Vẫn như lịch trình mà Diệp An Băng sắp xếp. Sau khi đưa Ôn Kiến Hoa và Lệ Lệ về dinh thự xong, họ lại được hộ tống vào quán bar, ăn chơi, bay lắc, cùng hàn huyên tâm sự.
"Băng Băng, anh nói này! Em không thể chọn địa điểm khác để tâm sự được à? Ở đây ồn ào thế này thì nói chuyện kiểu gì?"
Ôn Kiến Hoa kề sát bên tai Diệp An Băng để mà nói, thì vừa hết câu, tiếng nhạc trong phòng cũng tắt.
Hóa ra là do Quách Khiếu Nam sắp đặt.
"Mở nhạc ồn ào, không tiện nói chuyện."
Hắn ta chỉ nói có thế, và hành động chừng đó thôi cũng đủ khiến ba người còn lại ngây ra, sau cùng là Diệp An Băng vẫn gật đầu đồng ý.
"Phải rồi, tắt nhạc đi thì không ồn ào nữa. Đây là phòng riêng được em bao trọn đêm nay cơ mà."
Cô vừa nói hết câu, Lệ Lệ liền tiếp lời:
"Anh à, cô bạn thanh mai trúc mã này của anh, hình như đâu có hiền thục, đoan trang như lời anh đã kể. Em thấy cô ta giống gái làng chơi thì đúng hơn ấy chứ, ăn mặc phản cảm thế kia, rõ là cố ý khiêu gợi lòng người rồi. Phô trương phát chán luôn."
"À, chị Băng! Tính tình em vốn thẳng thắn, có nói gì sai thì mong chị lượng thứ cho em nhé!"
Ờ thì thái độ của cô gái trẻ ngồi bên cạnh Ôn Kiến Hoa là vừa đấm vừa xoa đây mà. Thấy bản thân bị xem như người tàng hình từ nãy giờ, nên mới thốt ra những lời lẽ làm kinh ngạc lòng người, vô tình tác động tới ánh mắt của Quách Khiếu Nam, cứ phải nhìn lại chiếc váy ngắn củn, ôm sát cơ thể Diệp An Băng.
"Lệ Lệ, em nói chuyện chả biết giữ ý gì cả. Băng Băng như thế nào anh còn không rõ hơn em sao? Em mau xin lỗi chị ấy ngay."
"Thôi thôi, chuyện có gì đâu mà căng thẳng. Em nó còn nhỏ, ăn nói đường đột chẳng biết suy nghĩ ấy mà."
"Nào, uống với chị một ly là được rồi."
"Xin lỗi, em không biết uống rượu."
Diệp An Băng tỏ ra hào khởi, rộng lượng không chấp nhặt trẻ con, thậm chí còn mời rượu đối phương, nhưng lại bị từ chối, thế là trên môi anh đào liền khẽ cong lên.
"Không biết uống thì uống thử cho biết. Thời buổi bây giờ, dù là con gái thì cũng phải nhấm được tí bia tí rượu, nếu không sẽ rất thiệt thòi."
Cô không để ý gì mấy những lời nói kia đâu, chỉ cố ý làm khó đối phương một tí, giúp người đàn ông bên cạnh cũng phải nhoẻn miệng cười thích thú.
Thấy Lệ Lệ mãi không nâng ly, Ôn Kiến Hoa bèn lên tiếng:
"Băng Băng nói đúng đó, em nên tập uống rượu cho biết. Một ly thôi sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Nhưng mà..."
"Sao vậy? Hay không dám uống với chị?"
"Hơ, còn lâu em mới sợ ấy. Vừa rồi em nói đùa thôi, chứ em mà chịu uống, chắc gì chị uống lại em."
"Được, có dũng khí! Vậy đấu với chị không?"
Trước lời thách thức của Diệp An Băng, rõ là Lệ Lệ đã có phần e ngại, nhưng vì thể diện mà vẫn ung dung ngẩng cao mặt.
"Đấu thì đấu."
Cuộc chơi được bắt đầu, Diệp An Băng đã gọi tới năm chai rượu Vodka, và khay ly một shot chuyên dụng. Mới nhìn thôi mà Lệ Lệ và Ôn Kiến Hoa đã thấy choáng, chỉ có Quách Khiếu Nam điềm đạm ngồi nhìn. Vì đối với hắn ta, đây là điều chẳng có gì lạ lẫm.
"Khiếu Nam, anh rót rượu đi."
"Khoan đã."
"Lệ Lệ, em uống được không vậy?"
"Anh yên tâm, em uống được!"
Được hay không được thì đâm lao cũng phải theo lao thôi. Lúc cô gái trẻ gật đầu khẳng định, thì Quách Khiếu Nam cũng bắt đầu rót rượu.
Cuộc đấu rượu, chính thức khai mở.
Quả thực, Lệ Lệ uống được chứ không phải không biết uống. Rất nhanh sau đó đã uống hết hai chai mà Diệp An Băng chỉ mới ngà ngà say, trong khi tầm mắt đối phương đã trở nên mông lung.
"Ức..."
"Lệ Lệ say rồi, hay là đừng uống nữa."
"Không, ai bảo em say? Em phải uống thắng chị ta."
Lệ Lệ nói chuyện vừa quơ tay minh họa, rồi tiếp tục cầm ly lên. Cô đưa tới, thì Diệp An Băng nghênh đón.
*Tách.
Họ cụng ly, ai cũng uống cạn. Nhưng uống xong ly này, Lệ Lệ đã gục mặt tại bàn vì quá say, khiến Ôn Kiến Hoa lo lắng.
"Lệ Lệ, Lệ Lệ..."
"Cô ấy say rồi, tiệc này chắc không chơi tới sáng được."
Diệp An Băng nhàn nhã buông lơi một câu, xong lại tiếp tục cầm ly định uống tiếp, nhưng đã bị Quách Khiếu Nam ngăn cản.
"Thắng cuộc rồi thì cần gì phải uống nữa."
Lòng tốt quan tâm, rốt cuộc nhận được ánh mắt sắc lẻm của cô gái, và hành động ngăn cản bất thành, khi Diệp An Băng vẫn giành được ly rượu, ực một cái đã cạn sạch cả ly.
Bị phũ, Quách Khiếu Nam đành bất lực để cô ấy tùy ý, thì đến lượt Ôn Kiến Hoa cất lời:
"Băng Băng, anh thấy em thay đổi thật rồi. Ngày trước em đâu nổi loạn như thế này?"
"Thì thời thế thay đổi, ai rồi cũng khác mà anh. Em gái anh say rồi kìa, để em bảo Khiếu Nam đưa hai người về trước."
"Vậy còn em?"
"Em còn có hẹn với bạn, khi nào về, em sẽ gọi người tới đón. Anh yên tâm!"
Ôn Kiến Hoa nhíu mày:
"Một giờ sáng rồi mà em còn định đi đâu?"
"Ở đây vui chơi với đám bạn thôi à!"
"Khiếu Nam, anh đưa họ về đi."
"Về, cũng được! Nhưng phải về với cô."
Vừa nói dứt câu, Quách Khiếu Nam đã cởi áo khoác da trên người xuống, buộc ngang eo Diệp An Băng, rồi dứt khoát bế cô đứng dậy.
"Ơ này, anh làm cái quái gì vậy? Thả tôi xuống ngay."
"Tiểu thư say rồi, phải về nhà thôi."
Nói xong, hắn thẳng thừng bế cô rời đi, mặc cho đối phương có vùng vẫy thế nào cũng bất thành, kể cả có bao nhiêu ánh mắt nhìn ngó xầm xì cũng không làm hắn ta ngơi bước.
Ôn Kiến Hoa thì dìu Lệ Lệ theo sau, cuộc gặp mặt còn chưa hàn huyên được mấy câu đã phải đưa hai kẻ say đi về nhà.
Trong khi Diệp An Băng bị tên vệ sĩ "khốn kiếp" của mình cưỡng chế đưa lên xe, mà tâm can mang đầy hậm hực.
"Anh bị điếc à, tôi nói tôi còn có hẹn với bạn."
"Khi khác gặp lại, hôm nay cô say thì phải về."
"Con mắt nào của anh thấy tôi say hả?"
"Mắt này."
Quách Khiếu Nam vừa thắt dây an toàn xong, liền quay sang giương đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào mặt đối phương, khiến Diệp An Băng nhất thời bị thao túng, tới mức không biết đường đáp trả.
"Anh giỏi lắm, dám cả gan chống đối tôi. Để tôi mách ba, xem anh bị xử lý thế nào cho biết."
"Được đó, vậy phiền tiểu thư nhớ nói nhiều vào, tốt nhất là khiến tôi bị đưa về tổ chức làm việc khác càng tốt."
Diệp An Băng nhếch môi, rồi trừng trừng đôi mắt kiêu ngạo nhìn hắn ta, mà nói:
"Hưh, Quách Khiếu Nam! Anh đừng có mơ."