, có lẽ từ chỗ vừa bị dùi sắt nung đỏ chạm vào thì phải, bỗng chầm chậm chảy dài xuống một vệt chất lỏng âm ấm. Tiểu Quặt tự đưa tay sờ lên mặt, chạm vào vệt nọ và đưa lên mũi ngửi :
- Máu?
Quỷ Cước cười khùng khục :
- Đó chỉ mới là lần khiển trách đầu tiên. Vì nếu ngươi vẫn tiếp tục vô lễ.
Hà... hà... thì lần sau máu không phải chảy từ mặt mà là giữa tâm thất ngươi. Hãy tin như thế thay vì xuẩn động tỏ ra nghi ngờ lời của ta.
Tiểu Quặt chợt nóng mặt, máu huyết trong người cũng sùng sục sôi lên :
- Lão quỷ, ta và lão vốn vô thân vô thích, cũng chưa gặp nhau lần nào. Dù ta có lỡ lời gọi lão như thế nào đi nữa vẫn chưa phải là mắng hay thóa mạ lão. Hà cớ chỉ vì một cách gọi, lão độc ác khiến ta đổ huyết? Trừ phi ta gọi lão là lão cẩu hay lão rùa đen, lão có làm gì ta cũng cam chịu. Đằng này...
Có một vật cứng nhọn bỗng chọc thẳng vào vùng tâm thất của nó. Vật ấy chỉ có thể do Quỷ Cước thi triển, bởi vì tiếng lão lạnh lùng vang lên :
- Ngươi thật không sợ chết? Hãy chờ đấy, khi máu huyết ngươi từ từ chảy cạn kiệt, ta nghĩ, ngươi sẽ phải hối hận vì đã gọi ta bằng những từ xấu xa đê tiện như thế. Hà... hà...
Nhưng giọng của Quỷ Cước đã đột nhiên đổi thành tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn với lo sợ :
- Ngươi đã luyện thành Thiết Bố Sam hay Kim Chung Trảo? Sao ta không thể bấu thủng da thịt ngươi?
Nhân cơ hội đó, Tiểu Quặt bước lùi lại thật xa. Tự hiểu nếu không nhờ Thiên Tằm bảo y có lẽ tâm thất sẽ bị Quỷ Cước bấu thủng và nó ắt sẽ chết một khi toàn bộ máu huyết cứ theo đó chảy đến cạn kiệt.
Không những chỉ có lùi, Tiểu Quặt còn vì sợ, vội quay đầu tháo chạy thật nhanh. Lần này thì chạy bất kể chạy về đâu, có chạy thoát ra ngoài cũng tốt, hoặc có chạy mãi đến tận trong Giao Thiên động vẫn không hề gì.
“Thình thịch... thình thịch”...
Đuổi theo Tiểu Quặt vẫn là những tiếng bước chân nện của chính nó. Tuy vậy, Tiểu Quặt vẫn cứ lo lo, thầm đoán lẽ nào Quỷ Cước lại không đuổi bám theo và chịu bỏ qua cho nó.
Đúng như nó nghĩ, bàn tay của Quỷ Cước đã từ phía sau chạm vào và giữ nó lại :
- Chạy đâu cho thoát? Đừng quên ta là Quỷ Cước, dù không vận dụng công phu thi triển khinh công ta vẫn thừa bản lãnh đuổi kịp ngươi.
Tiểu Quặt động nộ, cố quát lớn :
- Lão không dám vận dụng công phu ư? Vậy thì tốt. Ta sẽ cùng lão, sức với sức chọi nhau. Đỡ này, trúng này.
Tiểu Quặt nhờ bị Quỷ Cước giữ lại nên thừa đoán lão chỉ đứng đâu đó trong tầm tay. Vì thế nó cứ cật lực nện tay tung chân, vừa đấm vừa đá loạn xạ, quật vào Quỷ Cước hết quyền này đến cước nọ. Tiếng động tay động chân vì thế cũng vang lên bình bịch.
Tuy vậy, Quỷ Cước vẫn cười :
- Ngươi toan dùng cách này để hy vọng ta vì bị khích nộ nên dụng lực, tiếp đó sẽ bị cuồng phong xuất phát từ Giao Thiên động cuộn đến lấy mạng ta. Thật tiếc cho ngươi vì cách này vô ích. Bởi ta đâu ngu xuẩn dụng lực làm chi. Trái lại, vì mục lực ta trông thật tỏ tường, lại nhờ từng luyện võ đến bực cao minh, thế cho nên cứ để ngươi tha hồ đấm đá, ta chỉ cần lấy hai tay đỡ là đủ, và cuối cùng người kiệt lực chỉ có thể là ngươi. Ha ha...
Tiểu Quặt không tin, cứ tiếp tục loạn đánh loạn đá. Sau cùng rồi cũng nhận ra quả nhiên nó chỉ phí lực đấm hoặc đá vào chỗ đôi bàn tay xòe rộng chỉ được dùng để gạt đỡ của Quỷ Cước. Và vì thất vọng nên nó nổi xung, bất ngờ giả vờ đấm nhưng lại đột ngột chộp vào tay lão và ghé miệng cắn một phát thật mạnh.
Quỷ Cước bị cắn đau nên cũng nổi xung :
- Tiểu quỷ muốn chết. Ta phải giết ngươi.
Lập tức có một lực đạo cực mạnh giáng ngay vào người Tiểu Quặt.
“Ào”...
Nhưng lực đạo đó chợt biến mất trước khi có cơ hội quật vào người Tiểu Quặt.
Đồng thời có tiếng lão Quỷ Cước cười gằn :
- Suýt nữa ta quên. Ằt hẳn khắp thân ngươi, ngoại trừ gương mặt, vì có vật hộ thân che chắn nên ta có chưởng vào thân ngươi cũng vô ích. Chi bằng ta cứ thế này, bấu thủng cả năm đầu ngón tay vào thiên linh cái của ngươi chẳng phải dễ hơn sao. Hà... hà...
Đúng như thế thật. Vì phủ chụp quanh vần trán của nó, từ trước ra phía sau, lúc này là cả một vòng đai nặng như kim thiết, đang từng lúc siết chặt vào.
Chợt.
“Ù... ù”...
Tuy đầu đang đau ngỡ sắp vỡ tung nhưng chuỗi thanh âm nó vừa nghe cũng làm nó phấn khích kêu to :
- Cuồng phong lại xuất hiện. Nếu lão Quỷ cứ tiếp tục dụng lực thì...
Vòng đai liền nới lỏng, sau đó rời khỏi đầu nó, chỉ lưu lại tiếng lào thào hoảng loạn của Quỷ Cước :
- Không lẽ chỉ vì ta vừa mới lỡ tay vận lực, cuồng phong liền xuất hiện? Hãy nói mau, thật ra lúc nãy ngươi nhờ hành động như thế nào nên thoát? Hả?
Cuồng phong cuộn đến thật nhanh.
“Ù... ù”...
Vòng đai tuy không còn nhưng khắp đầu nó vẫn đau bưng bưng. Nhân cơ hội đó, Tiểu Quặt vừa ôm đầu vừa giả vờ khuỵu xuống :
- Ôi... lão làm đầu ta đau đến thế này còn muốn ta chỉ giúp lão ư? Ôi... đau quá, đau quá.
Khi khuỵu xuống, Tiểu Quặt còn vờ ngã lăn, nhân đó thử lấy tay mò tìm, hy vọng sẽ phát hiện một chỗ bấu tay nào đó bất kỳ như hồi nãy cũng đã nhờ thế nên thoát cảnh cuồng phong hủy diệt.
Lúc còn đang kiếm tìm nhưng chưa có kết quả, đột nhiên có người ngã nằm lên mình nó :
- Dù chưa rõ hư thực thế nào nhưng ta quyết sẽ không dụng lực. Để xem, nếu thoát thì cả hai cùng thoát. Còn như không thể, hừ, ta có chết cũng kéo theo ngươi cùng chết theo.
“Ù.. ù”...
Cuồng phong cuộn đến và điều bất lợi đầu tiên mang đến cho Tiểu Quặt là sức nặng do Quỷ Cước tác động đã càng lúc càng đè mạnh, làm nó vừa đau vừa khó thở như suýt ngạt. Không chỉ có thế, ắt hẳn do lão vì nằm chồng lên trên, vì có vị thế cao, nên bị sức cuốn mãnh liệt của cuồng phong cứ muốn cuộn lão đi. Vì thế, để giữ lại và để chi trì, lão vì không dám vận dụng công phu nên cứ bấu cứng vào người Tiểu Quặt, xem nó như một vật để bấu vào. Hễ lão càng bấu mạnh, nhất là ở hai đầu vai Tiểu Quặt, thì chỗ lão bấu càng làm cho Tiểu Quặt đau thêm.
Dẫu vậy, do chính bản thân Tiểu Quặt vì không có chỗ nào để bám chịu, cuồng phong đã bắt đầu xô đẩy cuốn nó theo. Nó bị cuồng phong cuốn thì bên trên nó, lão Quỷ Cước đương nhiên cũng cùng chung số phận.
“Ù... ù”...
Cả hai bị cuốn đi càng lúc càng nhanh và vẫn giữ nguyên vị thế là Tiểu Quặt nằm úp người ở dưới, còn lão Quỷ Cước thì vẫn nằm đè lên với từng làn hơi thở nóng hổi cứ liên tiếp thổi phà vào gáy Tiểu Quặt.
Bất chợt, có một vật cứng, nhô cao hơn nền đá lạnh, bỗng trôi nhanh và ngược chiều lướt qua bên dưới thân Tiểu Quặt.
Sực nghĩ đó có thể là một mô đá, hoặc một vật nào đó cũng được, ắt hẳn sẽ trở thành chỗ cho nó tỳ thân chịu lại, Tiểu Quặt lập tức nghiêng đầu qua một bên, co thóp bụng dưới lại và chờ cho vật đó trôi vượt qua đầu liền lấy hai tay ôm ghì vật đó.
Nó đoán đúng. Đó là một mô đá nhô lên từ nền động. Và nhờ kịp chộp giữ vào, thân hình Tiểu Quặt đang bị cuồng phong cuốn đi bỗng bất thần được ghìm lại.
Không được may mắn như nó, lão Quỷ Cước nằm bên trên vì thế vẫn tiếp tục bị cuồng phong cuốn về phía sau. Chỉ đến lúc tối hậu, lúc Tiểu Quặt ngỡ có thể thoát lão Quỷ Cước hoàn toàn thì hai chân nó bỗng có hai cánh tay cùng một lúc ôm vào, giữ lại.
“Ù... ù”...
Cuồng phong đang cuộn thổi, bỗng có một loạt gào thất thanh vang lên từ đâu đó mãi phía sau Tiểu Quặt và lão Quỷ Cước là người vừa kịp ôm giữ cả hai tay vào chân nó.
- A... a...
Chỉ một thoáng sau, cuồng phong hoàn toàn tan biến, tạo cơ hội cho Quỷ Cước phát thoại với giọng nói hãy còn chưa hoàn hồn :
- Ta đoán thế mà đúng. Cũng may ta suýt đã vận dụng chân lực nếu như không kịp ôm giữ vào đôi chân của ngươi. A... kẻ nào lúc nãy đã tiến vào đây sau, kẻ đó thật xấu số, có chết cũng đáng kiếp.
Tiểu Quặt chợt co đạp hai chân :
- Đã hết nguy hiểm rồi, sao lão còn giữ mãi, không chịu buông chân ta ra?
Lão Quỷ Cước không những không chịu buông mà còn lấy hai tay lần theo hai chân Tiểu Quặt để bò dần lên :
- Ta buông ngươi thế nào được một khi tội vô lễ của ngươi lúc nãy vẩn chưa bị ta trừng trị?
Và lão cười khùng khục, hài lòng vì lần này đối với lão, Tiểu Quặt đừng mong thoát.
Đột nhiên đang cười, lão chợt ngừng ngang và tự lẩm bẩm thốt ra một lời nghi ngại :
- Sao lại thế? Ta vẫn chưa dụng lực, cớ sao lại có chuỗi tiếng động như thể cuồng phong quái quỷ đang sắp sửa tiếp tục dấy lên?
Lúc lão lẩm bẩm tự hỏi xong cũng là lúc Tiểu Quặt bắt đầu phát hiện quả nhiên có chuỗi tiếng động ầm ĩ vọng đến tai.
Nó kinh hoảng, vội phục người thật sát vào nền đá bên dưới, hai tay cũng ôm chặt vào mô đá đã là vật cứu tinh của bản thân nó lúc mới rồi.
Cuồng phong cuộn đến thật.
“Ù... ù”...
Lão Quỷ Cước cũng kinh hoảng, vì thế càng không thể buông bỏ Tiểu Quặt vẫn từng là chỗ cho lão bấu giữ, thoát chết qua một đợt cuồng phong.
Nhưng cuồng phong lần này vì xuất hiện quá nhanh, hầu như là liên tiếp với đợt vừa rồi, khiến uy lực của cuồng phong ngay thoạt đầu đã tỏ ra lợi hại. Lão Quỷ Cước vì thế vẫn bị trôi dần về phía sau, chỉ khi hai vòng tay của lão nhờ thít chặt vào hai cổ chân của Tiểu Quặt mới không bị trôi tiếp.
“Ù... ù”...
Cuồng phong quái đản vừa lướt qua chỗ Tiểu Quặt và lão Quỷ Cước nằm liền tạo ra một loạt gào thất thanh khác.
- A... a...
Khi loạt gào này chấm dứt thì cuồng phong cũng theo đó biến tan. Tiểu Quặt nhân cơ hội đó, lên tiếng tỏ bày ý định với lão Quỷ Cước :
- Lão có thể hiểu chút nào về những gì vừa xảy ra chăng? Ta nghĩ không phải chỉ có hai nhân vật vừa rồi vì tiến vào Giao Thiên động sau lão và vì không biết nên lỡ vận dụng chân lực, hậu quả là họ cùng chết thảm. Thế cho nên, ta quyết định quay lại, kẻo còn thêm một vài nhân vật nữa tiến vào làm cho cuồng phong cứ nối tiếp nhau xuất hiện thế này, ôi chao, trước sau gì ta và lão cũng đừng mong toàn mạng.
Lão Quỷ Cước vì vừa thoát cơn nguy hiểm nên một lẩn nữa theo đôi chân của Tiểu Quặt để tiến dần lên :
- Ta nhất quyết không bỏ cuộc, huống hồ đã vừa biết một cách minh bạch là hễ không dụng lực thì không bị nguy. Nhưng ta cũng không cho ngươi thoái lui. Vì dường như có ngươi bên cạnh, nói thật nha, hà... hà... không hiểu sao ta cảm thấy yên tâm hơn.
Tiểu Quặt lại co chân quẫy đạp :
- Nhưng ta không muốn tiếp tục mạo hiểm. Nếu thích, lão cứ tiến lên một mình. Hà tất kéo ta chết theo lão. Buông ta ra.
Quỷ Cước đã tiến đền cạnh Tiểu Quặt, lão cười và tai nó :
- Trước sau gì ngươi cũng chết. Vì nếu trái ý ta, dĩ nhiên ta buộc phải hạ sát ngươi ngay lúc này. Thôi nào, thà ngoan ngoãn nghe theo ta, biết đâu ta và ngươi sẽ là hai nhân vật đầu tiên không chỉ an toàn lọt vào Giao Thiên động mà còn có cơ hội hãn hữu đắc thủ bảo vật thế nào cũng được ẩn giấu ở đây. Ha... ha...
Nó cố vùng vẫy :
- Lão đừng mong ta tin lời hứa hão của lão. Thả ta ra. Hạng người như lão dễ gì khi tìm thấy bảo vật lại không loại bỏ ta để độc chiếm cho riêng lão. Hãy buông ta ra nào.
Đáp lại tiếng nó kêu gào, từ phía sau, khá xa, chợt có tiếng người kêu vọng đến :
- Ai đang ở trong đó? Thật quái lại, sao vẫn có người toàn mạng sau khi loạt biến kinh hoàng vừa xảy ra?
Lão Quỷ Cước bịt kín miệng Tiểu Quặt. Lão còn thì thầm đe dọa :
- Lại có người vẫn muốn tiến vào đẻ tranh phần chiếm đoạt bảo vật. Nếu ngươi cứ lớn tiếng, có khác nào gây kinh động, tạo hy vọng cho lũ vô dụng kia kéo vào càng lúc càng đông? Hãy ngậm im miệng nếu như ngươi vẫn muốn sống.
Vì không có tiếng ai đáp lời, người vừa lên tiếng lúc nãy bỗng tỏ ra sinh nghi, càng kêu to hơn :
- Ai ở trong đó sao không lên tiếng? Đừng giả thần giả quỷ làm ta ngỡ lúc nãy không nghe rõ tiếng người. Có phải ngươi không mở miệng vì ngại sẽ có thêm ta cùng ngươi tranh đoạt bảo vật? Có phải như thế không? Hãy đáp đi.
Tiểu Quặt bị bịt miệng, dĩ nhiên không thể lên tiếng. Còn Quỷ Cước, thật dễ hiểu vì sao lão không muốn mở miệng.
Tuy nhiên, chỉ một thoáng sau chính lão lại lên tiếng, nghiến răng thì thầm vào tai Tiểu Quặt :
- Chúng ta sắp nguy nữa rồi. Gã vô dụng kia có lẽ vì nôn nóng, sợ mất cơ hội đoạt bảo vật nên ngu xuẩn vận dụng chân lực, đang dùng khinh công lao bừa vào đây. Ngữ này, cuồng phong quái đản thế nào cũng bộc phát. Hừ!
Chuỗi tiếng động âm u lại vọng đến.
“Ù... ù”...
Cũng là lúc tai Tiểu Quặt bắt gặp tiếng y phục giũ phần phật, cho biết quả nhiên đang có người từ phía sau lao khá nhanh vào.
“Vù”...
Lão Quỷ Cước chỉ còn mỗi một hành động là ôm cứng lấy thân hình Tiểu Quặt.
Tiểu Quặt đang khó chịu vì lão, giờ lại bị lão ôm siết, do giận dữ nên Tiểu Quặt thay vì ôm giữ vào mô đá lúc nãy thì vẫn cứ quẫy đạp vẫy vùng, cố thoát ra.
“Ù... ù”...
Cuồng phong ở những loạt bộc phát về sau không hiểu sao cứ càng lúc càng xuất hiện thật nhanh. Và chỉ thoáng chốc, cuồng phong đã cuộn đến chỗ Tiểu Quặt đang cùng lão Quỷ Cước kẻ xô ra người ôm quyện vào.
“Ù... ù”...
Bị cuồng phong tác động, lại do Tiểu Quặt không kịp thời ôm giữ vào mõm đá, nên ngay lập tức cả hai bị cuốn đi, lăn lông lốc dưới nền đá.
“Ù... ù”...
Lão Quỷ Cước dù bị quăng quật vẫn không buông rời Tiểu Quặt. Đã thế, lão còn rít the thé, hỏi Tiểu Quặt :
- Sao lần này cả ngươi cũng bị cuốn đi? Ngươi phải tìm cách giữ bản thân ngươi lại chứ? Hay đây là ngươi cố ý, để cả ngươi lẫn ta cùng chịu chung số phận là chết chẳng toàn thây.
Không cần nghe lão rít, bản thân Tiểu Quặt vì cũng muốn toàn mạng nên đang quơ loạn hai tay, hy vọng sẽ tình cờ chộp được vào một mô đá nào đó để giữ lại như đã một lần từng gặp may mắn như thế.
Nhưng tiếc thay, nó như đã hết vận may, nó dù đã quơ loạn xạ thế nào vẫn không chạm tay vào chỗ đang cần chạm. Vì thế, nó và lão Quỷ Cước vẫn tiếp tục cùng nhau lăng lông lốc.
Đúng lúc đó cuồng phong lướt qua bên trên nó.
“Ù... ù”...
Lần này cùng với cuồng phong còn xuất hiện kèm theo một tia chớp chói lòa.
Và tia chớp vụt tắt, lưu lại sau đó là một chuỗi gào thê thảm.
- A... a...
Tiếng gào vì vang lên quá gần khiến Tiểu Quặt khiếp đảm, bủn rủn toàn thân, đành vòng tay lên đầu, chủ ý để che kín hai tai, hầu đừng nghe nữa tiếng rên quá ư bi thảm đó.
Lão Quỷ Cước vẫn ôm quanh thân Tiểu Quặt, vẫn tiếp tục cùng Tiểu Quặt bị cuồng phong quăng quật thêm một lúc nữa, cho đến khi cuồng phong hoàn toàn tan biến.
Chỉ đến lúc đó Tiểu Quặt mới nghe thấy lại thanh âm của lão :
- Quang Hội Chiếu? Ôi chao, uy lực của nó thật lợi hại, đã thiêu cháy và hủy diệt toàn bộ thân xác của gã nọ. Quả là loại công phu đoạt quyền tạo hóa, không thể nào tin nổi cho dù bản thân ta vừa được tận mắt mục kích.
Lời của lão đã làm Tiểu Quặt nghi ngờ :
- Lão đã sao rồi?
Lão thở hắt ra, hỏi lại nó :
- Sao ngươi lại hỏi ta câu đó?
Tiểu Quặt thử cử động cựa thân mình, nhờ đó phát hiện vòng tay ôm giữ của lão vào lúc này không còn nhiều sức mạnh như đã có :
- Giọng của lão nghe yếu ớt lạ. Có vẻ lão không được khỏe. Đúng không?
Và vì nó động cựa nên vòng tay của lão như được nhắc nhở bỗng tự thít vào mạnh hơn.
- Ngươi đừng nghĩ thế mà tưởng có thể dễ trốn thoát khỏi tay ta. Hừ! Ta vẫn dư khỏe để bắt ngươi cùng ta...
Lời của lão liền gián đoạn. Vì lúc đó là lúc Tiểu Quặt cố tình vùng vẫy thật mạnh, thoát khỏi tay lão và đứng lên chạy bán mạng :
- Lão đâu thể dối được ta. Lão đã kiệt sức, giọng thì yếu, tay đã run, đừng mong có thể khiến được ta cùng chết chung với lão.
Nhưng Tiểu Quặt đã vui mừng quá sớm. Và bằng cớ là lão vẫn còn thừa năng lực chạy đuổi theo nó :
- Ta tuy bị quăng quật bầm dập khắp cả người, nhưng không lẽ ngươi không bị? Vì thế, ngươi đừng mong thoát khỏi tay ta. Hừ!
Tiểu Quặt cả kinh, cố chạy nhanh hơn. Để rồi tự lấy làm lạ là tại sao nó vẫn đủ khỏe để chạy, nào có bị đau bầm đau dập khắp người như lão Quỷ Cước vừa nói. Và chỉ một lúc sau, nó chợt hiểu, khi tự đưa tay sờ soạng quanh người. Y phục lớp bên ngoài của nó lúc này tuy còn đó nhưng hầu như đã rách bươm. Trái lại, chỉ có lớp y phục bên trong là vẫn nguyên vẹn. Đủ cho nó hiểu dù bị quăng quật nhưng không hề hấn gì thì đó chính là nhờ lớp Thiên Tằm bảo y che chở.
Mừng vì phát hiện này, nó cố tình cười vang :
- Nếu vậy, ta với lão thử cùng thi nhau chạy, liệu xem lão có còn đủ khỏe để đuổi kịp ta như lời vừa nói chăng. Ha... ha...
Tiểu Quặt nói xong vội chạy mau hơn, tin tưởng quãng thời gian dài từng gánh nước ở Kim gia trang ắt hẳn đây là lúc phát huy tác dụng, giúp nó loại bỏ lão Quỷ Cước vẫn tỏ ra quá độc ác với nó.
Nhưng nó có phần lầm. Lão Quỷ Cước dù đang có nhiều dấu hiệu cho thấy đã kiệt sức nhưng có lẽ nhờ vào bản lãnh cước quỷ, hoặc vì một nguyên do nào khác, vẫn đủ khỏe để tiếp tục chạy bám đuôi theo sau.
Vì hoài nghi nên nó vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi lão :
- Lão không sợ cuồng phong lại xuất hiện sao? Lão dám dùng võ công, vận dụng chân lực đuổi theo ta à?
Đáp lại nó, lão cũng vừa chạy vừa phát ra những tiếng rít giận dữ :
- Đừng nghĩ ta ngu xuẩn, tự gieo họa cho bản thân như thế. Và thật ra không cần dùng đến khinh công, với quỷ cước, ta vẫn thừa năng lực đuổi theo ngươi. Hừ!
Tiểu Quặt thất kinh, thật không ngờ cái gọi là quỷ cước lại lợi hại đến như vậy. Vì thế, kể như không còn phương kế nào khả thi, Tiểu Quặt chỉ còn biết dốc hết toàn lực vào việc cắm đầu chạy.
Được một lúc khá lâu, khi nó vừa cảm thấy mệt thì bất đồ toàn thân nó bị va chạm mạnh vào một vách đá sù sì nhám nhúa.
“Huỵch”.
Nó vừa ngã lăn quay thì cạnh nó cũng có người té ngồi phịch xuống. Đồng thời có tiếng lão Quỷ Cước vừa thở phì phò vừa đe dọa :
- Sao ngươi không chạy nữa? Hết lối rồi ư? Đã vậy, kể như sinh mạng ngươi sẽ thuộc về ta định đoạt. Ngươi còn gì để nói nữa không? Hử?
Cũng có một vòng tay bắt đầu lần mò lên cổ nó và từ từ cuộn thít lại.
Biết nó sẽ khó thoát và ắt hẳn sẽ không mong gì được lão Quỷ Cước buông tha, Tiểu Quặt vội vận dụng tâm cơ, thầm mong sẽ nghĩ được quỷ kế, kịp thoát cảnh thập tử nhất sinh này.
Và vách đá cứng vừa làm nó té ngã lại hóa ra là vật có thể giúp nó tự cứu. Nó chợt kêu :
- Có phải lão vừa bảo chạy đến đây là hết lối? Nếu thế, bảo vật lão cần chiếm đoạt sao không thấy lão tìm? Hay ở đây không hề có bảo vật?
Vòng tay đang thít quanh cổ nó bỗng tự nới ra. Thay vào đó là tiếng được lão Quỷ Cước thốt ra trong tâm trạng hoang mang :
- Ngươi không nhắc suýt nữa ta quên. Nhưng lạ thật, sao ta cũng không thấy bảo vật gì đó lẽ ra phải có?
Biết lão trúng kế, Tiểu Quặt chợt bảo :
- Có thể ở phía sau vách đá này vẫn còn lối thông, ắt sẽ dẫn đến chỗ ẩn giấu bảo vật?
Trúng kế nó, lão vội đứng lên :
- Ngươi đoán hay đấy. Vách đá này chỉ cao hơn khỏi đầu một ít, quả nhiên có thể leo vượt qua. Và nhất định ở phía sau phải là nơi tàng chứa bảo vật.
Lão vừa dứt lời, thật đúng ý Tiểu Quặt, nó chợt cảm nhận lão đang dùng khinh công để lao lên bên trên đỉnh vách đá.
Chợt có tiếng ai đó hốt hoảng, thều thào gọi để ngăn lão Quỷ Cước lại :
- Đừng vận dụng công phu. Đừng...
Nhưng lão Quỷ Cước đã vận dụng khinh công. Và lập tức từ đâu đó trên đỉnh vách đá liền xuất hiện một tia chớp sáng chói lòa làm Tiểu Quặt quá thất kinh vội nhắm tịt hai mắt. Tuy vậy, tai nó vẫn nghe loạt gào thê thảm của lão Quỷ Cước.
- A... a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.