Sau hơn 20 phút chạy xe, lão Bân và Tạ Kỳ Ngôn dừng chân trước căn biệt thự rộng lớn mang lối kiến trúc hiện đại.
Bao quát căn biệt thự được phủ khoát một lớp sơn trắng pha lẫn nâu, mọi thứ đều tuân thủ nghiêm ngặt theo phong cách trưởng giả sang trọng. Đằng sau lớp cổng sắt mạ vàng, khoảng sân trống vừa vặn phô diễn bức tượng lớn được đặt ở trung tâm của toàn bộ biệt thự. Mức độ đồ sộ của bức tượng này dù nhìn từ xa vài dặm cũng không khó để hình dung. Đó chính là tượng đúc bằng đồng toàn bộ chân dung của Lý Nghệ.
"Ông ta thực sự rất yêu bản thân đó!" Lão Bân đứng nhìn lên bức tượng cao tận 7 mét, giọng điệu cảm thán.
"Yêu bản thân cũng được, ông ta vẫn yêu con gái và gia đình mình là được." Tạ Kỳ Ngôn thờ ơ trả lời, cô có vẻ cũng quá quen với những kiểu trưởng giả như thế này.
"Xin chào! Chúng tôi là cảnh sát của đội trọng án Ưu Đạm, muốn gặp Lý tổng một lát." Lão Bân thoăn thoắt giơ thẻ cảnh sát, nhỏ giọng khi nhìn thấy cô hầu vừa trả lời họ qua màn hình thông báo khách đến.
"Xin chào hai vị, xin hai vị chờ một chút, tôi sẽ vào báo tin." Cô hầu lễ phép đáp lại nhưng không hề vội vàng mở cửa cho hai vị cảnh sát, sau đó, nhanh chóng chạy vào nhà.
"Nè! Cả mời chúng ta vào đợi cũng không sao? Coi thường chúng ta đến thế cơ à!"
"Không sao. Chỉ đến đây để làm nhiệm vụ, không cần câu nệ đâu." Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi quay trở lại vị trí xe hơi, thảnh thơi tựa vào thành cửa.
"Rõ! Sếp Tạ."
Hơn 10 phút sau, một người hậu cận trong Lý gia vội vã chạy ra đón tiếp Tạ Kỳ Ngôn và lão Bân, cẩn thận mời họ vào phòng khách ngồi đợi.
"Là hai vị sao? Đến đây có chuyện gì?" Lý Nghệ xuất hiện với bộ đồ pijama thoải mái nhưng vừa nhìn đã thấy rõ làm từ chất liệu cao cấp, tay cầm điếu thuốc đang cháy nửa. Dù ở trong nhà nhưng ông ta luôn ý thức rất cao về hình ảnh của mình, lão Bân nghĩ thầm mái tóc láng cóng của ông ta chắc phải độ mất gần một tiếng.
"Chúng tôi muốn hỏi một chút về Lý Giãn Kỳ." Tạ Kỳ Ngôn thành thục mở đầu câu chuyện.
"Hỏi chuyện sao? Con gái của tôi chết rồi. Là do một đứa ất ơ đẩy xuống, cảnh sát các người không chịu kết án, cả xác con tôi cũng không cho tôi nhận, chạy đến đây hỏi chuyện sao?" Lý Nghệ mất kiên nhẫn, dần dần bộc lộ sự tức giận của mình với Tạ Kỳ Ngôn.
"Vì vẫn còn một số nghi điểm nên chúng tôi không thể vội vàng. Nhưng tôi tin, tôi có thể cho ông một câu trả lời thỏa đáng về cái chết của con gái mình."
"Thỏa đáng! Như thế nào là thỏa đáng."
"Là mấy người mổ xẻ con gái tôi ra, công bố nó bị bạn học đẩy xuống từ sân thượng, nói với cả thiên hạ này con gái của Lý Nghệ là nạn nhân của bạo hành học đường sao? Nói nó đi học bị người khác đẩy xuống vì xung đột cá nhân sao? Mặt mũi của tôi sẽ như thế nào?"
"Lý tổng à, tôi nghĩ thay vì tra hỏi chúng tôi, chi bằng hãy giúp tôi mau chóng phá vụ án này, cho con gái ông, cho ông một sự công bằng. Nếu mọi thứ xuất phát từ sự cố chấp của cảnh sát chúng tôi, tôi nhất định sẽ gửi đến ông một lời xin lỗi."
"Được! Tôi cũng muốn nghe xem nhận lời xin lỗi của người nhà Tạ gia cảm giác sẽ như thế nào." Lý Nghệ khiêu khích, nở ra một nụ cười nửa bỡn cợt nửa hài lòng nhìn xoáy vào Tạ Kỳ Ngôn. Lão Bân bên cạnh cũng không hiểu vì sao những người có tiền đều thích nhìn thấy kẻ khác cầu lụy mình.
"Bình thường Giãn Kỳ ở nhà là cô bé như thế nào? Cô bé có thường nói gì với ông về chuyện ở trường không?"
"Nó có thể như thế nào chứ, chắc chắn là một đứa trẻ ngoan rồi, tôi chẳng thấy nó tụ tập làm gì cả. Với tôi có rất nhiều việc cần phải làm, sao tôi có thể dành hết thời gian cho nó được chứ."
Vốn đã biết rõ câu trả lời từ Lý Nghệ nhưng cả Tạ Kỳ Ngôn và lão Bân đều không tránh khỏi thở dài.
"Còn bạn bè thì sao? Có ai lui tới đây không?"
"Bạn bè sao? Tất nhiên phải là những đứa trẻ thượng lưu rồi, chỉ có những đứa trẻ đấy mới có thể chơi cùng với con gái tôi được."
"Còn chuyện có lui tới hay không, tôi cũng không rõ nữa, tôi có nghe nói chúng có làm tiệc sinh nhật ở nhà, tôi nghĩ vợ tôi sẽ có hình."
"Vậy ông có phát hiện bất kỳ một biểu hiện lạ hay vết thương nào trên người của con bé không?"
"Mấy người hỏi vậy là sao?"
"Chúng tôi chỉ là hỏi theo trình tự thôi, không có gì nghiêm trọng." Tạ Kỳ Ngôn bình tỉnh đáp trả.
"Này, tôi chẳng thấy các người nói chuyện gì nên chuyện gì cả. Thật sự là các người đang muốn cái gì chứ?" Lý Nghệ gằn giọng, ánh mắt dò xét ném thẳng về phía cảnh sát. Lão Bân nhận ra sự kiên nhẫn đến từ ông ta trái ngược hoàn toàn với bức tượng phô trương đặt chễm chệ ở khu vực sân lớn, chính là nhỏ bé đến không ngờ.
"Tôi chỉ muốn biết...ông có thực sự thương con gái mình không?" Tạ Kỳ Ngôn đáp trả, một nhát búa đánh trượt lên vai của Lý Nghệ, dù không có sức công phá đủ lớn nhưng tuyệt đối làm ông ta bị thương.
Lý Nghệ bất giác bị Tạ Kỳ Ngôn đánh trả mà trở tay không kịp, nét mặt lập tức biến sắc khiến lão Bân nhìn thấy cũng rất hả hê. Đúng lúc này, vợ của Lý Nghệ thình lình xuất hiện và giải vây cho chồng mình.
"Xin chào hai sếp!" Vợ của Lý Nghệ là một phụ nữ trung niên với diện mạo đoan trang, từ cách cười đến cung cách nói chuyện đều vô cùng cẩn trọng. Rõ ràng tên trưởng này đã vơ phải một người phụ nữ được đào tạo từ gia đình gia giáo.
Dù trong ánh mắt đượm buồn và mang nhiều phần mất mát vẫn không giấu được sự nhẹ nhàng toát lên từ cốt cách của Mỹ Hoa, đến cả một tượng đá như lão Bân cũng không khỏi trách cứ sao một người như vậy lại gả cho kẻ trịch thượng như Lý Nghệ.
"Xin chào." Lão Bân thay mặt cúi đầu đáp lễ.
"Tôi là Mỹ Hoa, mẹ của Giãn Kỳ. Tôi xin lỗi vì tiếp hai sếp trễ."
"Không sao. Chúng tôi với Lý tổng đây chỉ mới nói chuyện thôi!" Lão Bân tiếp lời khi thấy Mỹ Hoa từ tốn ngồi xuống bên cạnh chồng mình, cũng rất ý nhị dịch xuống một chút, chính là không dàm ngồi ngang hàng với chồng.
"Không biết, tôi có thể giúp gì được cho hai sếp? Không biết khi nào chúng tôi mới có thể rước con bé về nhà?"
"Chúng tôi sẽ sớm trả lời cho gia đình cũng sẽ sớm đưa Giãn Kỳ về nhà." Tạ Kỳ Ngôn đổi ngược hoàn toàn thái độ khi trò chuyện với Mỹ Hoa.
"Không biết bà có thể cho chúng tôi biết một chút về Giãn Kỳ không? Con bé ở nhà là người như thế nào? Bạn bè của con bé ra sao? Bình thường con bé có hay tâm sự với bà không? Gần đây có biểu hiện nào khác thường không?"
"Tôi nghĩ trước khi đến đây, các sếp cũng đã có phần nào điều tra chuyện ở trường của con bé. Thành thật, tôi không muốn giấu diếm nó, con bé không phải là một học sinh tốt, thành tích học tập cũng không phải là chuyện đáng bàn, tôi nhớ phải thường xuyên đến vì chuyện con bé có vấn đề với các tiết học, trốn học, nhưng Kỳ Kỳ là đứa trẻ ngoan, cũng sống rất tình cảm."
"Nó không có nhiều bạn bè nhưng đợt sinh nhật vừa rồi có mời vài người bạn tới, tôi nhớ con bé có chụp một ít hình, một lát tôi sẽ lấy cho các sếp xem."
"Con bé là người như thế nào sao? Tôi còn nhớ có lần con bé đi cùng tôi đến một thôn nhỏ, lúc trông thấy một người bị ức hiếp, con bé đã chẳng ngần ngại chạy đến giúp đỡ, dù sau đó, chúng tôi phát hiện đó là kẻ lừa đảo, còn mất một ít tiền để dành, nhưng con bé không hề trách cứ người đó."
"Thật vớ vẩn! Con gái của Lý gia tại sao lại sống yếu đuối như thế chứ?" Lý Nghệ bên cạnh vừa nghe đến đã lập tức đập tay nổi giận, quay sang lớn giọng với bà Mỹ Hoa.
"Còn chuyện nó bị bêu rếu ở trường, đẹp mặt lắm hay sao mà kể, kể cái gì chứ hả. Đúng là tôi bất hạnh lắm mới có một đứa con dốt nát như nó."
"Nhìn xem, người ta dẫn con cái đi ra ngoài khoe thành tích, khoe bằng khen, khoe học bổng, nhìn lại nó xem, tôi có thể khoe cái gì hả?"
"Nhưng nó rất hiếu thảo."
"Hiếu thảo sao? Đến bây giờ nó chết rồi vẫn còn làm phiền cái gia đình này như vậy là hiếu thảo sao?"
"Mẹ con hai người đều như nhau cả, đều không biết nghĩ cho tôi. Thật không thể nói nổi mà."
Dù không thể nghe hết câu chuyện của Lý Nghệ và Mỹ Hoa, cũng không thể hiểu nổi mối quan căng thẳng của hai người khi họ còn vừa được báo chí gọi là hình mẫu vợ chồng thế kỷ, xuất hiện với hàng loạt hình ảnh ngọt ngào và chăm sóc lẫn nhau. Trong mắt mọi người, Lý Nghệ chính là kiểu ông chồng chiều chuộng còn Mỹ Hoa lại chuẩn mực phu nhân của tầng lớp thượng lưu.
Nhưng cách đáp trả của Lý Nghệ rõ ràng ông ta chỉ cần vợ con lập tức biến thành một bức tranh thật đẹp, thật lộng lẫy, thật quý giá để treo trong nhà, để người ta có thể trầm trồ ca ngợi khi ông ta giới thiệu về gia đình mình.
"Lý phu nhân, không biết bà có thể dẫn chúng tôi đi vòng vòng xem phòng của Giãn Kỳ một chút không?" Tạ Kỳ Ngôn cuối cùng không ngửi nổi Lý Nghệ, chính là không ngửi nổi sự ích kỷ kệch cỡm của ông ta.
"Có thể!" Mỹ Hoa cũng giữ thái độ bình thản, lịch thiệp khi tiếp chuyện với Tạ Kỳ Ngôn.
"Mau chóng giải quyết đi, tôi không thích cảnh sát cứ đi vòng vòng trong nhà mình thế đâu!" Lý Nghệ hằn học bỏ đi sau khi tiếng chuông điện thoại của ông vang lên.
Cuối cùng, cảnh sát cũng có không gian để tiến hành thu thập các thông tin mình đang hướng tới. Theo sự chỉ dẫn của Mỹ Hoa, hai vị cảnh sát nhanh chóng đến phòng riêng của Lý Giãn Kỳ. So với hình ảnh bất cần đã từng tiếp xúc, có một chút nổi loạn và ngang bướng, hình dung về không gian sinh hoạt của Lý Giãn Kỳ trong đầu Tạ Kỳ Ngôn so với hình ảnh trước mắt.
Căn phòng của Lý Giãn Kỳ được trang trí rất đơn giản, thứ được đặt ở vị trí trung tâm là chiếc máy hát và một số đĩa hát của nữ ca sĩ A Linh. Những thứ còn lại đều được trưng bày rất qua loa, cả chiếc giường lớn trong phòng cũng chỉ dùng loại drap giường có họa tiết tối màu, tủ quần áo không nhiều trang phục.
Nhưng Tạ Kỳ Ngôn nhận ra, các bức ảnh treo trong phòng cũng chỉ liên quan đến âm nhạc nếu không phải là nhóm The Beatles cũng là những hình ảnh khơi gợi về nốt nhạc, chứa đặc trưng trong các buổi concert. Thậm chí, trên bàn học của mình, Lý Giãn Kỳ còn có một số bộ sản phẩm dành cho người hâm mộ của A Linh.
Tạ Kỳ Ngôn không rõ trong ký ức của mình có từng biết Lý Giãn Kỳ là một người yêu âm nhạc hay không? Con bé dường như chưa từng thể hiện ra ngoài khía cạnh thức bức ép Mỹ An.
Tạ Kỳ Ngôn quét mắt nhìn quanh, chậm rãi bước đến bàn học của Lý Giãn Kỳ rồi ra sức dò xét. Bàn học rất bình thường, cũng rất ít sách duy chỉ có cuốn sổ được Lý Giãn Kỳ dùng lót cho các tượng trưng bày liên quan đến A Linh khiến trực giác của Tạ Kỳ Ngôn bị đánh thức.
Đúng là Lý Giãn Kỳ không thích sách, trên bàn còn chẳng có cuốn sách nào. Vì sao lại xuất hiện một cuốn sổ được bao bì rất cẩn thận xuất hiện trên bàn? Hơn nữa, cuốn sổ có vết mòn ở phần bìa, cuốn sổ hoàn toàn không có bụi, các góc đều được giữ rất cẩn thận, không phải là kiểu lấy đại để sử dụng cho mục đích khác.
Tạ Kỳ Ngôn đặt các tượng trưng bày xuống, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa rồi. Đó là nhật ý của Lý Giãn Kỳ.
"Tôi có thể đem cuốn này của con bé về được không?" Trong ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn, Mỹ Hoa không khó để nhận ra cuốn sổ này có giá trị đặc biệt, bà không dám hỏi han đó là gì nhưng cảm giác nó sẽ giúp ích được cho cái chết của con gái mình.
"Được chứ! Nếu nó có thể giúp con bé về sớm hơn."
Nhận được sự đồng thuận của Mỹ Hoa, Tạ Kỳ Ngôn cong nhẹ môi, chọn thử một trang nhật ký.
Nhật ký dành cho thế giới ở phía bên kia cánh cửa
Ngày 12 - 01, thành phố không có mưa.
Hôm nay, mình vừa được cô chủ nhiệm khen ngợi về thành tích tiến bộ trong học tập. Thật vui mừng quá đi. Rất muốn về khoe với ba. Nhưng ba có vẻ không thích điều đó, có phải mình cố gắng chưa đủ nhiều hay không?
Mình thấy ba xem ti-vi và khen ngợi một cô bé thủ khoa. Mình quên mất ba có từng khen ngợi mình như thế bao giờ chưa. Có thể ba muốn mình cố gắng hơn nữa.
Làm con của Lý gia, mình nhất định phải mạnh mẽ. Mình rất muốn ba khen mình 1 chút.
Nhật ký dành cho thế giới phía bên kia cánh cửa.
Ngày 20 - 06, trời nắng.
Còn 1 tuần nữa là sinh nhật của ba. Mình đã bắt đầu công cuộc để dành từ hơn 2 tháng. Người bạn bé nhỏ của mình đã động viên mình rất nhiều, cho mình gợi ý về món quà. Thật vui vì có bạn nhỏ.
Mình thấy biết ơn, cuộc sống ở trường tươi vui hơn rất nhiều.
Mình không biết ba có trông chờ gì vào ngày sinh nhật không? Mình muốn cho ba một bất ngờ. Mình đã hỏi rằng ba có thời gian vào ngày sinh nhật. Ba không trả lời. Ba chỉ bảo công việc rất mệt mỏi.
Ba bảo ước gì có con trai thì ba sẽ đỡ phải như thế này rồi. Có phải ba thất vọng về mình lắm không?
Ba nói hôm đó ba sẽ về trễ.
Nhật ký dành cho thế giới của mình
Ngày 30 - 10, trời mưa nhiều thật đó.
Hôm nay mình rất vui, vì mưa, nên mình và cậu ấy đã ở cạnh nhau rất lâu còn che cùng ô nữa. Cậu ấy bảo rằng mình là một người ấm áp.
Mình ít khi được khen như thế. Ba mình từng bảo làm người ấm áp thì quá yếu đuối.
Mình vui nhưng cũng lo lắng nữa. Mình không biết ba có thích không?
Gấp lại quyển nhật ký của Lý Giãn Kỳ, Tạ Kỳ Ngôn thở hắt lên một tiếng.
"Đáng lý ra, con bé không nên cầu xin bố nó một thứ tình yêu mà nó vốn dĩ phải được có."
Mỹ Hoa trông thấy nét mặt đăm chiêu của Tạ Kỳ Ngôn, bèn nghĩ ngợi đôi chút rồi kéo trong hộp tủ bàn học của Lý Giãn Kỳ ra một bức ảnh, ắt đã được Lý Giãn Kỳ giữ gìn cẩn thận.
"Đây là hình mà con bé chụp hôm sinh nhật!"
Nếu cả Tạ Kỳ Ngôn và lão Bân không nhìn lầm, bức hình này chính xác là một điều bất ngờ mà không bất kỳ ai trong họ nghĩ đến từ khi bước vào vụ án này.
Bức ảnh chụp vào lúc sinh nhật của Lý Giãn Kỳ vào 2 năm trước. Đó là hình sinh nhật duy nhất mà Giãn Kỳ cười tươi đến như vậy. Trong ảnh là Lý Giãn Kỳ và đám bạn mà Tạ Kỳ Ngôn đã từng gặp ở cửa hàng tiện lợi của Mỹ An, nhưng phía sau lưng của Lý Giãn Kỳ lại xuất hiện một Từ Thiếu Linh đang vòng tay ôm chặt.
Gương mặt rạng rỡ đó và cả nụ cười ngọt ngào đó, không có vẻ gì là cô bé bị bắt ép đến đây cả.
Rốt cuộc, vụ án này đưa họ đi đâu vậy chứ? Câu trả lời cho sự thật này là như thế nào?
Tạ Kỳ Ngôn và lão Bân nhìn nhau, nặng nề thở dài.
Lúc này, tại Ưu Đàm, các cảnh viên phòng trọng án vẫn đang tất bật làm việc theo phân công của đội phó Phương Tư Nhã. Một nhóm tra cứu hồ sơ, một nhóm lo liệu sự thăm dò của đám phóng viên. Hàn Hân Đình nhìn mãi chẳng thấy Tạ Kỳ Ngôn đứng ra điều phối như mọi lần, tò mò chạy đến tìm Phương Tư Nhã.
"Tạ Kỳ Ngôn đâu?" Hàn Hân Đình tra hỏi Phương Tư Nhã.
"Không biết, vừa về đến là đã không thấy." Phương Tư Nhã cố gắng sắp xếp lại mớ hồ sơ đầy ắp trên bàn mình vừa cố gắng trả lời Hàn Hân Đình.
"Điều tra không ổn sao?"
"Không có tiến triển gì nhiều, chúng ta đã mất một ngày rồi!"
Hàn Hân Đình là pháp y, giới hạn bản thân cũng chỉ là tìm kiếm sự thật từ hiện trường và cơ thể người chết. Đối với công vụ điều tra, cơ bản là không có quá nhiều kỹ năng để bóc tách hàng ngàn lời trốn chạy của đám tình nghi càng không có hứng thú với những lời trí trá của bọn người sống.
Nhưng với sự cố chấp của Tạ Kỳ Ngôn bỏ vào lần cá cược này với Lâm Chính, hơn nữa, đã dành nhiều thời gian để khám nghiệm nhưng không thể tìm thêm bất kỳ lời khai nào từ trên thi thể của Lý Giãn Kỳ, Hàn Hân Đình không biết vì sao mình lại đặc biệt nôn nóng.
"Cậu thấy có hy vọng không?"
"Nếu Tạ Kỳ Ngôn không bỏ cuộc, chúng tôi cũng không bỏ cuộc."
Tiếng thở dài của Phương Tư Nhã khiến sự thờ ơ vốn có của Hàn Hân Đình vừa lúc không ai nhìn thấy mà rơi xuống.
"Ngày đó học tốt kỹ năng trinh sát một chút, có phải bây giờ đã tốt hơn không?" Cô thầm thì.
"Cô nói gì thế!" Phương Tư Nhã cau mày quay sang xác nhận.
"Không có gì, tôi đi đây!"
Hàn Hân Đình không muốn day dưa, nhanh chóng rời đi. Nhưng cô lại không chạy đến phòng khám nghiệm như vẫn thường như thế mà tìm đường đến sân thượng của cảnh cục.
"Cậu rãnh đến thế à?" Hàn Hân Đình đoán đúng, Tạ Kỳ Ngôn ở đây.
"Sao cậu biết tôi ở đây!"
"Phương Tư Nhã nhờ tôi lên đây kêu cậu xuống, bao nhiêu người ở cảnh cục đang vì lời hứa vớ vẩn của cậu với lão Lâm mà chạy đôn chạy đáo, cậu rốt cuộc ở đây làm gì?"
Tạ Kỳ Ngôn đối với câu chất vấn của Hàn Hân Đình thực sự không còn khả năng suy xét đó là gì, trong lòng thở dài đến tự tin đều rơi vỡ. Cô từng tin trực giác của mình, từng tin phán đoán của mình nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh giữa Lý Giãn Kỳ và Từ Thiếu Linh, cô lại không biết mình nên làm gì cả.
"Là bản thân tôi đang sợ mình sai rồi!"
Quen biết từ đó đến giờ, lần đần tiên Hàn Hân Đình trông thấy thái độ ngập ngừng của Tạ Kỳ Ngôn cũng là lần đầu tiên sếp Tạ bày ra dáng vẻ thiếu tự tin như vậy trước mặt người khác. Trái tim không ai nhấc mà đột nhiên cũng cảm thấy chơi vơi, cũng rất muốn chạy đến ôm chầm lấy người trước mặt rồi đem hết lời an ủi cẩn thận băng lên những vết thương của người ta.
"Sợ rồi à?" Hàn Hân Đình chỉ có thể dịu giọng không dám để bản thân mất kiểm soát.
"Một chút!" Tạ Kỳ Ngôn thở dài.
"Con thỏ đang cho cậu gan đấy à?"
"Cậu cũng bắt đầu biết nói chuyện cười rồi đấy!" Tạ Kỳ Ngôn cười phì một tiếng.
"Người sống đa phần đều không tin được. Tạ Kỳ Ngôn, tôi đã nói đừng chỉ tin vào trực giác mà!"
"Thế cậu tin tôi không?"
"Tất nhiên là không!" Hàn Hân Đình lần này lại rất dứt khoát.
"Cậu cũng là người sống, cũng có những suy tính cá nhân, cũng sẽ nói dối người khác. Như việc cậu nói cậu sẽ giải quyết vụ án này, thắng lão Lâm và không rời đi!"
"Nhưng chuyện thích cậu thì tôi chưa bao giờ nói dối!" Rốt cuộc Tạ Kỳ Ngôn không nỡ để Hàn Hân Đình lo lắng.
"Rồi sau này, cậu sẽ nói với như vậy với những người khác phải không?"
"Hàn Hân Đình, có phải trái tim cậu làm bằng sắt không?" Tạ Kỳ Ngôn cau mày, trái tim như một một chiếc kệ sách vừa bị rơi, sau câu nói đó, càng thêm ngổn ngang.
"Có điều chỉ cần Tạ Kỳ Ngôn không bỏ cuộc, những người cũng sẽ không bỏ cuộc, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc."
Hàn Hân Đình không chỉ là chuyên gia của lĩnh vực pháp y, mồm miệng sát thương còn rất giỏi trò vừa xoa vừa đấm. Cô không làm ngơ Tạ Kỳ Ngôn được nhưng cũng không muốn đối phương ra sức củng cố vị trí của họ trong lòng của mình.
"Tôi không biết nên giải quyết như thế nào?" Tạ Kỳ Ngôn ngập ngừng lấy trong túi áo mình tấm ảnh đưa cho Hàn Hân Đình.
"Là Từ Thiếu Linh và Lý Giãn Kỳ." Hàn Hân Đình không khỏi lộ vẻ bất ngờ.
"Tôi chỉ sợ tôi đang đi vào sự cấm kỵ của người điều tra."
"Định kiến sao?" Hàn Hân Đình cau mày khó hiểu.
"Phải!"
"Cậu có còn nhớ ở Lam Châu không? Vì đó là vụ án cưỡng hiếp nên chúng ta luôn mặc định hung thủ là nam."
"Vậy ý cậu muốn nói..."
"Tôi nghĩ tôi đã luôn mặc định người tình nghi là nạn nhân."
"Nếu như vậy...cậu ngồi ở đây làm gì? Nếu như vậy, cậu chấp nhận bản thân đánh đổi quân hàm và vị trí ở đây à?"
"Nhưng nếu tôi phải thực sự rời đi thì sao?" Tạ Kỳ Ngôn rất nghiêm túc.
"Tôi...tôi sẽ mở tiệc rượu ăn mừng vì tránh được cái đuôi bám dai như cậu."
Phong thái ngoài cứng trong mềm, độc mồm độc miệng của Hàn Hân Đình không phải Tạ Kỳ Ngôn không nhìn ra. Vốn dĩ nhiệm vụ của Hàn Hân Đình đối với vụ án này gần như đã hoàn tất, cô chỉ cần chờ kết án từ phía cảnh sát thì có thể hoàn tất báo cáo pháp y, không cần phải bận tâm nói nhiều như vậy để làm gì.
Nhưng người đó là Tạ Kỳ Ngôn.
"Vậy tôi hy vọng có thể làm cậu vui vẻ theo cách đó!"
Dứt lời Tạ Kỳ Ngôn liếc ngang nhìn đồng hồ trên tay mình, lúc này đã hơn 6 giờ tối, cô nhanh chóng rời khỏi sân thượng để đến gặp Phương Tư Nhã bàn luận đối sách.
"Có chuyện gì mà cậu không muốn nói trước mặt mọi người sao?"
Phương Tư Nhã tò mò khi Tạ Kỳ Ngôn đề nghị nói chuyện riêng với tôi thay vì mở cuộc họp sơ bộ như bình thường.
"Cậu điều tra được gì từ nhà của Mỹ An?"
"Không có gì đặc biệt, một gia đình kiểu mẫu thông thường. Qua cách nói chuyện, mình còn nhận ra mẹ của Mỹ An rất thương yêu Từ Thiếu Linh nữa. Lúc Thiếu Linh qua đời, chính bà ấy đã liên tục đến trường để yêu cầu điều tra về việc bạo hành, riêng mẹ của Thiếu Linh làm ăn xa, dù biết được chuyện của con gái cũng không thể về ngay mà phải mất vài hôm, sau này vì trả nợ cũng lại tiếp tục lên thành phố."
"Vì vậy, mẹ Mỹ An chăm sóc Thiếu Linh như con ruột của mình, bà ấy nói mối quan hệ của hai đứa nhỏ tuyệt đối rất tốt. Thiếu Linh cũng không phải một đứa trẻ yêu đương sớm vì không thấy ai đến nhà cả, hơn nữa, còn rất ngoan ngoãn vì không làm phiền bà ấy, tận tình giúp đỡ bà ấy, Mỹ An cũng rất yêu mến Thiếu Linh."
"Theo lời kể của bà ấy, Thiếu Linh còn là đứa trẻ hiểu chuyện, dù bà ấy đề nghị cho Thiếu Linh một phòng riêng nhưng con bé nói rằng có thể ở cùng Mỹ An."
"Nhưng thời gian gần đây, Thiếu Linh từ một đứa nhỏ hoạt bát trở nên trầm lặng, hình như cả Mỹ An cũng không nói chuyện, còn xin dọn sang phòng kho ngủ, lúc ăn cơm cũng chỉ im lặng mà thôi."
"Có gì đặc biệt trong phòng của Mỹ An không?"
"Ý cậu là cách bày trí hay là những tiểu tiết nhỏ trưng bày?"
"Cậu có phát hiện gì đặc biệt để tâm sao?" Ánh mắt Tạ Kỳ Ngôn sáng lên.
"Chẳng phải nói Mỹ An và Từ Thiếu Linh rất thân thiết sao, nhưng ngoài một số hình chụp nhóm lớp hoặc hình hai đứa chụp cùng nhau khi còn nhỏ, hình chụp có mẹ của Từ Thiếu Linh, những bức ảnh sau này chỉ có Từ Thiếu Linh mà thôi, Mỹ An treo rất nhiều hình của Thiếu Linh trên tường của mình."
"Còn phòng mà Thiếu Linh ở?"
"Không có gì cả, mọi thứ rất đơn giản, chỉ có chiếc giường, kệ sách, quần áo để trong rương cũ và vài chiếc đĩa hát của ca sĩ A Linh."
"A Linh sao?"
"Sao hả? Cậu thích nữ ca sĩ đó à?" Phương Tư Nhã cau mày khó hiểu.
"Tư Nhã à! Xem cái này đi." Tạ Kỳ Ngôn lấy từ trong túi tấm ảnh mình thu thập từ nhà của Lý Giãn Kỳ.
"Lý Giãn Kỳ và Từ Thiếu Linh."
"Tại sao lại có biểu cảm này chứ?" Phương Tư Nhã không hết ngạc nhiên khi nhìn thấy Từ Thiếu Linh biểu hiện rất thân thiết với Lý Giãn Kỳ.
Điều đó chẳng phải không đúng sao? Từ ban đầu, chẳng phải họ luôn hoài nghi Lý Giãn Kỳ là kẻ gián tiếp gây ra cái chết của Lý Giãn Kỳ hay sao?
"Trong nhà của Lý Giãn Kỳ, tôi thấy một máy hát đĩa và rất nhiều đĩa hát của A Linh." Tạ Kỳ Ngôn xâu chuỗi với những phát hiện của Phương Tư Nhã.
"Ngôn Ngôn! Có phải chúng ta..." Nói về độ nhạy bén, Phương Tư Nhã tuyệt đối không hề thua kém bất kỳ ai. Với bức ảnh và những manh mối mà Tạ Kỳ Ngôn đang bàn luận, sự chắc chắn trong lòng cô về thân phận của Mỹ An ngay từ ban đầu bắt đầu lung lay.
"Là sự cố chấp của tôi, mọi người không có lỗi."
"Hay đi nói chuyện với sếp Lâm."
"Chuyện này vẫn chưa ngã ngũ mà. Mình vẫn muốn tiếp tục theo đuổi quan điểm ban đầu. Có thể chúng ta cần thay đổi góc nhìn khác đi một chút." Tạ Kỳ Ngôn khẳng khái.
"Cậu vẫn tin Mỹ An?" Phương Tư Nhã thật lòng không hiểu.
"Cậu tin tôi không?"
"Cùng lắm là tôi và cậu về một trấn nào đó là cảnh sát địa phương, biết đâu tôi sẽ tìm được cô thôn nữ nào thì sao?"
"Đã về trấn rồi mà vẫn nghĩ đến chuyện đó đấy! Nhưng tôi không muốn liên lụy cậu, cậu nên bày tỏ thái độ, sau này truy cứu, cậu cũng sẽ không bị kỷ luật."
"Sếp tôi hiện tại là cậu, tôi tin cậu, không cần có thái độ chống đối hay gì cả, yêu cầu của cậu là mệnh lệnh cho tôi." Phương Tư Nhã nghiêm túc, cũng rất khẳng khái trình bày.
"Được! Còn 2 ngày, cùng tôi đi moi manh mối đi. Rốt cuộc đáp án cho câu trả lời này sao."
"Đi thôi!"
Phương Tư Nhã vui vẻ khoác vai Tạ Kỳ Ngôn. Hình này hệt như ngày cả hai còn làm nhiệm vụ ở Mỹ, Phương Tư Nhã vẫn thường làm hành động với Tạ Kỳ Ngôn như một sự động viên và thay cho câu "tôi tin cậu."
Với Tạ Kỳ Ngôn hay Phương Tư Nhã hành động đó còn có ý nghĩa nhiều hơn bất kỳ câu nói động viên nào.