Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y

Chương 37: Sếp Tạ cũng nhiều kinh nghiệm thật đó




Hàn Hân Đình lập tức hiểu lời nói này của Tạ Kỳ Ngôn nhắm đến ai. Nếu không sai, đó chẳng phải đang diễn tả vị bác sĩ mà cô từng chạm mặt tại phòng nghỉ của tổ hình sự Lam Châu lúc đến điều trị vết thương cho Tạ Kỳ Ngôn.
"Bác sĩ sử dụng nút thắt này không có gì lạ, thậm chí rất phổ biến vì độ hiệu dụng lại rất đơn giản, nhanh."
"Chứng cứ này không đủ?" Hàn Hân Đình lắc đầu kiên định.
"Nhưng nếu xét tất cả các yếu tố. Một bác sĩ không phải không có khả năng đúng không?"
"Theo mô tả pháp y, hung thủ là một người có nền tảng y tế, ra vào các nơi có dịch vụ công ích như khu vực điều trị, dễ dàng tìm được muối sát trùng."
"Thêm thông tin về tinh dầu tìm thấy trên thân chai thuốc kích dục được gửi đến sở cảnh sát. Trùng hợp, trong phòng làm việc của bác sĩ Phòng, tôi biết cô ấy từng vô tình làm đổ tinh dầu xuống thảm."
"Tôi mạo muội giả định, cô ta rất nóng giận chuyện cảnh sát chúng ta tiến triển chậm chạp. Buộc bản thân phải cho cảnh sát một chút manh mối để đẩy nhanh sự chú ý. Có thể là cô ấy nảy ra ý định đó khi ở trong phòng làm việc. Môi trường không quá quen thuộc để làm những điều này vì dễ bị phát hiện. Cho nên lúc sơ ý, cô ta vô tình đánh rơi lọ thuốc xuống thảm làm dính tinh dầu mà mình làm đổ trước đó."
"Nhưng cô ta là nữ."
"Xâm hại không nhất thiết phải là nam."
"Hơn nữa, cậu đã tiến hành nhiều cuộc thí nghiệm, rõ ràng không tìm thấy dấu vết của tinh dịch đúng không? Đó chẳng phải là điều bất thường hay sao?"
"Ý cậu là gì?"
"Sự tồn tại." Tạ Kỳ Ngôn nhấn mạnh.
"Tấn công và xâm hại là một cách thể hiện sức mạnh, sự kiểm soát và hiện diện. Do đó, tâm lý của hung thủ xâm hại tình dục thì dù cố làm sạch thế nào cũng không thể phá hủy toàn dấu vết của mình. Điều đó chứng minh hắn có khả năng khống chế triệt để con mồi. Trong trường hợp này, thành tử cung không có một chút vết tích. Nó không hợp lý."
"Từ đầu vụ án này khi xác nhận là vụ án xâm hại, chúng ta luôn tập trung vào những người đàn ông. Nhưng hung thủ không thể tinh vi đến mức, một chút dấu tích cũng không hề để lại."
"Tình dục là khoái cảm. Việc tìm kiếm mục tiêu và xâm hại, chẳng phải là để thỏa mãn bản thân hay sao? Cậu nghĩ hắn sẽ để nạn nhân yên khi chưa đặt cực khoái à?"
"Nhưng vẫn có nhiều trường hợp nam giới không thể xuất tinh. Hơn nữa, nếu hắn là người thường dùng thuốc an thần hay trầm cảm, đây cũng là hiện tượng dễ xảy ra."
"Có thể hắn muốn tìm lại được cảm giác nguyên bản của đàn ông, nên mới thúc đẩy hành động săn mồi và xâm hại. Hắn đánh thuốc nạn nhân là muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh đạt cực khoái."
Hàn Hân Đình phản bác dưới góc độ công tâm.
"Nếu hắn chỉ dừng lại ở mức muốn tìm cảm giác tình dục, hắn sẽ không ra tay để loại bỏ sự có mặt của mình trong cơ thể nạn nhân. Những người thích loại cảm giác đó chính là muốn chinh phục và muốn người ta ghi nhận. Hắn sẽ không làm loại chuyện phá hủy đó."
"Ngược lại, tôi thấy hắn phải dùng thuốc kích dục là bản thân không tự tin có thể làm nạn nhân phủ phục mình. Hắn tước đoạt mọi khả năng của nạn nhân từ tứ chi đến đầu óc, vì hắn nghĩ hắn không thể kiểm soát nếu nạn nhân phản kháng, hắn muốn thấy nạn nhân hoàn toàn bất lực trước sự khống chế của mình, khát khao mình."
"Hắn có thể là một kẻ muốn người khác phải cầu lụy, nói cách khác là chú ý đến mình."
Phân tích của Tạ Kỳ Ngôn khiến Hàn Hân Đình như được đả thông một góc nhìn mới. Đúng! Cô bám chặt hình mẫu hung thủ ngay từ đầu vụ án này là một người đàn ông. Mọi bằng chứng đều cố gắng định người đó là nam. Cô đã bị trói vào ấn tượng ban đầu và định kiến của bản thân.
Quả nhiên, Tạ Kỳ Ngôn rất thông thạo tâm lý chiến cũng có những góc nhìn điều tra rất phong phú. Hàn Hân Đình mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Chính lại coi trọng đối phương đến vậy, trong lòng cũng có thêm một chút niềm tin.
Nhưng không muốn dễ dàng quy thuận Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình lại tỏ ý trêu ghẹo. Cô tiến lên một bước, đưa ánh mặt sát gần Tạ Kỳ Ngôn, sử dụng đòn tấn công bằng làn hơi nhẹ nhàng mang chút mùi hương phong lan quyến luyến khiến sự điềm tĩnh lập tức biến mất trên khuôn mặt của Tạ Kỳ Ngôn.
"Không ngờ sếp Tạ lại có kinh nghiệm làm tình cũng phong phú đến vậy."
Tạ Kỳ Ngôn không nao không núng, bước lùi một bước, né tránh triệt đề hành động càn quấy của Hàn Hân Đình.
"Cậu thấy thất vọng sao?" Tạ Kỳ Ngôn xoay chuyển câu chuyện.
"Thất vọng chuyện gì?" Hàn Hân Đình không trở tay kịp.
"Nếu hung thủ thật sự là Phòng Thẩm Quân, độ tuổi cô ta không khớp với vụ án của 15 năm trước."
Câu nói của Tạ Kỳ Ngôn thực sự đã chọc thủng sự mong đợi của Hàn Hân Đình. Nếu cô chứng minh được hung thủ này với hung thủ của 15 năm trước là một, hồ sơ vụ án của Hạ Chi Dao sẽ chính thức được mở lại. Tạ Kỳ Ngôn đúng là rất biết nắm bắt trọng điểm trong mỗi biểu cảm của cô.
"Vậy cậu tính thế nào?" Hàn Hân Đình cũng không có ý định tốn thêm thời gian trêu ghẹo.
"Tôi sẽ nhờ kiểm tra sức khỏe của Phí Quốc Cơ và mở rộng điều tra Phòng Thẩm Quân."
"Còn cậu! Nợ tôi một lời giải thích ngày hôm đó đã nói gì với Phí Quốc Cơ."
Tạ Kỳ Ngôn biết rõ Hàn Hân Đình không biết nhắc đến, nhưng cô không thể làm lơ. Dù sao Phí Quốc Cơ cũng bị tấn công. Nếu ông ta không phải là hung thủ, ông ta có khả năng truy cứu hoặc cảnh sát có khả năng truy cứu. Tạ Kỳ Ngôn cần phải có sự trù bị.
"Sếp Tạ! Pháp y Hàn! Có phát hiện mới."
Thiểu Phong đập cửa, thở hổn hển muốn thông báo tin tức tốt lành cho Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình.
Hàn Hân Đình không thèm đôi co với Tạ Kỳ Ngôn, quay ngoắc đi, bước đến gần Thiểu Phong với đôi mắt sắc lạnh.
"Nếu không mới thì cậu coi chừng tôi!"
"Trong cổ họng của Diễm Âm phát hiện lông mèo, loại mèo Anh lông ngắn."
"Mèo sao?"
"Dạ phải, trong phần thành họng của Diễm Âm có một vài sợi sót bên trong. Ban đầu, tôi nghi ngờ là loại sợi từ quần áo hoặc khăn khi khám nghiệm lại các tử thi. Nhưng pháp y Hàn đã tiến hành phân tách và so sánh, nó không trùng với loại sợi tìm thấy trên người Lưu Tỉnh hay dây thừng."
"Đặc biệt trong phần hô hấp của Lưu Tỉnh cũng tìm thấy loại sợi này."
"Chúng tôi đã đưa đến thành phố để nhờ hỗ trợ. Lúc nãy họ vừa báo kết quả."
"Báo Trương Kiến Quốc và Phương Tư Nhã tập hợp." Tạ Kỳ Ngôn mạnh mẽ.
Thời hạn dành cho vụ án chỉ còn 5 này, nếu trong thời điểm này họ không thể thu hẹp phạm vi điều tra, rất có thể cơ hội tiếp tục vụ án sẽ rất mong manh. Nên dù hoàn tất ca trực, Phương Tư Nhã cũng không dám chậm trễ, vừa chợp mắt đã vội vàng lao đến sở cảnh sát.
"Tạ Kỳ Ngôn! Cậu có phát hiện gì?" Phương Tư Nhã chưa thấy người đã nghe thấy tiếng vang vọng từ xa, Tiểu Cảnh cũng tiếp bước theo sau.
"Có chuyện cho cậu làm đây!" Tạ Kỳ Ngôn ổn định.
"Đội phó Trương giúp tôi điều tra khu vực trong trấn có bao nhiêu hộ nuôi mèo Anh lông ngắn. Pháp y Hàn phát hiện có lông mèo trong cổ họng của Diễm Âm và trùng khớp với sợ tìm thấy trên người của Lưu Tỉnh."
"Tư Nhã cậu giúp tôi điều tra toàn bộ lịch trình trong một tháng nay của Phòng Thẩm Quân."
"Thẩm Quân? Sếp Tạ!"
"Đây chỉ là suy đoán nhưng tôi không muốn bỏ sót." Vì Trương Kiến Quốc là bạn của Phòng Thẩm Quân, nên Tạ Kỳ Ngôn không muốn ông khó xử cũng không muốn ông dụng lòng riêng vào công việc.
"Tiểu Cảnh! Hồ sơ của Phòng Thẩm Quân!"
"Em hiểu rồi." Làm việc với Tạ Kỳ Ngôn bao nhiêu lâu, câu nói không đầu không đuôi cơ bản này thì Tiểu Cảnh vẫn hiểu rõ.
Với khả năng trinh sát vượt trội, Phương Tư Nhã không khó để thu thập được các thông tin mà Tạ Kỳ Ngôn cần. Ở phía Trương Kiến Quốc cũng đã tổng hợp được các hộ dân có nuôi mèo, đặc biệt là loại mèo Anh lông ngắn. Dẫu vậy, họ vẫn mất hơn một ngày mới có thể mang bản báo cáo hoàn chỉnh đến cho Tạ Kỳ Ngôn.
"Sếp Tạ! Theo yêu cầu của sếp, đây là tổng hợp của các hộ dân có nuôi thú cưng trong nhà. Tổng cộng có 34 hộ, trong đó có 28 hộ nuôi mèo và 8 hộ nuôi mèo Anh lông ngắn."
Trương Kiến Quốc dứt lời đã nhanh tay đưa cho Tạ Kỳ Ngôn bản tổng hợp danh sách các hộ có nuôi thú cưng và đặc biệt khoanh tròn những hộ nuôi mèo Anh lông ngắn. Quả nhiên có cái tên Phòng Thẩm Quân.
"Vậy vừa nuôi mèo Anh, vừa có nền tảng y tế, vừa dễ dàng ra vào các dịch vụ công ích khám bệnh, khu vực chăm sóc đặc biệt. Có ai?" Tạ Kỳ Ngôn hỏi.
"Có Dương Kinh và Phòng Thẩm Quân." Trương Kiến Quốc nhắc đến tên bạn mình có chút ngập ngừng.
"Nhưng Dương Kinh đã đi lên Thành Đô hơn nửa tháng nay, mèo của cậu ta do một người bạn chăm sóc."
"Ở phía bên cậu thế nào?" Tạ Kỳ Ngôn quay sang hỏi Phương Tư Nhã.
"Tôi đặc biệt khoanh vùng lịch trình của Phòng Thẩm Quân trước và vào ngày xảy ra vụ án. Phòng Thẩm Quân đã từng xuất hiện ở cửa hàng tiện lợi cách khu vực phát hiện thi thể của Diễm Âm hơn 2 ngày trước, cô ta mua băng keo điện và một số đồ gia dụng, sau đó còn dành thời gian ở khu vực cầu vượt khá lâu. Chúng tôi đã kiểm tra CCTV gần đó, cô ấy đã xuất hiện và rất lâu mới rời đi."
"Thùng rác ở gần nhà Phòng Thẩm Quân, chúng tôi tìm thấy chai rượu, loại rượu Cognac. Chúng tôi đã gửi cho pháp y Hàn và Thiểu Phong để kiểm chứng."
"Phòng Thẩm Quân cũng thường xuyên đến viện dưỡng lão nơi mà Lưu Tỉnh làm thêm để khám chữa cho các người trong viện theo lịch hợp tác của bệnh viện và viện dưỡng lão. Tôi cũng có đi truy hỏi thêm một số người, họ nói, Lưu Tỉnh thường xuyên giúp đỡ Phòng Thẩm Quân trong việc thăm khám, cả hai nói chuyện với nhau rất thân thiết. Trong mô tả của họ, Phòng Thẩm Quân là người cởi mở và nhiều nhiệt huyết."
"Chúng tôi cũng điều tra vòng quanh bệnh viện mà Phòng Thẩm Quân công tác, gần đây có nhiều vụ thất thoát muối sát trùng, nhưng chỉ một ít, không đáng kể nên điều dưỡng cũng không báo cáo."
"Có phát hiện mấu chốt không?" Tạ Kỳ Ngôn nôn nóng.
"Tôi phát hiện trong bệnh viện đang có nơi sửa chữa gần 1 tháng nay, ống họ xài là ống PPR."
Báo cáo của Phương Tư Nhã và Trương Kiến Quốc giúp Tạ Kỳ Ngôn dần có một bức tranh toàn diện. Điều quan trọng là họ cần một lệnh bắt và xác định động cơ. Vì cơ bản, những con người này không liên kết với nhau.
"Tiểu Cảnh! Em điều tra được gì?"
"Phòng Thẩm Quân từng là bác sĩ khoa cấp cứu trên thành phố, thành tích cũng rất nổi bật nhưng có một giai đoạn cô ấy thể hiện thái độ rất lạ khi bệnh nhân tắt thở, đôi lúc còn không tận lực cứu chữa. Bệnh viện đã điều cô ấy đi, nhưng cô ấy đã xin nghĩ. Bẵng đi 2 năm sau thì cô ấy mới về làm việc tại bệnh viện Lam Châu."
"Theo quá trình truy thông tin, em kiếm được cô ấy đi điều trị tâm lý. Cô ấy cũng từng để lại thông tin tìm bạn tình ở một số trang mạng. Hầu hết đối tượng là nữ. Khi cô ấy đến Lam Châu, tài khoản đó không hoạt động nữa."
"Có truy được lịch sử hẹn hò không?"
"Em tìm thấy một bài đăng bốc phốt, đại khái là nói về trải nghiệm giường chiếu không mong đợi khi hẹn hò ngoài đời. Cô ấy cho rằng bản thân rất sốc vì đối phương rất tàn bạo và thích bạo hành. Nhiều người nói đây là sở thích, một số người chúc cô ấy may mắn."
"Có điều gì đặc biệt ở người đăng bài đó sao?"
"Cô ấy thường xuyên bày tỏ cảm xúc và tương tác mọi bài đăng của Phòng Thẩm Quân. Sau bài bốc phốt đó thì không còn nữa."
"Tư Nhã à!"
"Tôi biết rồi! Lập tức đi liên lạc." Phương Tư Nhã ăn ý, nắm bắt được phán đoán này, nhanh tay kéo Tiểu Cảnh để bắt đầu việc thu thập các chứng cớ xung quanh.
"Đội phó Trương! Phao tin ra ngoài, chúng ta có hung thủ rồi! Là một người đàn ông."
"Dạ?"
"Không phải hắn thích cảm giác người ta khát khao, chú ý hắn sao? Bây giờ cảnh sát phớt lờ sự hiện diện của hắn mà đi chọn một người khác, hắn sẽ không ngồi yên để Phí Quốc Cơ ra làm bia đỡ đạn đâu."
"Tôi hiểu." Trương Kiến Quốc cúi mặt, giọng trầm lại. Ông không dám tin người mình gọi là bạn đang nằm trong vòng nghi ngờ của cảnh sát. Trương Kiến Quốc trộm hy vọng phán đoán này là sai.
"Đội phó Trương, cho người giám sát Phòng Thẩm Quân 24/24." Tạ Kỳ Ngôn nói thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.