<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 10: Lương Tây Kinh, vậy anh đừng để thua.
Sau giờ nghỉ trưa, bên chi nhánh tập đoàn Lương thị xuất hiện tình huống, Lương Tây Kinh lập tức dẫn theo Dương Cao Phi bay tới Bắc Kinh.
Một khu nghỉ dưỡng đang xây dựng ở ngoại ô Bắc Kinh xảy ra vấn đề công trình, có công nhân bị thương.
Đến Bắc Kinh, việc đầu tiên Lương Tây Kinh và Dương Cao Phi làm là cùng đến bệnh viện thăm công nhân. <!-- Quảng cáo 1 -->
Sau khi đảm bảo tính mạng công nhân không gặp nguy hiểm, Lương Tây Kinh bắt tay vào xử lý những chuyện khác. <!-- Quảng cáo 1 -->
Vài ngày sau, Lương Tây Kinh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, thỉnh thoảng chỉ có thể dành chút thời gian gửi một hai tin nhắn cho Thi Hảo, dặn dò cô ăn cơm đầy đủ.
“Ngẩn ngơ gì thế?” Ôn Khởi nhìn người đối diện, hờn dỗi, “Nào có ai hẹn người ta ra ngoài chơi mà ngồi ngẩn người vậy chứ?”
Thi Hảo hoàn hồn, rời mắt khỏi cửa sổ, “Tớ chỉ bảo cậu ra ngoài thả lỏng, cuối tuần ở nhà cũng chán.”
Ôn Khởi nhướng mày, liếc xéo cô, “Nếu cậu thẳng thắn một chút, tớ còn định mời cậu một ly đấy.”
Thi Hảo nghẹn ngào, mạnh miệng hỏi, “Tớ không thẳng thắn chỗ nào?”
Ôn Khởi mỉm cười, “Tớ đã xem tin tức ở Bắc Kinh rồi.”
Cô ấy ra vẻ ghét bỏ nhìn Thi Hảo, “Cậu đừng lo, mấy vấn đề nhỏ này tổng giám đốc Lương xử lý không có gì khó khăn đâu.”
“Tớ không lo lắng chuyện này.” Thi Hảo nói.
Ôn Khởi kinh ngạc, “Vậy từ lúc ngồi xuống cậu cứ thở dài là đang lo lắng chuyện gì?”
Thi Hảo trầm mặc một hồi rồi nói, “Anh ấy đi Bắc Kinh.”
Ôn Khởi: “Bắc Kinh thì thế ——”
Nói được một nửa, cô ấy dừng lại, chần chờ nói, “…Mẹ của Lương Tây Kinh đang ở Bắc Kinh đúng không?”
Làm phóng viên tin tức, Ôn Khởi cũng nghe được kha khá tin đồn.
Theo cô ấy được biết, bố mẹ của Lương Tây Kinh đã ly thân từ lúc anh còn nhỏ, mẹ anh quanh năm ở Bắc Kinh, bố anh thì du ngoạn khắp nơi trên thế giới, rất ít khi về nước. Cho dù là ở trong nước, ông ấy cũng chưa từng đặt chân đến Bắc Kinh.
Mà nguyên do trong đó thì không ai biết được.
“Ừ.” Thi Hảo cầm ly nước ấm trước mặt nhấp từng ngụm nhỏ, “Vẫn luôn sống ở đó.”
Ôn Khởi quan sát cảm xúc của cô, “Quan hệ giữa tổng giám đốc Lương và mẹ anh ấy không được tốt?”
Thi Hảo: “Tớ không rõ.”
Cô chưa từng hỏi Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng chỉ nhắc tới mẹ anh một lần. Ngày hôm sau anh lại giống như mất trí nhớ, quên mất chuyện anh đã nói với cô.
Ôn Khởi hiểu rồi.
Cô ấy thở dài, “Mối quan hệ trong gia đình hào môn đúng là phức tạp.”
Yên tĩnh một lát, Ôn Khởi liếc nhìn người đối diện, “Nếu cậu không yên tâm thì gửi tin nhắn hỏi thăm đi.”
Thi Hảo: “Buổi sáng gửi rồi.”
Ôn Khởi cạn lời, “Tổng giám đốc Lương chưa trả lời?”
“Trả lời rồi.” Lương Tây Kinh dù bận rộn cũng bớt chút thời gian trả lời tin nhắn của cô, chỉ là nhanh hay chậm thôi.
Ôn Khởi ồ một tiếng, chống má nhìn chằm chằm cô, “Vậy cậu đây là?”
“Anh ấy bảo chuyện bên kia xong rồi.” Thi Hảo ngẩng đầu, “Nhưng phải tối mai mới về.”
Ôn Khởi suy đoán, “Anh ấy muốn đi thăm mẹ anh ấy?”
Thi Hảo: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh ấy sẽ đi.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Mỗi lần Lương Tây Kinh đi thăm mẹ anh về, tâm trạng đều rất tệ. Nhưng chỉ cần đến Bắc Kinh, anh sẽ bớt ra một ngày để đến chỗ mẹ anh.
Ôn Khởi hiểu được lo lắng của Thi Hảo, cô ấy trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói thẳng, “Nếu cậu lo lắng cho anh ấy như thế thì đi xem thử đi? Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, tối mai hai người cùng nhau về cũng tốt mà.”
Giang Thành cách Bắc Kinh không xa, ngồi máy bay chỉ hơn một tiếng.
Thi Hảo sửng sốt, “Tớ đến Bắc Kinh?”
Ôn Khởi: “Đúng vậy, cậu không muốn đi à?”
“…” Thi Hảo thất thần, do dự nói, “Không thích hợp lắm.”
Nghe thấy cô nói vậy, Ôn Khởi kinh ngạc, “Sao không thích hợp lắm? Bây giờ là cuối tuần, quan hệ giữa cậu và tổng giám đốc Lương tuy rằng không thể công khai nhưng cũng là quan hệ yêu đương mà, cậu đi thăm anh ấy sao lại không thích hợp?”
Thi Hảo bị Ôn Khởi hỏi liên tiếp, nhất thời không biết phản bác thế nào.
Cô há miệng, chỉ có thể nói: “Quá đột ngột.”
“Đột ngột mới bất ngờ.” Ôn Khởi thấy suy nghĩ của cô lung lay thì lập tức mở di động ra, “Tớ xem vé máy bay cho cậu.”
Động tác của Ôn Khởi rất nhanh, cô ấy lướt nhanh qua thời gian bay, “Một giờ rưỡi vẫn còn vé, cậu có muốn đi không?” Cô ấy hỏi Thi Hảo, “Nếu đi tớ sẽ mua cho cậu.”
Thi Hảo nhướng mi nhìn cô ấy, trong lòng có chút bấn loạn nhưng lý trí vẫn còn.
Cô im lặng vài giây, bình tĩnh lắc đầu, “Tớ không đi.”
Bây giờ cô bay sang đó tìm Lương Tây Kinh thì quá mức tùy tiện. Lỡ như cô bị Dương Cao Phi bắt gặp hoặc là đụng phải đồng nghiệp cô từng gặp qua, cô sẽ không thể nào giải thích được.
Thi Hảo tuy xúc động nhưng vẫn biết việc này không thể mạo hiểm.
Hơn nữa, cô không hy vọng tất cả cảm xúc của mình đều bị Lương Tây Kinh dẫn dắt.
Nghe được câu trả lời của cô, Ôn Khởi cũng không quá bất ngờ, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
Cô ấy nhìn chằm chằm Thi Hảo hồi lâu, rời khỏi phần mềm mua vé, “Cậu không thể liều lĩnh một lần được sao?”
Thi Hảo mỉm cười, “Bây giờ tớ còn chưa đủ liều lĩnh sao?”
Ôn Khởi hừ nhẹ, “Không tính.”
Thi Hảo hiểu ý cô ấy, cô rũ mắt nhìn chằm chằm ly cà phê, nhẹ giọng nói, “Tớ muốn chừa đường lui cho bọn tớ.”
Ít nhất, ít nhất hiện tại không thể bị người ta phát hiện.
Ôn Khởi hiểu được sự khó xử của Thi Hảo, cô ấy thở dài một tiếng, lầm bầm, “Bây giờ tớ cũng không biết lúc ấy tớ cổ vũ cho cậu và Lương Tây Kinh quen nhau rốt cuộc là đúng hay sai.”
Nghe vậy, Thi Hảo buồn cười, đuôi lông mày cong cong nhìn cô ấy, “Rất đúng.”
Ôn Khởi: “Hy vọng là vậy.”
Cô ấy sợ Thi Hảo tổn thương.
Thi Hảo ừ một tiếng, “Tớ cảm thấy như bây giờ thật sự rất tốt.”
Ít nhất cô đã từng có, cô vốn là một người biết hưởng thụ hiện tại.
Ôn Khởi không để ý tới cô nữa.
–
Bên kia, xử lý công việc xong, Lương Tây Kinh nghỉ ngơi mấy tiếng rồi ra ngoài.
Tần Yến tự mình đến dưới lầu khách sạn đón anh.
Cửa xe mở ra, Tần Yến nghiêng đầu nhìn người có sắc mặt trầm tĩnh, “Đến Tây Viên?”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng.
Tần Yến lái xe về phía Tây Viên.
Tây Viên là nơi ở của Tiêu Bạch Hủy, mẹ của Lương Tây Kinh ở Bắc Kinh. Nơi đó cách trung tâm thành phố hơi xa, lái xe qua đó nếu không kẹt xe cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Bên trong xe yên tĩnh, Tần Yến thỉnh thoảng len lén liếc sang bên cạnh một cái, Lương Tây Kinh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt không nhìn ra cảm xúc dư thừa.
Trong lòng thở dài thườn thượt, Tần Yến giữ vững tinh thần làm tốt vai trò tài xế hôm nay.
Bỗng dưng, chuông điện thoại di động của anh ấy vang lên.
Tần Yến nhíu mày nhìn màn hình hiển thị, đang định cúp máy thì người bên cạnh lên tiếng, “Nhận đi.”
“…Cậu không ngủ à?” Tần Yến nghiêng đầu.
Lương Tây Kinh cụp mắt, xoa xoa ấn đường, “Không.”
Tần Yến sáng tỏ, ấn nhận máy.
Nghe giọng nói của Tần Yến, Lương Tây Kinh tỉnh táo lại đôi chút, anh hướng ánh mắt sang nơi khác, khi chạm đến bầu trời âm u thì khẽ nhíu mày.
Không buồn ngủ, Lương Tây Kinh mở điện thoại di động ra xem thử, không có tin nhắn gửi tới.
Anh nhìn đoạn đối thoại ngắn gọn của hai người mấy ngày nay, ngón tay khẽ nhúc nhích, hỏi cô: [Buổi sáng em ăn gì?]
Thi Hảo: [Anh dậy rồi à?]
Hơn sáu giờ sáng, Thi Hảo nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh, báo là chuyện đã giải quyết xong, anh ngủ một lát.
Bây giờ còn chưa đến mười một giờ.
Lương Tây Kinh: [Ừ.]
Cách màn hình, Thi Hảo có thể phát hiện ra tâm tình sa sút của Lương Tây Kinh. Cô rũ mắt suy nghĩ vài giây, cầm lấy di động chụp ảnh ngoài cửa sổ rồi gửi cho anh: [Em và Ôn Khởi đang ở quán cà phê tắm nắng.]
Mở tấm ảnh chụp ngoài cửa sổ ra, Lương Tây Kinh khẽ nhếch môi: [Người đâu?]
Thi Hảo: [Ngồi bên cửa sổ.]
Lương Tây Kinh: […]
Thi Hảo: [Thời tiết Bắc Kinh thế nào?]
Lương Tây Kinh: [Không tốt lắm.]
Thi Hảo giật mình, ngẩng đầu nói một tiếng với Ôn Khởi đang lướt Weibo rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Vài phút sau, Lương Tây Kinh nhận được video Thi Hảo gửi tới.
Thi Hảo: [Vậy em sẽ cố gắng chia sẻ chút thời tiết tốt ở Giang Thành với tổng giám đốc Lương.]
Nhìn chằm chằm những lời này trong chốc lát, Lương Tây Kinh mở video ra.
Đập vào mắt chính là bầu trời màu lam tươi đẹp ở Giang Thành, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mềm mại mỏng manh chiếu xuống, những kiến trúc mà anh quen thuộc dưới ánh nắng lấp lánh tản ra thứ ánh sáng chói mắt.
Thi Hảo đứng ở bên đường, quay lại một vòng chung quanh.
Kết thúc video, cô quay ống kính về phía mình, để Lương Tây Kinh nhìn thấy.
Xem xong toàn bộ video, Lương Tây Kinh trả lời cô: [Sao em gầy vậy?]
Thi Hảo nghi ngờ: [Có sao?]
Lương Tây Kinh: [Có.]
Thi Hảo: [Chắc là gần đây không được tổng giám đốc Lương chăm sóc đặc biệt nên em gầy đi đấy.]
Lương Tây Kinh: [Trở về sẽ bù đắp cho em.]
Hai người hàn huyên một hồi, Lương Tây Kinh đang muốn nói với Thi Hảo là về khách sạn anh sẽ gọi điện thoại cho cô, Thi Hảo đã hỏi anh: [Thời tiết ở Bắc Kinh hiện tại có tốt hơn chút nào chưa?]
Lương Tây Kinh ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời vẫn u ám, trả lời cô: [Có.]
Thi Hảo: [Ồ.]
–
Đến Tây Viên, hai người xuống xe.
Tần Yến cẩn thận quan sát biểu cảm của Lương Tây Kinh, mơ hồ cảm thấy tâm tình của anh tốt hơn lúc mới lên xe không ít.
Còn chưa kịp hỏi, dì chăm sóc cho Tiêu Bạch Hủy ở Tây Viên đã ra nghênh đón, “Cậu chủ, cậu Tần.”
Tần Yến cười ha hả chào hỏi dì ấy, “Dì Trình, đã lâu không gặp, nhớ cháu không?”
Trình Tuệ cười cười, “Nhớ chứ.”
Dì ấy dẫn hai người đến căn biệt thự xinh đẹp cách đó không xa. Đợi hai người thay giày xong, dì ấy nhìn về phía Lương Tây Kinh, giải thích, “Bà chủ đang ở trong phòng vẽ tranh.”
Tiêu Bạch Hủy là họa sĩ nổi tiếng.
Nhưng đã nhiều năm rồi bà không bán các tác phẩm do mình vẽ ra.
Lương Tây Kinh không bất ngờ chút, anh xỏ dép, nhạt nhẽo đáp, “Bà ấy đi vào bao lâu rồi?”
Trình Tuệ: “Vào từ lúc tám giờ.”
Lương Tây Kinh gật đầu, không lên tiếng nữa.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Yến tới Tây Viên, anh ấy ngồi ở phòng khách một lúc, cảm thấy nhàm chán bèn hỏi Lương Tây Kinh có muốn đi ra ngoài một lát không.
Lương Tây Kinh nhìn thoáng lên lầu, thản nhiên nói, “Đi thôi.”
Anh biết Tiêu Bạch Hủy sẽ không ra khỏi phòng tranh sớm thế.
Tây Viên rất lớn.
Lần đầu tiên tới đây Tần Yến còn lạc đường.
Hai người đi ra khỏi phòng, dọc theo bãi cỏ chầm chậm đi về phía xa xa.
Đi tới đi lui, Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngôi nhà yên tĩnh đứng sừng sững ở giữa khu vườn.
Trên tầng ba của ngôi nhà.
Trình Tuệ đứng bên cạnh Tiêu Bạch Hủy, sau khi Lương Tây Kinh xoay người thì nhanh chóng dời mắt đi, nhẹ giọng nói, “Bà chủ.”
Tiêu Bạch Hủy rũ mắt, “Đi sắp xếp cơm trưa đi.”
Trình Tuệ: “Giống như lúc trước?”
Tiêu Bạch Hủy: “Ừ.”
……
Đi dạo ở Tây viên một lúc, bầu trời u ám có hạt mưa rơi xuống.
Lương Tây Kinh và Tần Yến đi được nửa đường lại vòng về, lúc họ trở lại phòng khách thì dì Trình đang ở phòng bếp nấu cơm.
Tần Yến nhìn chung quanh một vòng, vẫn không thấy Tiêu Bạch Hủy đâu. Anh ấy liếc nhìn đồng hồ trên tường đã chuyển tới con số mười hai giờ, mơ hồ cảm thấy hôm nay có thể bọn họ không gặp được Tiêu Bạch Hủy.
Sự thật chính là vậy.
Dì Trình bưng thức ăn lên bàn mới nói với Lương Tây Kinh, “Bà chủ nói tranh vẫn chưa hoàn thành, cậu chủ và cậu Tần cứ dùng cơm trước, không cần chờ bà ấy.”
Lương Tây Kinh không hề bất ngờ.
Sắc mặt anh không chút thay đổi nói, “Cảm ơn dì Trình.”
Trình Tuệ nhìn anh như vậy, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Cơm nước xong, Lương Tây Kinh và Tần Yến lại đợi Tiêu Bạch Hủy thêm mấy tiếng đồng hồ.
Đến bốn giờ chiều, Tiêu Bạch Hủy cũng không đi ra.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Lương Tây Kinh nhướng mí mắt nhìn về phía Trình Tuệ, “Dì Trình, con còn có việc, hôm nay sẽ không ở lại nhiều.” Anh ngừng lại, ngữ khí bình tĩnh nói, “Lần sau đến Bắc Kinh, con lại đến thăm bà ấy.”
Thùng xe lúc về còn im lìm hơn so với lúc đến.
Tần Yến nhiều lần muốn mở miệng nói chuyện đều bị ánh mắt lạnh lùng của Lương Tây Kinh cản lại.
Cho đến khi đưa Lương Tây Kinh về khách sạn, Tần Yến mới cố lấy dũng khí chuẩn bị lên tiếng, “Đi uống một ly không?”
Anh ấy cảm thấy Lương Tây Kinh hiện tại cần một chút rượu.
Lương Tây Kinh: “Không được.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Anh nhìn đồng hồ, “Cậu chờ tôi dưới lầu một lát, đưa tôi ra sân bay luôn.”
Tần Yến: “…???”
Anh ấy ngẩn người, kinh ngạc nói: “Không phải tối mai mới về sao?”
Lương Tây Kinh: “Đổi rồi.”
Tần Yến đầy bụng nghi ngờ, nhưng khi bắt gặp vẻ mặt lãnh đạm của Lương Tây Kinh, anh ấy chỉ có thể gật đầu, “Được.”
–
Chuyến bay của Lương Tây Kinh đổi thành chín giờ tối.
Lúc anh hạ cánh xuống Giang Thành đã là mười một giờ đêm.
Ra khỏi sân bay, bóng đêm mênh mông vô tận len vào đáy mắt.
Lương Tây Kinh mệt mỏi ngồi lên xe.
Tài xế hỏi: “Tổng giám đốc Lương, về biệt thự chứ?”
Lương Tây Kinh đang định đáp, chợt nghĩ ra gì đó, thấp giọng nói, “Đưa tôi đến Quế Hoa Uyển.”
“…”
Đến dưới lầu tiểu khu của Thi Hảo đã là mười hai giờ.
Lúc mười giờ rưỡi Thi Hảo có gửi tin nhắn cho anh, nói chuẩn bị đi ngủ.
Nhìn đồng hồ, Lương Tây Kinh nhấc chân đi vào trong, vừa đi vừa nhắn tin cho cô: [Em ngủ chưa?]
Tin nhắn gửi đi, Lương Tây Kinh cũng không ôm hy vọng gì.
Cho đến khi anh đi tới đầu cầu thang, tin nhắn của Thi Hảo nhảy ra: […]
Lương Tây Kinh: [?]
Thi Hảo: [Bây giờ em cảm thấy mấy lời lúc trước anh nói khá có lý.]
Lương Tây Kinh nhướng mày, kịp phản ứng lại cô đang ám chỉ điều gì, anh nhếch môi: [Bị âm thanh ồn ào quấy rầy giấc ngủ?]
Thi Hảo: [Ừm.]
Cô không hiểu sao tinh lực của đôi tình nhân trẻ trên lầu có thể tốt đến như vậy. Hơn nữa còn nhiều lần không chịu đóng cửa sổ.
Lương Tây Kinh: [Vậy làm sao bây giờ?]
Thi Hảo: [Anh nói em có nên đi lên gõ cửa nhắc nhở không?]
Lương Tây Kinh: [Không thích hợp lắm.]
Thi Hảo: [Vậy làm sao mới thích hợp?]
Lương Tây Kinh suy nghĩ một lúc, nghiêm trang nói: [Em có thể gậy ông đập lưng ông.]
Thi Hảo: [..?]
Lương Tây Kinh: [Anh có thể giúp em.]
Thi Hảo nghẹn lời: [Anh định giúp em thế nào.]
Lương Tây Kinh: [Mở cửa đi, anh nói cho em biết.]
Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn này, Thi Hảo nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô đi ra khỏi phòng, mở cửa nhìn về phía Lương Tây Kinh, tim đập thình thịch.
“Anh…”
Cô còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị Lương Tây Kinh ôm vào lòng.
Anh cúi người, vùi đầu cọ cọ vào cổ cô, giống như một con mèo hoang tìm được nhà, “Thư ký Thi.”
Thi Hảo nghe thanh âm khàn khàn của anh, lí nhí trả lời, “Gì đó?”
Lương Tây Kinh lui về phía sau hai bước, khóe miệng mỉm cười, không quá đứng đắn hỏi cô, “Có cần anh giúp không?”
Thi Hảo ngước mắt, đối diện với gương mặt phong trần của anh.
Cô dừng lại vài giây, chủ động giơ tay lên ôm lấy cổ anh, kéo người xuống.
Thi Hảo kiễng chân, ngửa đầu hôn lên môi Lương Tây Kinh.
Khoảnh khắc cô hôn lên, Lương Tây Kinh nghe thấy cô nói, “Lương Tây Kinh, vậy anh đừng để thua đấy.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->