Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 32: Năm tháng chênh vênh (2)




Khách sạn của đội do ban tổ chức giải đấu mở rộng chỉ định, được thuê với giá ưu đãi. Vì vậy hầu hết các cơ thủ nước ngoài đều ở đây, cùng chọn phòng bi a trong khách sạn hoặc mấy phòng bi a gần đấy để luyện tập. Làm xong thủ tục nhận phòng, Ân Quả nhận ra huấn luyện viên và các thành viên trong câu lạc bộ đều đang ở phòng bi a của khách sạn.
Thấy Lâm Diệc Dương không tỏ thái độ gì, cô bèn đưa anh lên tầng ba.
Hôm nay người của Bắc Thành cũng vừa mới tới, Mạnh Hiểu Đông hào phóng thuê hẳn một phòng cho mọi người "luyện tay", tiện thể thích nghi với việc chênh lệch múi giờ.
Lúc Ân Quả đẩy cửa đi vào, tám bàn bi a pool 9 bi và bốn bàn snooker bên ngoài đều đã đủ người, toàn là người nhà. Mọi người thấy đàn em đến liền vẫy tay, nhao nhao chào hỏi.
"Sao mọi người đến đây hết vậy?" Ân Quả nhìn mấy người đang đứng bên bàn snooker bằng ánh mắt thắc mắc.
Có người trả lời: "Ban đầu định tham dự giải Tour Championship, nhưng ánh Sáu nói đến Mỹ trước, có lẽ lo đây là lần đầu tiên em chơi giải chuyên nghiệp đấy."
Ở Bắc Thành, Mạnh Hiểu Đông xếp thứ sáu, đương nhiên người mà mọi người nhắc đến chính là anh ấy.
Ân Quả gật đầu, "Huấn luyện viên ở bên trong ạ?"
Cô vừa nhận điện thoại, thầy bảo đang trong phòng nghỉ.
"Ừ." Một người khác trả lời: "Vào đi, thầy đang chờ em đấy."
Ân Quả nhìn quanh, có một hàng ghế kê cạnh cửa sổ.
Cô huơ tay với Lâm Diệc Dương, anh cúi đầu xuống, cô thì thầm bên tai anh: "Lâu nhất là hai mươi phút... cùng lắm là nửa tiếng thôi."
Lâm Diệc Dương gật đầu, tiện tay xoa đầu cô, "Anh không vội."
Ân Quả nở nụ cười với anh, bịn rịn chạy đi.
Nói thật, Lâm Diệc Dương cố ý làm vậy.
Anh không giống cô, Ân Quả bước vào phòng bi a ở tầng này như quay trở về nhà, nhìn đâu cũng thấy người quen, cũng không để ý xem có bao nhiêu sự khác biệt và dò xét. Nhưng từ lúc Lâm Diệc Dương bước vào, anh biết mọi người ở đây đang quan sát mình.
Kể cả bây giờ.
Anh đi đến bên cửa sổ, không ngồi xuống mà chỉ tựa người vào cửa kính, nhìn các cơ thủ Bắc Thành tập luyện, đặc biệt là bàn snooker bên kia.
Mấy năm qua anh không quan tâm đến chuyện thi đấu, nhưng Ngô Ngụy vẫn đang chơi nên nhiều lúc sẽ nhắc đến những hạt giống mới của Bắc Thành, mấy lần còn cho anh xem video thi đấu của họ, cuối cùng nhận xét: Đều đi theo con đường của Mạnh Hiểu Đông
Trong số đó có một người Lâm Diệc Dương từng thấy trong video, hiện giờ đang đứng bên bàn snooker màu xanh lá cây, bôi lơ lên đầu cơ. Từ lúc mới vào, chàng trai đó cứ nhìn anh và Ân Quả chằm chằm mà chẳng hề e dè, không rời mắt lấy một giây. Hình như người đó tên là... Lý Thanh Nghiêm.
Từ khi vào đây, Lâm Diệc Dương đã quan sát vài cú đưa cơ của chàng trai này, không khác gì Mạnh Hiểu Đông, tiết tấu ổn định, kiểm soát nghiêm ngặt thời gian ra cơ trong vòng hai mươi lăm giây. Hôm ấy sau khi phát hiện ra thói quen mới này của Mạnh Hiểu Đông, anh đã kiểm tra lại một lượt quy định của các giải đấu lớn.
Đây là quy định của giải đấu cấp cao, rất khắt khe.
Rất nhiều giải đấu quốc tế khác đều không áp dụng yêu cầu hai mươi lắm giây này. Nhưng đương nhiên Mạnh Hiểu Đông luôn dùng những quy định thi đấu khắt khe nhất để rèn luyện bản thân, kể cả cơ thủ dưới tay mình.
Mấy phút sau, hai thanh niên bên bàn bi a pool 9 bi quen biết với Ân Quả cười híp mắt đi tới, phá vỡ khoảng cách giữa Lâm Diệc Dương và mọi người.
"Người anh em, xin chào." Người cao hơn một chút đứng bên trái anh đưa tay phải ra.
Lâm Diệc Dương bắt tay xã giao với đối phương.
"Anh có chơi bi a không?" Người thấp hơn lên tiếng hỏi.
Nếu cũng chơi chuyên nghiệp, họ không thể không biết anh, bởi vậy mọi người ở đây đều cho rằng anh là người ngoài ngành.
Lâm Diệc Dương thấy hai người này có vẻ thân thiện, chủ yếu là do tò mò, bèn tựa người vào tường, trả lời qua loa: "Thỉnh thoảng."
Mọi người vừa nghe đã hiểu: Dân nghiệp dư.
Thế nên lần này Ân Quả tớ New York, không hiểu sao lại rơi vào lưới tình với một kẻ nghiệp dư. Mấy người bọn họ không dám suy nghĩ lung tung nhưng anh Lý thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô sẽ nghĩ sao đây?
Bên bàn snooker, Tiêu Tử - đối thủ tập luyện trước nay của Lý Thanh Nghiêm - cầm một viên bi lên, mỉm cười chỉ vào bàn bi a màu xanh lá cây trước mặt, "Chúng tôi có quy định, đã vào phòng bi a của Bắc Thành thì phải chơi một ván."
Lâm Diệc Dương lắc đầu, "Tôi không chơi snooker."
Không ai có thể ép anh phá vỡ quy tắc này, kể cả với Mạnh Hiểu Đông, anh cũng chỉ nhường nửa bước mà thôi.
"Bi a 9 bi à?" Có người chỉ vào bàn màu xanh nước biển cách đó không xa
Lâm Diệc Dương ngẫm nghĩ, không chơi thì hơi.
Bên bi a 9 bi là những người trẻ tuổi hiếu chiến, hơn nữa đều là cơ thủ tham gia giải đấu mở rộng lần này. Không thể bảo anh nhường đối phương, chơi không hết sức được, nhưng nếu chơi nghiêm túc một ván với những cơ thủ chuyên nghiệp chuẩn bị thi đấu thì không có đạo đức lắm. Vì thế, anh lại lắc đầu, "Cũng không chơi."
Mọi người nhìn nhau, hóa ra là chơi bi a 8 bi kiểu Trung Quốc.
"Xếp tám bi cho anh ta." Tiêu Tử nói: "Dùng bàn 9 bi."
Anh ta nói xong, ai nấy đều nhìn Lý Thanh Nghiêm.
Cuối cùng Lý Thanh Nghiêm cũng lên tiếng, nói chuyện rất khách sáo: "Có thể vào được địa bàn của chúng tôi, không phải là người nhà thì cũng là bạn bè. Muốn là bạn bè thì phải chơi một ván, nếu không rất khó để người ta phục."
Tiêu Tử nói nốt: "Trừ khi anh nói, anh chưa bao giờ tiếp xúc và không am hiểu bộ môn này thì chúng tôi còn tạm cho qua."
Lâm Diệc Dương nhìn tình hình hiện giờ, biết hôm nay không chơi một ván thì e là khó ra khỏi đây. Anh nhận ra Lý Thanh Nghiêm là nhân vật quan trọng, có lẽ trước đây không chỉ theo đuổi Ân Quả, mà đã từng chơi thân với nhau, hơn nữa ít nhất đến bây giờ vẫn còn vấn vương.
Anh rời khỏi cửa sổ, đi thẳng đến bàn snooker Lý Thanh Nghiêm và Tiêu Tử đang luyện tập, vỗ xuống mép bàn, "Vậy dùng bàn này đi."
Căn phòng dần im phăng phắc.
"Không chơi snooker cơ mà?" Cách một bàn, Lý Thanh Nghiêm cười nhìn anh.
"Đúng, không chơi." Anh nhìn xung quanh, đang tìm cây cơ chung.
"Tiêu Tử, đưa cho anh ta." Lý Thanh Nghiêm nói.
Tiêu Tử đưa cây cơ của mình cho Lâm Diệc Dương, "Tôi còn dùng nó để thi đấu, chơi nhẹ nhàng thôi nhé."
Anh nhận lấy cây cơ, vỗ vai anh ta, "Cảm ơn."
Trên bàn còn sót lại ba viên bi, Lâm Diệc Dương nhặt một viên lên, chỉ để lại một viên bi đỏ và một viên bi trắng.
Anh chỉ vào viên bi đỏ, "Các cậu muốn để bi đỏ ở đâu thì để, tôi đánh."
Lâm Diệc Dương vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người đang hóng chuyện đều kinh ngạc.
Quá ngông cuồng, bi để đâu cũng được, anh dám đánh sao?
Lâm Diệc Dương bôi lơ lên đầu cây cơ, bổ sung thêm câu nữa: "Năm mươi bi, nếu ba lần không rơi xuống lỗ, coi như tôi thua."
Thật ra đây chỉ là một bài luyện tập kỹ thuật cơ bản, không liên quan đến snooker, bi a pool 9 bi hay bi a pool 8 bi, mục đích là để luyện tập độ chính xác.
Nhưng trong năm mươi viên bi chỉ có thể đánh trượt ba lần, tất cả những người ở đây, bao gồm cả Lý Thanh Nghiêm, không ai dám chắc mình có thể làm được. Thật ra khi Lâm Diệc Dương nói câu ấy, anh nhận ra mình đã già thật rồi. Hồi trẻ anh có thể đánh trúng không sót một viên nào, đáng tiếc... đối với anh, bàn snooker vẫn là một thứ quá xa lạ. Quanh năm suốt tháng chơi trên bàn nhỏ của bi a pool 9 bi, bây giờ anh không dám đảm bảo đổi sang bàn lớn snooker, mình có thể đánh trúng trăm phần trăm.
Lý Thanh Nghiêm lại cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ xem đây là cao thủ phương nào, song vẫn không có chút manh mối.
"Anh ta là dân trong nghề." Lý Thanh Nghiêm vòng ra sau nói với Tiêu Tử.
Tiêu Tử gật đầu.
Bắt đầu từ câu nói "Tôi không chơi snooker" của Lâm Diệc Dương, mọi người đều đoán ra anh không phải dân nghiệp dư. Đối mặt với nhiều cao thủ như thế mà vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ có thể là dân trong nghề. Từ Lâm Diệc Dương quan sát bàn bi a 9 bi trong chớp nhoáng cho đến khi từ chốt lần nữa, Tiêu Tử càng thêm chắc chắn người này rất tự tin, nắm chắt mọi thứ trong lòng bàn tay.
Anh ta cầm viên bi đỏ lên, đặt vào chính giữa, vị trí này không hề khó, coi như một màn khởi động cho đôi bên.
Lâm Diệc Dương thầm tán thưởng Mạnh Hiểu Đông biết cách dạy dỗ "học trò", dù muốn "thị uy" với mình, nhưng viên bi đầu tiên được đặt rất khiêm tốn. Anh đặt bi trắng lên lằn ngang đầu bàn, viên bi rơi xuống lỗ.
Không có gì bất ngờ.
"Bi thứ hai." Lâm Diệc Dương cầm cơ lên, chỉ vào mặt bàn, bảo Tiêu Tử tiếp tục đặt.
Trong mười phút tiếp theo, bi đỏ được đặt ở các vị trí khác nhau, độ khó càng lúc càng cao.
Song động tác của Lâm Diệc DƯơng không hề chậm lại dù chỉ một giây. Anh chính là người như vậy, càng có cảm giác càng chơi tốt, mà càng chơi tốt càng có cảm giác hơn.
Bi đỏ vừa đặt xuống, bi trắng liền lao vút đi như tên bay, tất cả đều rơi xuống lỗ.
Hai mươi viên đầu tiên, Tiêu Tử đều đặt vị trí khá bình thường, toàn bộ đều rơi xuống lỗ.
Đến viên bi thứ ba mươi, anh ta bắt đầu đặt ở những vị trí khó hơn, nhưng kết quả vẫn vậy.
Đến viên bi thứ bốn mươi, vẫn không sót viên nào.
Tiêu Tử vừa mới cầm viên bi màu đỏ, Lý Thanh Nghiêm từ đầu đến giờ vẫn luôn lẳng lặng quan sát bỗng vươn tay nhận lấy viên bi.
Anh ta nhìn anh, "Chỉ định lỗ, có vấn đề gì không?"
Lâm Diệc Dương không mấy bận tâm, "Thế nào cũng được."
Lý Thanh Nghiêm đặt ba viên bi lên bàn, một bi trắng, một bi đỏ và một bi đen.
Giống như đang tái hiện một đoạn trong trận đấu vậy.
"Cậu từng thắng ván này rồi à?" Lâm Diệc Dương hỏi.
"Không." Lý Thanh Nghiêm nói: "Thế bi này xuất hiện trong giải Wales mở rộng ba ngày trước."
Anh đi mấy bước quanh bàn bi a, hỏi thêm câu nữa:
"Khi đó cậu muốn đánh vào lỗ nào?"
"Lỗ mười*." Đáng tiếc đã thất bại.
*hai lỗ ở giữa bàn bi a.
Lâm Diệc Dương gật đầu, trong một giây cúi người anh đã tính toán xong. Anh đặt cây cơ lên tay trái, từ từ nhắm chuẩn, dứt khoát ra cơ.
Một tiếng "cạch" khẽ vang lên, bi trắng chạm trúng bi đỏ.
Tất cả mọi người đều cho rằng cú đánh này của Lâm Diệc Dương sẽ đưa bi đỏ vào lỗ mười, nhưng bi đỏ lại lao về lỗ tít*.
*bốn lỗ ở bốn góc bàn.
Một cú đánh bất ngờ ở một góc rất khó. Nhưng bi đã rơi xuống lỗ.
Sau khi bi đỏ vào lỗ, Lâm Diệc Dương tiện tay đưa luôn bi đen xuống lỗ.
Lý Thanh Nghiêm nhìn chằm chằm bàn bi a, sau một thoáng suy nghĩ, anh ta là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi.
Lúc đó trong trận đấu Lý Thanh Nghiêm cũng đã nghĩ đến cách đánh này, song quá mạo hiểm, vì vậy anh ta chọn lỗ mười an toàn hơn, nhưng đáng tiếc đã mắc sai lầm. Không ngờ mấy ngày sau trong một khách sạn ở New York, người đàn ông trước mắt này đã giải quyết một cách đẹp mắt.
Cộng thêm viên bi đen cuối cùng, cả thảy năm mươi viên bi đều lọt lỗ. Không có bất cứ sai sót nào.
Mấy cậu nhóc bên Bắc Thành đã tâm phục khẩu phục, lần lượt vỗ tay thay cho lời khen ngợi. Dù người đàn ông này xuất thân từ nội dung bi a nào, nhưng chắc chắn độ chính xác của anh đã đạt tới trình độ cao nhất, cũng chính là trình độ chuyên nghiệp.
Danh tính, lý lịch và kinh nghiệm thi đấu của anh như thế nào? Rốt cuộc anh đến từ đâu?
Có quá nhiều câu hỏi chất chứa trong lòng mỗi người, song không ai lên tiếng, ngay cả Lý Thanh Nghiêm cũng không biết phải hỏi như thế nào.
Trong bầu không khí yên lặng đến kỳ lạ, không một ai cử động. Thời gian dường như đã dừng lại. Cho đến khi Lâm Diệc Dương trả lại cây cơ cho Tiêu Tử mới phá vỡ bầu không khí như đóng băng này.
Ân Quả và một người đàn ông trung niên mặc áo vest màu xám lách qua đám đông, thật ra cô vẫn luôn đứng sau đám đông cùng huấn luyện viên quan sát mấy lượt bi cuối cùng mà không lên tiếng xen vào.
Ân Quả từng thấy Lâm Diệc Dương chơi bi a nên không quá bất ngờ với trình độ của anh. Trận cá cược bi a ở Flushing còn đặc sắc hơn trận hôm nay nhiều.
Huấn luyện viên Trần đến bên bàn bi a, vỗ vai Tiêu Tử, sau đó tiếc nuối cầm một viên bi đỏ lên, hiền hòa nói với Lâm Diệc Dương: "Tôi ra muộn quá, không có cơ hội góp vui rồi."
Lúc mới ra ông còn lo lắng, sợ Lâm Diệc Dương sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng trước khi thi đấu của bọn trẻ. Song với tư cách là huấn luyện viên của Ân Quả trong nhiều năm, ông cũng thầm đánh giá anh bằng những lời có cánh: Kiêu hãnh, khí phách và phong độ cao.
"Đây là thầy Trần, huấn luyện viên của em." Ân Quả giới thiệu.
"Chào huấn luyện viên Trần." Lâm Diệc Dương chủ động chìa tay ra, "Tôi là Lâm Diệc Dương."
Huấn luyện viên Trần đưa viên bi cho Ân Quả, bắt tay anh rồi tự giới thiệu bản thân: "Trần Phóng."
Sau đó, ông quay sang giới thiệu với mọi người: "Đây là người mà thầy đã nghe danh từ lâu, cơ thủ cùng thời với anh Sáu của các em - Lâm Diệc Dương."
Lý Thanh Nghiêm quan sát kỹ gương mặt của Lâm Diệc Dương thêm lần nữa. Anh ta không phải cơ thủ có tài năng bẩm sinh, vào nghề muộn, tham gia giải chuyện nghiệp cũng muộn nên không biết tất cả các cơ thủ cùng thế hệ với Mạnh Hiểu Đông. Quy luật đào thải diễn ra không ngừng, những cơ thủ cùng thế hệ với Mạnh Hiểu Đông chẳng còn lại mấy người, bây giờ họ đều đã trở thành trụ cột của giới này, ví dụ như Giang Dương.
Vì vậy những cơ thủ thế hệ đó đều đại diện cho hai chữ: Đàn anh.
Còn Lý Thanh Nghiêm là người đứng đầu thế hệ mới, chắc chắn phải dàn xếp ổn thỏa tình huống hiện tại. Anh ta bước tới trước mặt Lâm Diệc Dương, chủ động bắt tay, "Hân hạnh được gặp mặt."
Lâm Diệc Dương không nói gì, bắt tay với anh ta, sau đó nhanh chóng buông ra.
"Anh phải đi cho kịp chuyến tàu mà?" Ân Quả nháy mắt ra hiệu với Lâm Diệc Dương.
Anh cảm nhận sự căng thẳng của cô, nhẹ nhàng nói:
"Ừ, phải đi rồi."
"Để em tiễn anh." Ân Quả lập tức nói, sau đó giải thích với huấn luyện viên Trần: "Ga tàu điện ngầm ở ngay gần đây thôi, em sẽ về sớm ạ."
"Đi đi." Huấn luyện viên Trần cười đồng ý.
Cho đến khi hai người họ ra ngoài, ông mới hỏi Tiêu Tử: "Bình thường quen thói kiêu ngạo rồi, giờ thì đẹp mặt chưa?"
Tiêu Tử cười phá lên, "Chỉ là chơi cho vui thôi mà thầy."
"Người ta cũng đang chơi mấy đứa đấy, không nhận ra à?" Huấn luyện viên Trần nói thẳng: "Ngay cả anh Sáu của mấy đứa, anh ta còn chẳng nể nang, nếu không phải thấy mấy đứa sắp thi đấu thì đã đánh thật từ lâu rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.