Lâm Diệc Dương mất cả buổi sáng để đi tìm hiểu cổng trước, cổng sau và cổng phía Bắc khu nhà của Ân Quả, cộng thêm lối ra vào của bãi đỗ xe ngầm. Tối qua anh lái xe của Giang Dương hôm nay anh ấy lấy lại xe rồi nên anh đành đi tàu điện ngầm đến đây.
Bây giờ anh không bận chuyện gì, bèn đi men theo con đường nhỏ phía sau, qua chiếc cầu đá đến bên kia con sông. Anh muốn đi dạo trên con đường hằng ngày cô vẫn đi thì bất chợt nhìn thấy một cửa hàng bán xe motor.
Buổi sáng không đông khách, góc trong cùng của của hàng bày mấy chiếc motor phân khối lớn cao cấp, có cả mấy chiếc Harley. Chủ của hàng nhìn cách ăn mặc của Lâm Diệc Dương, liền biết chắc chắn người này từng chơi motor, bèn tới giới thiệu cho anh một lượt, sau đó dắt một mẫu xe Harley màu đen mới tinh và một mẫu xe Aprilia ra ngoài cửa hàng cho anh thử.
Chủ cửa hàng chỉ cho anh một con đường nhỏ, Lâm Diệc Dương ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm, khom người nổ máy, trong tiếng động cơ vang rền, chiếc xe lao vút đi.
Lúc quay lại, anh thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, trông không khác gì đang quay quảng cáo. Lâm Diệc Dương tháo mũ bảo hiểm xuống đặt lên xe, hỏi ông chủ: "Thi bằng lái xe trong nước mất bao lâu?"
"Một ngày là xong, chờ thêm mấy hôm là có bằng. Muốn sửa hay thay phụ tùng gì thì cứ nói với tôi."
Lâm Diệc Dương yêu cầu ông chủ sửa tay lái cho bằng với yên xe, sau đó quẹt thẻ đặt cọc, mua thêm một chiếc mũ bảo hiểm màu đen, rồi lại nhìn xung quanh, "Tôi đặt thêm một chiếc mũ màu trắng nữa."
*****
Tài xế cầm một hộp đậu phụ thối trở về xe, thấy Ân Quả nằm bò trên tay vịn, có vẻ phiền muộn đầy tâm sự, chú ấy bèn đưa chiếc hộp giấy tới trước mặt cô. Ân Quả lắc đầu nói cảm ơn, song chẳng có tâm trạng ăn uống.
Thấy mọi người vẫn chưa lên hết, tài xế tranh thủ gọi điện thoại cho con trai, kể lể mình cãi nhau với bà xã, nhờ con trai nói đỡ hộ chú ấy.
Dưới bóng cây, gió mát thổi hiu hiu, chú tài xế cúp điện thoại, gương mặt hiện vẻ ngượng nghịu chẳng mấy khi xuất hiện ở cánh đàn ông, "Bình thường chú đều giặt tất cho đứa cháu trai, hôm đó lười nên không muốn giặt, thế là bị bà xã mắng té tát."
Lý do cãi nhau đúng là kỳ quặc...
"Nhưng mấy hôm sau chú lại nghĩ, chỉ là không giặt đôi tất thôi mà? Chuyện bé như con kiến ấy." Chú tài xế nói tiếp.
Cô ngẫm nghĩ, cũng đúng.
Chỉ là chuyện bé như con kiến thôi mà.
***
Buổi trưa Lâm Diệc Dương về phòng bi a.
Giang Dương đang lật tung tủ quần áo của anh, nói: "Hôm nay anh phải đi gặp mặt, mượn cậu cái áo."
"Gặp con gái à?" Anh hỏi.
"Ừ. Quen qua buổi xem mắt." Giang Dương chủ động khai báo. Anh ấy rút một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt trong tủ ra, mặc vào rồi cài từng chiếc cúc, "Cô ấy vừa mới ly hôn năm ngoái, bọn anh gặp nhau hai lần rồi, cũng được lắm. Nếu phát triển thuận lợi, chưa biết chừng còn cưới trước cậu đấy"
Dứt lời, anh ấy nói tiếp: "Không muốn yêu đương nữa, mệt rồi. Thấy dáng vẻ cậu hôm qua, anh còn mệt thay cậu" Mặc áo xong, Giang Dương thấy Lâm Diệc Dương vứt một xấp tờ rơi quảng cáo và hóa đơn đặt cọc trên bàn, bèn cầm lên nhìn.
Tháng trước nữa hai người cùng đi thi đấu ở nước ngoài, từng lái motor một lần.
Coi như được một dịp bắt kịp trào lưu, họ tham gia sự kiện "Distinguished Gentleman's Ride"* bắt nguồn từ châu Úc và Âu Mỹ. Cánh đàn ông đều phải mặc vest và áo sơ mi chỉnh tề, thắt cà vạt đua xe trên đường phố.
*Ở Việt Nam còn có tên gọi là "Ngày Hội Quý Ông", đây là sự kiện nhằm gây quỹ từ thiện cho chương trình nghiên cứu chống lại căn bệnh ung tuyến tiền liệt và hỗ trợ sức khỏe tâm lý cho nam giới.
Áo vest và đua xe đều là sở thích của những người đàn ông ở Đông Tân Thành. Thế là Giang Dương nổi hứng mượn xe của những người đó lượn mấy vòng. Khi ấy Lâm Diệc Dương mặc đồ vest màu đen và áo sơ mi nhưng không thắt cà vạt. Giang Dương mặc đồ vest màu xám đậm, anh ấy còn đặc biệt dùng kính áp tròng để có thể đội mũ bảo hiểm, chơi đến đã đời. Phạm Văn Thông đứng bên cạnh nhận xét hai anh một người là lưu manh giả danh tri thức, một người là cáo già đội lốt người, cô gái nào gặp họ mà tim không rung rinh mới lạ.
Giang Dương đoán anh mua xe để dỗ dành cô vợ của mình.
Tối qua thấy Lâm Diệc Dương đứng ngồi không yên, anh ấy biết ngay cậu em mình đã cãi nhau với bạn gái, "Ban đầu toàn là photoshop cả thôi, trông thế nào cũng đẹp, dần dần không gì có thể che đậy nữa, xấu hay đẹp cũng phải làm quen. Mấy chuyện yêu đương này, tối về anh sẽ truyền thụ lại cho cậu."
Lâm Diệc Dương đang bực bội, nghe vậy chỉ khoát tay, ý bảo Giang Dương đi đi.
"Về mặt này cậu thật sự không ổn chút nào, vừa nhìn dáng vẻ cậu hôm qua là anh thấy không ổn rồi." Nói xong, anh ấy rời đi luôn.
Sau khi Giang Dương đi, Lâm Diệc Dương chào hỏi Tôn Châu đang giám sát đội thi công trên tầng hai rồi về phòng đi ngủ.
Phòng dành cho khách rất nhỏ, phòng của anh thì to hơn.
Lâm Diệc Dương kéo rèm cửa sổ lại, một tia sáng cũng không lọt vào được, trong căn phòng không phân biệt nổi đang là ban ngày hay ban đêm. Anh gối tay ra sau, dựa người vào giường bắt đầu thất thần. Thật ra anh hoàn toàn không thấy buồn ngủ.
Cứ nằm không thế này cũng phí thời gian, thà đi luyện bi a còn hơn. Anh vén chăn xuống giường, quay lưng về phía cửa, chợt nhìn thấy một tia sáng lọt vào phòng qua khe cửa sau lưng
"Bị cho leo cây à?" Anh cứ ngỡ là Giang Dương.
Người bên ngoài chống tay lên mép cửa, nhìn vào trong căn phòng tối đen như mực, "Là em cho người ta leo cây, em bảo họ đi trước rồi."
Anh quay người lại, cô gái vừa bước vào phòng đóng cánh cửa lại, mò mẫm trong bóng tối đi tới chỗ anh.
Ân Quả muốn ôm anh nhưng nghĩ anh không mặc áo cộc tay thì lưỡng lự, nào ngờ anh đột nhiên nắm tay cô ghì chặt ra sau lưng mình.
"Chẳng phải em đi huấn luyện sao?" Lâm Diệc Dương lên tiếng trước.
"Sợ anh cứ khó chịu mãi sẽ ảnh hưởng đến thi đấu" Giọng cô nhẹ bẫng: "Nên em quay về thăm anh rồi mới đi."
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh bao phủ từ cổ tay đến khuỷu tay cô. Lâm Diệc Dương thích tất cả các khớp xương của cô, làn da cũng rất mịn màng, "Biết thương anh rồi à?" Anh lại hỏi.
"Em thương anh, nhưng anh đâu có thương em." Ân Quả ôm anh.
Đều tại câu "Nhớ em rồi" của anh, ba từ ấy đã chạm vào nơi sâu nhất trong tim cô. Ân Quả cảm thấy nếu mình không quay lại, chắc anh sẽ tủi thân lắm.
Lâm Diệc Dương tìm kiếm bờ môi cô, "Dù em không về, tối nay anh cũng sẽ lái xe đến chỗ em."
Anh không chịu nổi khi cãi nhau với cô, mà cô cũng vậy.
Hôm qua anh cứ trằn trọc mãi, cả đêm chỉ đắn đo xem nên đi tìm cô vào lúc nào, sợ buổi tối chẳng may cô tức giận thì chắc chắn sẽ mất ngủ cả đêm. Hơn nữa trong lòng anh cũng chất đầy tâm sự, suy nghĩ rối bời, cứ nghĩ đến Lý Thanh Nghiêm là bực mình. Nghĩ đến giải mở rộng, nghĩ đến việc lần này về phải giải quyết rất nhiều chuyện, tâm trạng anh lại bồn chồn, cứ thế thức trắng đêm.
Cô áp mặt lên vai anh, kể lại tình hình hôm qua: "Hôm qua em cãi nhau với chị tận hai lần liền, đều về chuyện của anh cả đấy. Kết quả anh còn nổi nóng với em, chẳng hiểu sao lại hung dữ như thế nữa..."
"Anh ngứa mắt khi nhìn thấy tên nhóc mà Mạnh Hiểu Đông dẫn dắt." Anh rủ rỉ bên tai cô.
"... Em và anh ấy không có gì cả."
"Thừa Nghiên chạm mặt em, cô ấy còn chưa nói chuyện với anh câu nào, thế mà em nhắc đi nhắc lại tận mấy lần? Anh hỏi ngược lại cô.
Hai người đều như nhau, toàn ghen tuông những chuyện không đâu.
Tâm trạng không vui chính là ngọn nguồn của cuộc cãi vã, nhưng bây giờ lại thành hương thảo. Nghe người trong lòng ghen vì mình là thú vui có thể thỏa mãn lòng hư vinh nhất. Anh cởi áo cô ra, "Muộn nhất là bao giờ phải đến?"
"Tối nay, không có thời gian cụ thể."
Có một bữa tối, nhưng không bắt buộc mọi người tham gia.
Vậy vẫn còn sớm.
"Hỏi em một câu." Anh ghé sát vào gò má cô, hỏi: "Là ai nói với anh, cô ấy dễ dỗ lắm, chỉ cần mua đồ ăn ngon là dỗ được rồi? Định đưa cho em túi cherry, vậy mà anh gọi mãi em cũng không chịu quay lại."
Trong lúc nói chuyện, anh đã cởi sạch đồ của cô ra, giam cô trong vòng tay mình, "Nóng tính thế."
Ân Quả không quen với không gian xa lạ này, chợt nhớ ra vẫn chưa khóa cửa, bèn níu chặt cánh tay anh, "Cửa chưa khóa..." Cơ thể Lâm Diệc Dương cọ sát vào người khiến cô muốn cắn anh, và quả thực cô đã cắn thật, "Chậm thôi."
Giọng anh lạc hẳn đi: "Không chậm được."
Hai người quấn lấy nhau bên bức tường hồi lâu, rồi anh bế bổng cô đặt lên giường. Lưng vừa chạm vào ga giường màu trắng Ân Quả liền níu lấy lưng anh, gọi tên Lâm Diệc Dương.
Anh đáp lại. Ân Quả tì mạnh trán mình lên xương quai xanh của anh, mạnh đến nỗi như muốn ép nó gãy làm đôi. Dần dà cả người rã rời như bị rút cạn sức lực, cô nghiêng mặt vùi đầu vào gối, vô thức muốn cuộn tròn, làm tổ trong lòng anh.
"Nhớ anh đến thế cơ à?" Anh khẽ hỏi, rồi cắn nhẹ lên tại cô, "Nhanh thế này"
Ân Quả cọ mặt vào gối, gò má và phía sau tai đỏ bừng.
Trên gối và trong căn phòng tràn ngập mùi hương của Lâm Diệc Dương, đánh thức tất cả ký ức trên cơ thể cô về anh.
Hồi bé cô từng nghe một bài hát cũ, tên là Mùi hương, ca từ trong bài hát từ đầu đến cuối chỉ lặp đi lặp lại: "Nhớ nụ cười của anh, nhớ mùi hương của anh." Khi ấy cô không hiểu ý nghĩa sâu sắc được ẩn giấu bên trong bài hát, còn thắc mắc chẳng phải con trai đều hôi rình như nhau sao? Chơi bóng xong, học xong tiết Thể dục, nhất là vào mùa hè, quả thực bọn họ hôi không chịu được.
Bây giờ cô mới hiểu, ca từ bài hát viết về mùi hương đặc biệt chỉ có ở hai người, nhất là sau khi họ vừa có nhau.
Hai làn da từ từ ướt đẫm mồ hôi, anh dùng tay lau đi, mồ hôi của hai người hòa quyện vào nhau. Lâm Diệc Dương kê một chiếc gối dưới lưng cô, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục công việc của mình.
Sợ cô bị lạnh nên toàn bộ quá trình anh đều dùng chăn quấn cô kín mít. Tuy bây giờ đã là tháng Tư nhưng tiết trời vẫn còn rất lạnh.
Đến khi kết thúc, Lâm Diệc Dương mò mẫm hồi lâu mới bật được đèn tường... Ánh đèn mờ ảo, vừa nhìn là biết đồ gia dụng do Giang Dương chọn, độ sáng rất thích hợp cho những lúc như thế này.
Lâm Diệc Dương dọn dẹp sơ qua, sau đó ôm cả cô lẫn chăn vào lòng.
Cô để mặc anh bế, miệng lẩm bẩm: "Vừa gặp mặt thì đã thế này."
Anh cười, "Sắp hai tháng rồi, nếu vẫn không muốn làm chuyện ấy, em thật sự phải cân nhắc có nên đổi bạn trai hay không đấy."
Lần trước là vào sinh nhật, đến hôm nay quả thật đã lâu lắm rồi. Với thể trạng và tuổi tác của anh hiện giờ thì tần suất như vậy là hơi ít. Có điều hai người ở hai nơi, hơn nữa bọn họ chưa kết hôn nên không thể thân mật quá nhiều.
Ân Quả tì cằm lên xương quai xanh của anh, "Đồ lưu manh."
Lâm Diệc Dương bật cười, lâu lắm rồi anh không được nghe cô mắng mình như thế.
Ân Quả nhận ra hình xăm la bàn trên eo anh hơi khác so với trước kia, mới đầu cô còn tưởng do đèn tường không đủ sáng, cộng thêm mình đang kiệt sức nên hoa mắt.
Sau đó cô nhìn kỹ lại, đúng là không giống, la bàn có thêm kim.
Ân Quả lật chăn ra sán lại gần anh, Lâm Diệc Dương kéo tay cô lại, hỏi bông đùa: "Rốt cuộc ai mới là lưu manh? Em nhìn gì thế hả?"
Ân Quả không để ý đến anh, nhìn hình xăm chăm chú.
Làn da anh nhễ nhại mồ hôi, sau khi tắm xong thì ẩm ướt trơn mịn. Những con chữ ấy rất nhỏ nên sẽ dễ nhầm tưởng là chiếc kim ở chính giữa la bàn, nhưng nhìn kỹ thì thấy đó là một chữ tiếng Anh: Fruitlet.
Cô biết từ đơn ấy, hồi xưa còn định dùng nó làm tên tiếng Anh của mình. Từ đó dịch ra là: Quả bé nhỏ, quả bé xinh, quả non, quả nhỏ...
Trái tim cô như thắt lại, sống mũi cay xè, "Sao anh không nói gì với em?"
Lâm Diệc Dương mỉm cười.
Có gì để nói chứ, chỉ là một hình xăm thôi mà.
Ban đầu anh muốn xăm một chiếc la bàn, vì cuộc đời anh vốn lang thang phiêu bạt, không xác định phương hướng, bởi vậy trên la bàn không có kim. Lúc ấy thợ xăm còn nói đùa, nếu sau này có người thương rồi thì hãy xăm một cái tên lên. Vốn chỉ là bông đùa thôi, nhưng ở Washington, sau khi tiễn cô ra sân bay, lòng anh trống rỗng lạ thường, thế nên anh đã nhờ một người trong nhà nghỉ bình dân xăm hộ.
Người xăm hộ anh cảm thấy từ đơn tiếng Anh này rất đáng yêu, còn hỏi có phải tên của con gái anh không. Khi đó anh ngẫm nghĩ rồi cười đáp: "Con gái làm gì có đãi ngộ đấy, bà xã quan trọng hơn nhiều."
Nói như thể anh có vợ con rồi vậy.
Ân Quả sờ bụng anh, có thể cảm nhận được chỗ hình xăm hơi gờn gợn, mắt thường không nhận ra được... Lâm Diệc Dương thấy mắt cô đỏ hoe, bèn xoa má cô.
Anh muốn đi lấy hơn nửa túi cherry còn lại trong tủ lạnh cho cô ăn, "Chờ anh chút."
Vừa nhổm dậy, thấy Ân Quả ôm gối nhìn đường nhân ngư của mình chằm chằm, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, thế là anh lại nằm xuống, rút chiếc gối trắng trong lòng cô ra, kê xuống dưới eo cô, "Được rồi, vừa làm vừa nói."
Ân Quả tỉnh dậy lần nữa bởi tiếng chuông báo thức do Lâm Diệc Dương đặt. Anh sợ làm chậm trễ thời gian đưa cô đi nên đặt tận hai lần báo thức, lần đầu tiên chỉ kêu trong nửa phút, lần thứ hai vang lên ngay sau đó.
Ân Quả bị đánh thức, sau lưng và sau đùi đều vô cùng ấm áp, cái ôm thật chặt của anh giúp cô ngủ rất ngon.
Bây giờ là mấy giờ ngày bao nhiêu cô cũng không rõ nữa, cảm thấy cả người bủn rủn, sự thân thuộc khi ôm nhau ngủ này chỉ từng xuất hiện trong căn hộ hồi anh còn đi học. Trước mắt tối đen như mực, cô cứ ngỡ rằng bây giờ là tháng Hai, còn mình vẫn đang ở Washington. Ân Quả quay sang ôm eo anh, muốn ngủ tiếp.
"Mơ giấc mộng nào đẹp thế?" Giọng nói của Lâm Diệc Dương vang lên trên đỉnh đầu cô: "Vẫn chưa dậy à?"
Cô ngái ngủ nằm nhích lên trên, gối đầu lên cánh tay anh, "Em cứ ngỡ rằng đang ở trong căn hộ của anh."
"Anh trả nhà rồi." Anh nói: "Nếu muốn đến thì phải ở khách sạn."
"Thật ra anh ở bên đó là tự do nhất." Cô lắng nghe nhịp tim của anh, "Hôm qua thấy anh mời trà, em cảm thấy đó không phải là anh nữa."
Người ở bên đó cũng không phải là anh." Lâm Diệc Dương lặng im hồi lâu, ngón tay nghịch lọn tóc dài của cô, thu nhẹ nhàng cuộn tròn lại, "Ngày xưa vì thấy công việc chán quá, không có tham vọng gì, nên anh muốn đi học mấy năm để mở mang tầm mắt."
Rồi anh kể tiếp: "Kể từ lúc rời đi, anh luôn muốn tiếp tục thi đấu, có điều không vượt của không vượt qua nổi lòng tự trọng, nên cứ thế buông thả bản thân."
Lâm Diệc Dương tìm điện thoại của mình sau lưng Ân Quả rồi bật lên. Thấy sắp đến giờ, anh vỗ lưng của cô qua tấm chăn bông, "Dậy thôi."
Trước khi hai người đi, Giang Dương cũng đi hẹn hò về đưa cho Lâm Diệc Dương biển số xe in tạm.
"Đúng lúc làm xong biển số xe ô tô tạm thời." Trước khi về nước anh ấy đã giúp anh mua được xe, vì chưa làm giấy tờ nên xe vẫn nằm trong gara, "Chở bạn gái đi "rửa xe" đi, điềm tốt đấy cậu em."
Ý nói anh thường xuyên đi đường xa tiễn người ta, đúng là bị Ân Quả hàng phục rồi.
Lâm Diệc Dương không đoái hoài đến Giang Dương, tay trái xách túi cherry, tay phải cầm tờ giấy đó lên xem, Dán lên kính chắn gió à?"
"Ừ."
Anh đưa túi cherry cho Ân Quả rồi xách vali của cô xuống dưới tầng.
Ở tầng hai nhóm Tôn Châu đang tính toán thời gian sửa chữa, họ đều về đây giúp Lâm Diệc Dương. Thấy Ân Quả đi sau anh, Tôn Châu tươi cười chào hỏi trước: "Chị dâu."
Ân Quả đáp lời, đồng thời lịch sự mỉm cười với máy người đứng sau anh ta. Cô quan sát sơ qua tầng hai và tầng ba, rộng hơn Bắc Thành cũ nhiều, không ngờ lần này anh về là để thành lập một câu lạc bộ bi a với quy mô lớn.
Lâm Diệc Dương dặn cô chờ ở ven đường, còn mình đến khu bên cạnh lái xe qua.
Chẳng mấy chốc, một chiếc G65 màu đen từ cổng lớn khu bên cạnh rẽ ra, trên tấm kính chắn gió dán biển số tạm thời. Lâm Diệc Dương dừng xe ngay trước mặt Ân Quả, vẫy tay với cô qua cửa kính, "Lên xe đi."
Lúc Ân Quả lên xe, anh bước xuống cất vali nhỏ của cô vào cốp sau, quay trở lại thì thấy cô đang ăn cherry, "Ngọt không?" Ân Quả gật đầu, mỉm cười với anh.
Màn đêm đã buông xuống, anh mở định vị, nhìn thành phố xa lạ trong bản đồ.
Vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, cô cầm một quá cherry đút cho anh, "Tại sao năm ngoái anh không đăng ký tham gia giải Trung Quốc mở rộng?"
"Năm ngoái vẫn chưa phải lúc." Lâm Diệc Dương rẽ vào một ngã tư nhỏ theo chỉ dẫn của bản đồ, "Năm nay thì ổn rồi."
Anh cần phải thích ứng lại với sân thi đấu, phải quên đi thành tích trong quá khứ, quên cả tài năng mà mình vốn có. Anh cần phải hoàn toàn hiểu rõ bản thân mới có thể quay trở lại lần nữa, để đứng trên sàn đấu mình từng đánh mất.
Dù ngày xưa anh đã rời khỏi nơi này, nhưng khi quay về, cũng phải có khí phách của ngày trở lại.