Một năm sau.
Ở sảnh chờ sân bay.
Ân Quả đứng ở lối ra, đặt vali sang bên cạnh rồi ngồi xuống chiếc ghế trống phía trong cùng bên phải. Trên mấy hàng ghế có lác đác vài người đến đón người thân, chỉ có cô là vừa xuống máy bay.
Ân Quả xem giờ trên điện thoại, vẫn còn sớm.
Chuyến bay của anh không có wifi vệ tinh, vì vậy không thể liên lạc qua mạng. Cô đành dựa vào thời gian cất cánh để nhẩm tính xem anh bay đến đâu rồi, còn bao lâu nữa mới hạ cánh xuống Trung Quốc.
Lâm Diệc Dương sắp về nước rồi, là về hẳn luôn.
Trên chuyến bay của Ấn Quả không chỉ có mỗi cô là cơ thủ, mọi người đang kéo vali lần lượt ra khỏi cửa, rì rầm trò chuyện cười đùa. Phần lớn cánh đàn ông đều không thay quần áo, cùng lắm là khoác thêm áo vest rồi lên máy bay luôn. Các chị em phụ nữ cũng mặc trang phục thi đấu, túm năm tụm ba, có người trên tay cầm túi cơ, có người đặt túi cơ lên vali, thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Nhóm cuối cùng đi ra là tổ trọng tài mặc quần áo thể thao giản dị. Trong nhà thi đấu họ phải mặc comple, đi giày da theo yêu cầu, phải đứng cả ngày, mệt mỏi rã rời, vì vậy sau khi rời khỏi sân, họ là những người thay quần áo nhanh nhất.
Tổ trọng tài gồm bảy, tám người, người đi đầu tiên chính là tổ trưởng Lâm Lâm. Do phải trải qua cuộc đại phẫu và nghỉ ngơi suốt một năm nên đây là lần đầu tiên cô ấy "cầm cân nảy mực" trọn vẹn một giải đấu từ sau khi bị chấn thương.
Lâm Lâm nhanh chóng nhìn thấy Ân Quả đang ngồi trong góc.
Cô bé tân binh khủng long này tuy mới thi đấu chuyên nghiệp một năm nhưng thứ hạng tại bảng xếp hạng bi a pool 9 bi, 8 bi trong nước và bi a pool 9 bi kiểu Hoa trên thế giới đã tăng nhanh chóng mặt. Đôi mắt cô to tròn, nhưng do đang cúi đầu nên bị tóc mái che khuất, trên người mặc chiếc áo hoodie màu hồng phấn và quần bò màu trắng. Cô bắt tréo chân ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại song không làm gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Lâm Lâm đoán Ân Quả đang thất thần, cũng biết cô đang chờ ai
Trong mấy tiếng tiếp theo sẽ có rất nhiều người đến sân bay này, đứng ở lối ra này để cùng đón một người.
"Vẫn chưa chính thức chào hỏi nhỉ, chị là Lâm Lâm."
Ân Quả ngước lên, nhoẻn miệng cười, "Chị em mình từng gặp nhau ở Hàng Châu rồi ạ." Cô ấy là tổ trưởng tổ trọng tài, sao cô không biết được chứ?
"Khác nhau chứ." Lâm Lâm mỉm cười, "Chị là Lâm Lâm của Đông Tân Thành, đồng đội cùng trưởng thành với Lâm Diệc Dương."
Ân Quả mỉm cười, bắt tay với cô ấy. Cô cảm thấy Lâm Lâm nắm rất chặt, hệt như cái bắt tay giữa những người thân trong gia đình với nhau. Dường như mối quan hệ của hai người đã được kéo gần hơn.
"Em nghe nói chị vừa trải qua cuộc đại phẫu phải không ạ? Vừa mới quay lại liền tham gia giải đấu lớn thế này, chị có chịu nổi không?" Chờ Lâm Lâm ngồi xuống, Ân Quả mới khẽ hỏi.
"Vẫn ổn, thật ra chị muốn nghỉ thêm một tháng nữa, nhưng giải mở rộng lần này rất quan trọng, cấp trên không cho nghỉ."
Hai người lại nói thêm mấy câu vô thưởng vô phạt.
Lâm Lâm bỗng nổi hứng lấy Lâm Diệc Dương ra trêu đùa, bèn hỏi cô: "Em nói thật đi, có phải Lâm Diệc Dương vay nặng lãi ở bên Mỹ không? Sao đợt này vừa tái xuất giang hồ liền điên cuồng đi thi đấu thế?"
Nghe xong, Ân Quả lập tức hiểu ra.
Người ta nói anh liên tiếp thăng hạng, khả năng càn quét tiền thưởng cũng khiến người khác phải mắt tròn mắt dẹt. Có người từng ước tính số tiền thưởng của Lâm Diệc Dương trong các giải đấu lớn, cộng cả bảng Anh và đô la đã lên tới con số hai triệu đô.
Một cơ thủ người Trung Quốc tạm thời đang sống ở nước ngoài, năm ngoái đột nhiên xuất hiện, đơn thương độc mã chinh chiến khắp các giải đấu lớn trên đấu trường quốc tế. Hơn nữa không chỉ dừng lại ở bộ môn snooker, chỉ cần lịch thi đấu không bị trùng nhau thì ngay cả các giải bị a pool 9 bi lẫn 8 bi anh đều không bỏ lỡ. Đây là chuyện rất hiếm thấy.
Một vài cơ thủ chơi bi a pool 9 bi cũng thích chơi cả 8 bi, nhưng hiếm có cơ thủ nào chơi luôn cả snooker, Lâm Diệc Dương là một trong số ít những người như thế
Có một cách nói chính xác hơn khi nhắc tới giai đoạn phong độ đi xuống của những người tài năng, đó là thời kỳ ngủ đông. Trong mười mấy năm dài đằng đẵng, dù là lúc ở đỉnh cao phong độ hay lúc rơi xuống đáy vực, thì hằng ngày cây cơ và chiếc bàn bi a vẫn luôn sát cánh bên anh. Có lẽ anh đã ẩn mình quá lâu, nhưng chưa bao giờ từ bỏ niềm đam mê của
đời mình.