Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 16: Uyển Nhược vào Kinh




Edit: hoacodat
Không nói Vương thị, mà ngay đến Vương ma ma đang đứng bên ngoài, lúc này trong lòng cũng đang sốt ruột, chuyện thứ nữ con vợ kế để cho vợ cả nuôi là luật lệ xưa nay của Bắc Thần quốc, chỉ là mấy năm nay ở Tô phủ Chu thị rất được cưng chiều, lại sinh được Uyển Như là thứ trưởng nữ liền cứng rắn giữ bên mình, lão gia thì giả vờ ngờ nghệch, phu nhân lại nóng nảy, cũng liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Sang năm cũng mười một tuổi đã là đại cô nương rồi, luật lệ đã không theo, tính tình cũng bướng bỉnh, chuyện hôn sự nhà chồng cũng muốn xếp đặt, cộng thêm nha đầu kia cùng mẫu thân nàng là một dáng vẻ, chớ nhìn tuổi còn chưa lớn lắm, lòng dạ cũng khá ác độc, nếu không làm sao khi đó có thể đẩy Nhị tiểu thư rơi xuống nước đây.
Nếu để ở bên cạnh phu nhân, thì thật khó mà phòng bị, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất không phải sao, nhưng hiện giờ là lão gia đã nói rõ ràng như vậy, phu nhân nếu bác bỏ thì thật không ổn, sẽ làm mất mặt lão gia, còn không nói rõ ràng lại để Chu thị chiếm được tiện nghi quá. Vì vậy mà Vương ma ma cũng đau lòng thay cho phu nhân nhà mình, bà nơi này đang suy tư, lại chợt nghe bên trong Vương thị đang khẽ nói:
“Gia nói điều này, đều là gia thương tình, tuy không phải từ bụng thiếp chui ra, nhưng thiếp cũng hiểu đạo lý không đối xử khác biệt, như Thừa An hiện ở đây chẳng hạn, thiếp có khi nào đối xử tệ bạc với nó, chuyển đến bên cạnh thiếp, cũng một thân phúc khí đó thôi.”
Nói đến đây, liếc nhìn sắc mặt Tô Triệt, tiếng nói Vương Thị chợt chuyển:
“Nói thì nói như thế, nhưng gia thế nào cũng phải vì Ánh Tuyết suy nghĩ một chút, nàng đã không có Thừa An bên cạnh, chỉ còn lại Uyển Như, nếu mà cũng tới đây, chẳng phải quá vô tình với nàng ấy sao, nếu biết chuyện thì không nói gì đi, nếu người ta không biết lại đi xuyên tạc nói xấu, lại nói gia không có lòng, những thứ này không tính đến đi, gia và Ánh Tuyết còn có tình cảm từ nhỏ, thêm vào đấy là quan hệ bạn dì thân thích nữa.”
Thật ra thì Tô Triệt là nhất thời cao hứng, cũng không thật muốn đem Uyển Như tới đây, mặc dù hôm nay không còn thích Ánh Tuyết, dù sao vẫn còn tình cảm cũ, là biểu muội ruột thịt của hắn, nhưng hắn vẫn bày vẻ mặt hòa nhã, lời đã nói ra thì không thể rút lại, ngược lại không nghĩ tới Vương thị lại ngoan minh như thế, lời nói ra hợp tình hợp lý, càng tiếp xúc nói chuyện, lại càng làm lòng Tô Triệt thật là thoải mái.
Ánh mắt Tô Triệt bừng lên tia nhu hòa, giương mắt nhìn Vương thị, lại thấy nàng mặc dù đoan trang ngồi đó, mặt mày khẽ lóe, có chút dí dỏm khác thường, hòa hợp với chút khí ngạo kiên cường, càng toát ra vẻ dịu dàng thân thiết, trong lòng khẽ động, kéo tay nàng nắm trong tay, vuốt ve nhỏ giọng nói:
“Ánh Tuyết nơi ấy vắng lạnh, nàng nơi này cũng không náo nhiệt, khi nào sinh thêm một đứa nhỏ nữa là được rồi...”
Vương thị nhịn không được, mặt đã đỏ lên, dò xét con ngươi hắn một cái, đang muốn nói lời gì đó, thì nghe như tiếng của Lý Phúc đưa tin tức tới, Tô Triệt hiển nhiên cũng nghe, sợ có chuyện gì, vì thế mở miệng hỏi:
“Là Lý Phúc sao? Tiền sảnh có chuyện gì sao?”
Lý Phúc một thân gấp gáp, vào nội viện, lại thấy một đám nha đầu bà tử đều đứng ở hành lang, nửa người cũng không có trong phòng, liền biết mình đến không phải lúc, nhưng chuyện gấp này cũng không thể để trễ, trong lòng suy tính, liền cố ý gây tiếng động, lúc này nghe gia hỏi, liền vội vàng nói:
“Dạ thưa lão gia, nô tài vừa nhận được tin tức, Vương gia muốn lên đường rồi, trước mắt quản gia đang ứng phó, bảo nô tài nhanh vào xin ý kiến gia.”
Tô Triệt vừa nghe, liền đứng lên, Vương thị vội vàng bảo Vương ma ma đem áo choàng tới, tự tay khoác lên người hắn, vừa sửa sang vừa nhỏ giọng nói:
“Tuyết vừa mới ngừng, trên đường chỉ sợ không dễ đi, sao gấp quá vậy, chẳng lẽ trong kinh xảy ra chuyện lớn gì rồi!”
Tô Triệt vỗ vỗ tay nàng:
“Đoán mò làm gì? Đất nước đang yên ổn, có thể có chuyện gì chứ? Nàng nghỉ ngơi mạnh khỏe, ta ra ngoài xem một chút”
Nói xong vội vã đi, mới ra khỏi dịch quán, đưa mắt liền thấy mười tên cận vệ của Duệ thân vương đã dắt ngựa chờ từ hồi nào, đúng lúc Duệ thân vương xách theo roi ngựa từ bên trong đi ra, vội vàng tiến lên thi lễ nói:
“Tuyết mới rơi, trên đường trơn trượt, Vương gia sao không hoãn lại thêm mấy ngày rồi đi cũng không muộn?”
Duệ thân vương cười cười:
“Mấy năm nay lăn lộn trong quân doanh, làm gì còn sợ gió tuyết, cũng không mang gia quyến theo, muốn thì liền đi thôi, thôi tạm biệt, chờ khi vào kinh sẽ tự tại nấu rượu thưởng mai cùng đại nhân.”
Nói xong, liền phóng lên ngựa, chỉ thấy một người cưỡi ngựa đi mất, vó ngựa in trên đất tuyết, chỉ một lát liền biến mất trên đường, Tô Triệt không khỏi âm thầm cảm phục, người ta nói Duệ thân vương có mấy phần nóng nảy, hôm nay thấy, kỳ thực lại có khí chất a. Lúc này chợt nhớ chuyện hôm qua Duệ thân vương đã nói, nghĩ đến trận chiến nam bắc này không thể không đánh, đến lúc đó binh hoang mã loạn lành dữ khó dò, mình cũng phải phòng ngừa chu toàn.
Chờ trở về kinh cần phải tìm người giỏi cưỡi ngựa bắn cung, bản thân một thân võ nghệ, vào phủ dạy Thừa An học, không trông mong có thể thi đỗ Võ Trạng Nguyên, ít nhất trong tương lai cũng có thể bảo vệ chính mình, dù sao Thừa An là cháu đích tôn duy nhất của Tô gia, không thể có nửa điểm sơ suất được.
Không đề cập tới sự tính toán của Tô Triệt ở nơi này, quay trở lại nói Uyển Nhược và Thừa An. Trời rất lạnh, cũng không còn việc gì khác, liền trở về phòng, ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi hướng về phía bàn viết chữ lớn, đây là bài tập Tô Triệt muốn hai người làm, thực chất là muốn có không gian học tập cho hai hài nhi, giảm thiểu thời gian chơi bời vô bổ.
Cũng không có cái gì mới, nhìn mấy trăm lần Thiên Tự Văn, Xuân Hương ở phía dưới để cái bàn nhỏ, cẩn thận đốt hương, Xuân Mai ở một bên hầu hạ trải giấy trắng Tuyên Thành ra, lấy thước chặn giấy, thỉnh thoảng nhìn hai người viết chữ.
Mặc dù Xuân Mai, Xuân Hương chưa từng học chữ, nhưng đi theo Vương thị cũng đã lâu lắm, khi đó còn là tiểu cô nương, phu nhân thường lôi kéo, chỉ vào những chữ to từng bước từng bước dạy nhận biết, mấy người các nàng ở một bên nhìn lâu, liền cũng có chút nhận thức, tuy là không hiểu ý nghĩa bên trong, nhưng cũng có thể nhận dạng được chút ít.
Xuân Mai trước kia cũng không để ý lắm, hôm nay nhìn kỹ, tiểu thư cùng thiếu gia chữ đều thô sơ giản lược, hẳn là cùng một dáng vẻ, tuy nhiên dáng vẻ của tiểu thư không nghiêm chỉnh bằng thiếu gia, một lát nói khát, một lát muốn ăn sơn trà, một lát muốn thay bút, một lát nói mỏi tay lại muốn nghỉ ngơi, tóm lại, nghĩ ra trăm ngàn cách để kéo dài thời gian.
Cuối cùng quyết định để bút xuống, ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, tìm một quyển sách không biết sách gì, cái tay nhỏ bé ôm sách vào ngực để đọc, bút lông Hồ Châu vừa vặn đặt trên bàn, viết cũng không muốn viết.
Xuân Mai đành phải lên tiếng nhắc nhở nàng:
“Đến tối tiểu thư phải đưa lão gia xem chữ, dù sao chỉ là những chữ này, viết nhanh một chút là được rồi.”
Uyển Nhược để sách trong tay xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Thừa An một cái:
“Còn lại để Thừa An viết, đệ ấy viết vừa nhanh lại tốt, so với ta giỏi hơn nhiều.”
Phía dưới Xuân Hương bật cười hì hì một tiếng:
“May tiểu thư không sinh ra là nam nhân, nếu không tương lai đến trường thi, chẳng lẽ cũng để đệ đệ thi hộ sao?”
Tiểu nha đầu ở phía dưới nghe thấy, cũng nở nụ cười thật thấp, vào lúc nàng nói đùa với đám nha hoàn, Thừa An cũng đã viết xong, đi đến bên cạnh, đưa tay đem một nửa sơn trà trong tay nàng đoạt đi ăn một ngụm nhỏ, tiện tay để lại trên khay, mắt nổi lửa nói:
“Ta nhớ được, lần trước Nhược Nhược cùng ta đã phân chia rõ ràng, giờ đây tỷ để ta thay tỷ viết chữ to, lại muốn dùng cái gì để đổi lấy đây?”
Uyển Nhược luôn luôn nghĩ Thừa An rất tử tế, thế nhưng cũng học được chút gian xảo, đã bị hắn chặn họng rồi. Bên dưới Xuân Mai, Xuân Hương đều nở nụ cười, cả bà vú đang may vá bên kia cũng nhịn không được cười một tiếng, thở dài nói:
“Cổ nhân nói không sai mà, đi theo mộc tượng sẽ giằng co, đi theo thợ xây sẽ dính bùn, tiểu thư đây là lấy đá đập chân mình mà.”
Uyển Nhược để sách trong tay xuống, nghiêng đầu đưa bàn tay nhỏ bé nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Thừa An:
“Đệ học thật là mau, chuyện tốt sao không học, lại học những thứ vô dụng, gian xảo này hả?”
Thừa An kéo bàn tay nhỏ bé của nàng xuống, nắm trong tay, đặt vào ngực nàng sưởi ấm, cười trêu ghẹo nàng:
“Nhược Nhược nói một chút, tỷ có cái gì tốt, đáng để cho ta học nào?”
Uyển Như liếc cậu một cái, không để ý đến cậu, tròng mắt xoay chuyển, bỗng thấy trên bàn để sơn trà, không khỏi cười nói:
“Hôm nay đệ không phải ăn trà của ta sao, giúp ta tốn chút sức, chẳng lẽ không được? Đây mới gọi là có qua có lại, công bình đây?”
Lời nói này càng gian xảo hết sức đi, dẫn đến trong nhà nha đầu, bà tử khom lưng cười không ngừng. Thừa An cũng là thấy nàng có chút mệt mỏi, khổ sở, đứng dậy đi xem sách, mí mắt lờ đờ, chậm chạp, giống như muốn ngủ đến nơi, mới đến đây cùng nàng giải buồn, tránh ngủ nướng, buổi tối lại trả bài sai.
Lúc này thấy nàng có tinh thần, cậu liền cười cười ngồi trở lại chỗ mình, cầm lấy bài mới viết được một nửa giấy trắng Tuyên Thành của nàng trải đến trước người, chấp bút viết tiếp. Thật ra chữ của Uyển Nhược cùng chữ của cậu mặc dù giống nhau, nhưng cẩn thận nhìn thì sẽ thấy bất đồng, dù sao cũng là thân nữ nhi, bút phong khúc quanh có mấy phần khuê các xinh đẹp, không bằng cậu cương mãnh, phóng khoáng.
Thừa An làm văn hộ nhiều lần, đã sớm luyện thành một thân bản lãnh, cố ý so với chữ viết Uyển Nhược, hẳn là giống đến mười phần mười, khoan nói đến người khác ngay cả Phương tiên sinh và Tô Triệt cũng nhìn không ra, cũng vì vậy, Uyển Như đối với Thừa An gian xảo, cơ trí càng hài lòng.
Bên cạnh Xuân Mai cùng Xuân Hương liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu cảm thán, vị tiểu thư này của họ điểm nào cũng tốt, thông minh lanh lợi, tính tình cũng tốt, chỉ là có thời điểm có chút thông minh lanh lợi quá phận, cũng không suy nghĩ một chút, Thừa An thiếu gia cuối cùng vẫn là đệ đệ khác mẫu, mà có thể theo nàng chơi đùa, sớm muộn cũng không phải vẫn cưới vợ gả chồng hay sao.
Đó chỉ là chuyện về sau, còn hôm nay thật khó nói, dù sao thì vẫn còn xa, hiện tại thật cũng không cần phải quan tâm những thứ này.
Ở dịch quán cũng trì hoãn hai ngày, đợi đến khi tiết trời ấm lại một chút, lần nữa dọn dẹp lên đường, trên đường tuyết đọng chưa tan, bị xe ngựa qua lại giày xéo, càng thêm trơn trượt khó đi, vì vậy đi càng chậm, vốn là nói hai ba ngày là có thể đến, nhưng đã đi bảy ngày, qua buổi trưa ngày thứ chín mới qua cửa ngoại thành.
Vào nội thành, đã có người nhà Tô phủ phái tới tiếp đón, chưa qua một giây xe ngựa liền dừng, Uyển Nhược theo mẫu thân xuống xe, đổi sang ngồi kiệu mềm, trực tiếp vào Tô phủ, đến khi cả hai từ cỗ kiệu đi ra, mẫu thân dắt tay nhỏ bé của nàng xuống kiệu, ra ngoài liền thấy mấy người bà tử, nha đầu diện mạo sạch sẽ, đứng ngay ngắn, thấy hai người xuống kiệu, liền cung kính hành lễ:
“Phu nhân bình an, Nhị tiểu thư bình an.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.