Hôm sau, Nhan Hoan Hoan tỉnh dậy rất sớm. Thứ nhất là do Triệu Trạm thức dậy sớm, trời còn chưa sáng hẳn đã phải chuẩn bị vào chầu rồi.
Dù nàng là tân nương, lại mới vừa trải qua nỗi đau động phòng, nhưng vẫn theo quy củ, không những phải hầu hạ phu quân mặc xiêm y mà còn phải tới kính trà Từ Vương Phi, xong chuyện thì Vương phi sẽ dẫn nàng tiến cung kính trà Lương phi thỉnh an Hoàng Hậu, vô cùng chuyên nghiệp.
Làm người lại chẳng thoái mái chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thứ hai là còn chưa quen bên gối có người, hơn nữa cũng không thể tùy ý gác chân lên người hắn hay chảy nước miếng đầy gối như người trong nhà được, phải luôn duy trì hình tượng trước đối phương.
Đúng là làm khổ người ta mà.
Thế là khi Triệu Trạm vừa mở mắt thì trắc phi đã ngồi ngay bên cạnh, hai tay đặt trên đầu gối ngoan ngoãn nhìn hắn, hai mắt sáng trong như chan chứa một tầng sương mù.
Hắn ngồi dậy, vuốt ve mặt nàng: “Còn đau không?”
Nhan Hoan Hoan hơi rũ mi, nắm lấy tay của hắn, lưu luyến không muốn rời cọ vào lòng bàn tay: "Vương gia, thiếp thân vừa đau vừa thỏa mãn, từ nay về sau đã là người của Vương gia rồi.” Tựa như một con mèo hoang không chủ, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.
Nàng thầm cảm thấy may mắn là đời trước hay chạy tới phim trường cổ trang ở Hoành Điếm, kinh qua rất nhiều vai diễn đồ đê tiện yêu diễm sống không qua 3 tập.
Bí quyết đầu tiên để kịch là buông bỏ thể diện của bản thân, bạn có thể đóng vai một bác gái lắm lời, cũng có thể vào vai thiếu nữ trượt chân giả bộ bị tinh thần thất thường, não biên kịch nảy ý, lời thoại đó vốn dĩ không phải lời mà người có thể nói ra được, mẹ nó ai ở trên giường sẽ gọi người ta là tiểu yêu tình biết tra tấn người khác chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tự mình tu dưỡng thành diễn viên, Nhan Hoan Hoan rất thích hợp.
Muốn tạo ra cái giọng yêu phi gây họa cho đất nước thì không phải điều khó với nàng, việc tương đối khó duy nhất là, cuộc sống hiện thực không có NG* quay lại, cũng không có kịch bản soạn sẵn, mọi thứ đều phải tùy cơ ứng biến.
Nhịn cười cũng rất khó.
*cảnh quay lỗi
“Vậy cũng là đau rồi."
Triệu Trạm ấn nàng xuống: “Đợi lát nữa nàng còn phải cùng Vương phi đi kính trà, nghỉ thêm một lúc đi, mấy việc này để hạ nhân tới làm là được rồi.”
Nhan Hoan Hoan ngẩng mặt, vẫn lưu luyến kéo góc áo của hắn, nặn ra một nụ cười vừa ngại ngùng vừa cảm kích: "Vương gia đối xử với thiếp thân thật tốt."
Tốt sao?
Cái này cũng gọi là đối xử tốt với nàng sao?
Triệu Trạm cũng không rõ lắm nhưng thấy vẻ mặt của Nhan Hoan Hoan không giống giả bộ, hơn nữa cũng không có lý do để nói dối. Đôi mắt hắn cong cong làm tăng thêm sự ấm áp trên khuôn mặt thanh tú của hắn: "Nằm xuống đi."
Có thể chợp mặt thêm một lúc, đương nhiên Nhan Hoan Hoan sẽ không già mồm từ chối.
Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi Triệu Trạm rời đi thì mới lại mở mắt ra, gọi Đàn Văn và Thu Vân tới hầu hạ mình rửa mặt.
Thu Vân vừa tiến vào, điều đầu tiên là cầm theo cái kéo vui mừng cắt đi vết máu mà chủ tử lưu lại trên sàng đan, còn Đàn Văn thì tự giác đi tới đỡ Nhan Hoan Hoan xuống giường, động tác của nàng ấy rất cẩn thận chỉ sợ làm đau chủ tử, nàng khéo léo từ chối: "Đàn Văn, chân của ta chưa gãy, xuống đất vẫn không thành vấn đề."
“Nương nương, người không đau sao?” Đàn Văn giật mình.
Nói tới đau thì chỗ đó ít nhiều cũng có hơi đau rát nhưng không đến nỗi eo đau lưng nhức không xuống nổi đất giống như trong tiểu thuyết ngôn tình Đài Loan thịnh hành khi xưa. Một phần cũng là vì Triệu Trạm biết tiết chế, có lẽ là cũng nghĩ tới đây là lần đầu của nàng, làm một lần còn chưa thoải mái đã để nàng an tâm nghỉ ngơi. Một phần còn lại là loại chuyện này tổn hại là tinh nguyên của nam nhân, nếu thật sự yêu cầu một đêm bảy lần thì cuối cùng chỉ sợ trào phát không phải máu mà là nước sôi, Vương gia đừng nói muốn vào chầu mà bắp chân bước xuống đất cũng phải run rẩy.
Ở trong phủ Nhan Hoan Hoan vẫn tập Yoga rèn luyện cơ thể, ra sức mềm mại nhưng căng giãn hết thảy những tư thế cơ thể không thể tưởng tượng được, tố chất cơ thể tất nhiên tốt hơn nhiều so với mấy tiểu thư khuê các yếu đuối kiêu ngạo. Lúc này ngoại trừ nơi nào đó đau nhức ra thì nhảy ba lần bài tập thể dục theo đài cũng không thành vân đề.
“Đau thì đau nhưng cũng chưa tàn phế, lát nữa còn phải vào cung kính trà, kế tiếp đều phải có em đỡ, nào có được cưng chiều như thế.”
Nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, Thu Vân đặt gọn tấm chăn có ý chỉ ‘ trinh tiết ’ của nàng sang một bên, lau tay rồi tới trang điểm cho nàng, đôi tay khéo léo chải mượt mái tóc dài. Mười ngón ấn trên da đầu thoải mái đến mức khiến nàng nheo mắt hưởng thụ, giống như mèo con được gãi lông.
Xuất giá rồi, không thể trang điểm như lúc còn trong khuê phòng sẽ khiến người khác chê cười nàng. Lúc này, búi tóc cho phu nhân, đôi mắt đẹp sáng trong chuyển động giống như sự thay đổi mới nếm thử sự đời, khiến nụ hoa nở rộ với màu sắc tươi đẹp kiều diễm, nàng bặm son, môi anh đào đỏ hồng, thực sự rất có dáng vẻ hạnh phúc của một tân nương.
Đàn Văn nghe xong, tim như bị đao cắt: “Nương nương lúc ở nhà đâu phải quỳ bao giờ.”
“Không sao, cha ta gặp Hoàng Thượng cũng phải quỳ, có ai mà không phải quỳ chứ? Đàn Văn, không phải em cũng phải quỳ với ta sao?” Hiếm khi được vui vẻ, tâm trạng của Nhan Hoan Haon không tồi bèn an ủi Đàn Văn, giọng nàng mềm nhẹ cùng với tiếng nói trong veo của thiếu nữ giống như đọc đồng dao: “Tóm lại đều phải quỳ, buồn bực làm gì cho tâm trạng xấu đi, ta quỳ trước vài người thì cũng có một nhóm người khác phải quỳ với ta hòa nhau mà thôi.”
“Đàn Văn chỉ mong nương nương vui vẻ thôi.”
Nàng ấy nhỏ giọng nói, khuôn mặt nhỏ rầu rĩ không vui.
Lúc này Thu Vân nhẹ giọng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người: “Nô tỳ đã vấn xong, nương nương muốn phối với cây trâm nào?”
Phần trang sức gương lược Nhan Hoan Hoan mà quen dùng đều mang đến, ngoài ra Lý thị dùng vốn riêng tích góp được sắm thêm cho nàng một bộ trang sức, Nhan Mộc chẳng những không ngăn cản mà còn thêm vào một bộ, lần này đi, chỉ sợ thời gian sau này đều không thoải mái được như còn ở nhà. Mỗi cành trâm ngọc, trâm hoa, khuyên tai đều là tâm ý sâu nặng, ấm áp như núi Thái Sơn của người nhà.
Nhan Hoan Hoan tùy ý chọn ra một cây ngọc trâm hoa hải đường hạt bích ngọc xanh biếc đưa cho Thu Vân: “Cái này đi.”
Thu Vân nhận lấy trâm ngọc, khi cẩn thận gài trâm vào tóc nàng thì Nhan Hoan Hoan gọi: “Đàn Văn.”
“Nương nương có gì phân phó?”
“Ta thích nhất nhìn người bên cạnh vui vẻ, nếu như Đàn Văn chỉ mong ta vui,” nàng duỗi tay dùng ngón trỏ dịu dàng nhẹ điểm lên mặt Đàn Văn một cái: “Vậy thì đừng bày ra cái vẻ mặt buồn rầu ấy nữa, em cười lên mới đẹp.”
“Tiểu thư! Người lại lấy nô tì làm trò cười rồi!”
Đối diện với sự chòng ghẹo của Nhan Hoan Hoan, Đàn Văn xấu hổ đỏ bừng mặt nên quên mất phép tắc, ngay cả xưng hô cũng quên sửa, vội vàng xin lỗi, suýt nữa thì quỳ xuống, bực mình vì bản thân ngu dốt vô dụng.
“Không sao, trước mặt người ngoài cẩn thận một chút là được.”
Nàng đã quá hiểu rõ tính cách của Đàn Văn nên đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà trách cứ nàng ấy: “…… Đặc biệt trước mặt Từ Vương Phi.”
Dù sao thì sau này nàng ta cũng được tính là một trong những bề trên của nàng ấy, hơn nữa bề trên này nhất định sẽ không dễ sống chung, cho dù Đại Tấn cổ xúy nữ tử phải hiền lành độ lượng không được ghen tị lộng quyền, đại đa số người lại luôn muốn độc chiếm đối với người mà mình yêu. Cho dù đầu óc tỉnh táo biết rằng độc chiếm là điều không thể, cũng rất khó mà dễ gần đối với nữ nhân tranh sủng cùng mình.
Nữ nhân hà tất gì phải làm khó nữ nhân chứ?
Trong hoàn cảnh này, bàn luận tới giới tính cũng không có ý nghĩa gì, thân phận của mọi người chỉ là người cạnh tranh mà thôi.
Nếu đã chọn cạnh tranh, thì kị nhất là bẽn lẽn xấu hổ, lên đấu trường lại bàn tới dĩ hòa vi quý mọi người đều rất đáng thương sao? Quả thực, thời cổ đại, nữ nhân đều rất đáng thương nhưng chẳng qua là người thua sẽ càng đáng thương hơn mà thôi.
Từ Vương Phi có tính cách như thế nào, Nhan Hoan Hoan hoàn toàn không có tin tức liên quan, một lát nữa tất cả chỉ đành dựa vào quan sát rồi tùy cơ ứng biến thôi.
Ở một bên khác, Từ Vương Phi cũng không lo lắng chút nào.
Con gái nhà võ tướng trước nay khiến người khác có một ấn tượng về sự cởi mở cẩu thả.
Nhưng đồng thời, nàng ta cũng là đại biểu cho thể diện của nữ quyến Quốc Công phủ, lễ nghi quy củ đã ăn sâu vào xương cốt cả một đời, còn có thể cẩu thả ở đâu chứ? Thân phận như thế cho dù có nên duyên với ai chắc chắn sẽ yên vị ở vị trí chính thất, quản gia trị nội, đối đãi cơ thiếp phu quân như thế nào đều đã học đến thuộc làu.
Tuy rằng thực chiến là một chuyện khác nhưng ít nhất trong lòng cũng có bài có bản rồi.
Lúc Nhan Hoan Hoan đến phủ Từ Vương Phi thỉnh an thì vẫn sớm hơn quy định một chút, nhưng ngược lại người kia cũng không làm khó nàng, nàng chưa tới được bao lâu thì đại nha hoàn bên cạnh Vương phi là Ánh Tụ đã cười đón tiếp: "Nô tỳ ra mắt Nhan trắc phi, chủ tử không ngờ rằng trắc phi nương nương lại tới sớm như vậy, chủ tử vẫn còn đang chải tóc rửa mặt nên để nô tỳ đưa người vào đợi một lúc, mời trắc phi nương nương theo nô tỳ vào đây ạ."
Thái độ Ánh Tụ kính cẩn, không hề ra vẻ kiêu ngạo của một đại nha hoàn bên người nữ chủ nhân của Vương phủ, Nhan Hoan Hoan cũng không sẽ bởi vậy kiêu ngạo.
Nha hoàn cũng được dạy dỗ phải phép như vậy thì chủ tử sao có thể là người bình thường được.
Nhan Hoan Hoan tới sớm, Từ Vương Phi dậy cũng sớm.
Trắc phi gả vào vương phủ, nàng là Vương phi tiếp quản nội quyền ba tháng ngay cả hỉ yến cũng tới tay, còn chưa kịp thưởng thức mùi vị hạnh phúc khi xuất giá đã phải nghênh đón một cô nương xinh đẹp khác, trên mặt không hiện nhưng thật ra đã mấy đêm ngủ không ngon, huống chi là đêm tân hôn của Trắc phi.
Đã được dạy không biết bao nhiêu lần, những lời dạy đó đã khắc cốt ghi tâm nhưng trong một khoảnh khắc đó thì lại cho chó ăn mất.
Người đắm chìm trong tình yêu là đẹp nhất, mỗi ngày đều có mong đợi, nhưng sau khi đã học được cách yêu một người thì mặt xấu xí nhất là ghen tị cũng từ đó mà có.
Yêu bao nhiêu thì ghen bấy nhiêu.
Một núi không chứa hai bảo vật, để trở thành bảo bối của Đoan Thân Vương, nữ nhân một phủ phải tranh đoạt tới mức ngươi chết ta sống.
Tuy rằng, thật ra Nhan Hoan Hoan lại đương đối muốn làm cha hắn hơn.