Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 46: Người tính việc (p1)




Vì chuyện hủy hôn của Uyển Nhược và Liễu Ngạn Hồng mà quan hệ giữa hai phủ bỗng trở nên xa lạ.
Mà Uyển Nhược và Ngạn Linh cũng không còn thân thiết như trước.
Tâm tư của Ngạn Linh, quả thực khiến Uyển Nhược có chút kinh sợ. Nhưng nếu tỉ mỉ suy xét, tự nàng cũng có thể hiểu được vì sao một con người thuần khiết như nàng ấy lại bỗng dưng trở nên tâm cơ như vậy.
Như Ý nói cũng có lý,dù rằng nàng thật sự không muốn gả cho Liễu Ngạn Hồng, nhưng trải qua loại chuyện này thật sự không thể không mang tâm phòng bị đối với Ngạn Linh được. Suy cho cùng, lòng người khó dò.
Sau khi trở về Vương phủ,nàng ngược lại thích ru rú trong nhà, ngoại trừ có Thừa An thường xuyên lui tới, hai tỷ đệ cùng nhau nói chuyện phiếm, chứ không thì nàng lại chốn ở trong phòng, không đọc sách thì viết chữ, không vẽ tranh thì gảy đàn, quả thực là một kiểu hưởng thụ nhàn nhã.
Chỉ tiếc rằng quãng thời gian thảnh thơi đó chẳng được bao lâu, Thôi ma ma, tâm phúc bên cạnh Hiền phi trong cung kia bỗng nhiên tới phủ, nói là nương nương vẫn luôn nhớ nhung Uyển Nhược, lại thuận tiện tiết trời trong lành, muốn đưa Uyển Nhược tiến cung dạo chơi một hai hôm.
Tổ mẫu đích thực không muốn Uyển Nhược tới nơi phức tạp như hoàng cung, tuy rằng nói con cháu đều như nhau, đều là máu mủ ruột rà, thế nhưng Uyển Nhược lại là đứa cháu mà bà yêu quý nhất. Đối với nàng luôn là hết mực cưng chiều, một chút ủy khuất cũng không muốn nàng phải chịu.
Đã sửa bởi voi còi lúc 28.12.2015, 16:03.
:shoot: p2 (xin khất đến sáng mai, ế mỗ nhất định trả đủ ==)
Liễu phủ vì sự kiện hủy hôn mà đem tổ mẫu ghi hận trong lòng, mặc dù chưa tới mức đoạn tuyệt quan hệ, nhưng cũng chẳng còn gần gũi như trước, càng khỏi phải nói đến người trong cung nghĩ thế nào.
Tổ mẫu là người thấu tình đạt lý, bà hiểu rõ rằng, mọi việc trên đời thành hay bại vốn chẳng phải là việc mà người ta có thể nắm chắc ở trong lòng bàn tay. Nếu ông trời đã không muốn cho người ta thuận lợi, người ta cũng không thể nào thuận buồm xuôi gió được. Giống như Tứ hoàng tử năm ấy.
Trước kia, trên dưới trong cung cũng tạm coi như sóng yên biển lặng. Thế nhưng mấy năm gần đây không biết vì sao, trong cung thường xuyên sinh sự. Hoàng thượng nói dễ nghe là chỉnh đốn hậu cung, nói khó nghe thì chính là bới móc gây sự, trách phạt một chút. Ngay cả sủng ái đối với Hiền phi cũng ngày một giảm bớt, mà thay vào đó là lạnh nhạt xa cách. Còn ân sủng với Vương gia cũng không còn được như trước, mà sau lưng hắn cũng dần lộ ra một ít thế lực từ một vài thế gia danh môn.
Nếu không phải là vì vậy, Liễu gia cũng sẽ không đến mức, Uyển Nhược còn chưa gả qua cửa, đã để cho Liễu Ngạn Hồng mặc sức phóng túng bản thân như vậy. Suy cho cùng, cuộc hôn nhân này không thành được cũng thật tốt, chứ nếu không, gả nàng cho loại đàn ông như thế thì thật chẳng khác nào đẩy nàng vào chỗ chết. Nếu như việc liên hôn với nhà họ Liễu mà khiến Uyển Nhược phải sống cả đời trong tủi nhục, ủy khuất, thì chẳng thà bây giờ dứt khoát, chặt đứt mối nghiệt duyên này.
P3:
Vị tổ mẫu phía bên này sớm đã có tính toán đâu vào đấy. Sau này bất kể ra sao, nhân lúc còn sống, bà nhất định gả Uyển Nhược vào một nhà có gia thế vững chắc. Nếu chẳng may gặp nạn, chí ít cháu gái bà còn có chốn để dung thân, có người ở bên cạnh để bảo vệ cho nàng chu toàn trong lúc hoạn nạn hiểm nguy.Liễu gia mặc dù cũng có chút danh tiếng ở đây, nhưng xét cho cùng cũng chưa phải là sự lựa chọn tốt nhất cho Uyển Nhược. Vả lại, trong phủ có tới hai vị tiểu thư, Uyển Nhược cũng mới chỉ trạc tuổi hai vị biểu huynh của nàng, thêm vài năm nữa mới thành thân, cũng chẳng ai dị nghị gì được nàng.
Bởi vậy hủy hôn xong, Tổ mẫu cũng không nóng vội chuyện này. Thế nhưng cậu của Uyển Nhược và Hiền phi trong cung kia giường như có chủ ý khác khiến Tổ mẫu không thể không lo lắng. Nếu là liên hôn với hoàng thất, Uyển Nhược gả cho bất kỳ ai trong số 11 vị hoàng tử đều được cả. Nhưng như thế thì càng khó đoán trước được, vận mệnh sau này của nàng sẽ thế nào. Hơn thế nữa, hoàng gia quý tộc nhiều quy củ, phép tắc. Uyển Nhược tính tình hào sảng, trong sáng, sao có thể bì được với đám người mưu mô, "hiểu rõ" lễ nghi trong cung hơn bất cứ ai kia? Nàng từ trước tới nay lại luôn được bà cưng chiều, sủng ái, giờ nếu phải chịu người ta hà hiếp, gây khó dễ, những người khác không hiểu, bà chẳng lẽ lại không biết, cảm giác đó đối với Uyển Nhược, là khó chịu cỡ nào.
Chưa hết, một vị vương gia dù có tốt đẹp đến mấy, đằng trước vẫn còn có Tứ hoàng tử và thế lực đằng sau của hắn chấn áp. Về sau chưa nói đến chuyện chẳng giúp đỡ gì được thêm cho nàng, mà không biết chừng còn có thể rước đến tai họa. Vì vậy, Tổ mẫu vẫn không thể vừa ý Thập nhất vương gia được. Tuy rằng bà biết, hắn đối với cháu gái bà là thật lòng yêu mến, nhưng bây giờ là vậy, còn sau này, ai có thể đảm bảo hắn cả đời này không thay lòng đổi dạ? Chẳng thà bây giờ tìm một nhà môn đăng hộ đối rồi lựa dịp gả nàng đi còn hơn.
Tổ mẫu lần này thật sự là vì Uyển Nhược mà lao tâm khổ tứ. Mọi chuyện liên quan đến nàng, bà đều hận không thể thay nàng mà lo liệu, săp xếp ổn thỏa. Thật đúng là ứng với câu nói kia: Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên (con người luôn tính toán mọi việc, nhưng chuyện có thành hay không còn do ông trời định đoạt), tương lai của Uyển Nhược rồi sẽ ra sao, đi đâu về đâu, chẳng ai hay biết. Có người lo lâng cho nàng là chuyện tốt, nhưng nhiều người lo lắng cho nàng, chưa biết chừng lại là chuyện xấu cũng nên.
P4:
Uyển Nhược vừa mới xuống xe ngựa đã thấy cách đó không xa là bóng dáng Triệu Hi ở cửa cung. Hắn mặc một bộ áo bào màu tím nhạt, thắt lưng mang đai ngọc, đầu đội mũ kim quan, dưới ánh mặt trời lại tỏa ra thứ hào quang rực rỡ của riêng mình hắn. Khuôn mặt yêu nghiệt hấp dẫn người khác, so với nữ nhân còn đẹp hơn mấy phần, chỉ đáng tiếc, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà tròng mắt lại như dại ra, miệng hé mở, khóe miệng cong lên trông rất ngu ngốc, khiến bộ dạng đẹp đẽ của hắn trong mắt người khác hoàn toàn sụp đổ.
Triệu Hi thấy Uyển Nhược đã tới liền chạy đến bên nàng, hắn vừa đưa tay ra định cầm tay người trong mộng ngày nhớ đêm mong thì liền bị Thôi ma ma lập tức ngăn cản ở trước mặt:"Thập nhất vương gia cát tường".
Uyển Nhược theo sau cũng cao hứng thi lễ, Triệu Hi thấy vậy liền không thể kiên nhẫn phất phất tay:"Thôi ma ma, không có chuyện gì thì ngươi tránh qua một bên đi, thật phiền phức!"
Thôi ma ma vội đáp lời:"Không phải lão nô cố ý như vậy mà đây là do nương nương đặc biệt căn dặn, tuy răng Uyển Nhược cô nương và Vương gia có giao tình từ nhỏ, cảm tình chắc chắn vượt mức xã giao bình thường, thế nhưng, phàm là nam nữ nếu đã đến tuổi trưởng thành thì đều phải tuân thủ quy tắc cho tốt. Mấy chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài, Thập nhất vương gia tất nhiên không vấn đề gì, nhưng Uyển Nhược cô nương là phận nữ nhi, sau này còn phải gả chồng, danh tiết trong sạch là chuyện vô cùng quan trọng".
"Bọn họ tính đưa nàng gả đi đâu? Không phải hôn sự với Liễu phủ kia bị hủy rồi sao?" Triệu Hi lông mày dựng thẳng, đôi con ngươi linh động bắn ra vài tia sắc bén đầy uy hiếp khiến Thôi ma ma bủn rủn cả người. Cái vị Thập nhất vương gia này quả thật không dễ chọc, bà vẫn nên biết ý thì hơn:"Nương nương nói, tuy rằng hủy hôn với Liễu phủ nhưng Uyển Nhược cô nương vẫn còn nhỏ, không vội, về sau vẫn có thể tìm một nhà môn đăng hộ đối để gả, dẫu sao con gái lớn trong nhà, sao có thể giữ trong phủ cả đời không thành thân được?"
Triệu Hi bỗng nhiên cong khóe môi:"Việc này nương nương không cần nhọc tâm, ta đã bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, xin ngài cho ta cưới Nhược nhi. Sau này hai chúng ta nhất định ở cùng một chỗ, thế mà bây giờ, ta muốn ngắm thê tử tương lai của mình một chút, mà cũng coi là vi phạm lễ nghi, quy củ".
Hắn nói rất trôi chảy, cứ như thể việc hắn làm mới là chân lý, còn cái đám quy củ kia mới là nhảm nhí vớ vẩn. Uyển Nhược mặc dù đã sống đến hai đời người, da mặt phải nói là siêu dày, thế nhưng cũng không tránh khỏi đỏ bừng lên:" Ai mà thèm cưới loại người như ngươi, đừng có ở đó mà bịa đặt linh tinh. Thôi ma ma chúng ta đi thôi, nương nương chắc là đang chờ ta".
Dứt lời, nàng trừng mắt nhìn Triệu Hi một cái rồi theo chân Thôi ma ma vào cửa cung. Triệu Hi bị nàng trừng xong không những không phiền muộn mà trái lại ngẩn ngơ một lúc thật lâu. Ánh mắt hắn quyến luyến bóng dáng nhỏ của nàng, cho tới khi khuất hẳn.
Tiểu Xuân Tử ở bên cạnh khẽ kêu hai tiếng, hắn cũng không có phản ứng, thấy vậy liền đánh bạo ở trước mặt hắn khua khua tay:"Gia, ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Triệu Hi bỗng hoàn hồn, khẽ chớp mắt mất cái, trên mặt vẫn vòn vương lại vài tia đỏ sậm đáng nghi, miệng thì thầm mấy chữ, tuy âm lượng khồng hề lớn, nhưng Tiểu Xuân Tử lại nghe rõ mồn một:"Nhược Nhi xấu hổ...thật sự rất đáng yêu!"
Hôn sự của Uyển Nhược và Ngạn Hồng bị huỷ, nhưng bởi vì sự việc này, hai bên trong phủ xa lạ không ít, Liễu Ngạn Linh và Uyển Nhược cũng không thân cận như trước đây nữa.
Tâm cơ của Ngạn Linh, thật có chút kinh động đến Uyển Nhược, tỉ mỉ nghĩ đến, thời điểm mình lớn lên, nơi đó có tâm tư phức tạp như thế đâu rồi, Như Ý nói có lý mà, mặc dù căn bản nàng không muốn gả, nhưng trải qua chuyện này, đối với Ngạn Linh thật sự cần phòng bị chút, dù sao lòng người khó dò.
Uyển Nhược trở về trong Vương gia, ngược lại ru rú trong nhà, trừ Thừa An thường thường tới đây, hai tỷ đệ nói chuyện một lát, bình thường đang ở trong phòng, đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, đánh đàn, cũng rất nhàn nhã.
Chỉ tiếc những ngày thanh nhàn không dài, ngày hôm đó, trong cung thôi ma ma bên cạnh Hiền phi liền tới đón, nói là mấy hôm nay nương nương thương nhớ, hôm nay nhìn khí trời rất tốt, liền tới đón Uyển Nhược vào cung ở trong đó một hai ngày.
Trong lòng lão thái thái thực không muốn Uyển Nhược đi vào vũng nước đục này, tuy nói đều là nam nữ ruột thịt của mình, tôn tử tôn nữ đều là người thân của mình, nhưng Uyển Nhược là quả tim của bà, có lẽ đối với khuê nữ của mình bà cũng không yêu thương như vậy, toàn bộ đều đặt ở trên người Uyển Nhược, một chút uất ức cũng không muốn nàng chịu.
Cũng vì vậy, sự việc này của Liễu phủ, khiến lão thái thái thật hận, mặc dù không đến nỗi cắt đứt không lui tới, nhưng cũng không thân cận bằng khi đó, chứ đừng nói trong cung.
Lão thái thái là một người biết chuyện, biết sâu sắc hưng suy thành bại ngoại trừ con người tạo ra, vẫn còn ở ý trời, ý trời không để cho ngươi thuận đường, ngươi cũng không đảm đương được, ví dụ như cùng Tứ hoàng tử.
Những năm trước đây hoàng thượng cũng không nhìn kia đều là tốt, mấy năm này không biết sao, cách mấy ngày tìm lý do liền khiển trách, Hiền phi trong cung, người nàh sủng ái cũng mỏng rất nhiều, ban ân Vương gia, cũng dần dần thưa thớt, thường xuyên qua lại, hẳn là lộ ra chút lực lượng phía sau không được việc gì.
Nếu không, Liễu gia cũng không đến mức Uyển Nhược còn chưa vào cửa, lại trắng trợn để người ở trong phòng Liễu Ngạn Hồng, điều này liền cũng được, ngược lại việc hôn nhân không được tốt, nếu là gả cho trượng phu như vậy, về sau cả đời Uyển Nhược cũng uất ức, chẳng bằng sớm thấy rồi cắt đứt cho sạch sẽ.
Lão thái thái bên kia đã sớm nghĩ xong, bất kể như thế nào, hiện tại mình còn sống, tìm cho Uyển Nhược một mối hôn sự đáng tin cậy, ít nhất, nếu thật có tai họa rồi, có thể bảo vệ nàng chu toàn, Liễu gia cũng không phải lựa chọn tốt nhất, không đủ nhất, hai khuê nữ trong nhà, biểu huynh thứ hai của Uyển Nhược cũng cùng tuổi với Uyển Nhược, sang năm, năm sau thân càng thêm thân, cũng không ủy khuất Uyển Nhược.
Vì vậy lui hôn sự, trong lòng lão thái thái cũng không nóng nảy, nhưng phương pháp của Hiền phi trong cung và cữu cữu của Uyển Nhược, lão thái thái không thấy hài lòng, Thập Nhất hoàng tử cũng tốt, nhưng nhìn tình thế này, không nói chính xác tương lai sẽ là quanh cảnh như thế nào, hơn nữa, phép tắc của hoàng gia nhiều, ban đầu đại khuê nữ tiến vào, thật sự là hành động bất đắc dĩ, những năm này, bên ngoài nở mày nở mặt, nhưng đau khổ bên trong, người khác không biết, lão thái thái làm sao lại không biết.
Hơn nữa Vương gia gia tộc như vậy, đằng trước còn có Tứ hoàng tử đấy, sau này từ đâu mà nói, cũng không thể giúp đỡ, nói không chính xác, còn có thể là chuyện xấu, vì vậy, trong lòng lão thái thái thực không thích Thập Nhất, mặc dù Thập Nhất đối với Uyển Nhược thật tâm thật ý, nhưng bây giờ mới bao lớn, ai có thể duy trì ở cả đời đi, chẳng bằng thân thích tốt hơn một chút.
Lão thái thái thật là vì Uyển Nhược mà để tâm, mọi chuyện cũng hận không được chu toàn, thật đúng như câu nói kia, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, số mạng của Uyển Nhược như thế nào, người nào lại biết đây? Có người nhớ kỹ luôn là chuyện tốt, nhưng nhiều người lo nghĩ, có khi lại là chuyện xấu.
Uyển Nhược đi theo Thôi ma ma mới vừa xuống xe, đã nhìn thấy trước mặt cách đó không xa Triệu hi đang đứng ở cửa cung, một thân màu tím áo mãng bào, thắt lưng bằng ngọc, trên đầu kim quan dưới ánh mặt trời lập lòe sáng lên, dưới kim quan là gương mặt yêu nghiệt ghê gớm, thật là so với nữ nhân còn đẹp mắt hơn, đáng tiếc uổng phí rồi, lên tiếng, cười lên trông rất ngu ngốc.
Thấy Uyển Nhược, mấy bước liền đi tới đây, đưa tay tới muốn kéo tay của nàng, lại bị Thôi ma ma lập tức ngăn ở trước mặt, hơi khom thân mình thi lễ:
"Xin thỉnh an Thập Nhất gia."
Uyển Nhược cũng chỉ có thể đi theo ý tứ phúc phúc, Triệu Hi không thể nào bình tĩnh phất tay một cái:
"Thôi, ngươi mau tránh ra, để cho ta cùng Uyển Nhược nói một câu, bà ngăn ở trước mặt ta cản trở."
Thôi ma ma vội nói:
"Không phải lão nô muốn ganh tỵ, chỉ là nương nương cố ý phân phó, hôm nay tiểu thư và Thập Nhất gia cũng lớn, rõ ràng Tiểu thư ra năm cũng nên cập kê rồi, tuy rằng từ nhỏ cùng một chỗ lớn lên, tình cảm bất đồng, nhưng mà nam nữ đã lớn, còn phải coi chừng chút quy tắc cho tốt, nếu để truyền đi, Thập Nhất gia cũng không có gì, ngày khác tiểu thư muốn tìm nhà chồng cũng bị trì hoãn."
"Nhà chồng? Cái gì nhà chồng? Không phải đều đã lui hôn sự với Liễu phủ sao? Vậy còn có cái gì nhà chồng?"
Triệu Hi nhíu mày, trong mắt sắc bén có ánh sáng loe lóe, chân của Thôi ma ma đều có chút run rẩy, vị Thập Nhất gia này nhưng không chọc nổi, miễn cưỡng cười nói:
"Nương nương nói rồi, tuy nói hôn sự với Liễu phủ cũng huỷ bỏ, cũng may tiểu thư còn nhỏ không việc gì, về sau tự nhiên còn phải tìm một nhà môn đăng hộ đối, chẳng lẽ tiểu thư lớn, sẽ nuôi trong phủ cả đời hay sao?"
Triệu Hi chợt cười: "Cái này nương nương không cần tốn công nữa rồi, ta nói với phụ hoàng, tương lai tất nhiên cưới Uyển Nhược, hai người bọn ta liền có thể ngày đêm ở cùng một chỗ rồi, cũng tiết kiệm như vậy, suốt ngày muốn gặp mặt cũng khó khăn."
Lời này của hắn dị thường trôi chảy, giống như đây là chuyện đương nhiên, mặc dù Uyển Nhược là người của hai thế giới, da mặt cũng dày đến trình độ nhất định, cũng không nhịn được đỏ lên:
"Ai muốn gả cho ngươi, nói hươu nói vượn, Thôi ma ma, chúng ta mau vào đi, đừng để nương nương nhớ thương."
Nói xong, trợn mắt nhìn Triệu Hi một cái, đi theo Thôi ma ma vào cửa cung, Triệu Hi bị nàng nhìn, không khỏi không buồn, ngược lại sửng sốt một hồi thật lâu, Uyển Nhược đều đi xa, hắn còn mở mắt trừng trừng nhìn bên kia.
Bên cạnh Tiểu Xuân Tử kêu hắn hai tiếng, cũng không nghe thấy, Tiểu Xuân Tử đánh bạo, đi tới trước mắt hắn phất phất tay: "Gia, gia, người xem cái gì đây?"
Triệu Hi hồi hồn, nháy mắt mấy cái, trên mặt có tia đỏ sậm khả nghi, nhẹ nhàng lầm bầm một câu, tuy nói thanh âm kia không lớn, nhưng Tiểu Xuân Tử vẫn là nghe rất rõ ràng, hắn nói: "Bộ dáng Uyển Nhược đỏ mặt thật là đẹp mắt."
Trong lòng tiểu Xuân Tử càng thêm buồn bực không thôi, tình cảnh như vậy, tương lai nếu như tâm ý, tất nhiên ngàn tốt vạn ốt, nếu một khi không hài lòng, cũng không biết ồn ào như thế nào đấy.
Thôi ma ma dẫn Uyển Nhược lại không vào Tàng Nguyệt cung, mà là trực tiếp hướng Ngự Hoa Viên bước đi, chính là thời tiết tốt, lại thêm một trận mưa xuân đi qua, phảng phất như trời hạn gặp mưa rào.
Hạ, cây liễu xanh biếc soi bóng nước như được cắt tỉa, đào mận rơi xuống, một trận gió qua, lại có mùi hoa xa xa bay tới, thấm vào ruột gan.
Uyển Nhược vừa ngẩng đầu, bên kia bên tường mọc cây mâm xôi, hôm nay vừa lúc nở, cách hành lang quanh co, trước mặt trong nàh thuỷ tạ gặp nước, sắc màu rực rỡ náo nhiệt, thỉnh thoảng mấy tiếng nói quen thuộc truyền đến, bước chân Uyển Nhược hơi chậm lại:
"Thôi ma ma, nương nương có khách?"
Thôi ma ma ánh mắt lóe lên một cái:
"Coi như không tính là khách, cũng là người quen của tiểu thư, tiểu thư Liễu phủ, hôm nay sáng sớm vào cung, bây giờ đang ở bên trong thủy tạ, sẽ chờ tiểu thư tới, cùng với nương nương cùng nhau đi dạo trong vườn một chút, nhiều người cũng náo nhiệt chút."
Uyển Nhược khẽ gật đầu, cái nhà thuỷ tạ này, năm cũ thời điểm Uyển Nhược ở trong cung, bị Thập Nhất lôi kéo đã tới nơi này, đã từng chèo thuyền trong hồ qua đào củ ấu, bởi vì dưới nước trồng củ ấu nên được gọi là Lăng Hạnh tạ, hôm nay ngày xuân, củ ấu tự nhiên không có, lại có không ít hoa Lăng ( hoa củ ấu), cây lau xanh biếc, màu trắng hoa lau, có một phen cảnh trí khác biệt.
Hiền phi nương nương ngồi nghiêng ở trên ghế trong nhà thuỷ tạ, cười tủm tỉm nhìn Liễu Ngạn Linh đang tìm tòi thân cây lau mới lấy từ trong nước lên, hiển nhiên Ngạn Linh tới một lát rồi, tay trái đã cầm một bó hoa lau to, một cái tay khác còn vươn xa hơn một chút, đủ đến, quay đầu lại cười kêu la:
"Hiền phi nương nương ngài nhìn, ta đủ đến. . . . . ."
Trời xanh, nước xanh, hoa lau, mỹ nữ, giờ khắc này, Uyển Nhược không khỏi kinh diễm, bàn về ngũ quan, tự nhiên Ngạn Linh không thể so với Uyển Như, nhưng cũng có cỗ hiếm thấy rực rỡ, cộng thêm tính tình hoạt bát tươi cười đáng yêu, nếu là cùng Uyển Như đứng chung một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là khó phân cao thấp, so sánh dưới, mình ở bên người nàng liền thất sắc nhiều.
Hiển nhiên Liễu Ngạn Linh nhìn thấy Uyển Nhược, hoa lâu trong tay liền nhét vào trong tay một cung nữ bên cạnh, mấy bước đã chạy tới:
"Uyển Nhược, ngươi tới thật rồi, ta còn nói nương nương là đang gạt ta đây này, mấy ngày nay, ta đi trong phủ của các ngươi tìm ngươi, không phải nói trên người ngươi không tốt, chính là tinh thần không tốt, cũng có chừng mười ngày không thấy mặt"
Nói xong, vây quanh Uyển Nhược vòng vo hai vòng, lên xuống trái phải suy nghĩ một lần nói:
"Ta nhìn tốt vô cùng a! Làm sao lại không tốt?"
Trước tiên Uyển Nhược hành lễ với Hiền phi nương nương, mới nói:
"Trước đó vài ngày phải không thật tốt, hôm qua mới tốt lên chút ít."
Hiền phi cười đối với Ngạn Linh nói:
"Lời này của Uyển Nhược không giả, mấy ngày trước đây ta buồn bực, muốn cho nàng vào cung bồi ta, đi đón rồi, cũng không có nhận đến, hôm nay nhìn khí sắc tốt hơn rất nhiều, từ trong bụng mẹ Uyển Nhược đã thân thể yếu đuối, không so được với nha đầu ngươi, thân thể khỏe mạnh, ngược lại mẫu thân ngươi thật có phúc."
Ngạn Linh cười nói:
"Mới không phải đâu, đây chính là nương nương thiên vị, có thể thấy được là dì ruột của Uyển Nhược, thân thể Uyển Nhược làm sao lại yếu đuối, cưỡi ngựa bắn tên, từ nhỏ đến lớn, ta cũng chỉ thắng nàng mấy lần mà thôi"
"Thôi đi, đó là ngươi chơi xấu, mới thắng Uyển Nhược, không chơi xấu, làm sao ngươi thắng nổi Uyển Nhược, không biết xấu hổ tự khoe, ta đều ngại ngùng thay ngươi."
Triệu Hi một cước bước vào, nhẫn tâm châm chọc, Liễu Ngạn Linh đang muốn mở miệng nói lại mấy câu, chợt nhớ tới đây là trong cung, Triệu Hi là hoàng tử, còn có Hiền phi nương nương ở một bên, vì vậy không dám chống đối, trong lòng thực kìm nén đến khổ sở, mặt cũng tức giận đỏ bừng một chút, liền dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Triệu hi, như con ếch một dạng.
"Ha ha, nha đầu này thú vị, hai má phình, nhìn cũng hết sức đáng yêu, nhưng là nha đầu nhà ai? Trẫm nhìn rất là lạ mắt?"
Hoàng thượng cười đi vào, Uyển Nhược vội vàng tới đỡ Hiền phi đứng lên, lần lượt hành lễ, Triệu Cơ mới nhìn Liễu Ngạn Linh nói:
"Ta nói là ai, thì ra là tiểu nha đầu Liễu gia, chớ nhìn tổ phụ ngươi là khoa cử xuất sĩ hàn lâm, cái người nha đầu này cũng là chân chính tướng môn hổ nữ, ngược lại nghe nói qua, ngươi cùng nha đầu Uyển Nhược cưỡi ngựa bắn cung đều tốt, vừa đúng, mấy ngày nữa trẫm muốn đi Nam Uyển xem qua, thái tử Nam Hạ đi theo, ngược lại nên khiến người của Nam Hạ cũng nhìn một chút, Bắc Thần chúng ta, mặc dù là nữ tử, cũng phải trên lưng ngựa, biết kéo cung. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.