Trên một chuyến bay khác.
Đèn trong cabin đã tắt hết, cửa sổ cũng được cơ trưởng chuyển thành màu xanh nước biển đậm.
Phần lớn hành khách đều đã chìm trong giấc ngủ.
Lâm Diệc Dương ra khỏi nhà vệ sinh, thấy lác đác vài hành khách đang xem phim. Anh quay về chỗ của mình, anh chàng Tôn Châu ngồi bên cạnh ngủ mê mệt cả quãng đường cũng đã tỉnh dậy.
"Chắc chị dâu sẽ đến đón anh nhỉ?" Tôn Châu ôm chăn, uể oải dựa người vào ghế hỏi anh: "Lần trước gặp nhau là ở giải mở rộng, em sắp quên chị ấy trông như thế nào rồi."
"Chưa chắc sẽ đến kịp." Anh nói.
Trước khi lên máy bay, Ân Quả vẫn đang thi đấu, bởi vậy hai người không kịp gọi điện thoại cho nhau.
Lâm Diệc Dương đeo tai nghe, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một bộ phim nghệ thuật cũ rích để xem. Phụ đề và nhạc mở đầu rất đơn giản, tiếng guitar cất lên trước, sau đó tiếng trống hòa vào theo. Tiếng guitar trầm lắng dần lớn hơn, như ôm trọn bầu trời và máy bay ở độ cao mười mấy nghìn feet.
Suốt một năm qua, có mấy lần Ân Quả bị ốm đều không kể cho anh. Có đợt cô sốt cao ba ngày không đỡ, vậy mà vẫn gọi video cho anh đúng hẹn, giấu kín không chút sơ hở. Có một lần Ân Quả thi đấu trong tình trạng đổ bệnh, là Ngô Ngụy nghe người của Bắc Thành kể lại. Anh bèn hỏi cô, song phản ứng đầu tiên của cô lại là vội vàng an ủi anh: "Trước đây không có anh, lúc bị ốm cũng chỉ có mình em, uống thuốc là khỏi thôi."
Cuối cùng cô nũng nịu mấy câu, bảo rằng em nhớ anh quá, nhìn anh qua video chẳng chân thật gì cả, em sắp quên con người thật của anh trông như thế nào rồi.
Họ duy trì tình yêu Platon* trong ba trăm sáu mươi hai ngày. Tuy thường xuyên nhắn tin, gửi tin nhắn thoại và gọi video, nhưng họ thật sự chỉ gặp mặt nhau được hai lần vào hôm sinh nhật của hai người.
*Là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ về mặt tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục.
Hôm sinh nhật Ân Quả, cô vốn định đón sinh nhật cùng gia đình, nhưng Lâm Diệc Dương đã tạo cho cô một niềm vui bất ngờ. Cô đành phải nói dối là đón sinh nhật với bạn đại học, sau đó vội vã chạy đến khách sạn anh ở.
Đó là lần đầu tiên hai người gặp lại sau khi chia tay ở Mỹ, cả hai đều nhớ nhau da diết, rất muốn làm gì đó, nhưng đúng lúc ấy cô lại đến tháng. Hôm đó, sự giày vò của nỗi nhớ nhung khi yêu xa đã lâu khiến họ giống như những người bạn quen trên mạng, yêu nhau trong một khoảng thời gian dài mà chẳng biết gì về nhau.
Lúc vừa mới gặp nhau, họ cứ như người xa lạ, chẳng nói được câu nào. Mười phút đầu, một người ngồi trên sô pha, một người ngồi bên bàn sách, nói huyền thuyên đủ chuyện, chỉ thiếu điều nói đến mối quan hệ Trung - Mỹ vừa mới phát trong bản tin nữa thôi.
Cuối cùng không biết thế nào mà họ lại ôm nhau. Đừng nói là cô, ngay cả Lâm Diệc Dương cũng hoang mang không thôi, cô ấy là bạn gái của mình thật ư?
Cảm giác lạ lẫm như ôm một cô gái xa lạ vậy. Hôm đó hai người dùng tất cả mọi cách để lấy lòng đối phương, như thể đang chứng minh rằng: Em thấy không, anh vẫn yêu em; anh thấy chưa, em vẫn thương anh.
Dù cuộc sống không ngừng tiến về phía trước, dù xung quanh xuất hiện vô số chàng trai và cô gái xuất sắc, em chỉ yêu mình anh, và anh cũng chỉ yêu mình em.
Tối hôm đó, Ân Quả không nỡ về nhà, cả buổi chỉ mơn trớn vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh. Cô còn nói, lần sau phải chọn ngày thật kỹ, nếu không mất công về một chuyến thì quá lãng phí. Lâm Diệc Dương cứ cười mãi, thầm nghĩ sao mình lại nhặt được báu vật quý giá thế này.
Sau đó là sinh nhật của Lâm Diệc Dương, Ân Quả theo lịch trình đến Singapore thi đấu. Giải đấu vừa kết thúc, cô lập tức bay đến Washington gặp anh.
Hai người không đi đâu cả, chỉ ở trong căn hộ của Lâm Diệc Dương suốt hai ngày, ngoài một lần đi siêu thị ra, họ đều tự nấu cơm ở nhà. Hai ngày ấy cô và anh điên cuồng quấn lấy nhau, từ giường cho đến giá sách, thậm chí cả trên bệ cửa sổ. Sau cùng căn phòng bừa bộn như một bãi chiến trường Ân Quả còn không dám nhìn tấm ga giường. Nhân lúc anh đi mua bữa tối, cô giặt sạch sẽ tấm ga và quần áo bẩn của anh, sau đó bảo Lâm Diệc Dương mang xuống phòng giặt là sấy khô.
Trước khi ra sân bay, Ân Quả muốn nấu cho anh bữa cơm, bèn hỏi anh thích ăn gì.
Anh đáp: "Mì sốt trứng cà chua."
Ân Quả nhỏ hơn anh nhiều tuổi, chưa từng ăn món mì yêu thích của thế hệ trước trong thời đại nghèo khó túng thiếu, vậy mà loay hoay hồi lâu, cuối cùng cô cũng làm được. Nước sốt đỏ đỏ vàng vàng rưới lên những sợi mì Ý, cô dùng đũa trộn đều rồi đút cho anh ăn mấy miếng. Sau khi nhìn anh ăn xong sợi mì cuối cùng, cô mới lưu luyến rời khỏi căn hộ. Trước khi đi, cô còn mang theo chiếc áo phông màu trắng của anh, rồi để lại chiếc áo phông màu đen cùng kiểu dáng mà cô mới mua cho anh.
Trải xong ga giường đã được phơi khô, Lâm Diệc Dương mới nhận ra Ân Quả ngốc nghếch làm sao, cô chỉ giặt ga giường mà quên mất vỏ chăn và vỏ gối cũng thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn.
Anh nửa muốn giặt nửa không, bởi chỉ có những thứ này lưu lại mùi hương của cô, giặt rồi sẽ không còn nữa.