Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 8: Vương gia không sao đâu, chỉ rảnh đến phát sảng thôi




Liễu Huyền An cẩn thận nghe rất lâu, bởi vì quá mức tập trung nên thậm chí đã bắt đầu thấy ù tai.
Gió đêm bọc một tầng sương trắng mỏng khiến thân thể Lương Thú càng thêm ẩm lạnh, cứ như hàn ý thật sự chảy ra từ trong xương cốt. Một người vừa cứng vừa lạnh như thế, lại còn không nghe được nhịp tim, sờ không thấy mạch đập… thật sự có tồn tại sao?
Liễu Huyền An bất giác rùng mình một cái.
Khóe môi Lương Thú cong lên, tiếp tục ra vẻ quý khí bức người, thản nhiên tự tại.
Trình Tố Nguyệt ở một bên hỏi qua kẽ răng: “Ca, Liễu nhị công tử ngủ luôn trong ngực Vương gia rồi à?”
Trong lòng Cao Lâm không mấy chắc chắn, vì sao cả buổi vẫn không thấy nhúc nhích, cũng không nói câu nào?
Cuối cùng là Lương Thú chủ động đẩy Liễu Huyền An ra.
Dù nội lực Kiêu Vương điện hạ cao cường đến đâu cũng không thể nín thở mãi, rất dễ bị lộ tẩy. Nhìn biểu cảm hoang mang khiếp sợ của Liễu Huyền An, hắn cảm thấy mục đích của mình đã đạt, vì thế hơi cúi xuống nhìn thẳng vào hai mắt đối phương, vui vẻ thỉnh giáo: “Vết thương này của bổn vương không có vấn đề gì chứ?”
Liễu Huyền An không biết nên đáp lại thế nào, bởi vì nếu người thường không có mạch đập… Nhưng vị Kiêu Vương điện hạ trước mắt lại không hề có dị trạng, chẳng lẽ thế gian thực sự có loại công phu tà môn đến thế, luyện được thân thể máu thịt thành một khối thép cứng như đá luôn sao?
Y chưa bao giờ đọc qua trường hợp tương tự trong y thư đứng đắn, trong mấy cuốn thoại bản không đứng đắn thật ra đã gặp không ít tình tiết cương thi man tộc hoặc dùng người sống luyện thành rối, thứ nào cũng vô cùng hung dữ tàn độc. Nhưng đường đường là thống soái một quốc gia, hẳn không đến mức phải lạc vào con đường đó. Liễu Huyền An nghĩ vậy, lại hỏi: “Gần đây Vương gia có thấy chỗ nào không khỏe trong người không?”
“Có.” Lương Thú dùng một tay kéo áo khoác lại, giả vờ xoa ấn thái dương, “Đau đầu, tim đập nhanh, dạ dày đau, tay chân thi thoảng tê mỏi, ăn uống kém, mất ngủ, khó lắm mới ngủ được còn hay bị bóng đè.”
Trình Tố Nguyệt bị một loạt triệu chứng ụp cho phát ngốc, buồn bực nhìn huynh trưởng bên cạnh, từ bao giờ mà Vương gia bệnh thành cái sàng lọt gió như này, huynh cũng không nhắc với ta một chữ?
Cao Lâm ấn tay lên vai muội muội, tâm tình phức tạp, thiên ngôn vạn ngữ tắc dưới cổ họng.
Tin ta đi, Vương gia không làm sao đâu, thuần túy là rảnh đến phát sảng thôi.
Trình Tố Nguyệt: “……”
Liễu Huyền An lại xem mạch cho Lương Thú lần nữa, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, y cảm thấy cổ tay đối phương hình như còn lạnh hơn ban nãy. Tuy không rõ nguyên do cụ thể, nhưng dương khí hư suy, âm hàn nội thịnh luôn luôn bất lợi cho thân thể. Đang nghĩ như vậy, mạch tượng dưới ngón tay đột nhiên hơi nảy lên một cái, y vội vàng tập trung phán đoán, nhưng Lương Thú đã yên lặng thu tay vào trong áo.
Liễu Huyền An muốn nói lại thôi: “Vương gia.”
Lương Thú khoan hồng độ lượng: “Bệnh này của bổn vương đã có từ lâu, nếu Liễu nhị công tử chẩn không ra cũng không cần cưỡng cầu.”
Thật ra Liễu Huyền An muốn thử thêm một chút, nhưng có thử ra kết quả hay không đúng là không nắm chắc, Kiêu Vương điện hạ lại không thể tùy tiện lấy ra luyện tập, cho nên cuối cùng y chỉ có thể khai một phương thuốc bổ giao cho Trình Tố Nguyệt, ngữ khí tạ lỗi: “Là do y thuật ta không tinh.”
“Liễu nhị công tử đừng nói như vậy.” Trình Tố Nguyệt an ủi y, “Phương thuốc của mấy người ở Thái Y Viện cũng đều là những loại giống thế này, ai ai cũng dặn dò phải nghỉ ngơi nhiều, có lẽ đối với bệnh này tĩnh dưỡng là quan trọng nhất, có điều Vương gia không rảnh mà tĩnh được.”
Liễu Huyền An nương ánh trăng chọn lựa dược liệu dùng để sắc thuốc: “Vì sao không tĩnh dưỡng được?”
Trình Tố Nguyệt thở dài: “Mười tám thành trì ở Tây Bắc luôn luôn có chuyện phát sinh, trở lại vương đô thì gặp đám lão thần thả rắm… à, lải nhải quá nhiều. Tuy mấy năm nay thời cuộc đã an ổn hơn trước kia, nhưng chưa đến mức thiên hạ thái bình, có thể kê cao gối ngủ. Đông tây nam bắc, mỗi nơi loạn một kiểu, xưa nay Vương gia chưa có nổi một khắc thanh nhàn, đầy người thương tích vẫn phải cưỡi ngựa vung đao. Lần này Hoàng thượng sai Vương gia đi thành Bạch Hạc cầu thân, cũng là muốn tìm cớ cho ngài ấy nghỉ ngơi một thời gian, thuận tiện thành gia lập thất, đừng mãi cô đơn lẻ bóng bôn ba khắp nơi. Kiêu Vương phủ không có ai trông chừng, cỏ dại sắp mọc cao cả trượng rồi.”
Nhắc tới việc hôn nhân, tay Liễu Huyền An hơi dừng lại, quay đầu nghiêm túc kiến nghị: “Thế thì Vương gia nên tìm một cô nương ổn trọng để quản lý nhà cửa, A Nguyện bị nhà ta chiều chuộng đến kiêu căng, cái gì cũng không hiểu lại ham chơi tùy hứng, chỉ sợ không gánh nổi trách nhiệm lớn lao.”
Trình Tố Nguyệt cười: “Liễu nhị công tử cố ý nói vậy là vì không nỡ để muội muội gả đi xa đúng không? Ta nghe nói dung mạo Liễu tiểu thư đẹp như thiên tiên, thiếu niên cả thành Bạch Hạc đều sinh lòng mến mộ.”
“Không có, không phải.” Liễu Huyền An nhớ tới yêu cầu tuyển vợ “xinh đẹp là được” của Lương Thú, cực lực phủ nhận, “Lời đồn bên ngoài sao có thể xem là thật, nếu muốn tìm mỹ nhân tuyệt sắc, hẳn nên đi Vương thành phồn hoa cẩm tú mới phải.”
Trình Tố Nguyệt không quá tán đồng cách nói này của y, bởi vì sự thật đang sờ sờ trước mắt, Vương thành cẩm tú phồn hoa cũng không có nam tử nào đẹp mắt như Liễu nhị công tử. Có thể kết luận mỹ nhân đẹp hay không không liên quan gì đến vùng đất lớn hay nhỏ.
Liễu Huyền An lại hỏi: “Vương gia thích kiểu người nào?”
“Vương gia ấy à,” Trình Tố Nguyệt suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu, “Hình như trước nay Vương gia chưa từng để chuyện này trong lòng, năm ngoái Phỉ quốc ở nam dương từng đề thân với Hoàng thượng, sau đó cũng không thành. Còn vì sao không thành… hình như là vì công chúa Phỉ quốc quá giỏi ca múa, Vương gia ghét ồn ào.”
Không thích ồn ào? Liễu Huyền An ghi nhận trong lòng, cảm thấy bản thân đã tìm được cánh cửa khác chia rẽ mối nhân duyên này rồi.
Bên đầu kia, Cao Lâm cũng đang mang tâm thái gà mẹ nhọc lòng dò hỏi Vương gia, vừa rồi xem bệnh rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, vì sao biểu cảm của Liễu nhị công tử lại kỳ quặc như thế?
Lương Thú trả lời: “Bởi vì ta giấu hết mạch tượng và nhịp tim đi rồi.”
Cao Lâm trợn mắt há mồm, quả thực muốn đột tử ngay tại chỗ. Vì sao lại giấu mạch tượng trước mặt đại phu? Mục đích để làm gì? Ý nghĩa ở đâu? Cuối cùng người có hại là ai —— dù sao chắc chắn không phải là Liễu nhị công tử, cùng lắm người ta chỉ hơi chấn kinh, hơi hoang mang, còn lại không bớt đi một cọng tóc nào.
Thằng ôn con nhà lão Triệu đi kéo tóc bé gái có thể thành công chọc cho người ta òa khóc, như vậy xem ra, Vương gia nhà mình còn không bằng được Triệu Tiểu Mao vẫn mặc quần hở đũng kia.
Cao phó tướng thở ngắn than dài, không muốn nói nữa.
Đêm nay Liễu Huyền An hiếm hoi thức đến khuya, ở trong xe ngựa khêu đèn chấp bút viết thư nhà, chủ yếu muốn hỏi phụ thân có loại kỳ bệnh hay độc dược, hay công phu nào có thể làm mạch tượng và nhịp tim hoàn toàn biến mất, toàn thân lạnh lẽo hay không. Viết xong y cất thư vào trong ngực, tính toán chờ đến trạm dịch tiếp theo sẽ gửi ra ngoài.
Kết quả đi suốt hơn một tháng mới trông thấy ven đường có một trạm dịch, nhưng bị treo khóa từ lâu. A Ninh moi ra từ dưới kẹt cửa nửa tờ bố cáo rách nát viết trạm dịch đã dời về nơi khác, còn dời đi chỗ nào lại không nói rõ. Lạc khoản có quan ấn hình vuông đỏ chót của thành Xích Hà thuyết minh nơi đây đã thuộc địa phận cai quản của Thạch Hãn Hải, đi thêm mười ngày đường nữa là có thể vào thành.
“Trên khóa và xích sắt chưa bị rỉ sét nhiều.” Liễu Huyền An nhìn biển mây âm u phía chân trời, “Bây giờ đang mùa ẩm ướt nhiều mưa, trạm dịch hẳn mới đóng không bao lâu.”
“Thiếu lương thực thêm ôn dịch, quan phủ không bận rộn chính sự, ngược lại còn có thời gian quản lý trạm dịch dọn hay không dọn à.” Trình Tố Nguyệt thu đao vào vỏ, co chân đá văng cửa chính, vụn gỗ và tro bụi bay lả tả khắp nhà. Các hộ vệ đi vào trong vẩy nước quét dọn, chuẩn bị nghỉ lại một đêm.
A Ninh cũng ra sau bếp giúp nấu nước, Liễu Huyền An đi theo cậu rảnh rỗi nhìn ngó khắp nơi, liếc thấy trong góc nhà đặt một cái lu lớn liền tùy tay mở nắp, lại sửng sốt một trận.
“Bên trong có cái gì?” Lương Thú đứng ngoài cửa hỏi.
“Lương thực.” Liễu Huyền An nghiêng người tránh đường, “Tuy không nhiều lắm, nhưng nếu thành Xích Hà đang gặp thiên tai cũng đủ để ăn qua mười ngày, vì sao còn bỏ lại cho mối mọt gặm?”
Lương Thú đi vào trong bốc một nắm gạo lên xem, không bị mốc cũng không lẫn mấy thứ dơ bẩn, đúng là có thể ăn.
Lúc này các hộ vệ bên ngoài cũng có phát hiện mới, phần lớn công văn hằng ngày của dịch trạm đều nằm trong quầy tủ, không hề bị mang đi. Trong mấy gian phòng ngủ thậm chí vẫn còn quần áo, thoạt nhìn không giống chuyển nhà theo quy trình, mà giống như người trong trạm dịch nghe được tin tức nào đó nên chỉ gấp chăn quấn đệm qua loa rồi vội vàng bỏ đi.
“Quan ấn không phải đồ giả.” Cao Lâm nhìn kỹ lại tờ bố cáo, “Vì sao Thạch Hãn Hải phải đóng cửa nơi này, muốn cắt đứt liên lạc với bên ngoài triệt để hay sao?”
Trình Tố Nguyệt nói: “Trời cao hoàng đế xa, một khi cửa thành đóng lại, quỷ mới biết hắn ở trong thành tác oai tác quái thế nào, bây giờ đến một phong thư bá tánh cũng không gửi đi được nữa.”
“Trình cô nương, dọc đường chúng ta đến đây hình như không nhìn thấy lưu dân chạy nạn.” A Ninh đã quen thuộc với người Kiêu Vương phủ, cho nên thoải mái nhỏ giọng hỏi nàng, “Nếu nói người nhiễm ôn dịch không thể đi xa cũng hợp lý, nhưng một tòa thành không thể bị bệnh hết, bọn họ lại không có gì ăn, vì sao không chạy ra ngoài?”
“Tám phần do họ Thạch kia sợ hành vi bại lộ, cho nên mới khóa cứng luôn cửa thành.” Trình Tố Nguyệt nắm chặt chuôi kiếm, “Thật đúng là dám nghĩ dám làm.”
Liễu Huyền An đứng ở một bên nghe, tưởng tượng tình huống có thể phát sinh trong tòa thành lại không khỏi thở dài đời là bể khổ. Y quay đầu nhìn người bên cạnh, lúc này trời đã tối hẳn, cho nên toàn thân Lương Thú cũng chìm trong ánh sáng lờ mờ. Tuy không thấy rõ nét mặt, sát khí giết chóc trên người hắn vẫn không bớt đi, còn thêm vài phần lạnh lẽo —— như muốn chọc thẳng vào xương sống người ta.
Vì thế Liễu nhị công tử lại nhớ đến tình hình mạch tượng, đến hôm nay y vẫn chưa tìm được đáp án, rốt cuộc nguyên nhân do đâu mới có thể làm một người sống sờ sờ lạnh băng như sắt thép. Mà A Ninh thì hoàn toàn không tin chuyện này, khẳng định chắc nịch công tử xem nhầm rồi! Liễu Huyền An lại cảm thấy bản thân không nghĩ sai, cho nên phải tìm cơ hội chứng thực một chút.
Ngày hôm sau phải dậy sớm lên đường, đêm nay mọi người tranh thủ nghỉ ngơi. Mấy gian phòng trong mùi mốc dày đặc nên không ai chịu ngủ, nhóm thủ vệ đành đốt mấy đống lửa ở phòng ngoài, mọi người dựa vào cột nhà nghỉ tạm.
A Ninh mang nước ấm hầu hạ Liễu Huyền An rửa mặt xong, đang vội vàng sửa lại chăn đệm tối nay dùng đến, quay đầu lại đã thấy công tử nhà mình rón ra rón rén như ăn trộm đi sang đầu bên kia phòng, không khỏi sửng sốt thì thào hỏi: “Công tử, công tử?”
Liễu Huyền An xua xua tay ra hiệu cậu đừng ầm ĩ, bước chân vẫn không dừng lại. Y cứ như vậy tiến đến trước mặt Lương Thú, cẩn thận ngồi xổm xuống, nín thở thò hai ngón tay nhẹ nhàng đáp lên cổ tay đối phương.
Vẫn không có mạch tượng.
Liễu Huyền An buông tay ra, không nghe tim nữa mà gập ngón trỏ lên đặt trước mũi Lương Thú, muốn xem thử đối phương có thở thật hay không. Ai ngờ chưa đạt được mục đích, đầu gối y đột nhiên mềm nhũn, toàn thân mất cân bằng nhào vào lòng người trước mặt.
“Ối!” Y bị đụng đến đau mũi, vội vàng chống tay ngồi dậy.
Lương Thú mở to mắt, khó hiểu nhìn y.
Liễu Huyền An nhanh chóng lấy cớ mình đi ngang qua không cẩn thận vấp ngã, quấy nhiễu Vương gia nghỉ ngơi, mong được lượng thứ, ta lập tức đi ngay.
Nói xong co cẳng chạy biến, gần như là tốc độ đi nhanh nhất suốt chặng đường này, vạt áo màu trắng xẹt qua đống lửa phất lên một đống tàn củi đỏ thẫm, hình như còn hơi lảo đảo suýt nữa bị bắt cháy.
“Công tử công tử, mau tới bên này!” A Ninh kéo y ra sau cây cột, cực kỳ khó hiểu, “Người vừa làm gì đấy?”
Nói ra rất dài, nhưng Liễu nhị công tử không muốn nói. Mũi y đến giờ còn nhưng nhức, đau đến trào nước mắt, vì thế vội quấn chăn bọc kín mình lại trốn tránh hiện thực, một lần nữa bắt đầu bay giữa trời mây, đồng du cùng đại đạo.
A Ninh: “……”
Mà ở cách đó không xa, Cao Lâm đang mỏi miệng khuyên can van nài, lần tới xin Vương gia có thể đừng hù dọa Liễu nhị công tử nữa được không. Cẩn thận ngẫm lại, đó vẫn là vị đại phu đầu tiên trên đời không cần mời không cần ép, cũng không cần Hoàng thượng ra mặt uy hiếp đã chủ động chạy tới xem bệnh cho Vương gia, phải quý trọng đi chứ?
Lương Thú vứt một viên đậu nành vào đống lửa, vừa rồi hắn dùng chính vật ấy bắn lên đầu gối người ta. Bước chân người đọc sách nhẹ nhàng đến mấy cũng không thể thoát khỏi lỗ tai cao thủ, huống chi hai ngón tay hơi lạnh kia còn đáp trên cổ tay mình sờ sờ ấn ấn —— Đừng nói Kiêu Vương điện hạ giả vờ ngủ, cho dù trúng mông hãn dược cũng bị ấn đến tỉnh.
Cao Lâm thật sự không hiểu thú vui sánh ngang cùng Triệu Tiểu Mao này có gì hay, bởi vì trong ký ức hắn, cái gọi là “trêu đùa” của Vương gia cùng lắm là dụ ra một đám mọi rợ chạy tán loạn trên đại mạc Tây Bắc, hoặc lừa cho đám tham quan thành Đại Lương suốt đêm ôm tiền bỏ chạy chui đầu vào lưới, vô dụng hơn nữa thì về vương thành chọc vài vị lão thần thích lải nhải tức đến đổ bệnh. Còn kiểu quay qua quay lại mất nửa ngày chỉ để công tử nhà người ta húc đau mũi, càng nói càng thấy khó hiểu.
Lương Thú lắc lắc ngón tay ra hiệu cho Cao Lâm mau biến đi, đừng nhiều lời chướng mắt.
Hắn phát hiện ra khả năng tùy thời giấu mạch đập của mình giống như một miếng mồi câu, có thể làm cho Liễu Huyền An thường xuyên chủ động ló đầu ra, rời khỏi thế giới huyền hoặc không mấy sắc thái trong đầu y. Tuy rụt về rất nhanh, nhưng ít ra ở thời điểm y dùng đủ loại phương pháp dò cho được mạch tượng của hắn, trên mặt sẽ xuất hiện biểu cảm kinh ngạc và căng thẳng hiểm thấy.
Lương Thú ngả lưng vào cây cột, lại nghiêng đầu liếc một cái.
Ngọn lửa nhảy lên, Liễu Huyền An đang quấn chăn kín không kẽ hở như một cái kén màu trắng.
Tuy y không nhúc nhích, nhưng thật ra không ngủ.
Ba ngàn thế giới bị Kiêu Vương điện hạ đâm đến hơi lung lay, khó có dịp nào khiến y xấu hổ đến thế. Sau khi cảm nhận xong, y vươn một tay ra khỏi chăn ấn xuống nền đất xốp mềm dưới thân, xương ngón tay bị ấn đến trắng bệch.
Vạn vật từ đất sinh ra rồi về lại với đất, nếu tất cả đều là đất, vậy sống chết cũng không phải chuyện gì quá lớn.
Đến sống chết còn không tính là chuyện lớn, vậy nửa đêm đột nhiên ngã vào ngực một người khác càng không thể tính là chuyện lớn.
Hợp lý.
Liễu nhị công tử thở ra một hơi.
Cảm thấy trong lòng thoải mái lên một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.