Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 39: Không cần tự mình động tay, rất tốt




Lúc này phó quan mới thấy rõ đội ngũ chặn đường không phải lưu dân, nhưng hình như cũng không giống phản quân. Đường núi vẫn chưa hết mưa bụi, tầm nhìn cực kỳ mơ hồ, vì thế hắn ta chỉ có thể ra sức duỗi cổ nhìn, rất giống một con rùa đen nghi hoặc.
Trời đang mưa nên Liễu Huyền An khoác một chiếc áo choàng màu trắng có mũ trùm che khuất hơn nửa diện mạo, chỉ lộ ra đôi mắt. Kỳ thật phó quan nhìn không thấy rõ, nhưng càng không rõ hắn ta càng tò mò muốn xem, quá tập trung chăm chú đương nhiên không thèm lưu ý trên lưng ngựa còn một người nữa.
Cao Lâm bội phục bao cỏ này sát đất.
Mắt thấy đội nhân mã đối diện tiến ngày càng gần, Huyền Giao cảnh giác gõ móng, thân hình nó bẩm sinh cường tráng, lại dính ướt một tầng mưa bụi trông càng đen bóng, cứng rắn như lân giáp giao long, một tiếng hí ngắn cũng đủ cho đội ngựa chiến đối phương kinh sợ dừng bước, lo âu quất đuôi.
Phó quan không kịp phòng bị mà chúi đầu về phía trước, hắn ta vội giữ chặt cương ngựa, chật vật chửi bậy lung tung: “Làm càn! Các ngươi từ đâu tới ——” Lời còn chưa nói xong, ngựa dưới thân càng điên cuồng, đầu tiên làm hắn ta nghiêng ngả lắc lư, sau đó cánh tay không giữ nổi nữa, lăn bùm xuống đất.
Liễu Huyền An cực kỳ kinh ngạc.
Đến ngựa còn cưỡi không xong?
Các binh sĩ mau chóng nâng phó quan nhà mình dậy, trong đó có một người xuất thân là dân thuần ngựa nên nhìn ra manh mối, run run rẩy rẩy nhắc nhở bên tai, hắc mã kia nhìn như chính là thần câu Huyền Giao.
“Huyền cái gì…” Phó quan đang thẹn quá hóa giận, đầu óc nhất thời chưa phản ứng kịp, lời nói ra miệng rồi mới ầm ầm đứng hình, tê dại căng thẳng ngẩng đầu lên, cuối cùng trông thấy một người khác ngồi trên lưng Huyền Giao, tức khắc đầu gối mềm oặt, thuận tiện quỳ mọp xuống: “Kiêu Kiêu Kiêu… Kiêu Vương điện hạ.”
Cao Lâm lười nhiều lời, chỉ nói: “Đi kêu Lữ Tượng ra đây.”
“Thưa vâng.” Phó quan vấp phải con ngựa lại té lộn nhào, bỏ chạy nhanh như chớp không kịp thở một hơi.
Lữ Tượng còn đang đợi tin tức, đột nhiên thấy phó quan mặt xám mày tro, toàn thân hôi hám chạy về, là bị dọa đến tiểu ra quần, trong lòng lập tức đoán ra lai lịch đội ngũ chặn đường. Gã tức giận mắng một câu “Phế vật vô dụng, bớt làm ta mất mặt đi”, liền đá văng phó quan sang một bên, sửa sang mũ giáp chỉnh tề, lại điểm một nhóm thân binh đi nghênh tiếp Kiêu Vương điện hạ.
Lúc này mưa phùn đã ngừng, Liễu Huyền An muốn gỡ mũ trùm trên đầu xuống lại bị Lương Thú giữ lại, còn tùy tay kéo thấp vành mũ hơn: “Ngủ đi, đừng xem mấy thứ dơ bẩn.”
“……”
“Thứ dơ bẩn” mới tới vội vàng siết chặt cương ngựa, vừa xuống đã bái lạy: “Mạt tướng tham kiến Vương gia.”
“Đứng lên đi.” Lương Thú nói, “Lên ngựa, báo cáo quân tình trước.”
“Vâng.” Lữ Tượng đã sớm có chuẩn bị, dù sao gã cũng xuất thân từ thế gia đại tộc, thời trẻ tuổi vẫn ở Vương thành phồn hoa nên tư thái cùng mồm mép đều có đủ, ít nhất thoạt nhìn không quá giống cái bao cỏ. Gã rành rọt đọc thuộc kịch bản tám phần giả hai phần thật đã biên sẵn trong đầu, chuyện thật là hành động của quân Hoàng Vọng Hương trong khoảng thời gian này, phần giả đương nhiên là che giấu chuyện mình làm ăn thất trách.
Thế nhưng Lương Thú không định tính sổ ngay tại chỗ, chỉ hỏi: “Lữ thống lĩnh dự định tiến đánh thế nào?”
Lữ Tượng đáp: “Bắt giặc bắt vua trước, công phá thành Tam Thủy.”
Lương Thú tiếp nhận cuộn giấy da trâu từ tay Cao Lâm, tùy tiện ném cho Lữ Tượng: “Truyền lệnh xuống, toàn quân thay đổi tuyến đường bắt đầu từ Phật Nhai, công thành Thanh Dương.”
“Tuân lệnh!” Lữ Tượng nhận cuộn giấy mở ra xem, nửa ngày vẫn chưa hiểu, “Những thứ như cành cây, da trâu và tinh binh, phải chuẩn bị đầy đủ trong vòng năm ngày?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có.”
Lữ Tượng không có kiến thức căn bản nên không dám hỏi nhiều, chỉ có thể căng da đầu nhận mệnh lệnh, đi theo Lương Thú trở lại trong quân.
Mà quân đội sau khi nhìn thấy Kiêu Vương điện hạ thì sĩ khí lập tức tăng vọt không ngừng, Liễu Huyền An có thể nhận ra rõ ràng, nếu lúc trước toàn quân là một khối sắt cứng rắn, thì bây giờ lại là một khối sắt thép bọc lấy một lớp dung nham nóng bỏng, chiếu sáng khắp không trung.
Phó quan lo sợ bất an mất vài ngày, thấy Kiêu Vương điện hạ không có vẻ như muốn tìm đích danh mình gây phiền toái, suốt ngày chỉ cắm đầu vào quân vụ nên cũng chậm rãi thả lỏng tinh thần, tự an ủi bản thân trận đánh giặc nào mà không phải đi thu lương, mình lại không gây ra chuyện gì thương thiên hại lý, không đáng phải nghi thần nghi quỷ.
Thậm chí hắn ta còn có lá gan đi tìm Cao Lâm, hoa hòe tâng bốc lòng trung quân ái quốc của chính mình hết nửa ngày.
Cao Lâm cực lực kiên nhẫn nghe hắn ta nói xong, đầu tiên là tỏ vẻ tán đồng, sau đó lại ôn hòa nói: “Nếu đã thế, hay là Lý phó quan đi giúp binh lính chặt cây đi, đúng lúc đầu bên kia rất thiếu người, thuận tiện làm tấm gương tốt cho binh sĩ noi theo.” Nói xong lập tức vẫy tay gọi hai tên hộ vệ, không đợi đối phương phân trần đã “mời” vào trong rừng, hắn thì đi đến trước mặt Lữ Tượng khen ngợi một phen Lý phó tướng tấm lòng cao thượng, chịu thương chịu khó không sợ gian khổ.
Lữ Tượng ngoài mặt ậm ừ, trong lòng không tin được nửa chữ, có thể nhìn ra Cao Lâm đang cố ý đi gây sự. Kỳ thật gã không quá để tâm thủ hạ nhà mình đang đi đốn cây hay đi đào than đá, nhưng lại để ý lý do vì sao bọn họ bị người Kiêu Vương phủ nhằm vào —— Chẳng lẽ đã nghe được phong thanh chuyện gì rồi?
Cho nên gã cố ý tìm cơ hội lẻn vào rừng tìm phó quan. Nhiệm vụ chặt cây vừa mệt vừa bẩn, toàn thân ai nấy đầy bùn đất, Lý phó quan sống sung sướng đã quen cho nên càng bùn đất dơ dáy hơn người, hai tay trầy xước đến bật máu, chân cũng bị thương, khổ không nói nổi chỉ biết khóc lóc năn nỉ: “Thống lĩnh mau cứu ta!”
Lữ Tượng hỏi rõ ngọn nguồn, ban đầu Lý phó quan còn ấp úng không chịu nói, ngượng ngùng nửa ngày mới khai ra là muốn đi tạo dựng quan hệ với Cao phó tướng, kết quả không thành công, còn bị phái đi lao động khổ sai.
“Hồ đồ.” Lữ Tượng ngoài miệng mắng, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, suy đoán có lẽ súc sinh này vỗ mông ngựa không đúng chỗ chứ không có gì khác, vì thế an ủi có lệ vài câu, lại hứa hẹn đến ngày đại thắng sẽ đến trước mặt Hoàng thượng tranh công giúp, lúc này mới tống cổ được người quay trở về đốn củi.
Tốc độ toàn quân đi đường rất nhanh, bởi vì lúc nào cũng có người đến tìm Lương Thú nên trong khoảng thời gian này Liễu Huyền An luôn tự mình cưỡi ngựa, thật sự rất mệt, đành trốn vào xe chở lương thảo nằm nghỉ, lúc chui ra khỏi xe thường xuyên bị rơm rạ dính đầy đầu.
Binh sĩ chung quanh thấy y đều cười, bọn họ nghe danh thiên hạ đệ nhất lười của Liễu nhị công tử, cho nên rất khoan dung với hành vi ngủ gà gật suốt ngày của y. Liễu Huyền An cũng cười, y thích những người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn vô tư, thoạt nhìn thuận mắt hơn đám càn quấy khinh nhục bá tánh rất nhiều, vì thế dùng sức duỗi người bò ra ngồi bên cạnh xa phu, cùng mọi người nói chuyện phiếm.
Lữ Tượng lại thấy không quá yên tâm, liền xếp thân tín trà trộn vào nhóm người hay nói chuyện, muốn thăm dò thử xem Liễu Huyền An có đang giả vờ giả vịt gì không. Kết quả thân tín bị bắt nghe một ngày trời cái gì mà nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, còn có cái gì mà thân không hẳn là thân, mà chết cũng không hẳn là chết, quay trở về mà đầu óc xoay mòng mòng, không nhớ nổi một chữ, lục lọi trí nhớ nửa ngày mới rặn được một câu: “Quả phụ luôn có người chăm sóc.”
Lữ Tượng suýt nữa tức đến hộc máu.
Gã đích thân đi nghe thử, đúng lúc Liễu Huyền An giảng giải đến đoạn ‘Kẻ góa bụa cô đơn đều có nơi săn sóc’.
Thực ra không có mấy người nghe hiểu loại văn chương lai láng bay bổng cao siêu thế này, nhưng bọn họ rất thích thần thái và ngữ điệu nói chuyện của Liễu Huyền An, chậm rãi mà mát lạnh như suối trong, lặng lẽ miêu tả cuộc sống tốt đẹp sau chiến loạn, đêm ngủ không cần đóng cửa, trăm nghề cùng chấn hưng.
Lữ Tượng nghĩ thầm, hóa ra là một con mọt sách.
Đại quân nhanh chóng áp sát phụ cận thành Thanh Dương.
Đêm nay Liễu Huyền An lại lười biếng ngủ trong xe chở lương thảo, ngủ được một nửa cảm thấy xung quanh rung chuyển như động đất, vì thế giơ tay quơ quơ muốn tỉnh.
A Ninh trơ mắt nhìn Vương gia khiêng công tử nhà mình vào rừng cây, thở một hơi thật dài, quá bất đắc dĩ.
Lần nào cũng như lần nào, không thể chờ ta đánh thức công tử dậy trước được sao.
Lương Thú hô: “Dậy đi.”
Liễu Huyền An “ưm” một tiếng, chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lương Thú đặt y xuống đất: “Mọi người đều đang đợi ngươi.”
Liễu Huyền An nghĩ thầm, chờ ta làm gì, sau đó đánh cái ngáp, vẫn không muốn động đậy.
Lương Thú vẩy nước lạnh lên mặt y.
Liễu Huyền An: “Hắt xì!”
Y miễn cưỡng hé mắt ra một khe nhỏ, trông thấy người trước mắt là Kiêu Vương điện hạ, vì thế cực kỳ nể tình mở lớn mắt hơn một chút, nhìn thẳng vào hắn.
Lương Thú xoay đầu y chuyển sang hướng bên kia.
Vô số ngôi sao hợp thành một dải ngân hà lập lòe lộng lẫy, mà giữa ngân hà là rất nhiều cánh chim khổng lồ đang chao lượn, từng chiếc xẹt ngang qua trời cao. Lúc đầu Liễu Huyền An chưa cảm thấy kỳ quặc, bởi vì trong thế giới của y, cảnh tượng này thật sự gặp nhiều đến quen, không có gì đáng kinh ngạc, nhưng y rất nhanh đã lấy lại phản ứng, không đúng!
Lúc này hai mắt y mới hoàn toàn mở to, tròn xoe như hai viên bi có thể nói là ngang hàng với A Ninh. Y vội vàng chạy lên con đường nhỏ phía trước, muốn nhìn cho rõ ràng hơn.
Mấy chục tướng sĩ vai đeo cánh lượn xếp hàng trên một vách núi cao lần lượt phi xuống, tùy ý lượn vòng giữa không trung, tay nắm chặt cần điều khiển có thể tự do đáp đúng vào vị trí đã vạch sẵn.
Liễu Huyền An hào hứng hỏi: “Không phải nói đêm mai mới bay thử à?” Hỏi xong lại hoài nghi chính mình, chẳng lẽ y đã ngủ suốt một ngày một đêm?
“Chờ không kịp, muốn cho ngươi nhìn xem.” Lương Thú nói, “Tốt hơn chúng ta dự đoán rất nhiều, trận này nhất định đại thắng.”
Liễu Huyền An không chớp mắt nhìn bầy Ách Thứu bay lượn trên bầu trời.
Một lát sau, Lương Thú hỏi: “Sao vẫn không nói chuyện, đang nghĩ gì đấy?”
Liễu Huyền An nóng lòng muốn thử: “Ta cũng muốn đeo cánh lượn.”
Lương Thú kéo tay y: “Vậy đi thôi.”
Hở? Liễu Huyền An chạy đuổi theo bước chân hắn, vội vàng giải thích: “Ta muốn nói là sau trận chiến cơ.”
“Vì sao phải chờ đến sau trận chiến?” Lương Thú dẫn y cùng leo lên ngựa, “Thứ này do ngươi vẽ ra, muốn bay lúc nào mà chẳng được.”
“Nhưng Vương gia còn phải dẫn binh tác chiến.” Liễu Huyền An dùng ống tay áo ngăn gió, “Mấy hôm nay hẳn là nhiều… Khụ khụ khụ.” Nuốt phải một bụng khí lạnh.
Lương Thú cười dùng áo choàng bọc kín y lại: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Liễu Huyền An dùng sức hé mắt ra xem.
Bởi vì chỉ là bay thử nghiệm, đêm nay lại không có hướng gió thích hợp cho nên mọi người không chọn vách núi quá cao, Huyền Giao chạy một đường, chẳng mấy chốc đã leo lên đỉnh núi.
Liễu Huyền An để một tướng sĩ hỗ trợ đeo cánh lượn vào, lắc lư uốn éo đi đến bên mép vực, chuẩn bị nhắm mắt nhảy xuống.
“Này này này chờ chút đã!” Mọi người có mặt tại chỗ đều khiếp sợ.
Lương Thú nhanh tay lẹ mắt xách người trở về, vô cùng đau đầu: “Tật xấu tích cực đi tìm chết của ngươi bao giờ mới sửa được hả?”
Liễu Huyền An không hiểu: “Tìm chết làm gì, bản thiết kế do ta vẽ, đương nhiên biết dùng như thế nào.”
“Biết cũng không được.” Lương Thú tháo cánh lượn ra khỏi người y, ôm chặt từ đằng sau, “Ta mang ngươi đi.”
Liễu nhị công tử lập tức ngoan ngoãn khoanh tay, thế cũng được.
Không cần tự mình động tay, rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.