<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 12: Tôi đang đợi bạn gái
Đầu cầu thang yên tĩnh vài giây, trong đầu Thi Hảo bỗng hiện lên cảnh tượng đêm qua ở bên bệ cửa sổ ——
Từ phòng khách trở về phòng ngủ, để ý thấy cửa sổ vẫn chưa đóng kín, cô vừa khẩn trương lại ngượng ngùng.
Thi Hảo xác nhận là chính cô kêu Lương Tây Kinh không được thua, nhưng cũng không nên buông thả như vậy, để cho người khác nghe thấy tiếng ngâm nga của cô. <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh cũng không khác gì cô. <!-- Quảng cáo 1 -->
Anh vẫn chưa tới mức rộng lượng như thế, mọi thứ thuộc về Thi Hảo, bao gồm cả âm thanh rên rỉ mềm mại kia, anh đều muốn giữ cho riêng mình.
Nhận ra Thi Hảo cực kỳ căng thẳng, Lương Tây Kinh liếc nhìn cửa sổ cách đó không xa.
Thi Hảo dán sát vào tai anh nhắc nhở, “…Đóng…Đóng cửa sổ lại đã.”
Lương Tây Kinh hiếm khi thấy cô thế này, yết hầu anh lăn lộn, thấp giọng khàn khàn nói, “Bây giờ?”
Thi Hảo: “… Ừ.”
Lương Tây Kinh ra hiệu cho cô nhìn lại mình, rồi hỏi, “Em nỡ lòng nào?”
Hàng mi của Thi Hảo khẽ run, cô cụp mắt, đang muốn nói chỉ vài bước chân thôi, anh có thể nhịn được. Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Lương Tây Kinh đã dùng một tay ôm cô lên, để cho cả người cô treo trên người anh, vừa đi vừa giày vò cô.
Lúc đến bên bệ cửa sổ, Thi Hảo đã không nhịn được phát ra tiếng rên khe khẽ.
Khoảnh khắc tiếng rên vừa tràn ra khỏi miệng, hai người đều cứng đờ.
Có điều chỉ sau vài giây, trên lầu đã truyền đến giọng cô gái khen bạn trai của cô ta.
“…”
Sau đó nữa, Lương Tây Kinh bị Thi Hảo cắn một cái. Biết cô sắp mất kiểm soát, anh nhanh chóng đóng cửa sổ lại, tiếp tục làm chuyện trước đó.
Chưa tới một lát, Thi Hảo đã lên đỉnh.
Nhanh hơn lần đầu.
Nghĩ đến đây, mặt Thi Hảo bỗng chốc đỏ bừng.
Cô ngẩng đầu trừng mắt với Lương Tây Kinh, “Anh..”.
“Anh làm sao?” Lương Tây Kinh nhìn chăm chú vào gương mặt đỏ bừng của cô, đè nén ý cười trong mắt, “Sao mặt lại đỏ thế kia?”
Thi Hảo: “….”
Cô giật giật môi, giả vờ bình tĩnh nói, “Trời nóng.”
Nghe thấy câu trả lời của cô, Lương Tây Kinh không nhịn được cúi đầu cười thành tiếng.
Thi Hảo ngượng ngùng liếc anh một cái cảnh cáo, “Tổng giám đốc Lương, anh không muốn đi vườn bách thảo nữa đúng không?”
Lương Tây Kinh biết nếu anh lại trêu chọc Thi Hảo, rất có thể sẽ bị cô cưỡng chế ở nhà.
Bởi vậy, anh rất có chừng mực mím chặt khóe môi muốn vểnh lên: “Muốn đi thế nào?”
Nếu đổi lại là lúc khác, Thi Hảo sẽ nói đón xe, cô biết Lương Tây Kinh không thích đi đến nơi đông người, lại càng không thích đi tàu điện ngầm.
Nhưng bây giờ, đáp án cô đưa ra là: “Chúng ta đi tàu điện ngầm đi.”
Lương Tây Kinh: “…”
–
Cuối tuần tàu điện ngầm rất nhiều người, lúc hai người đứng đợi tàu điện ngầm đến, Thi Hảo cảm giác được có không ít ánh mắt đang nhìn về phía Lương Tây Kinh.
Hôm nay Lương Tây Kinh mặc đồ khá là thoải mái, quần tây đen đơn giản phối với áo sơ mi chồng lên áo thun trắng, nhìn qua sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái. Vóc dáng anh cao lớn, cho dù chỉ an phận đứng trong góc thì khí chất cao quý bẩm sinh đó cũng khiến cho người ta không thể bỏ qua.
Thi Hảo biết Lương Tây Kinh có “giá thị trường” rất tốt, dù là người biết anh hay không biết anh thì lần đầu tiên nhìn thấy anh đều sẽ bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn.
Mà người quen thuộc với anh lại càng bị năng lực và sức quyến rũ cá nhân của anh thuyết phục.
Thi Hảo đang nghĩ ngợi, tàu điện ngầm đã dừng lại trước mặt.
Cô vừa định nhấc chân đi vào, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, bàn tay buông thõng bên hông được một bàn tay ấm áp khác nắm lấy.
Thi Hảo còn chưa kịp phản ứng, Lương Tây Kinh đã kéo cô đi vào tàu điện ngầm.
Bên trong tàu điện ngầm chật chội, mọi người chen chúc xô đẩy nhau. Không hiểu sao, Thi Hảo bị đẩy xuống dưới. Cô bất ngờ mất cảnh giác, lúc cơ thể nghiêng sang một bên, Lương Tây Kinh đã kịp thời vươn tay kéo cô vào vòng an toàn.
“Có bị đụng vào đâu không?” Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.
Còn chưa kịp hoàn hồn từ phản ứng nhanh chóng của anh, Thi Hảo đã mơ màng đối diện với đôi mày nhíu chặt của anh, cô chậm rãi lắc đầu, “Em không sao.”
Lương Tây Kinh nhìn cô, ánh mắt sắc bén đảo qua người vừa nãy đẩy cô.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Đối phương vội vàng mở miệng.
Thi Hảo kéo kéo quần áo Lương Tây Kinh, nhìn anh lắc đầu, không cho anh so đo.
Lúc phải chen chúc trên tàu điện ngầm, chuyện này thường xuyên xảy ra.
Hôm nay chẳng là Thi Hảo không tập trung nên mới không chú ý.
Thi Hảo nghĩ như vậy nhưng Lương Tây Kinh thì không.
Anh nhìn Thi Hảo một lúc lâu, nhíu mày hỏi, “Ngày nào em cũng chen chúc trên tàu điện ngầm thế này à?”
“…Đâu có.” Thi Hảo nói, “Hôm nay không cẩn thận thôi.”
Lương Tây Kinh không quá tin tưởng, “Em chắc chắn?”
Thi Hảo biết Lương Tây Kinh đang lo lắng chuyện gì, cô không chút do dự gật đầu, “Rất chắc chắn.”
Tuy nói như thế, đầu mày của Lương Tây Kinh vẫn nhíu chặt không hề thả lỏng.
Đến trạm vườn bách thảo, hai người ra khỏi tàu điện ngầm, Thi Hảo nghe thấy anh nói, “Em có nghĩ tới việc lái xe đi làm không?”
Thi Hảo hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn anh, “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh rũ mắt.
Thi Hảo mỉm cười, “Để em đóng góp chút sức mọn cho việc chống ô nhiễm môi trường được không?”
Lương Tây Kinh cạn lời, đang chuẩn bị nói gì đó thì Thi Hảo đã chủ động lắc lắc cánh tay anh, chỉ về phía bên kia, “Em khát, muốn uống nước.”
“…”
Mua nước xong, hai người không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.
Cuối tuần người trong vườn bách thảo cũng khá đông, hai người theo dòng người vào vườn, chậm rãi đi dạo.
Thi Hảo thích hoa, trong vườn bách thảo có rất nhiều loài hoa Lương Tây Kinh không nhận ra, thế nhưng Thi Hảo vẫn có thể nói chính xác tên của chúng, cũng nói cho anh biết mùa, tháng và nguồn gốc của mỗi loại hoa.
Những thứ Thi Hảo biết còn nhiều hơn dự đoán của Lương Tây Kinh.
Hai người chậm rãi đi dạo, đợi tham quan được kha khá, bọn họ chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, Thi Hảo ghé vào toilet.
Điều cô không ngờ tới là sẽ gặp phải người quen ở bồn rửa tay.
“Thư ký Thi?” Một giọng nói không quá quen thuộc gọi Thi Hảo, Thi Hảo vô thức quay đầu, cô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã kinh ngạc nói,” Thật sự là cô à? Tôi còn tưởng tôi nhìn lầm chứ!”
Trong nháy mắt, chuông báo động trong đầu vang lên. Cô nhìn về phía cô gái đang mỉm cười, vẻ mặt ngơ ngác. <!-- Quảng cáo 1 -->
Chú ý tới sự ngạc nhiên của cô, cô gái kia há miệng, có chút xấu hổ nói, “Thư ký Thi, tôi là Viên Hân Hân, cô không nhớ tôi sao?” Cô ấy nhấn mạnh, “Viên Hân Hân của công ty Chí Thành, năm ngoái chúng ta đã gặp nhau, cô còn giúp tôi nữa.”
Thi Hảo đương nhiên nhớ rõ người trước mặt là ai, cô chỉ là không ngờ sẽ gặp được người quen ở chỗ này.
Nháy mắt đó, Thi Hảo vô thức lướt qua bả vai cô gái, nhìn về phía sau cô ấy tìm kiếm Lương Tây Kinh.
May mắn là Lương Tây Kinh không ở trong phạm vi tầm nhìn.
Thi Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nhéo nhéo lòng bàn tay, ép buộc mình tập trung trước mắt, “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhớ ra.”
Được cô đáp lại, Viên Hân Hân không để bụng khoát tay, “Thư ký Thi bận rộn công việc, nhất thời không nhớ ra cũng là bình thường.”
Cô ấy cười ha hả nói, “Tôi không ngờ có thể gặp cô ở chỗ này.”
Thi Hảo mỉm cười, “Tôi cũng có chút bất ngờ.”
Viên Hân Hân ừ ừ, thấy cô đi một mình, cô ấy chần chờ nói, “Thư ký Thi tới đây một mình hay là đi cùng bạn?”
Thi Hảo khựng lại, biết cô ấy không nhìn thấy Lương Tây Kinh, đang định nói là đi cùng bạn thì khóe mắt nhìn thấy Lương Tây Kinh đã quay lại chỗ cũ đợi mình. Lo lắng cô ấy hỏi nhiều, cô buột miệng nói, “Một mình.”
“Trùng hợp thế?” Viên Hân Hân trừng to mắt, “Tôi cũng đi một mình.”
Thi Hảo sửng sốt.
Không đợi cô nói thêm gì nữa, Viên Hân Hân đã nhiệt tình nói, “Thư ký Thi, lần trước cô giúp tôi mà tôi vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn cô đàng hoàng, vừa hay hôm nay chúng ta đều đi một mình, tôi mời cô ăn một bữa cơm được không?”
Sợ bị từ chối, cô ấy vội vàng bổ sung, “Nếu cô không cho tôi mời bữa cơm này, lương tâm tôi sẽ bất an lắm đấy.”
“…”
Nói đến nước này, Thi Hảo hoàn toàn không có lý do từ chối.
Huống chi vừa rồi cô mới nói cho cô ấy biết mình đến đây một mình.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo lần nữa nhìn về phía người đang đứng cách đó không xa.
Cô đang cân nhắc xem nên nói chuyện này với Lương Tây Kinh thế nào, anh đã gửi tin nhắn cho cô trước: [Đang nói chuyện với ai vậy?]
Anh thấy được tình huống bên này, không tùy tiện đến gần.
Thi Hảo nắm chặt di động, nhìn ánh mắt chân thành chờ đợi của Viên Hân Hân, khẽ gật đầu, “Được.”
Cô đồng ý, sau đó chỉ sang bên cạnh, “Cô định đi toilet đúng không? Cô đi trước đi, tôi qua bên kia chờ cô.”
Viên Hân Hân ánh mắt sáng ngời đồng ý, “Được, vậy thư ký Thi chờ tôi vài phút.”
Thi Hảo: “Không thành vấn đề.”
Nhìn Viên Hân Hân xếp hàng đi vào toilet, Thi Hảo đi ngược lại chiều Lương Tây Kinh đang chờ.
Kéo ra một chút khoảng cách xong, cô dùng điện thoại gọi cho anh.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Lương Tây Kinh không lên tiếng.
Thi Hảo biết anh đang chờ mình giải thích. Cô cụp mắt nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu trên mặt đất, nhẹ giọng nói, “Em vừa gặp một người quen đã từng hợp tác với công ty.”
Lương Tây Kinh nghiêng đầu, sắc mặt bình tĩnh, “Rồi sao?”
Thi Hảo: “…Lúc trước em có giúp cô ấy chút việc, cô ấy nói muốn mời em ăn một bữa cơm.”
Lương Tây Kinh: “Em đồng ý rồi.”
Nghe giọng nói khẳng định của anh, Thi Hảo chậm rãi chớp mắt, không phủ nhận.
Không cần Thi Hảo nói gì nữa, trong lòng Lương Tây Kinh đã có đáp án.
“Đi đi.” Ngữ khí anh nhàn nhạt, nghe không ra có bất mãn gì, “Chú ý an toàn.”
Cúp điện thoại, Thi Hảo lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn sang bên kia, thế nhưng Lương Tây Kinh đã đi xa.
Cô dõi theo cho đến khi tầm nhìn bị che khuất mới thu lại ánh mắt.
–
Một lát sau, Viên Hân Hân từ toilet đi ra.
Tính tình cô ấy năng động, cũng rất dễ bắt chuyện.
Trung tâm thương mại gần vườn bách thảo khá nhiều, hai người thảo luận vài câu, quyết định đến trung tâm thương mại ăn lẩu.
Đi bộ trong vườn bách thảo hai giờ, cả hai đều có chút mệt mỏi.
“Thư ký Thi.” Viên Hân Hân chọn xong thực đơn ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ thất thần của Thi Hảo, “Cô làm sao vậy? Hình như tâm tình không được tốt lắm.”
Thi Hảo không thích biểu lộ cảm xúc trước mặt người lạ, chậm rãi nói, “Vừa nãy đang suy nghĩ chút chuyện.”
Viên Hân Hân ồ một tiếng, “Tôi còn tưởng cô gặp chuyện không vui.” Cô ấy lẩm bẩm, “Cảm giác như tâm trạng cô hơi sa sút.”
“…”
Thi Hảo chợt nhận ra mình bộc lộ cảm xúc hơi rõ ràng, cô vội vàng lấy lại tinh thần, “Đâu có.”
Cô đưa tay tiếp nhận thực đơn Viên Hân Hân đưa tới, “Chọn xong rồi à?”
Viên Hân Hân ừ một tiếng, “Cô xem muốn ăn gì, cứ gọi tự nhiên. Tôi đãi cô bữa này chắc chắn là không thành vấn đề.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Thi Hảo hiểu ý cười khẽ: “Được.”
Bên kia, từ vườn bách thảo đi ra, Lương Tây Kinh đứng ở ven đường nhìn lướt qua tin nhắn Wechat vừa nhận được.
Anh hờ hững lướt xem, sau đó gọi điện thoại cho tài xế bảo anh ta tới đón.
Vừa mới gọi xong, bên cạnh bỗng truyền đến một giọng nữ mềm mại, “Anh đẹp trai, đi một mình sao?”
Lương Tây Kinh liếc mắt nhìn.
Cô gái kia ăn diện khá bắt mắt, lấy hết dũng khí đến gần anh, “Có tiện kết bạn không?”
Lương Tây Kinh chỉ nhìn cô ta lấy một cái đã dời mắt đi, “Không tiện.”
Cô gái kia ngẩn người, mặt lộ vẻ lúng túng. Cô ta tự nhận mình hiện tại cũng đủ xinh đẹp, ngoại hình dư sức hấp dẫn đàn ông.
Nghĩ vậy, cô ta hơi mím môi, “Chỉ kết bạn thôi mà, ngay cả một cơ hội cũng không cho sao?”
Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh lại nhìn cô ta.
Cô gái kia vô thức vén tóc, gương mặt đỏ bừng. Cô ta nhìn người đàn ông anh tuấn cực phẩm trước mặt, tim đập thình thịch.
Đột nhiên, người đàn ông mỉm cười, hờ hững nói với cô, “Tôi đang đợi bạn gái.”
“…”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Lương: Tuy rằng bạn gái tôi nửa đường bỏ rơi tôi, nhưng tôi vẫn phải chờ cô ấy.
Thi Hảo: Đừng giả bộ đáng thương.
Lương Tây Kinh:……Chẳng lẽ anh không đáng thương sao? <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->