Cảm giác khi thức dậy trên giữa dòng sông thật đặc biệt, nhưng chỉ đặc biệt êm ấm với những đôi tình nhân yêu nhau, chứ Ôn Kiến Hoa vừa tỉnh dậy đã cảm thấy toàn thân ê ẩm, đầu óc đau nhức, vừa ngồi dậy còn chưa tỉnh táo hẳn đã bị giật mình hốt hoảng khi nhìn thấy Lệ Lệ đang nằm ngay bên cạnh mình.
Dựa theo quán tính, anh lập tức vén chăn để nhìn lại thân thể của mình, và tá hỏa ngay khi thấy tấm thân tráng kiện chẳng có lấy mảnh vải che thân.
Đúng lúc này, Lệ Lệ lại thức giấc. Cô cũng tương tự như anh ta, bàng hoàng ngay khi chứng kiến bản thân đang chung giường chung chăn với người khác giới, càng hoảng hồn khi thấy cơ thể ngọc ngà vậy mà lại trần trụi như nhộng.
"Chuyện này... Anh...anh cũng không biết thế nào. Thật tình xin lỗi em!"
"Chỉ cần anh chịu trách nhiệm với em là được rồi, những thứ khác không quan trọng."
Lệ Lệ bày tỏ rõ tâm ý, chỉ là tình trong như đã mặc ngoài còn e. Trong khi đó lòng dạ của người đàn ông lại đang rối như tơ vò.
Vốn bày kế hại người, nào ngờ đại sự không thành trái lại còn gậy ông đập phải lưng ông. Thế sự đã ra thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng cũng chỉ biết thầm than trời trách đất, tức tới mức giậm chân đấm ngực mà chẳng thể làm gì.
Thấy đối phương mãi im lặng, không nói năng đáp trả nửa từ, Lệ Lệ không khỏi lo âu trong lòng.
Dù sao năm nay cô chỉ mới 17 tuổi, thân thể trinh trắng vẫn còn vẹn nguyên, Ôn Kiến Hoa cũng là người cô thầm nhớ trộm thương đầu tiên, nay cơ thể này đã thuộc về anh, nếu bị chối bỏ phũ phàng thì mai sau cô phải thế nào?
"Anh Kiến Hoa, có phải anh không muốn chịu trách nhiệm với em?"
"À ờ, anh..."
"Anh cũng biết rồi đó, em chưa đủ tuổi trưởng thành, nếu để ba mẹ em biết chuyện chúng ta đã thuộc về nhau mà anh lại không chịu trách nhiệm, em chỉ sợ phần anh thiệt thòi."
"Nhưng mà em cũng không vội, chỉ cần anh gửi sính lễ tới nhà, chúng ta tổ chức lễ đính hôn trước, chờ em đủ tuổi rồi bàn chuyện kết hôn cũng không muộn."
Viễn cảnh hôn nhân bày ra trước mắt qua lời nói của cô thiếu nữ, càng tác động đến tâm trạng đen đuổi như chó giẫm phải đuôi của người đàn ông.
Anh ta có thể vui sao nổi khi người anh muốn lấy nào phải tên Lệ Lệ. Nhưng ngẫm nghĩ bao nhiêu cũng không vượt qua nỗi bất lực.
Dám chơi mà không dám chịu thì tương lai ngồi không bóc lịch dài dài.
"Vậy phiền em dàn xếp bên phía hai bác. Ổn thỏa thì báo ngày, anh sẽ sai người ban sính lễ tới nhà trao gửi."
Cuối cùng, Ôn Kiến Hoa cũng chỉ có thể chán nản bước xuống khỏi giường với cơn tức tối điên tiết trong lòng.
Lệ Lệ thầm vui mừng khôn nguôi, khi mà nào ngờ không cần cưỡng cầu, mưu mô quỷ quyệt cũng có được người mình yêu.
Tuy không thể nhớ rõ chi tiết mọi chuyện đêm qua, nhưng đâu đó trong đầu cô vẫn còn lưu lại chút dấu ấn luyến lưu, khó lòng mờ phai.
Sau đó không lâu, hai cặp đôi trong hai gian phòng đều có mặt trên sân thượng du thuyền để dùng bữa sáng trước khi thuyền cập bến, chính thức khép lại chuyến dạo chơi đong đầy kỉ niệm.
Sáng nay, tiết trời trong xanh, nhiệt độ không cao không thấp, đặc biệt mát mẻ diệu kỳ. Thích hợp với bữa ăn ngoài trời thoáng đãng thế này.
Trong bàn ăn, tâm trạng ai cũng tốt, chỉ ngoại trừ Ôn Kiến Hoa. Mới sáng đã nuốt trọn cục tức vào bụng nên giờ nhìn thứ gì cũng nuốt không trôi.
"Lệ Lệ, chị nghe nói tối qua em không được khỏe. Thế giờ đã ổn hơn chưa?"
"Cảm ơn chị quan tâm. Hiện giờ, em thấy khỏe hẳn ra rồi, từ thân xác đến tinh thần đều tốt!"
Diệp An Băng biết rõ vấn đề nhưng vẫn cố tình hỏi chuyện bên lề, chỉ vì cô muốn Ôn Kiến Hoa biết, tối qua cô và Quách Khiếu Nam không hề hay biết giữa anh ta và Lệ Lệ từng xảy ra chuyện tế nhị gì đó, âu cũng để họ được tự nhiên dùng bữa.
Lúc này, Lệ Lệ tình cờ nhìn thấy trên cổ Diệp An Băng có dấu hôn để lại, cô chợt nhảy ra chút tâm tư có thể ngấm ngầm công khai mối quan hệ vẫn đang mập mờ giữa bốn người bọn họ, nên liền cất lời:
"Chị An Băng, trên cổ chị hình như có dấu gì đỏ đỏ thì phải, dạo này tiết trời nóng bức dễ nổi ban đỏ, chị nên chú ý một chút kẻo bệnh đấy ạ!"
Lệ Lệ "có lòng" nhắc nhở, Diệp An Băng liền chột dạ ra mặt, bởi thực chất dấu đỏ kia nào phải nổi ban.
"À ờ...Cảm ơn em, nhưng chắc không phải bệnh đâu, mà tối qua trong phòng chị có muỗi ấy, nó cứ vo ve bên tai rồi đốt khắp người hết."
"Vậy hả? Thế chắc con muỗi này phải to lắm ấy. Tại trong phòng em đêm qua cũng có một con to đùng luôn, rồi em cũng bị đốt vài phát, giờ vẫn còn dấu đây này."
Vừa nói, Lệ Lệ còn vén cổ áo ra để chứng minh trên cổ mình chằng chịt dấu tích đỏ hồng, phải nói là còn dày đặc hơn cả cổ Diệp An Băng, vì sự thật là tối qua họ chỉ "mây mưa" qua lại một chút chứ chẳng xảy ra chuyện gì đặc biệt phóng túng như hai người nào đó.
Trong khi Lệ Lệ hênh hoang chuyện tốt của mình, thì Ôn Kiến Hoa lại đen hết mặt mũi, Diệp An Băng thì cười gượng gạo cho qua, chỉ có Quách Khiếu Nam là nhếch nhẹ khóe môi tạo thành nụ cười trào phúng.
Muốn hại hắn, chắc Ôn Kiến Hoa phải học thêm vài lớp đào tạo trong trường trà xanh mới có thể thành công ly gián hắn và cô gái của mình.
Đâu phải tự dưng hắn lại đồng ý đi chơi cùng tình địch, nếu không sớm đoán ta tâm tư của "nam hồ ly" ấy, hắn cũng chả thèm phí thời gian vì hạng người chẳng ra gì này.
Hại người kết quả hại mình, 24 năm lần đầu làm chuyện thương thiên hại lý lại thất bại thảm hại. Cơn ấm ức này, Ôn Kiến Hoa căn bản nuốt không trôi.
Bữa sáng bất ổn được kết thúc không lâu sau đó. Thuyền vừa cập bến, Ôn Kiến Hoa liền tự bắt taxi đi thẳng đến sân bay mà chẳng hề nói lời tạm biệt với bất cứ ai. Bỏ mặc Lệ Lệ vẫn còn bơ vơ một mình nơi đất khách quê người. Buộc lòng cô phải nhờ Diệp An Băng đưa ra sân bay ngay trong ngày, để kịp về nhà báo hỷ với người thân.
Đấy, tình yêu đôi khi chỉ đơn giản có thế. Còn duyên nợ bền lâu, viên mãn hạnh phúc hay khổ đau chia lìa, thì đó là vấn đề trong tương lai, mà chẳng ai biết trước...
👉Chương kế tiếp: Ân Đền Oán Trả.
👉❤👈