Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy

Chương 3:




3.
Đích tỷ không biết ta từng phải chịu nhục ở Đông cung như thế nào.
Thực ra đây không phải là điều đáng ghen tị, ta cũng không nhận ra sự bất thường trong lá thư của trưởng tỷ.
Sau đó nửa năm, trưởng tỷ không liên lạc với ta nữa.
Lại một năm sau, Hoàng đế băng hà, đêm trước khi Thái tử lên ngôi, hắn nhìn ta đắm đuối nói: "Thư Ngọc, ta có thể phong nàng làm Quý phi, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng."
Hắn dự định truy phong trưởng tỷ làm Hoàng hậu, để an ủi tâm hồn người trong mộng đã qua đời sớm của hắn.
Ta đã làm được nhiều như vậy, cuối cùng vẫn chỉ là Quý phi.
Nhưng ta đã biết đủ, trong mắt hắn, ta chỉ là công cụ để thỏa mãn d*c vọng, hắn không cần tình yêu của ta, thậm chí còn cảm thấy phiền phức. Như vậy một danh phận coi như là tốt lắm rồi.
Không ai ngờ được, ngày Thái tử lên ngôi, trưởng tỷ "đã ch" hai năm lại quay về.
Đích tỷ mặc trên người bộ quần áo thô sơ, đầu chỉ cài một cây trâm bạc, cả người tiều tụy, giống như đã bị đày đọa lâu ngày.
Ngay khi trưởng tỷ xuất hiện, ánh mắt của Thái tử đã bị hút về phía trưởng tỷ.
Trong lúc ta còn đang kinh hãi, trưởng tỷ đã lao vào vòng tay của Thái tử.
Đích tỷ khóc lóc thảm thiết trong lòng Thái tử, khuôn mặt tuy tiều tụy nhưng vẫn trẻ trung, nước mắt rửa sạch bụi trần, càng thêm thanh tú động lòng người.
Thái tử kinh ngạc: "Dương Vân, nàng còn sống sao?"
Tim ta như nhảy lên cổ họng - một khi hắn phát hiện chuyện năm xưa trưởng tỷ giả ch, cả nhà ta sẽ bị diệt tộc!
Nhưng không ngờ trưởng tỷ đột nhiên chỉ vào ta nói: "Muội ấy muốn thay thế ta gả vào Đông cung, nên đã đầu độc ta! May mà ta được cứu sống, nhưng hai năm nay ta bị mất trí nhớ, mãi đến hai ngày trước mới khôi phục ký ức!"
Đích tỷ yếu ớt dựa vào lòng Thái tử: "Ta đã nhớ ra tất cả, hóa ra ta là vị hôn thê của điện hạ, điện hạ yêu ta sâu đậm như vậy, ta lại suýt nữa bị muội muội hại ch khiến phụ lòng điện hạ!"
"Không phải như vậy! Không phải như vậy!" Ta lớn tiếng phản bác.
“Rõ ràng là tỷ không màng trách nhiệm với gia tộc mà lợi dụng cái ch giả để bỏ trốn tự do tự tại, giờ lại vu khống ngược cho ta, nói màn kịch ch giả hôm đó là ta cố ý hạ độc!”
“Nương muội ấy trước kia là yêu nữ người Tây Nhung, tinh thông các loại côn trùng độc dược! Muội ấy dùng thủ đoạn này để hại ta!”
Trưởng tỷ khóc lóc thảm thiết trong lòng Thái tử, đôi vai gầy yếu run lên từng hồi.
"Tỷ nói dối! Ta có thư từ chứng minh, hôm đó rõ ràng là tỷ giả..."
Lời còn chưa dứt, cổ họng ta đột nhiên đau nhói, m.á.u b.ắ.n ra đất, ta khó tin cúi đầu xuống - cây trâm bạc trong tay trưởng tỷ đã đ.â.m sâu vào cổ họng ta.
Đôi mắt trưởng tỷ tràn ngập oán hận.
Hai năm nay trưởng tỷ chịu khổ chịu nhục bên cạnh tình lang, giờ tất cả đều hóa thành cây trâm này đ.â.m thẳng vào cổ họng của ta.
Ta không thể nói thêm lời nào, ngã xuống đất giãy giụa, m.á.u tóe ra tứ phía.
Thái tử nhờ y thuật của ta mà khỏi bệnh giờ lạnh lùng nhìn ta, nâng mặt trưởng tỷ lên, đắm đuối hôn trưởng tỷ, nói với trưởng tỷ: "Muội muội cùng cha khác mẹ của nàng từ đầu đến cuối chỉ là vật thay thế cho nàng mà thôi, chỉ cần nàng xuất hiện, nàng ta chẳng là gì cả."
"Trẫm sẽ phong nàng làm chính thê duy nhất của trẫm, là Hoàng hậu duy nhất."
"Dương Vân, trẫm đã tìm lại được nàng."
Trưởng tỷ quay về, tình thế trở thành "người ch sống lại", "mất mà tìm lại được", tình cũ bùng cháy, ngọt ngào như mật, nóng bỏng như lửa, khó lòng chia lìa.
Lúc đó ta mới hiểu ra, ta chỉ có thể ch trong cung, còn trưởng tỷ thì có vô số con đường lui.
Trưởng tỷ bị tình lang phụ bạc, liền chạy về cung, chọn đúng thời điểm, đường hoàng ngồi lên ghế Hoàng hậu.
Còn ta, chật vật sống trong cung, bị chà đạp dưới chân Thái tử, trở thành trò cười thảm hại nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.