Giang Dương sắp xếp xe đến đón, mọi người lục tục ra khỏi sân bay, đến bãi đỗ xe ngầm.
Thang máy đã chật kín người, lại thêm Tôn Châu đẩy một xe hành lý to đùng vào nữa, Lâm Diệc Dương thấy sắp quá tải, bèn đưa cô đi thang cuốn.
Thật ra Ân Quả chỉ có thể tiễn anh đến bãi đỗ xe, tài xế trực ca đêm của câu lạc bộ sẽ tới đón cô về nhà, chỉ cần không đi thi đấu thì dù muộn cỡ nào cô cũng không được phép qua đêm bên ngoài.
Ân Quả thầm nghĩ, thôi chờ mọi người lên xe rồi hãy nói, nhưng thang cuốn còn chưa xuống đến nơi, cô đã nhìn thấy anh họ đứng đợi ở đó rồi.
Anh ấy tới đây làm gì?
Một năm qua Mạnh Hiểu Đông ở nước ngoài, mời huấn luyện viên về dạy riêng, chỉ đóng cửa tập luyện và đi thi đấu, cũng không về nước. Ân Quả không chỉ không được gặp Lâm Diệc Dương, ngay cả cơ hội gặp anh họ cũng chẳng có. Thấy anh ấy xuất hiện ở đây, hơn nữa còn khoác lên người một bộ quần áo thể thao chẳng mấy khi mặc đứng dưới thang cuốn, cô ngạc nhiên không thôi.
Bây giờ là hơn ba giờ sáng đấy.
Xung quanh tràn ngập mùi xăng dầu trộn lẫn với mùi hơi nước chỉ có ở bãi đỗ xe, Ân Quả cảm thấy ánh mắt anh họ không nhìn về phía mình và Lâm Diệc Dương, mà hướng về đằng sau. Cô bèn ngoảnh lại nhìn.
Hóa ra Lâm Lâm và Trần An An đều không chen vào trong thang máy mà đi ngay sau họ, chỉ cách mười mấy bậc thang. Trong đám con gái, Lâm Lâm có vóc dáng rất cao, không thấp hơn Trần An An là bao. Lần trước Ân Quả gặp cô ấy trong nhà thi đấu ở Hàng Châu, ấn tượng vẫn còn rõ nét.
Lúc đó suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là: Chẳng trách người ta nói trong Đông Tân Thành có "Song Lâm", bởi cả hai đều sở hữu gương mặt khiến người ta nhớ mãi không quên. Qua sự tích lũy của năm tháng, cô cảm thấy chỉ dùng từ "đẹp" để khen vẻ ngoài của họ thì quá thiếu sót, vì họ còn có cả khí chất hun đúc từ bên trong.
Khi Mạnh Hiểu Đông nhìn Lâm Lâm, cô ấy không hề né tránh mà mỉm cười hỏi: "Đến đón em gái à?"
"Ừ." Mạnh Hiểu Đông nhìn cô ấy chăm chú, "Còn em thì sao? Sức khỏe thế nào rồi?"
"Ổn lắm."
Thấy Mạnh Hiểu Đông chau mày nhìn eo của Lâm Lâm, Ân Quả mới để ý, bên trong chiếc áo da dê màu trắng hôm nay cô ấy mặc là chiếc croptop cộc tay. Vòng eo thon gọn như ẩn như hiện, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Cô thầm nghĩ, câu chuyện mà Lâm Diệc Dương và Ngô Ngụy kể vào sáng hôm đó chắc chắn đã lược bỏ mất chi tiết quan trọng nào đấy rồi.
Song sau cái nhìn ấy, Mạnh Hiểu Đông không để ý đến Lâm Lâm nữa, trông anh ấy có vẻ phải đi gấp.
"Nếu không đi luôn thì mẹ em lại gọi điện thoại cho anh đấy." Mạnh Hiểu Đông giải thích với Lâm Diệc Dương: "Vốn định để tài xế trong câu lạc bộ đến đón em ấy, nhưng sợ tài xế nhìn thấy số hiệu chuyến bay, phát hiện ra thời gian không khớp rồi lại lỡ lời, nên tôi tự mình đến đây đón."
Hiển nhiên anh ấy muốn nói rõ ràng rằng: Tôi đến đây là vì em gái.
Không chờ Lâm Diệc Dương tiếp lời, Lâm Lâm đã nói bâng quơ một câu: "Anh là anh họ đến đây đón em gái cũng gái là chuyện bình thường."
"Đúng vậy.." Mạnh Hiểu Đông hẫng mất mấy giây, "Là bình thường."
Dứt lời, anh ấy và Lâm Lâm không nói thêm câu nào với nhau nữa.
Cuộc trò chuyện chớp nhoáng của họ khiến bầu không khí xung quanh trầm hẳn xuống.
Hình như nhân vật chính hôm nay phải là họ mới đúng người từ nước ngoài về là Lâm Lâm, còn người đến đón là Mạnh Hiểu Đông... Ngược lại Ân Quả và Lâm Diệc Dương bỗng trở thành nhân vật phụ.
Cứ nghĩ đến việc bây giờ phải về nhà thì Ân Quả chẳng còn tâm trạng đâu để tò mò chuyện của Lâm Lâm và anh họ nữa. Cô cầm tay Lâm Diệc Dương, giải thích: "Nhà em không cho em qua đêm ở bên ngoài, bắt buộc phải về nhà."
Tuy lúc về đến nhà có lẽ trời cũng đã sáng, nhưng không thể phá vỡ quy định được.
Cứ dăm ba hôm Lâm Diệc Dương lại gọi video với cô, từ lâu đã biết ngoài thời gian thi đấu ra thì cô đều ở nhà, bởi vậy không quá ngạc nhiên. Anh nói với Mạnh Hiểu Đông: "Hai người cứ trò chuyện đi."
Rồi anh dắt tay cô đến chỗ lối đi cho xe ô tô ở phía xa.
Bãi đỗ xe ngầm ở sân bay không có góc khuất, ngoại trừ lượng xe và người vào ban đêm ít hơn một nửa thì không có gì khác ban ngày cả. Hành khách không ngừng di chuyển bằng thang cuốn, trên các làn đường là hàng dài ô tô lớn bé, xe công vụ nối đuôi nhau chạy qua. Thế nên hai người chỉ có thể tránh được đám Mạnh Hiểu Đông để tâm sự riêng với nhau mấy câu mà thôi.
Ân Quả ngắm nhìn mái tóc của Lâm Diệc Dương, nó dài hơn nhiều rồi. Lần trước cô đến chỗ anh đón sinh nhật, anh đã cắt đầu đinh giống hệt tù nhân trong phim Mỹ, bây giờ nhìn đẹp hơn nhiều.
Nhưng nghĩ kỹ lại, kiểu tóc đó hợp với tính cách của anh hơn, có điều lúc anh mặc áo sơ mi và quần Âu đi thi đấu, kiểu tóc đó trông chẳng ăn nhập chút nào.
Ban đầu Lâm Diệc Dương không bộc lộ nhiều, về sau tiếp xúc lâu dài, Ân Quả có thể cảm nhận được rõ ràng khí chất của anh. Đó là sự chín chắn và điềm tĩnh toát ra từ sâu trong cốt cách, được tích lũy qua những năm tháng bươn chải, trưởng thành trong xã hội. Anh dành nhiều năm để chôn vùi khí chất này trong đống sách vở, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, sâu bên trong anh vẫn là một người đàn ông tràn đầy sức sống.
Ân Quả lặng lẽ kéo khóa áo của anh xuống, chợt nhìn thấy chiếc áo màu đen in dòng chữ viết tay "Saint Laurent". Không ngờ hôm nay anh lại mặc chiếc áo cô tặng, còn chiếc áo màu trắng đang nằm trong vali của cô.
"Làm gì thế?" Anh đã biết rõ còn cố tình hỏi vậy, "Không có ai liền kéo khóa áo của anh xuống à?"
Nghe anh nói vậy, Ân Quả vô cùng xấu hổ. Cô định kéo khóa lên thì anh đột nhiên nói: "Đừng nhắc tới anh với người nhà, cho anh chút thời gian nhé."
"Em chưa bao giờ nhắc đến anh, anh họ em cũng bảo cứ giấu trước đã." Cô khẽ nói: "Em sợ anh giận nên không dám nói thẳng cho anh biết."
Lời còn chưa dứt, Lâm Diệc Dương đã nâng mặt cô lên, thổi bay tất cả suy nghĩ cô chưa kịp thốt ra. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trái tim Ân tim An Quả đập rộn ràng như thể chưa từng được thân mật với anh vậy.
Làn đường bên phải có mấy chiếc xe phóng vụt qua, mùi khói xe ngày càng nồng nặc.
Khuôn mặt anh kề sát lại, "Ngày mai mình gặp nhau được không?" "Ngày mai nhà em đi tảo mộ, nhiều người đến lắm."
Im lặng hồi lâu, anh bỗng tì trán mình lên trán cô, cúi đầu định nói tiếp, nhưng cuối cùng lại không cất lời, cũng chẳng làm gì, chỉ nở nụ cười.
Sau đó Ân Quả lên xe cùng với Mạnh Hiểu Đông, lúc thắt dây an toàn chợt nhớ đến động tác cuối cùng của Lâm Diệc Dương. Cô nghĩ chẳng biết có phải do mình nói chuyện quá vụng về hay không, mà nụ cười sau cùng ấy của anh lại buồn đến thế.