Ôn mỹ nhân vừa mới đi thì Hoàng Thượng đã tới.
Nhan Hoan Hoan cũng không ngạc nhiên, hắn tới rất thường xuyên, hai người giống như phu thê thật sự vậy, ngày nào không gặp hắn thì nàng mới thấy kỳ lạ. Quang vinh trong mắt người khác đối với nàng chỉ là sống một cuộc sống gia đình ổn định mà người hiện đại nên có. Nàng sống giản dị hắn càng cảm thấy tự nhiên, quyền lực có trong tay, hai hoàng tử một công chúa. Dù không nhiều nhưng có thể nói trai gái song toàn rồi, dần dần quần thần cũng dập tắt cách khuyên hắn đừng không nên thiên vị.
Hoàng đế là một hoàng đế tốt, đáng tiếc trên mặt giường chiếu lại không tranh giành mà!
Nghĩ tới hậu cung, một đám quan viên thầm than cho các mỹ nữ như mây đáng tiếc thay cho hắn.
Chỉ là Hoàng Thượng lại không cảm thấy đáng tiếc chút nào, không cần lê la tán dóc khắp nơi, gặp ít hơn rất nhiều, cũng bớt lo.
Nàng vẫn nghĩ tới lời mà Ôn mỹ nhân nói, lúc tiếp đón Hoàng Thượng, trong lòng có rất nhiều suy tính. Nàng luôn nghĩ rằng đây là chuyện của bản thân có lẽ cảm xúc sẽ tiêu tan từ từ nhưng hắn lại thật lòng, bản thân cũng nên thử ỷ vào hắn nhiều hơn chút.
Thế là sau khi vào màn, nàng nói lại những lời đã nói với Ôn mỹ nhân cho hắn nghe.
Không ngờ rằng, ánh mắt Hoàng Thượng lại hơi phát sáng, cảm thấy hơi ngại: "Trẫm... vừa hay trẫm cũng đang suy nghĩ vì chuyện này."
Tinh thần Nhan Hoan Hoan phấn khởi.
Cùng trao đổi phiền não thì cần phải giải quyết từ các góc độ khác nhau mới đúng: "Hoàng Thượng nói đi."
"Trẫm rất ít khi tức giận vì chuyện của bản thân."
Có lẽ là liên quan tới việc không quen nói ra nỗi lòng nên hắn nói ấp a ấp úng.
Đa phần người luôn suy nghĩ vì người khác đều có khuyết điểm này, nói về mặt tốt là có cái nhìn chung, ai cũng muốn kẻ chi phối như vậy hoặc là bạn bè, rất đáng dựa vào, chỉ là bản thân hắn chưa hẳn đã vui vẻ: "Trước đây không lo chuyện này, bây giờ càng nghĩ thì càng thấy không thích hợp, trong lòng thỉnh thoảng sẽ khó chịu, ngay cả lúc phê tấu chương cũng sẽ nghĩ tới chuyện này, trong lòng rất hỗn loạn."
...
Hoàng Thượng dậy thì à?
Nàng lưỡng lự: "Vì chuyện gì vậy?"
"Chuyện của Lễ thân vương."
...
Nhan Hoan Hoan chưa bao giờ xem đam mỹ nhưng não cũng không thể không nghĩ tới kịch bản nghìn chữ bị cấm.
Đương nhiên, thực tế còn lâu mới là căn bản của con người, hắn tiếp tục nói: "Tạm thời quá khứ không nên được nhắc tới, mặc dù trẫm nhớ rõ nhưng cũng không đến nỗi canh cánh trong lòng, chỉ là chuyện lúc đầu hắn kết hợp với Thẩm Thái Hậu lừa nàng tiến cung, đến bây giờ trẫm nhớ lại vẫn giống như cái gai trong mắt vậy."
Hắn nhíu chặt mày hơi tự trách mình.
Theo logic của Hoàng Thượng, hắn không nên cố chấp như thế, cho dù với ai cũng thế. Nàng thương hại vỗ về khuôn mặt như ngọc của hắn, đối xử với người ngoài lạnh lùng như hoa trên núi, một mặt yếu đuối nhất trẻ con nhất đều ở trước mặt nàng giống như một con mèo không biết làm sao mở lòng, tín nhiệm để lộ hết nhược điểm, vết thương cũ đưa cho nàng.
Hoàng Thượng kiềm chế tất nhiên là rất tốt nhưng nửa nguyên nhân khác lại nằm ở việc hắn quá xem thường cảm nhận của bản thân.
Không thể trách hắn được, sinh ra và lớn lên trong gia đình vua chúa lại không được chiều chuộng, nếu như quá thể hiện sự tủi thân thì giống như một kẻ xấu xí ngay cả trang điểm hay dùng ứng dụng làm đẹp cũng không cứu được. Mỗi ngày đều chú ý tới việc tô son điểm phân thì có ích gì chứ? Không có tác dụng, tất cả đều không có tác dụng, chỉ là đa sầu đa cảm mà thôi, cách duy nhất có thể tiếp tục sống qua ngày tháng chính là đừng xem trọng nó, thuyết phục bản thân rằng xấu cũng không sao, mình không để ý mình chỉ coi trọng vẻ đẹp bên trong thôi.
Có một ngày, cóc ghẻ hóa thành thiên nga thì cũng đã quen việc giấu mặt đi rồi.
"Hoàng Thượng, nếu người khi tỉnh nắm quyền cả thiên hạ, lúc say lại nằm trên đầu gối ta, sao không tùy hứng một chút? Nếu trong lòng không vui thì có thể ph.át tiết lên người bọn họ mà." Kẻ ti tiện đệ nhất hậu cung, Nhan Hoan Hoan giống như gian thần xúi bậy hoàng đế: "Hoàng Thượng, chàng chưa từng thử qua sự trả thù à?"
"..."
Hoàng đế lắc đầu.
"Có thế chứ!"
Nàng thêm một chưởng: "Cái gọi là đứng đầu tạm đại khoái lạc của đời người chính là ra sức đánh cho thất thế, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Hoàng Thượng chính là thời điểm ra tay đấy!"
Tiết Ngữ Văn cả đời này của Nhan Hoan Hoan sợ rằng đều học trên việc trợn mắt tất báo rồi.
Cái gọi là ngươi giúp ta cung đấu, ta dạy ngươi tát, một bài văn cung đấu báo thù lưu loát không phải nhảy trên báo à?
Kiến nghị của Nhan Hoan Hoan quá thẳng thắn, không có chút trau chuốt đạo đức nào ngược lại khiến Hoàng Thượng mở mang tầm mắt.
"Suy nghĩ cho bản thân" là suy nghĩ trong điểm mù của hắn, cần phải do Quý Phi ích kỷ nhất hậu cung lĩnh hội cho hắn, nói với hắn: Huynh đệ, ngươi nên nghĩ cho bản thân nhiều vào.
"Cách thức trả thù còn nhiều mà," Nàng ôm lấy hắn, giọng nói dịu dàng ngọt ngào: "Nếu Hoàng Thượng không biết, ta nguyện ý dốc sức truyền thụ."
Cả hậu cung đều phải run rẩy.
Hoàng Thượng và nàng dù gì cũng tồn tại bản chất khác nhau, nàng không vui, cung phi lúc thỉnh an ở Dực Khôn cung đều phải giữ chặt đuôi làm người, đặc biệt là từng lộ manh mối bất kính với nàng. Hoàng Thượng thì càng giữ vững tiết tháo cơ bản "oan có đầu nợ có chủ" tận tới khi khúc mắc hắn tích tụ nhiều năm đi.
Bình Nhạc cung.
Trong phật đường sâu thẳm to lớn chỉ có âm thanh gõ mõ nhẹ nhàng theo tiết tấu cùng với tiếng niệm kinh văn như có như không. Bầu không khí là một chuyện rất kì lạ, lữ nhân thường trú tạm ở miếu nhỏ không người rồi bầu bạn với tượng Phật, không sợ yêu ma tác quái, hôm sau chưa tạ ơn thì đừng đi nhưng so với ngủ bên ngoài thì yên tâm hơn nhiều. Phật đường của Bình Nhạc cung do Hoàng Thượng tự mình giám sát thi công, mỗi một kiểu dáng đều đảm đương hơn nữa tu sửa hợp lý. Mười năm trôi qua, Phật đường vẫn mới toanh như cũ nhưng cũng là nơi vắng lặng không giống lễ phật.
Có tiếng niệm tụng trầm thấp, mùi nhang khói bay vào chóp mũi hơi cay, Phật đường có cái gì thì ở đây cũng có.
Người lễ phật ở đây chỉ có một, mẫu hậu hoàng thái hậu đương kim của Đại Tấn, Thẩm Thái Hậu.
Tuổi của bà ta và thánh mẫu Hoàng Thái Hậu tức là Bộ Thái Hậu mẫu thân của Hoàng Thượng Triệu Trạm ngang nhau, hai người đều là người trong phủ của tiên đế, do bầu bạn đông cung tới nỗi quân lâm thiên hạ, tình nghĩa không thể sánh với các cung phi xinh đẹp, dù là vì tuổi tác dần lớn nên thất sủng, cũng sớm đã qua thời điểm dùng mặt để tranh sủng, bà ta có trưởng nhi tử bên cạnh còn có Hoàng Thượng tin cậy kính yêu, có lẽ dù cho sóng gió nổi lên, vẫn vững vàng ngồi câu cá, thờ ơ nhìn mỹ nhân tranh sủng tới mức đầu rơi máu chảy.
Địa vị tôn quý như vậy đương nhiên là không dễ già, người phúc hậu đều nhìn rất trẻ mà.
Nhưng bà ta của bây giờ nếu như đứng cạnh Bộ Thái Hậu, có thể thấy giống như người đồng lứa mà thôi.
Tâm tư của Thẩm Thái Hậu cũng không hề đặt ở kinh văn, trong mười năm này, kinh văn cũ mới bà ta đều đọc qua niệm qua không biết bao nhiêu lần, không nói đến chuyện thuộc làu làu, lúc niệm tụng căn bản không cần suy nghĩ giống như một loại gửi gắm. Tất cả quyền lực đều bị thanh tẩy, bà ta ở trong thâm cung giống như mắt mù tai điếc lại không thể trong ngoài phối hợp với tả tưởng. Không thể làm cái gì lại vướng bận nhi tử, chỉ có thể cầu xin Phật tổ. Dù giáng địa lôi xuống đánh chết Triệu Trạm cũng tốt.
Loại mong đợi này đương nhiên là vớ vẩn lại không thực tế cho nên bà ta đợi tái đợi hồi cũng chỉ đợi được tin tức Lễ thân vương bệnh nặng.
Bà ta muốn tìm Hoàng Thượng tranh luận, cung nhân và thị vệ như hình nộm ngày xưa ở bên ngoài nhưng đều cung kính cũng không thể từ chối chặn bà ta lại để bà ta tĩnh dưỡng thoải mái ở Bình Nhạc cung, đợi tin tức của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã tự mình đi tới thăm Lễ thân vương.
Lông mi buông xuống, nỗi buồn cũng từ đó mà ra.
"Thái Hậu, Hoàng Thượng cầu kiến ở bên ngoài."
Cung nữ thấp giọng nói.
Ngược lại Hoàng Thượng rất có phép tắc, không có phân phó của bà ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện đi vào. Thời tiên đế cũng chỉ là một tiếng thông truyền, cũng không hiểu được lương phi như thế nào mới nuôi được một đứa trẻ cố chấp với phép tắc như thế: "Mời Hoàng Thượng vào sảnh chỉnh đợi một chút, ai gia sẽ xuất phát."
"Vâng, Thái Hậu."
Sợ Hoàng Thượng không đồng ý chữa bệnh cho Lễ thân vương nên dù Thẩm Thái Hậu trong lòng không hài lòng với hắn nhưng cũng không dám ỷ vào biết lễ đạp mũi lên mặt với hắn. Hoàng Thượng đứng ở sảnh chính chưa bao lâu thì nhìn thấy Thái Hậu được cung nữ dìu tới. Chưa để bà ta ra hiệu hắn vẫn như xưa hành lễ: "Nhi thần tham kiến Thái Hậu."
Một tiếng nhi thần, một câu Thái Hậu, Thẩm Thái Hậu nghe thấy, nước mắt từ lâu đã khô cạn dường như muốn rơi xuống.
Trừ việc lớn thì hắn cũng hiếm khi gặp mặt Thẩm Thái Hậu, Thẩm Thái hậu chỉ có một Lễ thân vương là nhi tử, lúc tiên đế còn sống, An thân vương thường xuyên theo Thái tử có hiếu bà ta. Chỉ là sau khi sự việc bị bại lộ, bà ta không quen nhìn An thân vương dựa vào thái tử khi xưa lại sống tốt hơn cả nhi tử của bà ta mà hắn cũng không thích thân cận một lão nhân vừa thất thế vừa có địa vị xấu hổ.
"Đứng dậy đi,"
Thẩm Thái Hậu bình tĩnh lại, nhìn rõ gương mặt của người dưới đầu, tuấn tú xinh đẹp nhưng không phải Uyên nhi của bà ta: "Hoàng Thượng, bệnh tình của Lễ thân vương thế nào? Thái y nói ra sao?"
Hoàng Thượng báo hết sự thật.
Ngự y chẩn bệnh cho các chủ từ đều rất coi trọng quy củ, nếu như mạch sắp chết thông thường không dễ nói không tốt đều phải nói tốt. Vừa nghe chẩn đoán bệnh không đợi mùa đông, cả người Thẩm Thái Hậu lảo đảo, nếu không nhờ cung nữ dìu đỡ thì suýt nữa đã xấu mặt rồi. Bà ta giơ tay vừa sốt ruột vừa giận dữ không nói ra được lời tàn nhẫn nào, nửa ngày run rẩy nói ra được một câu: "Nhưng mà chẩn sai thì sao? Tên thái y nào chẩn bệnh!"
"Thay phiên ngự y một lượt, là Vương thái y sắc thuốc chỉ có thể làm chậm ngày lại thôi."
Hắn bình thản nói thẳng ra, Thẩm Thái Hậu cũng hiểu được ý của hắn.
Vương thái y là ngự y mà tiên đế coi trọng nhất, bình thường không dễ dàng cho thăm khám sủng phi tại chỗ, chỉ có trách nhiệm với sức khỏe của Hoàng Thượng, y thuật vừa cao siêu càng không cần nói nhân phẩm, đúng là có thể tin được, hắn ta nói không chịu đựng nổi nữa thì không giả dối chút nào, cũng không có khả năng không có căn cứ nhảy ra một thần y tới trị khỏi bệnh của Lễ thân vương. Thẩm Thái Hậu ở địa vị cao nhiều năm, nghĩ chuyện hiển nhiên không thể so sánh với lão thái thái thông thường được, bà ta hận hoàng đế, hận không thể để hắn chết đi nhưng lại có niềm tin với nhân phẩm của hắn hơn cả nhi tử ruột.
Hắn nói muốn chữa nhưng thật sự đã thử rồi.
"Lúc vào đông..."
Thái dương Thẩm Thái Hậu giật giật, đầu đau như muốn nổ tung, bà ta không tiếc bản thân mình bị giam lỏng, cũng muốn bảo vệ nhi tử bảo bối, vốn là muốn nhìn thấy hắn ta leo lên long ỷ, tại sao hôm nay lại lâm bệnh chết trong thâm cung chứ? Bà ta vừa mở miệng lời chưa thành câu thì nước mắt đã lăn xuống.
Bà ta thoa phấn trang điểm làm một người có địa vị cao cả đời đã là bản năng ăn sâu vào máu rồi, cho dù mỗi ngày lễ phật, không gặp người, trang điểm cũng mặt trắng môi đỏ theo tiêu chuẩn nhất, nước mắt lăn xuống, quệt vào lớp trang điểm, trên làn da tuyết trắng kéo ra một đường vàng đen. Thẩm Thái Hậu đưa tay quệt đi giống như máu mủ toàn thân đều bị năng lượng vô hình rút đi rồi.
Mẫu thân bi thương đau lòng cho đứa con độc nhất khiến người đi đường cũng lộ vẻ cảm động.
Hoàng Thượng im lặng rời tầm mắt để cho bà ta chút thể diện, trong đầu lại nghĩ nếu như hắn băng hà, cả nước thọ tang khóc tang nhưng ai sẽ thật lòng thật dạ rơi nước mắt vì hắn?
Đợi sau khi cảm xúc của bà ta bình phục lại, khàn giọng nói: "Hoàng Thượng, ai gia muốn tới Nhã Thanh cũng làm bạn với Lễ thân vương."
Ít nhất đoạn đường cuối cùng này bà ta có thể đi hết cùng hắn ta.
Tầm mắt của Hoàng Thượng rơi trên người của bà ta, bình tĩnh không dao động, thật sự giống một đế vương buồn vui không thay sắc, chỉ là liếc mắt một cái có thể khiến Thẩm Thái Hậu phát sợ, với tình tính tốt khi ở Trường Nhạc cung như hai người khác nhau: "Cơ thể mẫu hậu yếu không thích hợp làm công việc chăm bệnh, trẫm đã phủ kín Nhã Thanh cung, nếu như bệnh tình chuyển biến tốt thì sẽ để mẫu hậu tới thăm."
Bệnh tình chuyển biến tốt? Người bệnh mà được Vương thái y chẩn định làm gì có khả năng chuyển biến tốt.
Bà ta bỗng dưng có sức lực cực lớn vung ra khỏi cung nữ, bước dài về phía trước giữ lấy hoàng đế: "Hoàng Thượng, mười năm nay, ai gia chuyên tâm lễ phật, cầu phúc cho Đại Tấn, không công trạng cũng có khổ lao, còn trước kia ai gia chưa từng ăn bớt chi tiêu ăn mặc của người mà? Ai gia chỉ có một tâm nguyện, chỉ là muốn tới ở cùng với Lễ thân vương. Mấy năm nay ai gia biết Hoàng Thượng đối xử với hắn rất tốt..."
"Nhốt hắn mười năm xem như là thanh tẩy tội của hắn," Hắn nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang bám lên vai mình của bà ta: "Thái Hậu, trẫm không để hai người gặp mặt, không liên quan gì tới hắn mà là vì Thái Hậu."
Thái Hậu kinh ngạc nhìn hắn.
"Khi trẫm tới Nhã Thanh cung thăm Lễ thân vương có dẫn theo Nhan Quý Phi, là hắn năn nỉ trẫm muốn gặp Quý Phi lần cuối,"
Có người trời sinh là không phải lo lắng rồi,
Bởi vì cảm thấy mèo con đáng yêu nên mua một con về nuôi, lớn rồi hết dễ thương thì nuôi một con chim có lẽ cũng có tình cảm, hắn lại cứ khăng khăng có thể xách lên nhẹ nhàng ném ra ngoài. Bố mẹ đối xử tốt với hắn, hỏi han ân cần, thứ tốt đều cho hắn, hắn rõ ràng biết bố mẹ kiếm tiền vất cả cũng hùng hồn mua hai cỗ quan tài nhưng vẫn ở bên ngoài tiêu xài tán gái. Sao lại có loại người như thế chứ? Không thể tưởng tượng nổi, không dám tin nhưng khắp nơi đều có thỉnh thoảng xui xẻo thì sẽ gặp phải một người như thế, giao nhầm sự thành thật.
"Lễ thân vương, chưa từng nhắc tới người."
Bộ dáng một người tín ngưỡng sụp đổ cũng chỉ có như thế.
Hoàng Thượng nhìn bà ta, đáng lẽ ra vì như thế sẽ cảm thấy đau lòng. Vì danh hầu bệnh đưa nữ nhân hắn yêu lừa tiến cung, khi hắn để Từ Noãn Trúc làm người quan trọng nhất, tìm đủ mọi cách bảo vệ vì Lễ thân vương cũng là bà ta. Nhưng lúc này, hắn chỉ cảm thấy thương tâm và sai lầm, hiển nhiên những chuyện từng làm hắn tổn thương có lẽ cũng thật sự buông xuống rồi, có thể lấy một thân phận ra xem kỹ.
Thẩm Thái Hậu mở miệng, trong lòng nghìn làn sóng đang cuồn cuộn.
Từ sau khi địa vị vang dội của bà ta bị giáng xuống, từng gần kề trên đỉnh quyền lực vô hạn lại rời xa nó, từng thứ một đều mất đi, mỗi một cây cột mà bà ta chống đỡ cũng ầm ầm đổ xuống. Còn một cây cuối cùng là Lễ thân vương, bà ta coi như vật báu buông bỏ tất cả cũng muốn bảo vệ, một tiếng "Tạm biệt người" đã biến mất, còn lại bà ta cô độc một mình đối mặt với cảnh hoang tàn trước mắt không đường xoay xở.
Bỗng chốc hồi phục lại tinh thần, bà ta căm hận nhìn hắn: "Hoàng Thượng hà tất gì phải ly gián mối quan hệ của một vương gia thất thế với ai gia kia chứ?"
"Mẫu hậu hiểu rõ hắn hơn ta,"
Hoàng Thượng nhíu mày, môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Nụ cười này chắc chắn không hợp thời, hắn cười lên thường có loại dịu dàng ngày tận thế, tôn lên áo báo vàng quý ngọc hiếm, dù không phải chủ ý của hắn nhưng giễu cợt như người thắng lợi: "Mẫu hậu, chiều con như giết con, nếu lúc đó người khuyên hắn hoặc là không thuận theo ý hắn thì có lẽ bây giờ trẫm đã không đứng đây xưng "trẫm" nói chuyện với người rồi."
Thẩm Thái Hậu nhắm mắt, bà ta kìm nén quá lâu, hôm nay nỗi đau mất con ruột bộc phát ra nhưng chỉ như đánh lên cây bông mà thôi.
Hắn tiếp tục nói: "Phẩm hạnh của Lễ thân vương không đứng đắt có kết cục như hôm nay cũng không trách người khác được. Mẫu hậu đại khái là người cũng hiểu được, nếu như người cố tình ngăn cản, hắn nhất định không thể đưa một trắc phi tiến vào cung được."
Bà ta ngậm miệng không nói mãi mới nói ra được một câu: "Toàn bộ hắn không tốt cũng là nhi tử của ai gia, hắn không nhớ nhung ai gia thì ai gia cũng phải tới gặp hắn."
Hoàng Thượng nghiêm mặt, trong mắt mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ được hắn nghĩ cái gì cũng không đoán ra ý muốn của hắn.
Là báo thù oán hận riêng sao? Đơn giản là tới ôn chuyện cũ với bà ta? Còn cái gì khác nữa, Thẩm Thái Hậu không đoán ra được.
Thật là buồn cười, ngày xưa hắn là nhị hoàng tử không được sủng ái cũng không có cảm giác tồn tại, muốn tới Đông Hoa cung thỉnh an, cung kính xưng bà ta là mẫu hậu. Bây giờ bà ta phải ngẩng đầu, ngưỡng mộ hắn không dám nhìn kỹ dung mạo, nơm nớp lo sợ đoán ý của hắn.
"Tốt lắm,"
Hắn gật đầu: "Nói vậy bây giờ mẫu hậu có lẽ cũng biết lúc trẫm không gặp được Nhan Quý Phi thì trong lòng chịu bao nhiêu sự hành hạ rồi."