Kỹ thuật chiếu sáng thời cổ đại chưa phát triển, ánh nến có hạn, cung đình lại càng dùng cẩn thận.
Người người ngủ sớm dậy sớm, bầu trời buổi sáng còn chưa sáng tỏ, trong phòng ngăn chỉ có một ngọn đèn cổ ánh vàng và một màu ấm áp đang từ từ toả ra.
Bước vào phòng ngăn, mỗi tấm bình phong ngăn cách một cô nương, ở nơi xa lạ cởi áo tháo thắt lưng, để người đo chiều dài tay chân, vòng ngực lớn nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trừ dáng hình tướng mạo, còn phải kiểm tra có còn ‘nguyên tem’ hay không.
Ánh đèn không đủ sáng, ma ma muốn kiểm tra kỹ càng thì phải tiến sát lại, không tránh khỏi hơi thở phả vào cơ thể khiến người ta muốn nổi da gà, là lạnh mà cũng là vì không quen tiếp xúc người lạ, bị đánh giá như miếng thịt heo. Điểm khác nhau nhất giữa Nhan Hoan Hoan và các cô nương cổ đại hoặc là nàng đã thấy quen rồi cứ coi như đi tiệm mát-xa để mát-xa toàn thân thôi, cũng không phải để người chạm vào sao, xem thì xem, dù sao cũng đẹp mà.
Làm người kỵ nhất do dự thiếu quyết đoán, không bỏ xuống được mà xấu hổ không thôi.
Cởi quần áo kiểm tra xong, qua tuyển, mặc lại áo quần.
Ma ma kiểm tra không nói tốt hay không tốt, chỉ kêu nàng đi ra một cửa khác, sẽ có người tiếp dẫn nàng, Nhan Hoan Hoan vâng theo tất cả sự chỉ dẫn tới một sân trống khác, các cô nương khác thông qua sơ tuyển đã vốn đợi ở đây. Có một nữ nhân trẻ tuổi tự xưng là Dung cô cô phân phòng cho các cô nương.
Hai người một phòng, lớn nhỏ trang hoàng thua kém hơn Nhan phủ, chỉ có thể nói là từng được dọn dẹp sạch sẽ có thể ở được.
Phản ứng phân thành hai cực, các thiên kim tiểu thư quen sống ở nơi tốt khi vào phòng lại không phản ứng gì, vẻ mặt thản nhiên đáng được tán thưởng. Trái ngược lại tiểu cô nương xuất thân thấp kém hơn một chút hoặc chỉ là dân thường trong sạch lại xuất hiện sự thất vọng-- Hoàng gia nguy nga lộng lẫy như đã nói đâu?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điểm chung duy nhất đó là dù trong lòng có phản ứng ra sao thì cũng không có ai dám có phát tác ở đây.
Nhan Hoan Hoan đương nhiên là không có ý kiến.
Trước khi phân phòng thì đã xem xét qua rồi, người cùng phòng với nàng cũng là đích nữ quan ngũ phẩm Từ Vân Ngọc, hai nhà cũng có chút giao tình, nay gặp mặt, Từ cô nương nhiệt tình hơn nàng thở phào: “Ban đầu ta còn lo cô nương cùng phòng nào khó ở chung, nhìn thấy là Nhan Hoan thì tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống rồi.” Còn kéo tay nàng làm vẻ thân mật.
“Có thể gặp được người quen đương nhiên rất tốt rồi,”
Lâu lắm không nói chuyện với người ngoài, Nhan Hoan Hoan thấy hơi xa lạ, nàng cười nói: “Lần này có thể cùng phòng với Vân Ngọc thì ta cũng yên tâm hơn nhiều rồi, buổi chiều sơ tuyển phải để ma ma quan sát từng li từng tí, đúng là mắc cỡ muốn chết đi được.”
Lôi trải nghiệm khổ sở ra mà nói với nhau, trong khoảng thời gian ngắn có thể biến sự quen biết hời hợt thành bạn bè hoạn nạn có nhau.
“Còn không phải sao? Ta cứ run rẩy liên tục, ma ma nghiêm mặt bảo ta không được nhúc nhích, ta thật sự không muốn nhưng mà không nhịn được.”
Đối với nữ hài tử lớn lên trong chế độ phong kiến, muốn lộ thân cho người xem xét ngoài hôn phu sắp cưới của mình ra đúng là việc vô cùng xấu hổ. Nhắc tới thì Từ Vân Ngọc cũng đỏ ửng mặt, sắc trời chập choạng, theo phép tắc không đốt đèn để các tú nữ phân giường nghỉ ngơi sớm, cũng không ai nói quá nhiều mà bắt đầu yên ắng. Ánh trăng chiếu rọi vào song cửa giấy, rọi vào khuôn mặt trắng như tuyết đang đỏ ửng vì xấu hổ của Từ Vân Ngọc.
Nữ hài ở độ tuổi này, dáng vẻ đoan chính chút cũng không khó coi, khuôn mặt tràn đầy Collagen.
Nhưng nàng ấy vẫn thua kém hơn Nhan Hoan Hoan một chút.
Ngũ quan là một thứ không công bằng nhất, hơi sai một chút đã là khác nhau một trời một vực rồi. Cho nên trang điểm mới thịnh hành đến thế, dùng hết tâm tư bôi bôi trát trát, chỉ mong mày càng đậm, môi càng hồng, Chúa không rủ lòng thương ta thì ta sẽ dùng đôi tay này thay đổi ngũ quan.
Từ Vân Ngọc cũng chú ý tới điểm này, nàng ấy liếc ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ với nhan sắc của Nhan Hoan Hoan: “Ngươi thật là đẹp, ngày mai tuyển, hẳn là cũng không cần lo lắng.”
“Đẹp thì cũng có gì hữu dụng đâu?”
Câu này của Nhan Hoan Hoan là điển hình cho đứng nói chuyện eo không đau*: “Cuối cùng cũng phải xem xuất thân và có ấn tượng tốt với họ không.”
*ý chỉ phải đặt bản thân mình dưới góc độ người khác mới nói lên được.
Tuy là lời thật lòng nhưng Từ Vân Ngọc nghe rồi cũng vẫn chưa cảm thấy được an ủi hơn.
Hai người quan sát đối phương, khuôn mặt đều như giấu một đôi mắt linh động.
Nhan Hoan Hoan mở lời: “Nghỉ sớm chút đi, ngày mai còn phải gặp người nữa.”
“……Ừm.”
Đúng vậy, ngày mai còn phải gặp người.
Muốn mình có tinh thần khỏe mạnh xinh đẹp, được chọn lựa vào phủ làm món đồ chơi, nửa đời sau nỗ lực làm một món đồ chơi cao cấp, giẫm đạp lên món đồ chơi khác để đạt tới địa vị cao hơn.
Cứ nghĩ như vậy thì quá trình giẫm đạp hẳn là sảng khoái lắm.
Nhan Hoan Hoan suy nghĩ bởi lúc thấy Từ Vân Ngọc ngưỡng mộ nhìn mình chằm chằm cảm giác đó đúng là không tệ.
Có hứng thú là tốt rồi, sợ nhất là phải cung đấu nhưng lại không hám danh lợi cũng không thích vàng bạc ngọc quý, chỉ thích tự do tự tại, như vậy thì trong lòng khổ biết bao nhiêu? Nếu nhất định phải ác, vậy tốt nhất là thích cảm giác trở thành một kẻ cặn bã, truy danh trục lợi không biết mỏi mệt.
Giấc ngủ này rất ngắn.
Trước giờ Nhan Hoan Hoan luôn ngủ rất ngon, trời có sập xuống cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng, nhưng lần đầu trong 5 năm qua đêm ở một nơi xa lạ thì cuối cùng vẫn không thể yên tâm ôm giấc mộng đẹp được. Ngày hôm sau lúc nàng mở mắt thì Từ Vân Ngọc vẫn còn ngủ trên giường, một mình nàng rửa mặt chải đầu-- nói đến lại thấy xấu hổ, đã rất lâu rồi nàng không tự chăm chút mình khi không có người hầu hạ.
Cuối cùng đã quá quen sống những ngày tháng tươi đẹp hơn nữa cứ muốn sống tiếp thôi.
Không biết là có phải do cố ý hay không mà trong phòng không có đồ trang điểm, trên bàn trang điểm trống không.
Ngoài cửa hai xô nước đã được đặt ở đó tự lúc nào, bàn tay lướt qua mặt nước, nước hơi lạnh cũng không quá khắc nghiệt cho nhóm tú nữ tự động tay, Nhan Hoan Hoan rửa mặt xong trở lại trong phòng thấy Từ Vân Ngọc ngơ ngác ngồi trước bàn trang điểm, nàng ấy quay đầu lại: “Hoan Hoan, ngươi có mang đồ trang điểm theo không?”
“Ta chỉ mang khăn tay theo thôi.”
Lời này là thật, Nhan Hoan Hoan mới vừa rửa mặt xong, bình thường nàng giữ nếp sinh hoạt khỏe mạnh, gò má hồng phớt như vừa trang điểm xong.
Từ Vân Ngọc nghe vậy thì cứ nhìn mặt nàng chăm chú, nếu không phải là không hợp lễ nghi lại quá đường đột thì nàng ấy thực sự muốn nhào tới tận tay sờ mặt nàng, xác nhận rằng nàng không mang theo đồ trang điểm. Ánh mắt lộ liễu như vậy đương nhiên Nhan Hoan Hoan không thể không để ý được, nhưng nàng mặc kệ nàng ấy, nhắm mắt ngồi trên giường chờ tin báo.
Không cần nhìn cũng biết tình bạn cún con mới bắt đầu giữa hai người đã chết rồi.
Không bao lâu, Dung cô cô đi vào đưa hai người ra ngoài, có khoảng 50 người xếp thành một hàng vừa dài vừa im lặng. Nhan Hoan Hoan nhớ rõ có khoảng ít nhất hơn trăm người, có lẽ bây giờ đi gặp nhân vật lớn. Cơ thể khỏe mạnh hoàn hảo, gia thế bình thường lại không đủ xinh đẹp được phân làm cung nữ hầu hạ thì trực tiếp cho đi huấn luyện không cần các quý chủ tử nhìn qua.
Người ý thức điều này không phải số ít.
Nhìn qua thì Nhan Hoan Hoan lại là một trong những người thoải mái nhất, nàng đã quyết định sử dụng túi gấm, dùng hết sức mình mà nghe số trời.
Bởi vì sớm đã có người dự tính tới nàng.
Vĩnh Nhạc cung.
“Nữ nhi của Nhan Học Sĩ?”
Lương phi ánh mắt kinh ngạc: “Hiếm khi con lại xin bổn cung, chọn đúng lúc nhỉ.”
Với tính tình Triệu Triệt, không biết chừng nghe xong sẽ náo loạn tranh đoạt với ca ca một trận, dù cho ngay lúc đó không nói nhưng ngoảnh đầu đã đâm Thái Tử rồi…… Đây đã không còn là bí mật nữa rồi, cái gì Triệu Uyên cũng tốt, thông minh hơn người, chỉ có điều thích chơi nữ nhân của người khác, hơn nữa không kiêng dè.
Có quan viên muốn nhờ vả hắn, sau khi cố ý nạp cơ thiếp xinh đẹp rồi thì mời hắn đến nhà làm khách thỏa mãn thú vui lạ của riêng hắn. Thê của bằng hữu, kích thích làm trộm.
Triệu Trạm rũ mắt, việc này cho dù hắn làm thế nào cũng không có cách tự mình nhúng tay được nên chỉ có thể nhờ mẫu phi.
“Mong mẫu phi thành toàn.”
May là Nhan thị không phải chỗ dựa gì quá lớn, Lương phi không đến mức cố tình khiến huynh đệ bất hòa, bà còn hy vọng Triệu Trạm có thể giúp đệ đệ nhiều hơn, thế là vui vẻ thuận nước giong thuyền: “Con đã mở lời thì bổn cung đương nhiên sẽ vì con mà suy nghĩ, đứa nhỏ ngốc này, Nhan thị có chỗ nào hơn người vậy?”
Tình cảm mẫu tử mờ nhạt, Triệu Trạm cũng không muốn nói thật lòng.
“Trước kia trong phủ Quốc Công con từng gặp một lần, nàng rất thú vị,” hắn nói thêm một câu: “Còn rất xinh đẹp nữa.”
……
Lương phi suýt chút nữa bị nghẹn miếng bánh táo.
Bà bán tín bán nghi liếc nhi tử một cái, đương nhiên cũng bắt đầu nổi hứng thú với Nhan Hoan-- Muốn nhìn xem là là cỡ nào xinh đẹp mới làm đại nhi tử luôn không gần nữ sắc lại có lòng muốn nàng chứ?
Nếu thực sự có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành thì yêu cầu Trạm nhi trái lại cũng là chuyện tốt.
Quan điểm của mẫu thân không giống những người khác luôn không thích có nữ tử quá xinh đẹp bên cạnh nhi tử nhưng Lương Phi yêu thương nhi tử thứ đương nhiên cũng có thiếu hụt với Triệu Trạm nên muốn đền bù cho hắn trên chuyện tình cảm để hắn đừng giận cá chém thớt lên Triệu nhi.
“Việc này bổn cung đã biết, con trở về chờ đi, bổn cung sẽ làm chủ cho con, nhưng cuối cùng hoa rơi vào nhà ai còn phải xem ý Hoàng Thượng.”
“Nhi thần đã hiểu, tạ ơn mẫu phi.” Triệu Trạm nghe xong thì lông mày cũng không run một chút, càng đừng nói lộ nét cười, vẫn một vẻ lạnh nhạt đầu gỗ như cũ.
Dù sao Lương phi ngoại trừ là một phi vị, gia thế cũng không hề hiển hách, phạm vi có thể dự tính cho hắn cũng có hạn nhưng Triệu Trạm, cũng không hứng thú với việc đuổi theo tình mẹ, tam đệ muốn thì hắn sẽ từ bỏ.
Trong mắt Lương Phi, chuyện này thật sự khó tưởng tượng, hắn mà cũng có mỹ nhân mà mình muốn sao, là sắc đẹp chim sa cá lặn như thế nào mới có thể làm Triệu Trạm cúi đầu thỉnh cầu bà?
Người ta thường nói hiểu con không ai bằng mẹ nhưng Lương phi lại không hề hiểu gì, thật ra Triệu Trạm không ngại cầu xin người khác, hắn chỉ để ý kết quả, nếu trong lòng còn khúc mắc, quay đầu lại chém luôn một đao, còn nếu muốn thì nhất định phải lấy về tay.
Mà giờ đây hắn muốn Nhan Hoan.