<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 34: Thư ký Thi là bạn gái của Lương Tây Kinh!
Hẹn với Dương Văn Tuấn xong, Thi Hảo căng thẳng hơn nửa ngày cuối cùng cũng dần thả lỏng, nằm trên sô pha ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy thì trời đã tối.
Trong di động có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới. <!-- Quảng cáo 1 -->
Cô im lặng cười cười, trước tiên trả lời anh. <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- Quảng cáo 1 -->
Thi Hảo: [Em đang ngủ.]
Lương Tây Kinh trả lời cũng rất nhanh: [Được.]
Thi Hảo dụi dụi mắt, đứng dậy bật đèn trong phòng lên.
Ánh sáng rơi xuống, chiếu sáng không gian tối đen.
Lương Tây Kinh tìm Thi Hảo cũng không có chuyện gì, chỉ muốn biết xem cô đang làm gì.
Hai người không nói chuyện gì nhiều.
Đặt điện thoại xuống, Thi Hảo đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt tỉnh táo.
Vừa rửa mặt xong, Ôn Khởi gửi tin nhắn tới.
Ôn Khởi: [Cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc!]
Thi Hảo khẽ cười: [Cần tớ tổ chức tiệc ăn mừng cho cậu không?]
Ôn Khởi: [Cần.]
Thi Hảo: [Vậy cậu chọn chỗ đi, tớ thay quần áo xong sẽ tới.]
Ôn Khởi: [Không thành vấn đề.]
Ra ngoài với Ôn Khởi, Thi Hảo không cần trang điểm.
Cô tùy tiện thay một bộ quần áo thoải mái rồi đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, hai người gặp nhau.
Thi Hảo có chút đói bụng, đang muốn hỏi Ôn Khởi tối nay ăn gì, Ôn Khởi đã đề nghị, “Đã lâu không đến quán bar chơi, chúng ta đi uống một ly đi?”
Vừa vặn cuối tuần, ngày hôm sau cũng không cần đi làm.
Uống rượu giúp ngủ ngon, đối với Thi Hảo của hôm nay thì đề nghị này rất vừa vặn, cô không có lý do từ chối.
“Được.” Cô nhìn Ôn Khởi, “Nhưng ăn gì lót bụng đã rồi đi chứ?”
Cô không thể uống khi bụng đói.
Ôn Khởi liếc nhìn cô, kéo cô đi sang bên cạnh, “Vậy ăn đại gì đó đi.”
Thi Hảo: “Được.”
Hai người đến ven đường ăn chút đồ rồi đi thẳng đến quán bar.
Quán bar là do đồng nghiệp Ôn Khởi đề cử, nói là môi trường rất tốt, rượu không tệ, cũng rất có không khí.
Lúc Thi Hảo và Ôn Khởi đến đó, sân khấu vẫn chưa nóng lên, nhưng ngoài cửa đã có không ít xe hơi sang trọng.
Hai người đi thẳng tới cửa, đột nhiên Thi Hảo nhớ ra, “Hôm nay tớ không trang điểm.”
Ôn Khởi chỉ chỉ mặt mình, “Tăng ca cả một ngày, tớ có trang điểm cũng giống như không trang điểm đây.”
“…”
Hai người nhìn nhau cười.
Người trong quán bar chưa nhiều lắm, Thi Hảo và Ôn Khởi đi vào, ngồi xuống bên quầy bar gọi hai ly rượu không quá mạnh, vừa uống vừa trò chuyện.
Ôn Khởi như thường lệ lại kể chuyện công ty và cấp trên.
Thi Hảo im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mắng theo hai câu.
Mắng xong, hai người lại chạm cốc.
Ôn Khởi là một người có oán giận sẽ phát tiết ra ngoài, mắng chửi xong tâm trạng của cô ấy cũng thoải mái lên không ít. Lúc này mới tán gẫu chính sự với Thi Hảo, “Tớ đang cân nhắc đổi công ty.”
Thi Hảo sửng sốt, chớp mắt nhìn cô ấy: “Cậu chắc chắn?”
Ôn Khởi ừ một tiếng, “Lúc trước không đổi là luyến tiếc, nhưng bây giờ xem ra không có gì luyến tiếc nữa.”
Ôn Khởi và Thi Hảo giống nhau, từ kỳ thực tập đến nay đều làm việc ở cùng một công ty.
Cô ấy làm đến cuối năm nay, niên hạn cũng đủ để thăng chức.
Vốn dĩ cô ấy nghĩ công việc nào cũng là công việc, cô ấy cũng không phải kiểu người thích thay đổi hoàn cảnh.
Nhưng gần đây, Ôn Khởi bỗng nhiên nghĩ thông suốt. Công việc này và cả công ty này thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt đáng để cô ấy lưu luyến. Chẳng thà sớm giải thoát cho mình.
Thi Hảo hoàn toàn ủng hộ lựa chọn của Ôn Khởi, “Cũng được, nghĩ kỹ chuyển công tác đi đâu chưa?”
Ôn Khởi liếc nhìn cô, “Lúc trước có đài truyền hình ném cành ô liu cho tớ, đến lúc đó có thể cân nhắc xem.”
Thi Hảo tỏ vẻ đồng ý: “Được đấy.”
Nói xong tính toán của mình, Ôn Khởi đụng vào cánh tay Thi Hảo, “Còn cậu?”
Thi Hảo hơi ngớ ra, “Tớ làm sao?”
Ôn Khởi nhìn cô, nhấp một ngụm rượu, thấp giọng hỏi: “Cậu và tổng giám đốc Lương còn định như vậy bao lâu?”
“…” Vấn đề này, chiều nay Thi Hảo cũng vừa suy nghĩ qua.
Cô trầm mặc một lát, nói: “Không biết.”
Ôn Khởi hơi nghẹn lời, “Hai người chưa từng thảo luận?”
Thi Hảo nhấp một ngụm rượu, thuận miệng nói, “Thảo luận tương lai của bọn tớ ấy hả?”
Cô và Lương Tây Kinh nào có tương lai gì có thể thảo luận.
Nghe nói như thế, Ôn Khởi thoáng cái không biết nên nói gì cho phải.
Chênh lệch giữa các cô và những người như Lương Tây Kinh thật sự quá lớn, lớn đến mức các cô không dám nghĩ đến tương lai thuộc về bọn họ.
“Là lỗi của tớ.” Ôn Khởi có sai liền sửa, “Không nên nhắc tới việc này.”
Thi Hảo cười chua xót, “Không phải lỗi của cậu.”
Cô cầm ly, suy nghĩ bay bổng: “Cậu không hỏi thì tớ cũng muốn nói với cậu những điều này.”
Ôn Khởi nghiêng mắt nhìn cô, do dự hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thi Hảo kể lại vắn tắt chuyện Lương Tây Kinh cùng họ đến viện phúc lợi cho cô ấy nghe.
Tuy rằng Lương Hanh tạm thời chưa phát hiện chuyện của cô và Lương Tây Kinh.
Nhưng Thi Hảo cảm thấy, nếu bọn họ còn tiếp tục như vậy, Lương Hanh sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Đối với chuyện Lương Hanh có thể biết bọn họ quen nhau, Thi Hảo đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng trước khi ngày này thật sự sẽ đến, cô vẫn không khỏi cảm thấy khẩn trương, hoảng hốt và vô cùng lo lắng.
Cô không biết mình và Lương Tây Kinh có nên kịp thời dừng lại trước khi bị Lương Hanh phát hiện hay không.
“Sao cậu lại nghĩ như vậy.” Nghe cô phân tích suy nghĩ xong, Ôn Khởi hoàn toàn không đồng ý, “…Cái gì gọi là kịp thời dừng lại? Cậu muốn chia tay Lương Tây Kinh?”
Thi Hảo không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ nói, “Tớ là một kẻ nhát gan.”
Tương tự, cô cũng là một người rất mâu thuẫn, rất bằng mặt không bằng lòng.
Thi Hảo không muốn để cho Lương Hanh cảm thấy thất vọng về cô, không muốn để cho Lương Hanh cảm thấy mình giúp đỡ một người vô ơn ăn trong móc ngoài.
Thế nhưng, cô lại không chống đỡ được cám dỗ, không khống chế được thích Lương Tây Kinh, lén lút yêu đương với anh.
Nghe thế, Ôn Khởi vội vàng phản bác lời của cô: “Tớ không cho phép cậu nói mình như vậy, cậu rất tốt. Hơn nữa, thích Lương Tây Kinh cũng không phải lỗi của cậu.”
Cánh môi Thi Hảo khẽ mấp máy, nhỏ giọng nói: “Tớ không nên thích anh ấy.”
Ôn Khởi liếc nhìn cô, “Cậu thích anh ấy cũng đâu có vi phạm đạo đức luân lý gì, tại sao lại không nên?”
Trong mắt Ôn Khởi, chỉ cần không vi phạm luân lý đạo đức thì yêu thích chẳng có gì sai.
Thi Hảo nhìn cô ấy, không lên tiếng nữa.
Ôn Khởi thấy cô như vậy, cũng không đành lòng nói ra lời tổn thương cô.
Cô ấy im lặng hồi lâu, đưa tay ôm lấy cô, “Vậy bây giờ cậu định làm gì?”
Thi Hảo lắc đầu.
Cô cũng không biết, chính bởi vì không biết nên mới cảm thấy phiền lòng.
“Bên phía chủ tịch ——” Ôn Khởi thay đổi góc độ, hỏi, “Ông ấy rất thích cậu, lỡ như ông ấy đồng ý thì sao?”
Thi Hảo khựng lại, nhìn cô ấy giây lát rồi thấp giọng nói, “Không thể nào.”
Ôn Khởi nhăn mặt, “Sao lại không thể? Cậu là do một tay ông ấy giúp đỡ, chắc hẳn ông ấy đủ hiểu con người cậu và biết rõ ngọn nguồn, chẳng lẽ không yên tâm hơn sao?”
Thi Hảo nở nụ cười bất lực, “Hoàn cảnh phát triển của bọn tớ khác nhau.”
Cô không quên lúc trước Lương Hanh gọi điện thoại cho cô có từng nói một câu, đó là người lớn lên trong cùng một hoàn cảnh mới có chủ đề chung.
Ôn Khởi hết cách.
Cô ấy lặng lẽ uống hết rượu trong ly, vốn định hỏi Thi Hảo là suy nghĩ của Lương Tây Kinh thế nào. Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, cô ấy bỗng nhiên nghĩ đến ba điều quy ước của bọn họ. Họ đã hứa sẽ không nói về tương lai.
Hai người đều ôm ý niệm đi một bước tính một bước mà lén lút qua lại.
Trầm mặc một lúc lâu, Ôn Khởi vỗ vỗ bả vai Thi Hảo: “Bỏ đi, chúng ta đã tới quán bar rồi, cũng đừng nghĩ đến những chuyện phiền lòng này nữa.”
Cô ấy chỉ về phía sau, hỏi cô: “Đi nhảy không?”
Thi Hảo nghiêng mắt, sàn nhảy xa xa đã nóng lên.
Rối rắm vài giây, Thi Hảo lắc đầu: “Cậu đi đi, tớ ở đây xem là được rồi.”
Ôn Khởi: “…Được.”
Không bao lâu sau, Ôn Khởi vào sàn nhảy.
Thi Hảo cầm ly rượu, khóe môi cong cong dõi theo cô ấy, tâm tình có chuyển biến tốt đẹp.
Đang nhìn, Thi Hảo bỗng nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình.
Cô nhíu mày, nhìn chung quanh một vòng cũng không thấy người quen.
Cô lại dụi dụi mắt, đoán có thể do mình đã uống rượu nên xuất hiện ảo giác.
–
Cùng lúc đó, Hứa Thực và bạn bè đang ngồi ở ghế dài lầu hai uống rượu chơi game.
Chơi một lúc, bạn thân ồn ào nói mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
Hứa Thực hừ người nọ một tiếng, đang định gọi nhân viên pha chế dưới lầu đưa rượu lên, vừa cúi đầu đã thấy Thi Hảo ngồi đưa lưng về phía quầy bar, nhìn chằm chằm sàn nhảy.
Anh ấy chăm chú quan sát hồi lâu, lấy điện thoại di động ra mở chức năng máy ảnh rồi chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm của anh và Lương Tây Kinh, @Lương Tây Kinh hỏi: [Đây là thư ký Thi của cậu sao?]
Lương Tây Kinh không trả lời.
Tần Yến trả lời trước: [Cậu hỏi câu này rất hay, đây đúng là thư ký Thi của Lương Tây Kinh.]
Hứa Thực: [?]
Tần Yến: [Sao hôm nay thư ký Thi ăn mặc thoải mái thế nhỉ?]
Hứa Thực: [Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai.]
Tần Yến: [Cô ấy đi bar với ai?]
Hứa Thực hoài nghi: [Cậu quan tâm thư ký Thi như vậy làm gì? Cô ấy cũng đâu phải thư ký của cậu.]
Nhìn thấy tin nhắn của Hứa Thực, Tần Yến nghĩ thầm —— tên ngáo ngơ này đúng là ngốc bền bỉ. Anh ấy đã ám chỉ rõ ràng như thế mà vẫn chưa nhận ra.
Nghĩ vậy, Tần Yến thở dài, đang định trả lời thì anh trai của anh ấy nhắn tin trước.
Tần Lâm bắt được một điểm nhỏ trong bức ảnh của Hứa Thực, bèn tag thẳng anh ấy rồi nói: [Vị trí này, chụp lại một tấm rõ ràng.]
Hứa Thực: […?]
Tần Yến: […?]
Tần Lâm không được kiên nhẫn lắm, thúc giục: [Nhanh lên.]
Hứa Thực không hiểu ra sao, nhưng cũng biết trong đám năm người này có bốn người không dễ chọc. Anh ấy vội vàng mở máy ảnh lần nữa, nhắm vào vị trí mục tiêu rồi chụp lại một tấm ảnh, gửi vào trong nhóm.
Sau khi gửi đi, anh ấy yếu ớt vô tội hỏi: [Anh Lâm, tấm này được chưa?]
Tần Lâm phóng to ra nhìn, không hề bất ngờ, người ở góc dưới bên phải đang nhảy nhót điên cuồng đến bung xõa tóc tai là Ôn Khởi.
Sắc mặt anh ta hơi trầm xuống, dặn dò Hứa Thực: [Hôm nay uống ít thôi.]
Hứa Thực: [Hả?]
Tần Lâm: [Trông chừng thư ký của Lương Tây Kinh và cô ấy.]
Thấy lời này, Hứa Thực ra vẻ ham học hỏi: [Anh Lâm, anh muốn trông chừng là trông chừng thế nào?]
Tần Yến nhìn không nổi nữa, bổ sung nốt ý của Tần Lâm: [Ý là đừng để mấy tên đàn ông lạ mặt đến gần các cô ấy, hiểu chưa?]
Hứa Thực: […Hiểu thì hiểu đó, bảo vệ thư ký Thi tôi cũng hiểu, nhưng vị này là?]
Tần Lâm còn chưa trả lời, Cận Thanh Trạc vẫn luôn lặn sâu dưới đáy biển ngoi lên nói trúng tim đen: [Bạn gái cũ của anh ta.]
Hứa Thực: […???]
Tần Yến: […]
Đối thoại trong nhóm đang giằng co, Lương Tây Kinh bỗng nhiên xuất hiện: [Quán bar nào đây?]
Hứa Thực: [Quán bar chúng ta hay đến đó. Cậu muốn đến chơi à?]
Lương Tây Kinh: [Ừ.]
Hứa Thực: [Không phải cậu phải ở nhà với ông nội sao?]
Tần Yến: […]
Hứa Thực: [Thế nào?]
Anh ấy lại nói gì sai rồi sao?
Tần Lâm: [Còn chưa hiểu nữa hả? Cậu ấy không nói cho các cậu biết chuyện cậu ấy có bạn gái?]
Hứa Thực thành khẩn: [Lần trước đi ăn cơm có nói rồi.]
Cận Thanh Trạc: [Vậy cậu ấy có nói cho cậu biết bạn gái cậu ấy là ai không?]
Nhắc tới chuyện này Hứa Thực cũng rất tức giận: [Không có! Cậu ấy không nói.]
Tần Yến không thể nhịn được nữa, nói cho Hứa Thực biết: [Thư ký Thi chính là bạn gái của cậu ấy!!]
Hứa Thực: [???]
……
Trước mặt có bóng đen bao phủ, Thi Hảo cũng không ngẩng đầu, chỉ dời sang bên cạnh.
Ai ngờ, người đó vẫn đứng trước mặt cô, ngăn cản cô nhìn Ôn Khởi.
Một hồi lâu sau, Thi Hảo không nhịn được nhíu mày, ngẩng đầu nói: “Xin chào, anh có —— ”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Thi Hảo đã đối diện với Hứa Thực.
“Sếp Hứa.” Thi Hảo ngây người vài giây, kịp phản ứng lại.
Hứa Thực nhìn cô chằm chằm, gọi: “Thi…thư ký Thi.”
Anh ấy vốn định gọi tên Thi Hảo, nhưng nghĩ lại cô là bạn gái Lương Tây Kinh, gọi tên có thể không thích hợp lắm, vẫn nên gọi cô là thư ký Thi thì hơn.
Thi Hảo đáp lại, lập tức điều chỉnh biểu cảm, “Sếp Hứa đến lâu chưa?”
Hứa Thực: “Tôi ở lầu hai.”
Thi Hảo ồ một tiếng, đột nhiên nghèo từ ngữ. Cô vốn tưởng Hứa Thực nhìn thấy cô nên qua đây chào hỏi xã giao, hỏi xong sẽ đi.
Lại không nghĩ hai người sẽ lúng túng hàn huyên vài câu, Hứa Thực ngược lại còn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.
“Thư ký Thi, cô đi cùng bạn nào?” Số lần Hứa Thực và Thi Hảo gặp mặt không nhiều bằng Tần Yến và Thi Hảo gặp mặt. Đương nhiên cũng không quen thân lắm.
Thi Hảo chỉ vào Ôn Khởi đáng yêu nhất đang nhảy nhót giữa sàn nhảy, “Ôn Khởi. Chắc là sếp Hứa chưa gặp bao giờ.”
Hứa Thực nghe xong, nghĩ thầm chắc chắn là chưa từng gặp qua, nếu đã gặp qua làm sao anh ấy không biết đó là bạn gái cũ của Tần Lâm chứ?
Có điều duyên phận cũng thần kỳ.
Bạn thân của Thi Hảo lại là bạn gái cũ của Tần Lâm, mà Thi Hảo… lại là bạn gái Lương Tây Kinh.
Trong nháy mắt, Hứa Thực cảm thấy đầu óc mình không thể xoay chuyển. Sao đám người này cứ suốt ngày ở sau lưng mình yêu đương lén lút thế nhỉ!
Oán thầm một hồi, Hứa Thực đáp, “Là lần đầu tiên gặp.”
Thi Hảo cười cười.
Hai người ngồi một lúc, Thi Hảo uống hơi nhiều rượu, muốn đi toilet.
“Sếp Hứa.” Do dự giây lát, Thi Hảo vẫn gọi Hứa Thực.
Hứa Thực: “Ừ, sao thế?”
Thi Hảo chỉ vào Ôn Khởi còn đang nhảy nhót, “Tôi cần đi toilet, phiền anh trông giúp bạn tôi một lát được không?”
Ôn Khởi uống nhiều hơn cô, lại ở trong đám người, Thi Hảo sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hứa Thực sửng sốt, vội vàng vẫy tay với vệ sĩ, “Coi chừng cô ấy, đừng để đàn ông lạ mặt tới gần.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Vệ sĩ: “Rõ.”
Thi Hảo còn chưa kịp phản ứng, Hứa Thực đã đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía cô, “Đi thôi thư ký Thi.”
Thi Hảo bối rối, “Hả?”
Hứa Thực gãi gãi đầu, cũng có chút xấu hổ, “Không phải cô muốn đi toilet sao?” Anh ấy nói, “Quán bar tốt xấu hỗn tạp, cô là con gái lại một mình, để tôi đưa cô đến cửa.”
“…”
Thi Hảo vốn định nói không cần, nhưng nhìn Hứa Thực kiên trì như vậy, cô chỉ có thể đồng ý, “Vậy làm phiền sếp Hứa.”
Hứa Thực nhe răng cười, “Thư ký Thi khách sáo rồi.”
–
Cửa toilet quán bar luôn tránh không được sẽ gặp phải một số chuyện “bất ngờ”.
Sau khi đi ngang qua hai đôi tình nhân hôn môi thân mật, Thi Hảo có chút hối hận. Nếu cô sớm biết sẽ xấu hổ như vậy, cô nên uống ít rượu một chút.
Nói với Hứa Thực một tiếng, Thi Hảo đi vào toilet nữ.
Bên kia, Hứa Thực tựa vào tường cách đó không xa chờ đợi, sốt ruột gọi điện thoại cho Lương Tây Kinh: “Sao cậu còn chưa tới?”
Lương Tây Kinh vừa mới vào quán bar, bên tai tràn đầy tiếng ồn ào. Anh nhìn về phía quầy bar nhưng không thấy bóng người quen thuộc đâu, “Hai người đang ở đâu?”
Hứa Thực: “Cửa toilet.”
Lương Tây Kinh: “….”
Uống hai ly rượu, Thi Hảo cảm giác đầu óc có chút choáng váng.
Cũng may cô không trang điểm, từ toilet đi ra, cô đi tới bồn rửa tay vốc một nắm nước sạch vỗ mặt, làm cho suy nghĩ của mình trở nên tỉnh táo.
Lăn qua lăn lại, cô chuẩn bị tâm lý chán ngấy khi phải lần nữa gặp lại đôi tình nhân lúc nãy.
Vừa đi ra, Thi Hảo chợt thấy người xuất hiện cách đó không xa.
Nhìn vẻ mặt dại ra của cô, Lương Tây Kinh sải bước đến gần, “Không nhận ra anh à?”
Thi Hảo nháy mắt mấy cái, hoàn hồn lại, “Sao anh lại tới đây?”
Hỏi xong, cô kịp phản ứng, “Hứa Thực nói cho anh biết?”
Biết cô muốn hỏi gì, Lương Tây Kinh ừ một tiếng, “Tối nay cậu ấy mới biết.”
“Ồ.” Đầu óc Thi Hảo lúc này đã choáng váng, không kịp hiểu rõ ý tứ của Lương Tây Kinh.
Cô không hỏi nhiều, chủ động ôm eo Lương Tây Kinh, lầm bầm: “Em chóng mặt.”
“…”
Lương Tây Kinh khựng lại, cúi đầu nhìn người trong ngực.
Thi Hảo uống rượu thường nổi lên mặt, mỗi lần uống xong hai má đều đỏ bừng, ánh mắt cũng tỉnh tỉnh mê mê, giống như lúc mới tỉnh ngủ, đặc biệt khiến cho Lương Tây Kinh rung động.
Cô có đôi mắt đẹp, đôi mắt hạnh to tròn sáng ngời. Lúc này nhìn thẳng vào Lương Tây Kinh càng làm cho anh ngứa ngáy khó nhịn.
Ngửi thấy mùi rượu trên người Thi Hảo, Lương Tây Kinh ổn định lại tinh thần, ánh mắt tối sầm xuống, thấp giọng hỏi, “Em uống bao nhiêu rồi?”
Thi Hảo: “Hai ly.”
Cô lại chui vào lòng anh, cọ vào ngực anh, “Ngon lắm.”
“…” Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, giơ tay xoa xoa tóc cô, “Còn uống nữa không?”
Thi Hảo suy nghĩ vài giây, ngẩng mặt nhìn anh cười, “Uống chứ, Ôn Khởi vẫn còn ở đây.”
Lúc này còn nhớ rõ Ôn Khởi, xem ra là chưa uống say.
Lương Tây Kinh giơ tay búng vào trán cô, “Vậy cho em uống thêm một ly nữa.”
Thi Hảo: “Ồ.”
Hai người trở lại quầy bar, Ôn Khởi đã nhảy đến mệt lả.
Nhìn thấy Lương Tây Kinh, cô ấy cũng hoảng sợ như Thi Hảo, “Lương…tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh gật đầu, “Cô Ôn.”
Ôn Khởi len lén nhìn Thi Hảo, không tiếng động hỏi: Sao anh ấy lại tới đây?
Thi Hảo: Hứa Thực nói cho anh ấy biết.
“…”
Thu hết sự tương tác của hai người vào đáy mắt, Lương Tây Kinh không vạch trần các cô.
Hỏi qua hai người muốn rượu gì, Lương Tây Kinh bảo bartender pha cho các cô một ly.
Thời gian không còn sớm, bọn họ không có ý định ở lại đến khuya, vì vậy không mướn phòng riêng.
Mấy người ngồi ở quầy bar nâng ly uống xong thì chuẩn bị về nhà.
Đi ra khỏi quán bar, Ôn Khởi tự giác ngồi ở ghế sau, báo địa chỉ nhà mình.
Lương Tây Kinh ghi nhớ, hỏi, “Cô Ôn ở một mình?”
Ôn Khởi: “…Vâng.”
Không đợi Lương Tây Kinh mở miệng, Thi Hảo đã hơi tỉnh táo nói với cô ấy, “Hay cậu theo tớ về bên chỗ tớ đi.”
Ôn Khởi: “Không cần.”
Cô ấy cũng không muốn làm bóng đèn, “Tớ không uống say.”
Thi Hảo: “Không được.”
“…”
Hai người cậu tới tớ lui tranh luận một hồi, Lương Tây Kinh lên tiếng, “Cô Ôn, cô uống rượu mà về nhà chỉ có một mình Thi Hảo sẽ không yên tâm, cô cứ nghe Thi Hảo đi.”
Ôn Khởi khựng lại, còn muốn nói gì đó, Lương Tây Kinh lại nhàn nhạt nói, “Nhiều người chăm sóc sẽ tốt hơn.”
Một người tóm lại nói không lại hai người.
Ôn Khởi chỉ có thể đồng ý.
Cân nhắc phải đưa hai người về nhà, sau khi đến quán bar Lương Tây Kinh cũng không uống một giọt rượu nào.
Trở lại chỗ ở, Lương Tây Kinh tự giác đi vào phòng bếp.
Vừa mới đi vào, Tần Lâm đã gọi điện thoại tới.
Lương Tây Kinh liếc nhìn, nhận máy rồi đặt sang một bên, “Có chuyện gì thì nói nhanh.”
Tần Lâm: “Đưa về nhà rồi à?”
Lương Tây Kinh: “Hai cô ấy đang ở cạnh nhau.”
Tần Lâm ừ một tiếng: “Cảm ơn.”
“…” Lương Tây Kinh nhướng mày, vừa tìm cách pha trà giải rượu vừa nói, “Không phải tôi nể mặt anh mới làm như vậy.”
Bởi vì Thi Hảo nên anh mới đặc biệt quan tâm Ôn Khởi.
Điểm này Tần Lâm đương nhiên hiểu.
“Cũng không khác gì mấy.” Tần Lâm cũng không để bụng, “Hai cô ấy uống nhiều lắm à?”
Lương Tây Kinh: “Cũng tàm tạm.”
Anh không nói nhiều với Tần Lâm, “Tôi phải pha trà giải rượu, không có việc gì thì cúp máy đây.”
Tần Lâm: “…Có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”
Lương Tây Kinh trực tiếp cúp điện thoại.
Thi Hảo đưa Ôn Khởi vào phòng tắm xong đi ra, Lương Tây Kinh đang cầm điện thoại di động đứng trong phòng bếp, dựa theo trình tự pha trà giải rượu tìm kiếm được trên mạng mà tìm trà, tìm hoa quả, sau đó nấu nước.
Phòng bếp không lớn, từ phòng khách có thể thu hết thảy phòng bếp vào đáy mắt.
Đứng ở phòng khách, ánh mắt Thi Hảo xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt nhìn Lương Tây Kinh thật lâu, trong đầu nhảy ra một ý nghĩ ngớ ngẩn.
Nếu có thể, cô muốn thời gian dừng lại ở giây phút này.
Phát hiện ánh nhìn chăm chú của cô, Lương Tây Kinh nghiêng đầu tìm cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau vài giây, Lương Tây Kinh ngoắc ngoắc ngón tay với cô. Thi Hảo chậm rãi di chuyển, đi đến phòng bếp.
“Uống chút nước ấm trước đã.” Lương Tây Kinh đưa nước cho cô, “Chắc chắn không uống say?”
Thi Hảo nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ, “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh nhéo mặt cô, không hỏi cô vì sao đi quán bar, “Đứng đây chờ anh, anh pha trà giải rượu.”
Thi Hảo nhìn động tác của anh, nhịn không được hỏi, “Anh cắt táo quá to rồi thì phải?”
Lương Tây Kinh cúi đầu, nhìn quả táo trên thớt gỗ đến trầm mặc, “Có ảnh hưởng gì sao?”
Anh thật sự chưa từng vào bếp.
Rất ít lần, mà số ít lần đó đều là vì Thi Hảo.
Thi Hảo trầm ngâm vài giây, miễn cưỡng nói, “Hình như cũng không có ảnh hưởng gì, anh cứ bỏ vào nồi đi.”
Lương Tây Kinh: “…”
Chú ý tới vẻ mặt vi diệu của Lương Tây Kinh, Thi Hảo nhịn cười, “Em cũng không chắc lắm.”
Cô nhấn mạnh: “Em chưa từng cắt miếng táo nào to như vậy”.
Thi Hảo không nói còn đỡ, vừa nói, Lương Tây Kinh cảm thấy mình nhất định phải cầm dao cắt lại tất cả.
Cắt táo thành từng miếng nhỏ hơn, Lương Tây Kinh bỏ chúng vào nồi.
Chuẩn bị xong, anh dọn dẹp sạch sẽ bàn bếp, lúc này mới rũ mắt nhìn người đang ngồi xổm xuống đất.
Lương Tây Kinh hơi nhướng mày, “Ra ngoài ngồi một lát nhé?”
Thi Hảo ngồi xổm ở cửa phòng bếp, hai tay chống má nhìn anh, “Lười đi.”
Lương Tây Kinh sáng tỏ, khom lưng ôm Thi Hảo lên, trầm giọng nói, “Anh ôm em qua đó.”
“…”
Có người ôm, Thi Hảo đương nhiên sẽ không từ chối.
Cô chủ động ôm cổ Lương Tây Kinh, vùi đầu cọ cọ vào lòng anh, “Sao anh không hỏi em đến quán bar làm gì?”
Lương Tây Kinh làm bộ nghe không hiểu ý cô, anh nói: “Đến quán bar ngoại trừ uống rượu còn có thể làm gì?”
Thi Hảo nghẹn họng.
Được Lương Tây Kinh ôm đến sô pha ngồi xuống, Thi Hảo nhìn anh: “Ôn Khởi hôm nay lại tăng ca.”
Không đợi Lương Tây Kinh mở miệng, Thi Hảo chủ động nói, “Em với cô ấy đến quán bar để mắng ông chủ của cô ấy.”
Lương Tây Kinh ngậm miệng, anh cụp mắt, xoa đầu Thi Hảo, dặn dò: “Đi quán bar không sao, chỉ là hai người các em đều là con gái, đi tới đó phải chăm sóc nhau, không thể uống quá nhiều.”
Anh biết Thi Hảo là người có chừng mực, cũng thông minh.
Nhưng sợ lỡ như.
Quán bar người nào cũng có, Lương Tây Kinh sẽ lo lắng.
Thi Hảo lẩm bẩm: “Em biết.”
Cô có chút mệt mỏi, vùi mình vào lòng Lương Tây Kinh, “Lát nữa anh có về nhà tổ không?”
Lương Tây Kinh im lặng vài giây, hỏi cô, “Anh ở lại đây liệu Ôn Khởi có câu nệ không?”
“…Chắc là không sao.” Thi Hảo trả lời anh, “Nhưng em chỉ có một phòng, anh ngủ ở đâu?”
Lương Tây Kinh chỉ chỉ sô pha bọn họ đang ngồi.
Thi Hảo ngẫm nghĩ, “Cũng được.”
Đồng ý xong, cô nhớ tới hỏi, “Anh không về nhà tổ?”
“Ừ.” Lương Tây Kinh vén gọn mấy sợi tóc dính trên mặt cô, “Ngày mai em có muốn đi đâu không?”
Anh có thể đi cùng cô.
Thi Hảo đang muốn nói có, đột nhiên nhớ tới ngày mai mình đã có hẹn.
Cô mím môi, thản nhiên nói với Lương Tây Kinh, “Ngày mai em phải mời người ta ăn cơm.”
Lương Tây Kinh híp híp mắt, “Mời người ta ăn cơm?”
Thi Hảo gật đầu, “Dương Văn Tuấn, anh còn nhớ không?”
“…”
Cái tên này, Lương Tây Kinh làm sao có thể quên.
Anh nhíu mày, siết chặt vòng tay, nhéo nhéo gò má thanh tú của Thi Hảo, “Sao lại muốn mời cậu ta ăn cơm?”
Thi Hảo ăn ngay nói thật, “Lần trước gặp đã nói muốn mời, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.”
Lương Tây Kinh: “Ồ.”
Phòng khách yên tĩnh một lát.
Trà giải rượu trong bếp đã sôi.
Lương Tây Kinh đứng dậy rót ra hai bát, thổi nguội rồi đưa cho Thi Hảo.
Thi Hảo tiếp nhận, “Em đưa cho Ôn Khởi trước.”
Ôn Khởi đã tắm rửa xong trở về phòng nằm xuống.
Chờ hai người đều uống xong trà giải rượu, Lương Tây Kinh cầm bát không vào phòng bếp rửa sạch, xếp lại ngay ngắn.
Sau đó anh cầm khăn lau tay ở một bên lau khô tay, Thi Hảo bám vào cửa phòng bếp ngó anh, “…Vậy em đi tắm nhé?”
Lương Tây Kinh liếc khẽ cô một cái, “Đi đi.”
Thi Hảo xoay người đi về phía trước hai bước, lại vòng về phòng bếp.
Lương Tây Kinh đang muốn hỏi cô muốn gì, Thi Hảo đã đứng trước mặt anh, kiễng chân hôn lên cánh môi anh, khóe mắt cong cong: “Em đi ăn một bữa cơm, tổng giám đốc Lương đừng ghen nhé?”
Lương Tây Kinh khẽ cúi người, hơi bất mãn nói, “Mỗi vậy?”
“?”
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, hai má Thi Hảo nóng lên, “Vậy anh còn muốn thế nào?”
Lương Tây Kinh nhướng mày, ngón trỏ khẽ vuốt ve môi cô, cất giọng khàn khàn, “Em tự nghĩ đi.”
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->