<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 13: Trái ôm phải ấp
Không cho người phụ nữ thêm cơ hội nói chuyện, cả người Lương Tây Kinh đều toát ra vẻ lạnh lùng.
Sau đó, vẫn có người muốn tới gần bắt chuyện nhưng đều bị ánh mắt hờ hững của anh đuổi lui.
Hồi lâu sau, tài xế đến. <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh lên xe, khi tài xế hỏi anh đi đâu, anh im lặng vài giây rồi nói, “Về nhà tổ.” <!-- Quảng cáo 1 -->
……
Điều khiến Lương Tây Kinh bất ngờ là nhà tổ lại có khách không mời mà đến.
Nhìn thấy người trong phòng khách, anh mỉm cười.
Tương tự, lúc anh xuất hiện cũng làm cho Lương Hanh kinh ngạc.
Ông liếc nhìn Tiền Tĩnh Hà đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh lộ ra ý cười, lại nhìn Lương Tây Kinh đột nhiên quay về nhà, “Không phải nói có việc bận à, sao lại chạy về?”
Lương Tây Kinh vừa nghe câu này của ông thì biết trong lời nói của ông có hàm nghĩa khác.
Anh rướn môi, không nể mặt ông nói, “Nếu cháu biết trong nhà náo nhiệt thế này thì thú thật cháu sẽ không trở về.”
“…”
Lời nói dối bị vạch trần ngay tại chỗ, Lương Hanh tức giận: “Cháu…”
“Ông nội Lương đừng nóng giận.” Tiền Tĩnh Hà nắm lấy cơ hội lên tiếng, trấn an Lương Hanh, “Bác sĩ nói ông không nên quá xúc động, đừng làm hại đến sức khỏe.”
Nghe cô ta nói như vậy, Lương Hanh đè xuống lửa giận, khen ngợi, “Tĩnh Hà còn hiểu chuyện hơn cháu.”
Lương Tây Kinh cười lạnh.
Lương Hanh trừng anh một cái.
Lương Tây Kinh chỉ coi như không thấy, anh nghiêng đầu nhìn quản gia đứng bên cạnh, “Bác Tôn, phòng bếp có gì ăn được không?”
Quản gia sửng sốt, “Cậu chủ muốn ăn gì, tôi sẽ sắp xếp phòng bếp làm.”
Lương Tây Kinh: “Gì cũng được.”
Quản gia sáng tỏ: “Cậu chủ chờ một chút, tôi đi sắp xếp.”
Chờ quản gia đi rồi, Lương Hanh híp mắt đánh giá Lương Tây Kinh, “Thì ra cháu coi chỗ này của ông là nhà hàng.”
Lương Tây Kinh trào phúng: “Ông nên cảm thấy may mắn vì nơi này còn có chút giá trị chứ ạ.”
Lương Hanh bị lời nói của anh làm cứng họng, tức giận muốn đuổi người ngay tại chỗ.
Thế nhưng Tiền Tĩnh Hà đang ở đây, ông phải nhịn xuống. Ông không thích bị người ngoài chê cười.
Lương Tây Kinh nói xong cũng không tiếp tục chọc giận Lương Hanh nữa, anh bỏ lại một câu lên lầu rồi nhấc chân đi về phía đầu cầu thang.
Tiền Tĩnh Hà đang muốn chào hỏi anh mấy câu, lời vừa đến bên miệng, Lương Tây Kinh đã không chút nể nang rời đi.
Trở lại phòng, Lương Tây Kinh rửa mặt tỉnh táo.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Lương Tây Kinh tưởng là bác Tôn đưa cơm lên, đáp, “Vào đi.”
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, Lương Tây Kinh cũng không ngẩng đầu lên, đang muốn mở miệng thì bất ngờ nghe thấy giọng nữ, “Tổng giám đốc Lương, bên phía phòng bếp ——”
Cô ta còn chưa nói xong, Lương Tây Kinh đã ném ánh mắt sắc bén về phía cô ta, “Ai cho cô lên đây?”
Ngoại trừ người trong nhà, Lương Tây Kinh không cho phép những người khác đặt chân vào phòng anh.
Tiền Tĩnh Hà bị ánh mắt của anh dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, “Là ông…ông nội Lương.”
“Đi ra ngoài.” Lương Tây Kinh lạnh mặt.
Tiền Tĩnh Hà kinh sợ, nhưng không muốn từ bỏ nhanh như vậy, “Tổng giám đốc Lương, em tới cho anh…”
Cô ta cố gắng thuyết phục Lương Tây Kinh, ai ngờ vừa mở miệng, Lương Tây Kinh đã đứng dậy khỏi ghế, đi tới cửa phòng.
Lương Tây Kinh cao hơn Tiền Tĩnh Hà không ít, lúc anh đến gần, Tiền Tĩnh Hà có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của đàn ông và cảm giác áp bách bẩm sinh của anh. Tim cô ta càng đập mạnh hơn, đôi mắt hơi lóe lên ngẩng đầu nhìn anh.
Nháy mắt tiếp theo, Lương Tây Kinh đóng cửa phòng lại ngay trước mặt cô ta.
Khi tiếng gõ cửa lại vang lên, Lương Tây Kinh đang chuẩn bị thay quần áo.
Lần này người bên ngoài không đợi anh lên tiếng đã trực tiếp đẩy cửa phòng anh ra.
“Lương Tây Kinh!” Lương Hanh thở hổn hển đứng ở cửa phòng anh, gõ mạnh quải trượng xuống đất, tức giận nói, “Hôm nay cháu về là muốn chọc ông tức chết đúng không?”
Lương Tây Kinh uể oải ngước mắt, mặt vô cảm nói, “Tội danh này ông đổ lên đầu cháu, cháu không đảm đương nổi.”
Thái độ của anh khiến Lương Hanh càng thêm tức giận, “Cháu biết rõ Tĩnh Hà là đối tượng liên hôn ông chọn cho cháu, vậy mà cháu còn đối xử với cô ấy như vậy, có phải cháu…”
Ông còn chưa nói xong, Lương Tây Kinh đột nhiên nói: “Cháu không biết.”
Lương Hanh dừng lại, kinh ngạc quan sát anh, “Cháu nói cái gì?”
Lương Tây Kinh nhìn về phía ông, ánh mắt thản nhiên lặp lại một lần nữa, “Cháu không biết cô ta là đối tượng liên hôn ông chọn cho cháu.”
Lương Hanh nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì Lương Tây Kinh lại nói rõ cho ông biết, “Cháu không cần đối tượng liên hôn.”
Anh dừng lại một chút rồi bổ sung: “Nếu ông cảm thấy tập đoàn cần liên hôn mới có thể vững chắc hơn, cháu không ngại có thêm một bà nội nhỏ tuổi hơn cháu.”
Lương Hanh không thể tin vào những gì mình nghe thấy, ông trợn tròn mắt nhìn người cách đó không xa đứng im bất động nói ra những lời này, trong lòng phừng phừng lửa giận.
Ông nhìn chung quanh, tiện tay cầm lấy một vật trên chiếc tủ gần cửa phòng rồi ném thẳng vào người Lương Tây Kinh, tức giận chửi mắng, “Câm miệng, mày có biết mình đang nói năng khốn nạn thế nào không!?”
Khoảnh khắc vừa dứt lời, vài thanh âm liên tiếp vang lên.
“…”
“Cậu chủ!” Bác Tôn nghe được động tĩnh thì chạy lại đây, đập vào mắt chính là cảnh trán Lương Tây Kinh bị chảy máu, ông ấy hít sâu một hơi la lên, “Mau gọi xe cứu thương!”
–
Khi Hứa Thực nhận được tin tức chạy đến bệnh viện tư nhân, Lương Tây Kinh vừa bôi thuốc xong đang nghỉ ngơi.
Anh ấy đứng ngoài cửa sổ nhìn người nhắm mắt ngủ bên trong, hỏi Lương Hanh, “Ông nội Lương, Tây Kinh bị thương là do té ngã ạ?”
Biết Lương Tây Kinh không có gì đáng ngại, Lương Hanh hừ lạnh, “Nó tự chuốc lấy đấy.”
Ông không thừa nhận là mình xuống tay quá nặng.
Món đồ Lương Hanh cầm ném về phía Lương Tây Kinh là một mô hình mà anh lắp ráp lúc còn học tiểu học.
Trên mô hình kia có một dấu nhọn, thật không khéo là dấu nhọn kia đâm vào trán anh.
Nghe nói như thế, trong lòng Hứa Thực đã có đáp án.
Anh ấy buồn bực sờ sờ chóp mũi, thu lại tâm tư vui đùa, “Ông nội Lương, lần sau ông muốn đánh Tây Kinh thì đánh nhẹ thôi ạ.”
Lương Hanh liếc anh ấy một cái.
Nếu không phải Lương Tây Kinh nói chuyện quá đáng, ông cũng không đến mức này. Từ nhỏ đến lớn, Lương Hanh kỳ thật chưa từng đánh Lương Tây Kinh.
Hứa Thực bất lực nói, “Cháu biết ông thương Tây Kinh nhất, cậu ấy có làm gì sai hay nói gì sai ông cũng đừng so đo với cậu ấy làm gì.”
Hứa Thực lớn lên cùng Lương Tây Kinh, được xem là người hiểu rõ tình hình nhà họ Lương nhất.
Nghe vậy, Lương Hanh thở hắt ra một hơi, “Là do thằng nhóc đó ăn nói quá đáng.”
Hứa Thực phụ họa, “Cháu biết chắc là cậu ấy đã nói gì đó chọc ông tức giận, lát nữa cháu sẽ mắng cậu ấy thay cho ông.”
Lương Hanh lườm anh ấy, giống như đang hoài nghi năng lực của Hứa Thực.
Nhưng mà có lời này ông cũng thoáng yên tâm một chút. Lương Hanh không phải người sẵn lòng nhận sai nhận thua, ông liếc nhìn cửa phòng bệnh, hừ khẽ nói, “Cháu ở lại đây với nó, ông về nhà đây.”
Hứa Thực vội vàng đáp lời, “Ông nội Lương đi thong thả.”
Dứt lời, anh ấy lại dặn dò quản gia, dẻo miệng nói, “Bác Tôn chăm sóc cho ông nội Lương nhé. Có thời gian rảnh cháu sẽ tới nhà câu cá với ông nội Lương.”
Hai người đi rồi, Hứa Thực mới đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Anh ấy nhìn người trên giường bệnh, “Đừng giả vờ nữa, ông nội Lương đi rồi.”
Lương Tây Kinh mở mắt ra, đồng tử trong vắt, chẳng hề có chút dáng vẻ vừa tỉnh ngủ.
Hứa Thực nhìn anh chằm chằm, tò mò hỏi, “Rốt cuộc cậu đã nói gì mà ông nội Lương tức giận đánh cậu tới mức này?”
Lương Tây Kinh không hé răng.
Hứa Thực tự biết không hỏi được gì từ anh, cũng không hỏi nữa.
Anh ấy lấy di động trong túi ra, cảm khái nói, “Được rồi, không nói thì không nói. Vậy tôi sẽ để mọi người thưởng thức tổng giám đốc Lương yếu đuối của chúng ta.”
“……”
Nửa phút sau, sau khi xem xong video Hứa Thực gửi vào nhóm chat, Tần Yến gửi lại một loạt dấu chấm hỏi.
Hứa Thực: [Đẹp trai không?]
Tần Yến: [Cậu ấy bị gì vậy?]
Hứa Thực: [Bị ông nội Lương đánh.]
Nhìn thấy lời này, Cận Thanh Trạc ở nước ngoài xa xôi ít khi nói chuyện trong nhóm cũng ném ra icon vỗ tay.
Tần Yến: […?]
Hứa Thực: [… Nếu tính không lầm thì bây giờ bên New York đang là bốn giờ rưỡi sáng, sếp Cận không hổ là người tôi bội phục sát đất, bốn giờ rưỡi đã rời giường bắt đầu làm việc.]
Cận Thanh Trạc: [Vừa xong việc.]
Hứa Thực gửi vào một icon nắm chặt tay, lần nữa tỏ vẻ bội phục.
Cận Thanh Trạc bỏ qua anh ấy, trực tiếp @Lương Tây Kinh: [Chuyện gì đây? Sao lại chọc ông cụ tức giận như thế.]
Di động rung lên, Lương Tây Kinh nhấc mí mắt, hỏi anh ấy: [Cậu mua nhà ở bờ biển* à?]
(*tiếng lóng trên mạng: ý nói đối phương nhiều chuyện, thích nhúng tay vào chuyện của người khác.)
Cận Thanh Trạc: […]
Tần Yến: […]
Hứa Thực: […]
Bốn người im lặng một lát, Hứa Thực hoài nghi ngẩng đầu, “Từ lúc nào cậu cũng biết dùng tiếng lóng trên mạng vậy?”
Lương Tây Kinh chẳng buồn liếc nhìn anh ấy, nhạt nhẽo nói, “Đừng truyền video ra ngoài.”
Anh không muốn cho người khác biết anh bị thương.
Đối với chuyện này, Hứa Thực tự có chừng mực.
Anh ấy cũng gửi tin nhắn vào nhóm bốn người bọn họ, “Yên tâm.”
Không để ý tới ba người trong nhóm nữa, Lương Tây Kinh lúc này thật sự có chút choáng váng.
Mô hình mà ông cụ cầm ném anh rất lớn, sau khi bị đập trúng mặc dù anh không bị chấn động não, nhưng cũng xây xẩm không nhẹ.
Để điện thoại xuống, Lương Tây Kinh dặn dò, “Tôi chợp mắt một lát.”
Hứa Thực ra dấu OK với anh, tiếp tục nói chuyện phiếm với Tần Yến và Cận Thanh Trạc.
Có điều chỉ một chốc sau, Cận Thanh Trạc cũng biến mất.
Trong nhóm chat chỉ còn Hứa Thực và Tần Yến khá rảnh rỗi, Tần Yến lại dong dài hỏi Hứa Thực tình huống của Lương Tây Kinh, hỏi đến nỗi Hứa Thực cảm thấy phiền.
Kết thúc đối thoại, Tần Yến lại mở video mà Hứa Thực quay ra.
Anh ấy suy nghĩ thật lâu rồi gửi tin nhắn cho Thi Hảo: [Thư ký Thi, đang bận sao?]
–
Khi nhận được tin nhắn của Tần Yến, Thi Hảo vừa về đến nhà.
Sau khi ăn cơm trưa gần vườn bách thảo, Viên Hân Hân nhiệt tình mời cô cùng đi dạo phố. Cô ấy ở công ty mới không có bạn bè quen thuộc, ở Giang Thành cũng không có người quen, đã lâu lắm rồi không đi dạo phố.
Thi Hảo nhất thời mềm lòng, lại lần nữa đồng ý.
Đúng lúc cơm trưa là Viên Hân Hân mời, cô muốn tìm một cơ hội đáp lễ cô ấy.
Cuối cùng hai người đi dạo một hồi, Thi Hảo đề nghị đi uống cà phê.
Uống xong cà phê dùng xong trà chiều, hai người mới tạm biệt nhau.
Đối với việc Tần Yến lại tìm mình, trong lòng Thi Hảo nghi hoặc: [Sếp Tần, có việc gì cần tôi hỗ trợ sao?]
Tần Yến: [Không có việc gì cả, chỉ tùy tiện hỏi thôi.]
Anh ấy cân nhắc giây lát, thuận miệng nói dối: [Tôi gửi tin nhắn cho Tây Kinh mà cậu ấy không trả lời, định hỏi cô xem cậu ấy có ở cùng cô không.]
Thấy vậy, Thi Hảo cụp mắt: [Chúng tôi không ở cùng nhau.]
Tần Yến: [À, vậy chắc là cậu ấy đang bận, để tôi gọi điện cho cậu ấy thử xem.]
Thi Hảo: [Được.]
Kết thúc đối thoại với Tần Yến, Thi Hảo nhìn đôi dép nam đặt ngay ngắn trước mặt.
Lương Tây Kinh không quay về bên này, vậy chắc là đã về biệt thự.
Nghĩ vậy, Thi Hảo mở avatar Wechat của anh ra, muốn gửi tin nhắn cho anh.
Sau khi mở ra, Thi Hảo lại có chút do dự, cô không biết phải nói gì với Lương Tây Kinh.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thi Hảo chỉ có thể xin sự trợ giúp từ Ôn Khởi.
Hỏi rõ ràng chân tướng xong, Ôn Khởi trả lời Thi Hảo bằng một loạt dấu dấu chấm lửng.
Thi Hảo không nói gì, đang muốn đánh chữ, tin nhắn của Ôn Khởi lại nhảy ra: [Cậu có phải là người phụ nữ đầu tiên bỏ rơi tổng giám đốc Lương một cách trắng trợn thế không?]
Thi Hảo: [… Nào có khoa trương như vậy.]
Ôn Khởi: [Tổng giám đốc Lương lại để cho cậu đi, tớ cũng khá bất ngờ đấy.]
Thi Hảo cúi đầu: [Đây là giao ước của bọn tớ.]
Ôn Khởi biết nội tình, vạch trần cô: [Giao ước này là cậu đơn phương đưa ra, tổng giám đốc Lương không thể không đáp ứng.]
Không đợi Thi Hảo trả lời, Ôn Khởi trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
“Ừm.” Thi Hảo mệt mỏi nghe máy.
Ôn Khởi đi thẳng vào vấn đề, “Thật ra trong lòng cậu biết rõ vì sao Lương Tây Kinh lại đồng ý cho cậu và cô gái kia đi ăn cơm đúng không?”
Nghe vậy, đôi mắt Thi Hảo lóe lên, không lên tiếng.
Ôn Khởi: “Nếu hôm nay Lương Tây Kinh không đồng ý với cậu, hoặc là lúc ấy đi về phía cậu, hôm nay có thể sẽ là ngày hai người chia tay.”
Ôn Khởi hiểu rõ Thi Hảo, Lương Tây Kinh lại càng hiểu cô.
Anh có thể hiểu rõ Thi Hảo hơn cả bản thân cô.
Tâm tư bị vạch trần, môi Thi Hảo giật giật, không thể phản bác.
“Lúc đó tớ không nghĩ nhiều như vậy.”
Suy nghĩ duy nhất trong đầu Thi Hảo là không thể để Viên Hân Hân nhìn thấy Lương Tây Kinh.
Viên Hân Hân đã gặp qua Thi Hảo và Lương Tây Kinh, công ty Chí Thành hiện tại vẫn đang hợp tác với tập đoàn Lương thị, lỡ như ngày nào đó cô ấy không cẩn thận lỡ miệng, quan hệ của cô và Lương Tây Kinh giấu diếm hơn một năm rất có thể sẽ bị bại lộ.
Ôn Khởi đương nhiên biết cô nghĩ như vậy, Lương Tây Kinh kỳ thật cũng biết, chỉ là cảm giác bị bỏ rơi giữa chừng chẳng dễ chịu chút nào, dù là ai thì cũng cảm thấy chạnh lòng đôi chút.
Nghĩ đến đây, Ôn Khởi an ủi cô, “Nếu đã như vậy, cậu cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Hay là cậu thử dò hỏi xem tổng giám đốc Lương giận tới mức nào?”
Thi Hảo: “… Tớ nên gửi cho anh ấy cái gì giờ?”
Ôn Khởi ngẫm nghĩ, “Nói cho anh ấy biết cậu về nhà rồi, hỏi anh ấy buổi trưa ăn gì.”
Nghe thấy lời này, Thi Hảo liếc nhìn đồng hồ trên tường, buồn bực nói: “Năm giờ chiều tớ đi hỏi anh ấy trưa nay ăn gì?”
Ôn Khởi nghẹn họng, “…Vậy hay là, cậu hẹn anh ấy ăn cơm tối?”
Thi Hảo trầm ngâm giây lát, “Để tớ thử xem.”
Ôn Khởi: “Đi đi, nếu bị từ chối, tớ đi cùng cậu.”
Thi Hảo mỉm cười, miễn cưỡng cười nói, “Được.”
Cúp điện thoại, Thi Hảo vỗ vỗ vào avatar Wechat của Lương Tây Kinh trước.
Vỗ xong, đối diện không có phản ứng.
Cô hết cách, chỉ có thể dựa theo lời Ôn Khởi nói, báo cho anh biết cô đã về nhà, thuận tiện hỏi anh buổi tối định ăn gì.
Nếu Lương Tây Kinh trả lời với cô là không biết, vậy Thi Hảo có thể hẹn anh.
Tin nhắn này gửi đi, chưa đầy năm phút sau Thi Hảo đã nhận được hồi âm của Lương Tây Kinh: [Cháo.]
Thi Hảo ngẩn ra: [Ồ.]
Lương Tây Kinh: [Ừ.]
Cuộc đối thoại giữa hai người đột nhiên đóng băng.
Thi Hảo nhìn cuộc đối thoại của hai người đến xuất thần, muốn nói thêm gì đó, cuối cùng từ bỏ. Cô không trả lời Lương Tây Kinh nữa, Lương Tây Kinh cũng không gửi tin nhắn cho cô nữa.
–
Sáng hôm sau, Thi Hảo đến công ty sớm hơn thường lệ.
Cô không ngủ được nữa, dứt khoát đi làm sớm một chút.
Thời điểm Lý Thiến Vi đến, Thi Hảo đã phân loại xong toàn bộ email trong hòm thư.
Cô ấy khiếp sợ: “Thư ký Thi, cô đến từ lúc mấy giờ?”
Thi Hảo nhìn cô ấy, “Hình như là bảy giờ.”
Cô cười giải thích, “Có chút mất ngủ nên mới tới đây sớm.”
Lý Thiến Vi gật gật đầu, cảm khái, “Cho dù bị mất ngủ thì tôi cũng phải nằm ườn trên giường đến giờ rời giường mới đứng dậy.”
Đồng nghiệp đi ngang qua nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì trêu chọc, “Có thể đây chính là nguyên nhân Thi Hảo có thể làm thư ký duy nhất của tổng giám đốc Lương đấy.”
Lý Thiến Vi: “Cô nói rất có lý.”
Nói đến đây, Lý Thiến Vi nhìn đồng hồ, “Tổng giám đốc Lương đã đến rồi sao?”
Thi Hảo đang định nói chưa, một đồng nghiệp khác từ toilet đi ra trả lời, “Tổng giám đốc Lương hôm nay chắc là…”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, cửa thang máy ở phía xa xa mở ra, Lương Tây Kinh và Dương Cao Phi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thi Hảo ngẩng đầu, khi nhìn thấy băng gạc trắng giữa trán trái Lương Tây Kinh, đồng tử cô co rụt lại, hô hấp trở nên căng thẳng.
Lương Tây Kinh đi qua hành lang bước vào văn phòng, ánh mắt nhìn thẳng không hề liếc sang hai bên.
Mọi người không dám thở mạnh, thẳng đến khi cửa văn phòng của anh đóng lại, Lý Thiến Vi mới lên tiếng, “Tổng giám đốc Lương làm sao vậy? Đi công tác sao lại bị thương? Chẳng lẽ đến bệnh viện thăm công nhân bị người nhà của họ đánh?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Một đồng nghiệp khác tiếp lời, “Đâu có nghe tin tổng giám đốc Lương bị đánh ở Bắc Kinh?”
“Đúng vậy đúng vậy, tổng giám đốc Lương bị thương có nặng không nhỉ?”
“…Nhưng cô đừng nói, trên trán tổng giám đốc Lương có thêm miếng băng gạc hình như càng khiến anh ấy đẹp trai cấm dục hơn đấy.”
Mọi người mồm năm miệng mười nói với nhau, có người gọi Thi Hảo, “Thư ký Thi, cô biết chuyện tổng giám đốc Lương bị thương không?”
Nghe thấy tên mình, Thi Hảo hoàn hồn, đối diện với ánh mắt tò mò của mọi người, cô chậm rãi lắc đầu, “Tôi không biết.”
Đang lúc mọi người thảo luận, Dương Cao Phi từ văn phòng Lương Tây Kinh đi ra.
Mọi người lập tức giải tán, trở lại vị trí làm việc.
Dương Cao Phi liếc mắt nhìn mọi người, đưa văn kiện trong tay cho Thi Hảo, “Thư ký Thi, đây là văn kiện tổng giám đốc Lương ký muốn đưa tới bộ phận nghiên cứu và phát triển, bên đó đang cần khá gấp, phiền cô đưa qua.”
Thi Hảo véo nhẹ lòng bàn tay, ép buộc bản thân tiến vào trạng thái làm việc, “Được, tôi đi ngay bây giờ.”
Dương Cao Phi đáp lời, lại đưa cho cô mấy phần khác.
Thi Hảo ôm văn kiện xuống lầu, sau khi đưa xong, cô quay về phòng làm việc.
Một lần nữa ngồi xuống, Thi Hảo nhìn chằm chằm nhóm công việc không ngừng nhảy ra tin nhắn.
Cô ngước mắt nhìn về phía cánh cửa đối diện đang đóng chặt, nhiều lần cầm lấy di động muốn gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh, lại nhịn xuống.
Họ sẽ không nói chuyện riêng trong giờ làm việc.
Bỗng dưng, Thi Hảo nghĩ tới tin nhắn Tần Yến gửi đến chiều hôm qua.
Lúc này cô mới ý thức được, rất có thể Tần Yến muốn hỏi cô có biết chuyện Lương Tây Kinh bị thương hay không.
Nghĩ vậy, Thi Hảo quyết định đi hỏi Tần Yến.
Cô vừa mới mở Wechat ra đã nhận được tin nhắn của Viên Hân Hân vừa add ngày hôm qua: [Trời ạ, thư ký Thi, thì ra hôm qua tổng giám đốc Lương cũng ở vườn bách thảo!!!]
Nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng Thi Hảo thoáng lộp bộp.
Hô hấp của cô ngưng trệ, tay chân lập tức lạnh đi.
Đột nhiên, điện thoại di động lại rung.
Viên Hân Hân lại gửi tin nhắn tới: [Hình như anh ấy đi cùng bạn gái! Bạn gái anh ấy xinh thật đấy.]
Khoảnh khắc thấy rõ những lời này, Thi Hảo nghi hoặc. Viên Hân Hân biết cô, nếu như trong video quay được cô, vậy cô ấy sẽ không nói như thế.
Sau khi hiểu ra, Thi Hảo kinh ngạc: [Bạn gái gì?]
Viên Hân Hân: [Để tôi gửi video cho cô xem, có âm thanh, cô nhớ tắt âm thanh đi.]
Nhận được video Viên Hân Hân gửi tới, Thi Hảo hạ thấp âm lượng điện thoại di động rồi mở ra.
Đập vào mắt chính là lối vào vườn bách thảo cô quen thuộc, cùng với khuôn mặt anh tuấn quá mức của Lương Tây Kinh.
Thi Hảo giật mình nhìn, ống kính kéo về phía sau, quay trọn người phụ nữ đứng đối diện anh vào khung hình.
Đứng đối diện anh là một người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp, người phụ nữ cười e thẹn nhìn anh, đang cùng anh trao đổi.
Mà Lương Tây Kinh vốn lúc nào cũng lãnh đạm ít cười lại mỉm cười trả lời đối phương.
Thông điệp mà video này muốn lan truyền chính là —— Lương Tây Kinh có bạn gái, còn rất hào hứng đi dạo vườn bách thảo với bạn gái.
Viên Hân Hân gửi video cho cô, đợi một hồi lâu cũng không thấy cô trả lời.
Cô ấy sốt ruột: [Thư ký Thi, cô xem chưa? Đây là bạn gái của tổng giám đốc Lương à? Cô đã từng gặp qua chưa?]
Thi Hảo lại xem video một lần nữa.
Xem xong, cô trả lời Viên Hân Hân: [Không phải.]
Viên Hân Hân: [Hả? Thật sự không phải sao?]
Thi Hảo: [Theo tôi được biết thì tổng giám đốc Lương không có bạn gái, cô gái này có thể là bạn của anh ấy hoặc là người qua đường.]
Tuy rằng lúc xem video trong lòng Thi Hảo không quá thoải mái, cũng rất tò mò vì sao Lương Tây Kinh lại cười với một người phụ nữ xa lạ, nhưng cô biết Lương Tây Kinh không phải là người ăn trong bát nhìn trong nồi.
Sẽ không có chuyện anh và cô đang có mối quan hệ này lại dấn thân vào một mối quan hệ mập mờ khác.
Anh vốn rất khinh thường chuyện này.
Viên Hân Hân: [Thế à, vậy mà tôi còn tưởng tổng giám đốc Lương có bạn gái rồi chứ.]
Thi Hảo: [Ừ.]
Viên Hân Hân: [Cũng đúng, vậy thôi tôi bận việc đã nhé thư ký Thi, có thời gian chúng ta lại hẹn nhau.]
Thi Hảo: [Được.]
Đặt điện thoại xuống, Thi Hảo cũng trở nên bận rộn.
Cả buổi sáng Lương Tây Kinh không tìm cô, Thi Hảo cũng không đến phòng làm việc của anh.
–
Đến giờ cơm trưa, Thi Hảo ra khỏi công ty.
Lúc mười một giờ cô gửi tin nhắn cho Ôn Khởi, hẹn cô ấy buổi trưa cùng ăn cơm. <!-- Quảng cáo 1 -->
Mới vừa quẹt thẻ đi vào tàu điện ngầm, chuông điện thoại di động vang lên.
Cô lấy ra xem, là điện thoại của Lương Tây Kinh.
Để phòng ngừa công ty có việc gấp, Thi Hảo không do dự nhận máy, “Alo, tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, vào thẳng vấn đề, “Em đang ở đâu?”
Thi Hảo khó hiểu: “…Công ty có việc gấp sao?”
Lương Tây Kinh lặp lại: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Thi Hảo không hiểu vì sao anh lại truy hỏi, cô nói thẳng, “Cửa tàu điện ngầm.”
Nghe thấy lời này, Lương Tây Kinh giơ tay nới lỏng cà vạt, giọng nói trầm xuống, “Xem video rồi?”
Thi Hảo sửng sốt, mơ hồ hiểu được nguyên nhân anh gọi điện thoại cho mình, “…Xem rồi.”
Không biết tâm tình cô tốt hay xấu, Lương Tây Kinh nhấc chân đi ra ngoài, hỏi, “Không có gì muốn hỏi anh?”
“…”
Thi Hảo: “Hình như không có.”
Lương Tây Kinh đè thấp giọng, khẽ hỏi, “Là tin tưởng anh, hay là cảm thấy không quan trọng?”
“Hay là cái gì?” Bên trong ga tàu điện ngầm có chút ồn ào, Thi Hảo nghe không rõ.
Lương Tây Kinh: “Không có gì.”
Thi Hảo im lặng, trả lời câu hỏi mình đã nghe rõ ràng, “Em không hỏi là bởi vì em cảm thấy chiều hôm qua anh hẳn sẽ không có tinh thần và thể lực đi trái ôm phải ấp.”
Lương Tây Kinh bị lời của cô chặn họng, á khẩu không trả lời được.
______
Tác giả có lời nói:
Thư ký Thi:…… Ăn ngay nói thật sẽ không bị đuổi việc chứ.
Lương Tây Kinh: Ha ha. <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->