Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 2: Điều kiện trao đổi




Editor + Beta: SingNo
Tô Triệt mới vừa bước vào hoa viên, ở dưới mái hiên Vương thị và hai hài tử đang chờ đón.
Mặc dù Tô Triệt không thích Vương thị, dù sao cũng là vợ chồng son, vả lại ban đầu hôn sự của hai người, cũng không phải là quyết định của chính bọn họ, nói ra, Vương thị cũng chưa hề phạm lỗi lầm nào.
Chẳng qua là một nam nhân, lúc trước đã đồng ý với biểu muội Ánh Tuyết, sẽ lấy nàng vào cửa Tô gia, cuối cùng đúng lúc này lại bị một đứa hài tử của Vương thị xen vào, mặc dù bà không sai, Tô Triệt cũng khó tránh khỏi giận lây bà.
Nhưng hiện giờ chánh trị nhà Vương gia cường thịnh, ngược lại với Tô gia của hắn, nếu như nói về nền tảng lúc mới bắt đầu, năm đó Tô gia và Vương gia cũng coi như là hai gia tộc xa hoa quyền quý ngang nhau, đời đời đều là quan lại hạ thần, nhưng đáng tiếc từ đời ông nội của Tô Triệt, Tô gia dần dần suy bại, nhưng Vương gia thì ngược lại càng phát triển thịnh vượng.
Vương thị là một người có xuất thân rất ưu tú, Vương thị là con của vợ cả, là tam tiểu thư, phía trên còn có hai tỷ tỷ, một ca ca, hiện giờ ca ca nhậm chức Đại Lý tự, còn đại tỷ là thân mẫu của Tứ hoàng tử và là Hiền phi cao quý, nhị tỷ là phu nhân của Binh Bộ Thượng Thư Từ Tranh, gia tộc thế lực lớn mạnh, hiện giờ Tô gia ắt phải dựa vào thế lực này, mặc dù có thể hắn không thích Vương thị, nhưng nhất định phải để cho bà có thể diện.
Một chuyện nữa là, hắn cũng không thể nào thích tính tình vợ cả, cao ngạo lạnh nhạt, từ ngày thành hôn đến nay luôn như thế, không sánh bằng Ánh Tuyết, thích lấy lòng nuông chiều hắn, nói ra, hắn luôn luôn thích nữ tử miền nam, tinh tế dịu dàng, mặt mày trong trẻo, ngoài ra hai người thiếp của hắn đều là người miền nam.
So với những thê thiếp, vợ cả của hắn quá kiên cường, cứng rắn thiếu đi sự quyến rũ phong tình nên có ở nữ tử, đứng ở trước mặt nàng, Tô Triệt luôn cảm giác mình kém bà một cái đầu, cho nên không phải vì bất đắc dĩ, Tô Triệt tuyệt đối không đồng ý tới hoa viên của Vương thị.
Ánh mắt Tô Triệt đảo qua hai đứa hài tử bên cạnh Vương thị, rơi vào trên người của nhi tử Thừa An, sắc mặt biến thành nhu hòa, đây là con trai độc nhất của Ánh Tuyết sanh cho hắn.
Hắn luôn áy náy đối với biểu muội Ánh Tuyết, bởi vậy ngày thường cũng rất thiên vị, năm ngoái Uyển Nhược bị đẩy mạnh vào trong ao suýt chút nữa chết đuối, cho dù là tư tưởng của hắn cũng không giữ vững.
Hơn nữa sau lần đó, Vương thị trở nên cứng rắn xưa nay chưa từng có, trước kia Vương thị đối với hắn còn có thể qua loa nhân nhượng, sau lần đó, hắn luôn cảm thấy rất nhiều lần Vương thị, ánh mắt nhìn hắn, ngay cả trước kia trách móc nhẹ cũng tìm mãi chẳng ra, giờ đây ánh mắt tĩnh mịch, gần như hắn không đoán rõ trong lòng bà đang nghĩ cái gì.
Nàng muốn đưa Thừa An tới chỗ mình để nuôi dưỡng, việc này vốn cũng là thông lệ của Bắc Thần, con trai của thiếp thông thường đều để cho vợ cả nuôi. Sau khi Thừa An sinh ra, Ánh Tuyết vẫn cứ giữ lại, khi đó Vương thị không làm khó dễ, Tô Triệt chỉ đơn giản nhắm một con mắt mở một con mắt giả bộ hồ đồ.
Sau khi sự tình của Uyển Nhược bị đồn ra ngoài, Vương thị đưa Thừa An vào, vì thế Ánh Tuyết khóc lóc kể lể với hắn mấy ngày, khóc lóc đối với hắn phiền phức vô cùng, ném thẳng một lời nói xuống:
"Nàng sợ cái gì? Dù là nàng ta nuôi, cũng là từ trong bụng nàng đẻ ra."
Vì việc này, ở trong lòng Tô Triệt đối với Vương thị lại lạnh nhạt đi vài phần, liên lụy đến việc càng không thích nhị nữ nhi Uyển Nhược do Vương thị sinh ra.
Vương thị hạ thấp người hành lễ:
"Lão gia."
Lông mày Tô Triệt chưa từng động đậy một cái, nhàn nhạt ừ một tiếng, Vương thị khẽ liếc mắt nhìn Uyển Nhược một cái, Uyển Nhược liền quỳ xuống hành lễ:
"Uyển Nhược thỉnh an phụ thân."
Giọng nói trong trẻo mềm mại, nhìn bắp đùi yếu ớt của nữ nhi, ngược lại Tô Triệt suy sụp, không tự chủ được nhìn nữ nhi, nói thật, mặc dù là nữ nhi ruột thịt, nhưng ấn tượng có chút mơ hồ, thời gian qua hắn rất ít tới hoa viên của Vương thị, ngày thường Uyển Nhược đều đi theo Vương thị, hắn chỉ gặp được có vài lần.
Trước khi nhớ kỹ có phảng phất một chút điêu ngoa, sau khi rơi xuống nước, có lẽ bị dọa sợ hãi, trở nên có chút nhát gan không thích nói chuyện nhiều nữa rồi, lần này mồm miệng thỉnh an hắn rõ ràng như vậy, thật sự khiến cho hắn chú ý.
Tô Triệt thích thú quan sát nàng mấy lần, thấy trên người mặc quần áo màu sắc nhẹ nhàng, phía trên lại dùng gấm Tô Châu thêu một đóa hoa hải đường lớn, có vẻ trang nhã lại không mất đi vẻ hồn nhiên, hai cái búi tóc trên đầu, chuỗi hạt châu sáng long lanh vây quanh đầu, tóc trái đào hai bên, chuỗi ngọc cùng với sợi tóc rơi ở bên tai, làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo lóng lánh, rất đáng yêu.
Vẻ đẹp kém xa ngũ quan của Uyển Nhược, lại thanh tú sạch sẽ, hơn nữa đôi mắt không hề chớp nhìn mình chằm chằm, phảng phất như có ánh sáng ban mai mở nhạt di chuyển, sinh động tươi mới nói không nên lời.
Bỗng nhiên Tô Triệt nghĩ, trước kia bản thân sẽ cảm thấy nữ nhi này sợ hắn. Trong lòng không khỏi mềm lòng, dù sao cũng là cốt nhục của mình, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ trán của Uyển Nhược.
"Nhị nha đầu hình như cao hơn một chút."
Vương thị có chút ngạc nhiên nghi ngờ liếc mắt dò xét phu quân, thời gian qua phu quân không thích Uyển Nhược, hôm nay không biết tại sao, chẳng lẽ định cầu xin bà chuyện gì đó, tới đây để lấy lòng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương thị trầm xuống, quan sát không để phu quân chú ý, trong ánh mắt dịu dàng chân thành hiện ra Uyển Nhược, thật sự không nghĩ là giả vờ.
Thừa An cúi người hành lễ:
"Thỉnh an phụ thân."
Bây giờ ánh mắt Tô Triệt thay đổi, khẽ dang tay ôm lấy nhi tử, nói với Vương thị:
"Tuy rằng đang là mùa xuân, nhưng dù sao cũng sắp đến mùa hạ gió mát, chúng ta đi vào nói chuyện đi."
Nói xong, ôm nhi tử bước vào trong nhà trước, Vương thị cúi đầu nhìn nữ nhi trong lòng không khỏi chua xót, mỗi lần đều như vậy, còn nhớ rõ trước khi Uyển Nhược rơi xuống nước, có một lần còn ngây ngô hỏi bà:
"Vì sao phụ thân lúc nào cũng ôm ấp Thừa An, có khi cũng cười và nói chuyện với tỷ tỷ, từ trước đến nay cũng không để ý đến Uyển Nhược, con nghe tiểu nha đầu ở hoa viên nói con là được nhặt về, không phải nữ nhi của phụ thân, có phải không mẫu thân, có phải không?"
Lúc đó Vương thị thật sự không biết, phải giải thích như thế nào với nữ nhi, vất vả lắm mới dỗ được nữ nhi ngủ, quay đầu tìm ả nha đầu nói bậy bạ kia, hung hăng đánh mấy hèo, trực tiếp đi tìm người môi giới bán ả, lập ra quy củ, hễ mà lén lút khua môi múa mép nói bậy nữa, nhất định bị đuổi ra ngoài.
Tuy rằng xử lý rất sáng suốt, suy cho cùng khổ sở trong lòng, tiểu nữ nhi là bảo bối quý giá của bà nhưng trong mắt phu quân, không đáng giá một đồng xu, thậm chí, muốn mời lão sư, vẫn phải lao lực lo lắng cho chu toàn.
Nghĩ đến đây, Vương thị không nhịn được âm thầm cắn răng.
Uyển Nhược thấy thần sắc của mẫu thân không được tốt, đoán là bởi vì mình bị phụ thân lạnh nhạt nên mới thế, tức thì bàn tay nhỏ luồn vào trong tay Vương thị lắc lắc:
"Mẫu thân, chúng ta đi vào thôi!"
Vương thị hoàn hồn, sờ sờ trán nữ nhi, nắm lấy bàn tay nhỏ của nữ nhi đi vào...
Trong chốc lát *bà tử bắt đầu bày cơm lên, Vương thị và Tô Triệt ngồi ở trên giường, Uyển Nhược và Thừa An được nha đầu hầu hạ trên bàn vuông, trong phòng có bảy tám nha đầu đứng hầu hạ, nhưng cũng không nghe thấy một chút âm thanh hỗn tạp nào, rất có phép tắc.
(*bà tử: chức thấp hơn ma ma chỉ làm mấy việc quét dọn hay trông coi nhà cửa)
A hoàn gắp một miếng thịt kho tàu để vào trong chén nhỏ đặt ở trước mặt Uyển Nhược, Uyển Nhược nhìn chằm chằm vào khối thịt mỡ béo ngậy xen với thịt, đối mặt với nhau hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Thừa An ở phía đối diện.
Nếu không suy xét về quan hệ thù địch của mẫu thân, khuôn mặt nhỏ này thật đáng yêu, có chút tuấn tú quá phận, vả lại tính cách ôn hòa trầm lặng, so với Uyển Nhược thì nhỏ tuổi hơn gần hai tháng.
Mặc dù phụ thân đối với nàng lạnh nhạt, mẫu thân đối với đệ đệ này, cũng không tính là quá thân thiết, gia đình quái dị khó hiểu. Mà người đệ đệ này không hề thích nói chuyện, có vẻ như rất dễ bắt nạt.
Uyển Nhược nhìn Thừa An, lại nhìn khối thịt kho tàu kia trong chén của mình thật chướng mắt, ánh mắt lóe lên, lấy miếng thịt kho tàu trong chén mình gắp qua chén của Thừa An, còn ra vẻ khẩu khí của tỷ tỷ:
"Cái này ăn rất ngon đó! Thừa An ăn nhiều một chút."
Thừa An ngẩng đầu nhìn Uyển Nhược, khéo léo cúi đầu ăn cục thịt trong bát, Uyển Nhược thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu thì thấy mẫu thân của nàng đang cười nhìn nàng, Uyển Nhược cắn cắn môi, Vương thị nhìn về phía nàng len lén làm mặt quỷ.
Lâu như vậy, thứ mà nàng yêu thích, mẫu thân tất nhiên hiểu rõ, Vương thị âm thầm lắc đầu bật cười, nha đầu Uyển Nhược này từ khi rơi xuống nước đến nay, càng trở nên tinh quái.
Ánh mắt Vương thị rơi vào trên người Thừa An, nói thật, đứa nhỏ này không hề chọc giận khiến bà không thích, tính nết hoàn toàn trái ngược tỷ tỷ và mẫu thân của nó, cực kỳ an tĩnh, khôn ngoan nghe lời một cách thái quá, vả lại ở chung với Uyển Nhược tốt lành đến bất ngờ.
Trước kia hai người gặp mặt cũng không nhiều lần, nhưng bây giờ ở cùng một chỗ, ngược lại cố ý nhường Uyển Nhược, bởi vậy, dần dần Vương thị cũng sẽ không một mực lạnh nhạt đối với hài tử này.
"Ngược lại Uyển Nhược thực chất hiểu chuyện, biết chiếu cố đệ đệ rồi."
Tô Triệt buông đũa xuống mở lời, giọng nói bất ngờ ôn hòa.
Vương thị khe khẽ ho khan hai tiếng gật gật đầu:
"Bây giờ dạy Uyển Nhược biết chút chữ, nha đầu này thông minh, lại biết không ít đạo lý."
Vương thị vừa nói, Tô Triệt liếc mắt một cái không để lại dấu vết, lặng lẽ hướng về phía ma ma bên cạnh Uyển Nhược liếc mắt ra hiệu.
Lúc này Uyển Nhược và Thừa An đã ăn no, bà tử đưa nha đầu đi vào trong phòng hầu hạ rửa tay súc miệng, chỉnh đốn ổn thỏa, đặt xuống dưới cửa sổ dọc theo giường đất, tìm vài thứ đồ chơi đem tới cho nàng chơi đùa.
Uyển Nhược lại dựng lỗ tai lên len lén nghe tiếng nói chuyện trong nhà, chỉ nghe Vương thị thận trọng nói:
"Bây giờ Uyển Nhược cũng mỗi ngày một lớn, huống hồ, đứa nhỏ này thiếp cho là thông minh lanh lợi , thiếp dạy viết chữ, một lần là có thể nhớ bảy tám phần, tuy nói nữ tử là phải vô tài mới là đức, nhưng có thể cho hài tử biết chút chữ, dù sao nhiều kiến thức khác nhau, đạo lý cũng hiểu nhiều hơn một chút."
Nói xong, nhận lấy ly trà thanh hoa từ chính tay a hoàn bưng tới, Tô Triệt nhàn nhạt liếc nàng một cái, nhận lấy ly trà, một tay nâng, ngón tay để lộ nắp ly trà rồi nhẹ nhàng thổi thổi, đặt ở khóe miệng nhàn nhạt nhấp một miếng, để lên bàn, thật lâu mới mở miệng:
"Ánh Tuyết theo ta nhiều năm, lại vì Tô gia sinh thêm một trai một gái, không có công lao cũng có khổ lao. . . . . ."
Lời nói của Tô Triệt chưa dứt, Vương thị liền hiểu rõ ý của hắn, ánh mắt thăm thẳm trở nên trong veo mà lạnh lùng, thân thể ngồi thẳng tắp, chờ Tô Triệt nói xong, cũng không vòng vo:
"Nếu như thiếp đáp ứng chuyện này, Uyển Nhược có thể mời lão sư phải không?"
Tô Triệt không từ chối bà.., chỉ đứng lên nói:
"Nàngi đã đáp ứng chuyện của Ánh Tuyết, ta cũng sẽ cho người đi lo liệu làm, chuyện mời lão sư, ta cũng quên nói với nàng, bây giờ Thừa An cũng nên học vỡ lòng rồi, ta mời thầy ở thành Ký Châu tới phủ Tây Tịch, nếu như Uyển Nhược đã muốn đi học, vậy để Uyển Nhược theo Thừa An vào học cùng nhau đi, không còn sớm, tạm biệt nàng, nàng hãy nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa ta lại đến thăm nàng.”
Nói xong, cứ thế mà đi. Vương thị cứng đờ nhìn chằm chằm tách trà thanh hoa đậy nắp đặt trên bàn, phía trên quấn một nhánh hoa sen, giống như hóa thành nhánh hoa dữ tợn, cuốn lấy bà thật chặt, cuốn lấy khiến bà gần như không thở nổi, bóp thật chặt tay lại thành quả đấm, móng tay cáu vào trong thịt cũng không cảm giác ra đau.
Uyển Nhược ở trong phòng bên tai nghe rõ ràng, trong lòng không khỏi khổ sở thay mẫu thân, đây được coi là cái gì mà phu quân, cho nữ nhi xin đi học lão sư, cũng cần phải dùng điều kiện của vợ lẻ để trao đổi, tàn khốc lạnh lùng làm cho lòng người lạnh lẽo.
Uyển Nhược không nhịn được cắn răng nghiến lợi, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy phía đối diện Thừa An đang yên lặng nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh yên lặng, không biết trong lòng nghĩ cái gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.