Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 67: Khi vinh quang quay lại (2)




Yêu cầu ở giải đấu snooker rất nghiêm ngặt, đòi hỏi phải yên tĩnh tuyệt đối. Quy định đầu tiên của rất nhiều giải mở rộng là khán giả đến xem phải tắt điện thoại, tiếng vỗ tay lại càng hạn chế. Cơ thủ dù đứng dậy ra cơ, ngồi xuống, hay ngồi một mình trên ghế suy nghĩ đều không tách rời chữ "tĩnh".
Trong nhà thi đấu lặng im như tờ, hai phần ba số ghế ngồi đã được khán giả lấp đầy.
Giải mở rộng này được tổ chức ở Trung Quốc, đương nhiên khán giả sẽ am hiểu các tay cơ trong nước hơn, dù là Lâm Diệc Dương đột ngột tái xuất, hay Mạnh Hiểu Đông, đều là nguyên nhân khiến lượng người đến xem tăng vọt.
Các trọng tài mặc Âu phục màu đen, đeo găng tay trắng, nét mặt nghiêm nghị bước tới trước mặt hai người, bắt tay ra hiệu.
Một phút sau, Lâm Diệc Dương thuận lợi giành được được quyền khai cuộc.
Anh nhấc cây cơ màu đen của mình lên, chầm chậm bước tới bên bàn bi a, mặt bàn phủ vải nhung màu xanh lá cây. Sau khi quay trở lại, trải qua mười mấy giải đấu thì đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trong một trận đấu ở quê hương.
"Thầy ông cũng đến kìa." Mạnh Hiểu Đông nói bằng giọng chỉ anh mới nghe thấy được: "Nhìn sang phía Bắc đi.
Tim anh lỡ nhịp, ngoảnh đầu nhìn sang.
Khắp nhà thi đấu đều bật đèn sáng trưng, nhưng khi nhìn về nơi đó, trong mắt anh chỉ còn mỗi người thầy ấy. Mười ba năm xa cách, lần đầu tiên hai thầy trò gặp lại nhau là ở đây, trong trận đấu này.
Lâm Diệc Dương không thấy rõ nét mặt thầy Hạ, vì quá xa, vì trong đôi mắt anh nhòe nước, vì...
Trên màn hình trực tiếp, người đàn ông nắm chặt cây cơ đang đứng yên như một pho tượng. Cuối cùng anh lặng lẽ cúi gập người về phía một góc nào đó mà người ta không thấy rõ.
Động tác cúi người này kéo dài mười giây.
Khi ngẩng đầu lên, Lâm Diệc Dương rướn người cầm một viên phấn lơ, thoạt nhìn anh có vẻ căng thẳng trước trận đấu, nhưng thật ra là đang tránh máy quay trực tiếp. Anh muốn lau khô nước mắt nhân lúc cúi đầu.
**
Ân Quả ngồi trong phòng nghỉ, ánh mắt dõi theo người đàn ông đang đứng thẳng tắp trên màn hình, thấy khóe mắt anh vẫn còn đỏ hoe. Có những thứ không thể giấu nổi, cũng chẳng thể kìm nén, đặc biệt là nước mắt.
"Cơ thủ Lâm Diệc Dương chính là học trò ruột của thầy Hạ Văn Phong, đáng tiếc đã rời khỏi câu lạc bộ từ lâu." Giọng nói của bình luận viên vang vọng khắp phòng nghỉ: "Xem ra cuối cùng vẫn là ơn thầy khó quên."
"Kinh nghiệm của cơ thủ này cũng khá thú vị. Trước đây chơi bi a pool 9 bi ở Mỹ, mọi người đều đoán anh ta sẽ đổi quốc tịch, không ngờ tới tận lúc tham dự giải Trung Quốc mở rộng, anh ta vẫn mang quốc tịch Trung Quốc."
Hai bình luận viên thay nhau nói.
Đang trong giờ giải lao, nhân viên, cơ thủ và ban huấn luyện trong trại huấn luyện đều theo dõi trận đấu.
Từ trước tới nay, Lâm Diệc Dương luôn là cơ thủ gây ra nhiều tranh cãi.
Kể cả động tác cúi người của anh cũng khiến một cơ thủ nam buông ra lời nhận xét không mấy hay ho: "Giang Dương và Mạnh Hiểu Đông sắp không trụ hạng được nữa rồi, mánh lới của người này không phải dạng vừa đâu. Động tác cúi người này đã lấy được kha khá thiện cảm đấy."
Một cơ thủ khác nói tiếp: "Anh ta là bậc thầy hút tiền, ở giải bi a pool 9 bi trên đất Mỹ cũng điên cuồng càn quét tiền thưởng"
"Người ta thi đấu vì tiền thưởng mà, bên đó tổ chức đủ loại giải đấu quy mô nhỏ, tiền thưởng thật sự không ít đâu." Anh chàng có gương mặt gầy gò lên tiếng: "Chơi thua cũng chẳng có tiền thưởng, tiền vé máy bay và tiền thuê khách sạn đều mất trắng, coi như lỗ vốn."
"Bi a pool 9 vốn được ưa chuộng ở châu Á, ở đây cao thủ nhiều như sao trên trời. Dù anh ta muốn chơi thì xếp hàng cũng không đến lượt."
Hai người này là cơ thủ mới của năm nay, người mặt gầy đã giành chức vô địch ngay trong giải đấu đầu tiên ở Hàng Châu, phong độ nổi trội.
Ân Quả quay sang nhìn bọn họ.
Lâm Lâm đang khoanh tay, mặc đồng phục huấn luyện viên, vừa khéo nghe thấy đoạn đối thoại của hai người kia. Cô ấy không buồn chớp mắt lấy một cái, bàn về độ ngông cuồng, không ai bằng được đám người của Đông Tân Thành. Cô ấy thầm nghĩ, chờ hôm nào tâm trạng tốt sẽ xách hai tên nhóc này ra chơi một trận đối kháng, để họ biết núi cao ắt có núi cao hơn.
"Được rồi, trận đối kháng buổi chiều sắp bắt đầu rồi, lại còn là đối kháng nam nữ nữa đấy." Lâm Lâm nói.
Mọi người lục tục rời khỏi ghế, Ân Quả nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trong màn hình lần cuối, chợt nhớ đến cảnh tượng hồi năm ngoái lúc ở trong căn hộ, anh vừa cài cúc áo sơ mi vừa hỏi: "Nhìn được không?"
Không phải cô không nhận ra, động tác cài từng chiếc cúc áo của Lâm Diệc Dương đã nhắc nhở cô rằng, ký ức ở sân thi đấu ngày trước đã khắc sâu vào trong tâm trí của anh.
Ân Quả và Lâm Lâm sánh vai nhau đi đến phòng tập, bỗng nhiên cô hỏi: "Hôm nay em có thể tự tìm đối thủ đúng không ạ?"
Trong mắt Lâm Lâm đượm ý cười, như đang hỏi: Em muốn tìm ai?
Ân Quả đưa mắt nhìn nhà vô địch giải ở Hàng Châu.
Lâm Lâm ra dấu "OK", "Đúng lúc cậu ta cũng đang muốn tìm đối thủ có thực lực tương xứng."
Đối thủ mà Ân Quả chọn đang ở đỉnh cao phong độ, tài năng nở rộ, vừa mới thi đấu chuyên nghiệp liền được chọn vào đội tuyển quốc gia. Còn Ân Quả là á quân giải vô địch thế giới năm ngoái, cũng là vận động viên trọng điểm cần bồi dưỡng của đội tuyển quốc gia.
Hai tân binh khủng long đấu với nhau, thú vị không thua kém gì giải đấu snooker trong nhà thi đấu Olympic hiện giờ.
Hơn nữa snooker yêu cầu phải sắp xếp tính toán, những cơ thủ nổi tiếng đều là những người điềm đạm chín chắn, muốn theo dõi trận đấu cần phải có sự kiên nhẫn. Còn bi a pool 9 bi đánh nhanh kết thúc nhanh, các cơ thủ ai cũng mang đậm phong cách cá nhân, từng đường đi cơ đều mang khí thế bức người.
So về độ càn quét, bi a pool 9 bi thoải mái hơn nhiều. Tốc độ nhanh, sức càn quét mạnh, đủ kiểu ra cơ khiến người ta hoa mắt.
Ân Quả thể hiện khả năng thật sự của mình, cả người như được tiếp thêm sức mạnh, cùng hội chị em chiến đấu với nhóm cơ thủ nam không biết mệt, từ vị trí đứng cho đến khi ra cơ, không cô gái nào nể tình nương tay.
Song cô là người thể hiện xuất sắc hơn cả.
Từng viên bi màu lăn xuống lỗ, không hề do dự, không hề sai sót. Lâm Lâm và mấy huấn luyện viên đứng bên cạnh uống trà, thỉnh thoảng trầm trồ reo hò, xem vô cùng say mê.
Tổng cộng có mười hai bàn đấu đối kháng, trong đó cơ thủ nữ chiếm tỷ lệ thắng cao hơn.
Ở bàn của Ân Quả, vì thực lực hai bên khá đồng đều, nên chơi liên tiếp mấy ván mà chưa phân thắng bại, mùi thuốc súng nồng nặc. Cuối cùng Lâm Lâm viết tỷ số chung cuộc lên tấm bảng trắng là 11:8, Ân Quả giành chiến thắng. Cô chống hai tay lên mép bàn, tóc mai ướt nhẹp, hàng mi cũng đẫm mồ hôi, chớp mắt một cái là tầm nhìn trở nên nhạt nhòa.
"Lợi hại." Anh chàng đối diện không thể không phục.
Ân Quả thở hắt ra, nói với đối thủ: "Năm ngoái ở New York, tôi và Lâm Diệc Dương từng chơi bi a với nhau, tôi đã thua anh ấy. Thành tích của anh ấy ở bên đó không phải là phóng đại, nếu không phục, thì hãy dùng cái này." Cô siết chặt cây cơ trong tay, "Trên sân thi đấu, chúng tôi chỉ dùng cái này để nói chuyện."
***
Trong nhà thi đấu trung tâm Olympic tĩnh lặng như tờ.
Mạnh Hiểu Đông ngồi bên sân thi đấu, nhìn đối thủ cũ của mình.
Ở nửa đầu trận đấu, anh ấy dẫn trước với tỷ số 3:1, chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng sau đó Lâm Diệc Dương thắng bốn ván liên tiếp, từng cơ càn quét, tỷ số lội ngược dòng thành 3:5.
Có lẽ do thầy có mặt ở đây ngay từ đầu, có lẽ trong anh đang ngập tràn những niềm cảm xúc khác nhau với nơi đây nên ban đầu Lâm Diệc Dương chơi rất dè dặt. Từ ván thứ sáu trở đi, trạng thái của anh thả lỏng hơn.
Số bi đỏ trên bàn không còn nhiều.
Lâm Diệc Dương không vội ra cơ, hình như anh rất muốn phá kỷ lục ở ván này. Anh bước sang bàn bên cạnh, cầm cốc trà lạnh lên, uống một hớp rồi lặng lẽ nhìn cục diện trên bàn. Anh nhanh chóng quay trở lại bàn bi a.
Sau khi cúi người xuống, Lâm Diệc Dương nhận ra ngay tình thế không ổn nên lại đứng thẳng người dậy, khoé môi mím chặt, dần dần chìm trong thế giới của riêng mình. Anh thầm tính toán làm sao để đạt được trọn vẹn 147 điểm chỉ trong một lần ra cơ.
"Chúng ta có thể thấy Lâm Diệc Dương đã điều chỉnh cách đặt tay đế, có vẻ không được thuận tay lắm." Bình luận viên nói: "Ra cơ từ góc này, anh ta muốn tự sát ư?" Bình luận viên bật cười, trong tiếng cười có sự mong chờ pha lẫn với căng thẳng.
Lâm Diệc Dương định ra cơ ở góc này, chỉ cần hơi sơ sẩy thôi sẽ làm bi trắng rơi xuống lỗ. Chắc chắn Mạnh Hiểu Đông sẽ không bao giờ thực hiện cách chơi mạo hiểm này. Đây cũng là điểm khác biệt giữa hai người.
"Anh ta không đặt tay đế nữa."
Anh đột nhiên ra cơ mà không hề báo trước, bi đen rơi xuống lỗ, bi trắng sau khi chạm vào mép lỗ thì lập tức bật ngược trở lại.
Trong nhà thi đấu tràn ngập tiếng trầm trồ những tràng vỗ tay đồng loạt, ngắn ngủi.
Lần này Lâm Diệc Dương không hề dừng lại, anh bôi lơ lên đầu cơ, vòng sang phía đối diện chọc thêm một cú nữa.
Viên bi đen vừa được trọng tài đặt xong lại rơi xuống lỗ, sau đó là bị đỏ.
Anh liên tiếp nhắm đánh bi đỏ, đồng thời không ngừng nhắm đánh bi đen có điểm số cao nhất.
"Đánh đẹp lắm!"
Anh tự tạo cơ hội cho mình nhắm đánh bi đen hết lần này đến lần khác.
Trong nhà thi đấu bỗng vang dội tiếng vô tay nhiệt liệt, nhưng không kéo dài mà nhanh chóng quay về với bầu không khí yên tĩnh, trả lại không gian cho cơ thủ.
Lâm Diệc Dương cúi người đặt đế bằng tay trái rồi nhìn chằm chằm vào bi đỏ và bi đen, sau một giây quan sát, anh lại đứng thẳng dậy.
Anh đang nghĩ xem nên di chuyển thế nào.
Mấy giây sau, anh bỗng cúi người ra cơ, đánh bi đen xuống lỗ, bi trắng lăn quanh bàn bi a nửa vòng rồi dừng lại ở một vị trí rất đẹp, vẫn là một góc nhắm đánh hoàn hảo.
Viên bi đỏ cuối cùng rơi "bịch" xuống lỗ.
Trên bàn chỉ còn lại bi màu, anh chỉ cần đánh từng viên bi xuống lỗ theo số thứ tự là xong. Vậy là anh sẽ vững vàng giành chiến thắng trong trận đấu này và vượt qua vòng bảng.
Trong tiếng vỗ tay, Lâm Diệc Dương dần thả lỏng người.
Từng viên bi rơi xuống lỗ. Khi trên bàn chỉ còn lại một viên bi trắng và một viên bi đen, tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên rào rào.
Tràng vỗ tay không chỉ chúc mừng anh giành thắng lợi, mà còn chúc mừng anh sắp giành được 147 điểm tuyệt đối lần thứ hai trong sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp ở ván cuối cùng này.
Mạnh Hiểu Đông đứng lên, đưa tay về phía anh, "Chúc mừng cậu." Tinh Trọng tài cũng mỉm cười bắt tay với Lâm Diệc Dương, nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng."
Tất cả mọi người đều biết, với trình độ của Lâm Diệc Dương, viên bi đen cuối cùng chắc chắn sẽ thuận lợi lọt lỗ, anh sẽ thành công lấy được điểm số cuối cùng. Bởi vậy trước khi viên bi đen cuối cùng rơi xuống, từ khán giả đến đối thủ, kể cả trọng tài đều lựa chọn chúc mừng anh trước.
Vừa mới quay lại thi đấu hơn một năm thì đã lập kỷ lục ghi điểm tuyệt đối lần thứ hai, sự nghiệp trong tương lai của anh chắc chắn sẽ vô cùng rực rỡ.
Hơn nữa hôm nay là ngày đấu chính thức đầu tiên. Trên mảnh đất quê nhà, kỷ lục ghi điểm trọn bàn do cơ thủ nước chủ nhà lập nên, vinh quang này không chỉ thuộc về Lâm Diệc Dương, mà còn thuộc về đội tuyển Trung Quốc
Từ khi kỷ lục ghi điểm trọn bàn được xác lập vào năm 1982 cho đến nay, trong lịch sử thi đấu snooker chỉ có hơn một trăm lần các cơ thủ ghi được trọn 147 điểm. Mỗi lần giành điểm trọn bàn đều được liên đoàn thế giới ghi lại.
Sau cùng Lâm Diệc Dương vỗ lưng Mạnh Hiểu Đông như muốn nói: Anh bạn, ngại quá, tôi thắng trước rồi.
Mạnh Hiểu Đông mỉm cười với anh, lịch sự lùi về sau mấy bước, nhường lại bàn bi a cho anh.
Lâm Diệc Dương cầm lơ bôi lên đầu cơ, cúi người xuống không cần ngắm kỹ đã ra cơ. Trong vô số giờ, vô số ngày luyện tập từ nhỏ đến lớn, ở góc độ này, với lực tay này có lẽ anh đã tập mười mấy nghìn lần rồi.
Tuyệt đối không thể xảy ra sai sót được. Viên bi đen lao như bay vào miệng lỗ, vô cùng dứt khoát không chệch một ly.
Khắp nhà thi đấu lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay. Những tràng vỗ tay của khán giả như lời cảm ơn gửi đến Lâm Diệc Dương, cảm ơn anh và Mạnh Hiểu Đông đã mang lại một trận đấu đặc sắc. Với những người hâm mộ bi a, có thể thưởng thức một trận đấu hay và chứng kiến màn ghi điểm trọn bàn là một chuyện may mắn biết bao.
Giữa ánh đèn rực rỡ, giữa tràng pháo tay rào rào như thủy triều, Lâm Diệc Dương nhìn về vị trí thầy mình ngồi song nơi đó đã không còn ai. Có lẽ người già cao tuổi không thể ngồi được lâu nên đã đi trước rồi. Anh vẫy tay với khán giả, sau khi gật đầu ra hiệu thì xách túi cơ đến lối đi dẫn vào phòng nghỉ. Hai bên lối đi có Ngô Ngụy, Giang Dương và Phạm Văn Thông đang đứng chờ anh.
Giang Dương trao cho cậu em mình cái ôm thật chặt, vỗ mạnh vào lưng anh, "Thầy nói, chơi hay lắm. Thầy đang ở sau cánh gà chờ cậu."
Anh ấy buông anh ra. Hai người nhìn nhau, người đàn ông vừa nãy còn càn quét trên bàn bi a ấy đưa mắt nhìn về phía cửa ra...
"Sao thế? Không dám ra hả?" Giang Dương hỏi: "Sợ à?"
Lâm Diệc Dương đang sợ.
Trên thế gian này không có mấy người có thể khiến anh run sợ. Bởi vì kính trọng nên mới lo sợ, lòng kính sợ này không hề biến mất theo tuổi tác, ngược lại nó càng rõ ràng hơn theo sự mài mòn của năm tháng, tựa như một tảng đá khổng lồ tồn tại chân thực, đè nén trong lòng, khiến anh không dám manh động.
Lâm Diệc Dương tháo nơ cổ xuống, cất vào trong túi quần. Trong sự khích lệ của anh em phía sau, anh nắm chặt cây cơ, sải bước về phía cửa.
Ngày gặp mặt cuối cùng cũng đến, ở nơi đất khách quê người anh đã tự hỏi chính mình vô số lần rằng: Nếu khi về nước, thầy đã qua đời thì phải làm sao đây? Lâm Diệc Dương, mày còn chờ đợi điều gì? Tại sao cứ nhất định phải chờ đến lúc thực lực vững vàng mới về tham gia giải đấu trong nước? Tại sao chỉ quay về khi có đủ khả năng giành chức vô địch? Chẳng lẽ mày không sợ ư? Ông cụ hơn tám mươi tuổi, có thể ra đi bất cứ lúc nào, mày không sợ thật sao?
Tầm mắt của anh dần dần thoáng đãng hơn.
Nhân viên hậu trường và cơ thủ trong phòng nghỉ đều đang chìm trong thế giới của mình. Có người bận rộn, có người muốn tĩnh tâm để tìm trạng thái tâm lý tốt nhất trước khi bước vào trận đấu...
Ông cụ ngồi trên chiếc ghế gấp bằng da màu đen mới được bê ra ngoài cửa phòng nghỉ của đội Trung Quốc, bên cạnh ông là hai người thân đi cùng. Họ từng gặp Lâm Diệy Dương nên đều quen anh. Vừa thấy anh xuất hiện, họ liền mừng rỡ cúi xuống thì thầm vào tai ông cụ.
Dưới cái nhìn chăm chú của ông cụ, anh nhích đôi chân đến trước chiếc ghế ấy.
Sống lưng thẳng tắp trước kia của ông, giờ đã còng xuống rồi. Ông mệt thật, chi mới xem một trận snooker thôi cũng đủ khiến ông kiệt sức, nhưng đôi mắt đằng sau cặp kính lão vẫn ánh lên niềm vui sướng và thoải mái khi "cuối cùng cũng gặp được" cậu học trò cũ của mình.
Lâm Diệc Dương cố gắng thốt ra một chữ "Thầy", nhưng dường như giọng nói đã biến mất. Trên mu bàn tay anh chợt cảm nhận được sự thô ráp, tiếp đó bàn tay được nắm lại thật chặt, thầy đang nắm tay bàn tay trái không cầm cơ của anh.
Cái nắm tay này khiến anh có cảm giác như
quay về ngày đầu tiên anh gia nhập Đông Tân Thành với tư cách học trò của thầy Hạ Văn Phong.
Ánh đèn trong phòng mờ tối, chỉ có ngọn đèn trên các bàn bi a là sáng nhất, bên trong cửa phòng làm việc khép hờ loáng thoáng tiếng bình luận trận đấu. Đến tận bây giờ, mùi hương trong phòng bi a và cả vũng nước đọng lại trên nền xi măng vẫn khắc sâu trong tâm trí anh.
Thật ra từ rất lâu anh đã biết mình sai rồi.
Sai vì quá ương ngạnh, sai vì đã rời khỏi Đông Tân Thành, sai vì hồi xưa không chịu nhận sai. Cái sai lớn nhất của anh chính là thà từ bỏ thầy và các anh em, thà từ bỏ thành tích và "gia đình" vất vả lắm mới có được, chứ không chịu cúi đầu lùi bước.
Thuở niên thiếu cố chấp kiêu ngạo, anh lầm tưởng rằng ra đi chính là lựa chọn dứt khoát nhất, khí phách nhất, thậm chí còn cho rằng có người đang cố tình làm khó anh, cố tình chèn ép anh, cố tình đẩy anh vào tình thế khó xử... Nhưng anh quên mất rằng rõ ràng đó là lỗi sai của mình, dù sai ở đâu hay sai thế nào, nhưng nếu đã sai thì phải nhận lỗi, phải cúi đầu.
"Diệc Dương à..." Thầy Hạ Văn Phong nắm chặt tay anh, giọng nghẹn ngào, lặp đi lặp lại câu: "Diệc Dương à..."
Mọi người đều cho rằng thầy Hạ sẽ nhận xét về ván đầu ghi trọn điểm ban nãy. Nhưng ông lại đưa tay lên lau khoé mắt, bùi ngùi nói: "Cao hơn rồi, hồi xưa tay cũng không to như thế này..."
Thầy không nắm được nữa, không nắm nổi tay em nữa rồi.
Lâm Diệc Dương cúi người đặt cây cơ xuống sàn nhà, trở tay nắm lấy tay ông, nơi ấy chỉ còn da bọc xương, nhăn nheo gầy guộc, nổi rõ mạch máu dưới da.
Nước mắt chực trào bờ mi, anh nhìn thầy mình, "Bên ngoài âm u, lỡ trời đổ mưa, thầy tuổi cao đi lại không tiện đâu ạ." Câu nói rất bình thường, nhưng cổ họng anh như mắc nghẹn, muốn nói hết câu mà sao khó khăn quá: "Sau này nếu có trận đấu được tường thuật trực tiếp, em sẽ gọi điện trước cho thầy, thầy cứ ở nhà xem."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.