Giống Như Một Giấc Chiêm Bao

Chương 69: Tựa như mộng ảo




Edit: voi còi
Từ xe phượng Thất Bảo xuống như thế nào? Tiến vào cung như thế nào? Dọc đường qua những địa phương nào? Cảnh trí như thế nào? Phản ứng của quần thần Nam Hạ như thế nào? Những thứ này Uyển Nhược một chút cũng không biết, nàng chỉ nhớ tay của Thừa An, ấm áp khô ráo, rõ ràng nhè nhẹ thế kia dắt nàng, lại cầm thật chặt, chặt đến mức, giống như đời này cũng sẽ không buông ra.
Qua Ngũ Phượng lâu, vào cửa cung, xuyên qua hành lang trùng điệp, đứng ở bên ngoài cung điện tráng lệ, Uyển Nhược cũng cảm thấy như một giấc mộng.
"Nhược Nhược nàng xem,( ta đổi cách xưng hô của Thừa An và Uyển Nhược ta- nàng) còn nhớ hay không, trước kia nàng đã nói với ta, Vị Ương, đêm Vị Ương, tình Vị Ương, sau này đây là nhà của ta và nàng." Giọng nói của Thừa An từ tính trầm thấp.
Uyển Nhược ngẩng đầu lên, phía trên, ba chữ lớn bằng vàng, "Vị Ương Cung" dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, Thừa An nói những thứ này, thật sự nàng đều đã quên, dù sao những năm này cơ hồ mỗi ngày hai người đều ở cùng một chỗ, nàng đối với Thừa An đã nói nhiều không kể xiết, nếu mỗi câu cũng nhớ, chẳng phải mệt chết đi được.
Thừa An nhìn vẻ mặt nàng nghi ngờ, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Không nhớ rõ?"
Uyển Nhược khẽ nghiêng đầu, rất mê mang nhìn mặt của hắn, đưa tay vừa muốn sờ sờ mặt của Thừa An, sau lưng có một giọng nói nghiêm túc vang lên: "Không thể khinh nhờn mặt rồng."
Uyển Nhược bị dọa, nhanh chóng thu tay lại, lúc này Uyển Nhược mới tỉnh táo lại, hai mắt liếc nhìn mọi nơi, đại thần đi theo đã chẳng biết đi đâu, sau lưng trừ cung nữ ma ma chính là thái giám, nói chuyện, chính là một vị ma ma đứng đầu sau lưng.
Tuổi cũng tương tự như Thôi ma ma, tầm bốn mươi tuổi, ngũ quan đoan trang, vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn bộ dáng có vẻ không dễ sống chung, hơn nữa, Uyển Nhược cảm thấy, bà ta đối với mình giống như có chút khinh thường cùng địch ý, mặc dù hết sức che dấu, loại cảm giác này lại dị thường rõ ràng. Uyển Nhược không khỏi âm thầm suy nghĩ, mình vừa tới, chân này cũng đứng chưa nóng, sao liền có người chán ghét.
Vị ma ma này họ Thích, lúc trước là nha đầu hầu hạ Lan phi, sau khi Lan phi bị hại, bà vẫn phục vụ trong cung, thay Hộ quốc công truyền tin tức, Thừa An có thể nhanh chóng đoạt quyền như thế, vị ma ma này cũng coi như lập được công, luận công lĩnh phần thưởng, liền để cho bà làm chủ sự quản lý ở hậu cung, quản lý cung nữ ma ma phía dưới.
Bà lên tiếng cảnh cáo vốn cũng là quy tắc trong cung, tôn ti trên dưới, hơn nữa trong cung sâm nghiêm, nhưng Uyển Nhược cũng không phải là Tần phi hậu cung, nàng là Nhược Nhược của hắn, là thê tử duy nhất của hắn đời này, hoàng hậu duy nhất.
Thừa An rất rõ ràng Uyển Nhược, mặc dù không biết là do nguyên nhân gì, Uyển Nhược thật sự có một trái tim lạnh lùng khôn khéo nhạy cảm, giống như nhìn thấu hết tahyr mọi việc trên đời, lòng của nàng, giống như vầng trăng treo trên cao kia, đứng xa nhìn sáng tỏ, gần lại là trong trẻo lạnh lùng, vì vậy, nàng có thể đối với hôn sự của Liễu phủ lạnh nhạt không thèm để ý, đối với Triệu Hi lạnh lùng vô tình.
Mình nếu không phải chiếm tầng quan hệ là đệ đệ của nàng, tình cảm tiểu hài tử vô tư, muốn cho nàng để ý, sợ cũng khó như lên trời, coi như hai người thân cận, nhưng ở bên trong lòng của nàng rốt cuộc có mình hay không, Thừa An đến nay vẫn không thể kết luận, hắn không cần tình cảm tỷ đệ, hắn muốn tình yêu phu thê, từ khi bắt đầu hiểu được lòng mình, hắn sẽ không coi nàng như tỷ tỷ.
Thừa An biết ý tưởng của Uyển Nhược, nàng cần chính là cái gì? Tại sao Triệu Hi bá đạo như vậy, cũng không thể đánh động nàng chút nào, nàng muốn không phải thích nhất, nàng cần chính là duy nhất, tình nhân duy nhất, trượng phu duy nhất, Nhược Nhược ý tưởng hậu thế không tha, khi đó nàng còn nói với hắn:
"Nam nhân tam thê tứ thiếp làm sao thành công, coi đây là thói quen, thì nữ nhân cũng nên ba phu bốn thị(thị vệ) mới công bằng, hơn nữa, nếu lưỡng tình tương duyệt (hai người cùng yêu thương nhau), hứa cả đời có nhau, tình ý giữa hai người chân thật thuần khiết, sao có thể chứa được người khác, người khác cũng không thôi đi, huống chi tam thê tứ thiếp. . . . . ."
Ngay lập tức Thừa An cảm thấy, những ý niệm này của Uyển Nhược quả thật quá phận đến kinh thế hãi tục, sau này tỉ mỉ nghĩ lại, lại cảm giác có chút đạo lý, tựa như hắn cùng Uyển Nhược, vừa chung tình, cần gì người ngoài dính vào trong đó, đừng nói người ngoài, chính là chút cung quy chỗ này, đều làm Thừa An chán ghét.
Ánh mắt của Thừa An âm lãnh, rơi vào trên người Thích ma ma, Thích ma ma không tự chủ được lui về phía sau một bước, vị tân hoàng này thời gian bà tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng rõ ràng, là vị chủ tử Long Tâm (lòng rồng ấy) khó dò, không thể so với tiên đế, ước chừng là từ nhỏ lưu lạc bên ngoài chịu không ít khổ sở, tính tình có chút âm tình bất định, thủ đoạn lại lãnh khốc hung ác, không thể xưng là Bạo Quân, nhưng cũng không phải là người đứng đầu rộng rãi.
Vì vậy, bị hắn thoáng nhìn mang theo cảnh cáo, Thích ma ma từ trong lòng rét lạnh, khẽ cúi đầu, âm thầm suy nghĩ, vẫn nghĩ không ra nguyên nhân trong này, đối với chuyện trước đây của vị tân hoàng Nam Hạ này, nếu ở Nam Hạ kiêng kị không sâu, là một cấm kỵ, không cho phép lén lút nghị luận suy đoán, chỉ nói trước Hộ quốc công hợp lực cứu chủ, trong hỏa hoạn cứu được Lan phi chạy xa Khánh Châu, sinh hạ hoàng tử Hi, cũng chính là tân hoàng bây giờ, quanh co hung hiểm trong đó, tự nhiên không phải là vài ba lời là có thể nói rõ, chỉ là bí ẩn của hoàng thất, chưa từng nói cho người ngoài thôi.
Vị tân hoàng này nhắc tới cũng cổ quái, đại điển đăng cơ, quần thần nhiều lần thỉnh cầu cũng không làm, không phải là chờ vị công chúa Hoà Tuệ Bắc Thần này vào cung, lên ngôi phong hậu cùng nhau cử hành, vị công chúa Bắc Thần này, lại nói, cũng không phải là công chúa chân chính của hoàng tộc, xuất thân ở Bắc Thần cũng không coi là quá tôn quý.
Thích ma ma giành công kiêu ngạo, tự nhiên sẽ không đem Uyển Nhược để ở trong mắt, tuy nói thấy thái độ của hoàng thượng, rất không bình thường, vẫn không đem Uyển Nhược trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ như cũ, trong lòng vẫn khinh thường, ngôn ngữ hành động khó tránh khỏi mang ra một chút, Uyển Nhược cũng không có ý kiến gì, luôn luôn hiểu trong cung chính là như thế, đạp thấp trèo cao thế lợi vô cùng.
Nàng chỉ là một công chúa hòa thân của quốc gia thua trận, cùng vật tế không có gì khác biệt cả, nếu như không phải là Thừa An, có lẽ lúc này nàng đã sớm lần nữa bị lạnh nhạt, chỉ là, nếu không phải Thừa An, có lẽ bây giờ nàng vẫn còn ở đại lao của Hình bộ, hoặc là, vào Duệ thân vương phủ làm thiếp.
Sứ giả của Nam Hạ cứ một mực nhất định nàng hòa thân, thậm chí không tiếc uy hiếp lợi dụ (uy hiếp, lấy lợi dụ dỗ), tất cả đây, bây giờ rốt cục tra ra manh mối, đúng là Thừa An, đệ đệ của nàng.
Chỉ là, vào giờ phút này, bỗng nhiên Uyển Nhược cảm thấy, Thừa An trước mặt có mấy phần xa lạ, ánh mắt hắn đang nhìn mình, rõ ràng vẫn như trước giống nhau như đúc, nhưng đáy mắt kia bắt đầu khởi động chân tình, rồi lại xa lạ như thế, làm nàng không hiểu có chút khủng hoảng. Hắn không phải thật sự muốn làm phu thê cùng mình đi!
Thừa An hơi xoay người lại, nhìn Chu Kính một cái, một dạng tựa như quá khứ, đưa tay dắt tay của Uyển Nhược, mang theo nàng bước vào cửa cung.
Chu Kính là mới nhậm chức tổng quản thái giám, tuổi không lớn lắm, người lại thông minh lanh lợi, lòng có thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng), ban đầu được hoàng thượng một cái nhìn trúng, trực tiếp liền vinh thăng lên tổng quản thái giám, chính Chu Kính cũng cảm thấy như rơi vào trong sương mù vậy, làm việc hết sức thoả đáng, hơn nữa phương diện thể nghiệm và quan sát thánh ý (ý của hoàng thượng), không có ai so với hắn hiểu hơn rồi, ngắn ngủn mấy ngày, là thân tín được việc bên cạnh hoàng thượng.
Chu Kính cũng không phải là người bình thường, hắn ngày đêm hầu hạ ở bên người, tâm tư của hoàng thượng, không có ai so với hắn cũng biết, trước mấy chuyện này, hắn cũng nghe thấy không ít, kể từ vào ngự hoa viên, phi tần giai lệ của tiên đế trả lại thì trả lại, xuất gia (đi tu) thì xuất gia, cung nữ cũng đổi mới một lượt, những người tuổi trẻ xinh đẹp, giống như hoa trong ngự hoa viên vậy, nhìn vào sẽ khiến người muốn bẻ một đóa, chứ đừng nói những nữ nhi trong nhà đại thần đang chờ gả.
Mỗi ngày nhìn tấu chương, hi vọng hoàng thượng mở rộng hậu cung, rộng rãi tuyển chọn ggiai lệ tú nữ tràn đầy hậu cung, sinh sản con nối dòng cho hoàng gia. . . . . . Còn có trước đây là Hộ quốc công, hôm nay là Định Nam Vương Thích Trung, đưa vào cung những mỹ nữ tuyệt sắc, đủ để khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng không thấy hoàng thượng quét mắt một vòng, dù chưa đuổi toàn bộ đi, lại chỉ cũng đặt tại Lãnh Nguyệt cung, tên cũng như thực, đây chính là lãnh cung vắng vẻ nhất.
Vừa mở đầu, Chu Kính cũng có mấy phần hoài nghi, vị tân hoàng này khác biệt mới tốt, giống như vị quốc cữu hoang đường trước kia, chuyên thích nam phong (con trai), nuôi trong nhà, nằm trên giường, không có một người mẫu nữ nào, đều là những thiếu niên tướng mạo như tiên, tính toán thánh ý, Chu Kính vụng trộm chọn mấy người diện mạo thanh tú, tiểu thái giám tư thái mềm nhẹ, phục vụ bên cạnh, quan sát một hồi, hoàng thượng cũng không phải là ý đó.
Tình cờ phát hiện trong ngực hoàng thượng cất giấu một bức tranh, là một vị dung mạo mặc dù đoan chánh, vẻ xinh đẹp của nữ tử lại tầm thường, vẽ lên trông rất sống động, giống như chân nhân độc nhất vô nhị, hoàng thượng thỉnh thoảng lấy ra nhìn, nhìn, nhớ kỹ, bộ dáng kia lại hiển nhiên một người si tình rễ tình đâm sâu.
Trong một ngày luôn luôn lấy ra nhìn mấy lần mới thôi, ngay cả ban đêm, cũng ôm ấp trong ngực chốc lát không rời, vì vậy, Chu Kính vừa thấy vị công chúa Bắc Thần ngồi trên xe Loan Phượng kia, thì cái gì cũng đều hiểu rồi, hoàng thượng mất bao nhiêu trắc trở như thế, không quản xa ngàn dặm đi Bắc Thần hòa thân, chính là vì vị này, người đặt tại trên đầu quả tim của hoàng thượng.
Vị công chúa này tính tình như thế nào trước không nói, có thể trông thấy chính là, kết quả là phi tần được cưng chiều, hơn nữa, thấy tình cảnh hoàng thượng cùng vị công chúa này chung sống, trong lòng Chu Kính càng kinh ngạc hơn, từ lời nói đến việc làm, lại hết sức để ý, khắp nơi cẩn thận, trong mắt đuôi lông mày kích động cùng vui mừng, cũng có chút giống tình yêu đầu tiên của thiếu niên mười lăm mười sáu rồi, mà không phải hoàng thượng quyết đoán sát phạt.
Ngày đầu tiên, Chu Kính liền hiểu một cái đạo lý, vị công chúa Bắc Thần này, hoàng hậu Nam Hạ, chính là chủ tử lớn nhất trong cung, có lẽ so với hoàng thượng còn lớn hơn.
Hoàng thượng dắt người tiến vào, Thích ma ma vừa muốn mang người theo vào, liền bị Chu Kính đưa tay ngăn lại, nhỏ giọng nói:
" Hay là chúng ta chờ đợi ở ngoài đi! Lúc này chắc là hoàng thượng không muốn có người ngoài ở đây."
Thích ma ma hừ một tiếng: "Cung quy. . . . . ."
Bà ta chưa nói xong, Chu Kính liền trực tiếp cắt đứt: "Cung quy là cái gì? Sao ma ma lại ngốc như vậy, hoàng thượng là Thiên Tử chính là cung quy, quy củ là chết, nhưng chúng ta là người sống, nghe ta một câu, ma ma cũng bớt can thiệp vào chuyện bên người vị công chúa này đi, tránh rước họa vào thân, đến lúc đó cũng không có thuốc hối hận mà ăn."
Quay người bày một khuôn mặt tươi cười, đối với Như Ý ở phía đối diện khách khí nói: "Nghĩ đến vị tỷ tỷ này chính là người hầu hạ thân cận bên người công chúa, nô tài là Chu Kính, sau này vẫn mong tỷ tỷ chăm sóc."
Hai mắt Như Ý hơi quan sát hắn, âm thầm gật đầu, tiểu thái giám rất thức thời cơ trí, không trách được tuổi không lớn lắm, lại làm tổng quản thái giám, chỉ là, cũng không dám sơ ý, quy củ khẽ chào nói:
"Nô tỳ Như Ý gặp qua tổng quản đại nhân, chủ tử nhà ta mới đến, cũng không hiểu rõ các quy củ trong cung, mong rằng tổng quản đại nhân chỉ điểm nhiều hơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.