<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 36: Thư ký của tôi đương nhiên là chỗ nào cũng tốt.
Lương Tây Kinh đến lúc Thi Hảo và Dương Văn Tuấn đã ăn được kha khá.
Trước khi đến, anh cố ý hỏi Thi Hảo là có cần sắp xếp tài xế đưa đón cô không.
Thi Hảo hỏi anh, cô có thể nói không cần sao? Lương Tây Kinh không chút nghĩ ngợi nói cho cô biết là không thể. <!-- Quảng cáo 1 -->
Nếu không thể, vậy Thi Hảo chỉ có thể tiếp nhận. <!-- Quảng cáo 1 -->
Đồng thời, Lương Tây Kinh cũng không muốn gây áp lực cho Thi Hảo. Anh lái xe đến chỗ đậu xe đối diện nhà hàng Nhật Bản, sau khi nói vị trí cho cô biết cũng không hề thúc giục, thành thật im lặng chờ đợi.
……
Theo hướng ngón tay của Thi Hảo, Dương Văn Tuấn đeo kính vừa liếc mắt đã thấy chiếc xe dưới tàng cây cách đó không xa.
Khoảng cách có hơi xa, anh ấy không thấy rõ người trong xe.
Ngây ngốc vài giây, Dương Văn Tuấn thu dọn lại cảm xúc: “Xin lỗi, tôi không biết.”
“Không sao.” Thi Hảo cong môi, “Cảm ơn đàn anh đã chiếu cố.”
Thi Hảo cũng không phải người không biết cảm kích.
Dương Văn Tuấn mỉm cười, khoát tay với cô: “Vậy em mau qua đó đi, đừng để bạn trai em chờ lâu.”
Thi Hảo gật đầu: “Đàn anh, tạm biệt.”
Dương Văn Tuấn: “Lần sau gặp lại.”
Nhìn Thi Hảo đi tới ngã tư chờ đèn xanh, sau đó băng qua làn đường dành cho người đi bộ tới bên cạnh chiếc xe kia, Dương Văn Tuấn giơ tay xoa xoa đôi mắt chua xót, xoay người rời đi.
Anh ấy quả thực có suy nghĩ với Thi Hảo, nhưng loại suy nghĩ này chỉ thành lập dưới điều kiện Thi Hảo còn độc thân.
Cô đã có bạn trai, anh ấy sẽ dừng lại ở đây thôi.
–
Tạm biệt Dương Văn Tuấn xong, Thi Hảo đi tới bên cạnh xe của Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh có vẻ không muốn xuống xe, cô bèn giơ tay gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, cô cong cong khóe mắt gọi: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh liếc nhìn cô: “Lên xe.”
Thi Hảo ồ một tiếng, nhìn bầu trời đêm trăng sáng sao thưa: “Em vừa ăn hơi no.”
Lương Tây Kinh lẳng lặng nhìn cô, không nói gì.
Thi Hảo được voi đòi tiên: “Chúng ta đi bộ về được không?”
Nhà hàng Nhật Bản cách chỗ ở của Thi Hảo không quá ba cây số.
“…”
Lương Tây Kinh không hé răng.
Thi Hảo nhìn anh: “Anh có đi không?”
Lương Tây Kinh nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô, dừng một chút mới nói: “Đi bộ cũng được, nhưng anh có một điều kiện.”
Thi Hảo trừng to mắt: “Cái gì?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh: “Thứ Tư tuần sau đi dự tiệc với anh.”
Thi Hảo sửng sốt, hoài nghi nhìn anh: “Trợ lý Dương bận việc à?”
“Muốn dẫn em đi.” Lương Tây Kinh nói.
Họ không thể liên lạc sau giờ làm việc, nhưng tăng ca thì khác.
Thi Hảo ồ một tiếng, nghĩ đến cuối tuần sau anh sẽ đi Đức, cô cũng muốn ở bên Lương Tây Kinh nhiều hơn một chút: “Được.”
Nhận được lời đồng ý của Thi Hảo, Lương Tây Kinh bảo vệ sĩ đi theo phía sau lái xe về, còn anh xuống xe tản bộ cùng Thi Hảo.
Hạ tuần tháng Năm, nhiệt độ buổi tối đã thoải mái.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh đan tay vào nhau cùng tản bộ, gió nhẹ phất vào mặt, có một loại cảm giác an nhàn tự tại.
Thỉnh thoảng rủ mắt nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt một lúc, Thi Hảo lại ngước mắt nhìn về phía trước. Đèn đường hai bên chiếu sáng con đường dưới chân, bóng dáng hai người trên mặt đất thỉnh thoảng lại chồng chéo lên nhau, bên cạnh là tiếng xe và tiếng ồn ào náo nhiệt.
Đi mãi đi mãi, trong đầu Thi Hảo bỗng nảy ra một suy nghĩ tham lam. Cô rất muốn con đường này không có điểm cuối, như vậy cô có thể cùng Lương Tây Kinh đi mãi về phía trước.
Nhìn vẻ mặt chốc chốc lại thay đổi của cô, Lương Tây Kinh nhướng mày, cũng không hỏi nhiều.
Yên lặng đi tới cửa tiểu khu, Thi Hảo cũng đã mệt lả.
Cô nhìn Lương Tây Kinh, trên mặt anh không lộ ra chút mệt mỏi nào.
“Nhìn gì vậy?” Chú ý tới sự đánh giá của cô, Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo: “Không phải chiều nay anh đi chơi bóng sao?”
Lương Tây Kinh: “Rồi sao?”
Thi Hảo thẳng thắn nói: “Nhìn anh chẳng mệt chút nào.”
“…”
Lương Tây Kinh nghẹn ngào, lườm cô một cái: “Anh để lại ấn tượng thể lực kém cho em lúc nào vậy?”
Nghe nói như thế, trong đầu Thi Hảo không khỏi hiện lên một số hình ảnh không lành mạnh, mặt lại bắt đầu nóng lên.
“Còn ở bên ngoài.” Thi Hảo cảnh cáo anh, “Tổng giám đốc Lương nói chuyện chú ý một chút.”
Nghe vậy, Lương Tây Kinh chẳng những không biết xấu hổ còn hỏi ngược lại Thi Hảo: “Vậy về nhà là có thể nói chuyện thoải mái?”
Thi Hảo nghẹn họng.
Cô còn chưa nghĩ ra nên đáp trả Lương Tây Kinh thế nào, anh đã bước nhanh hơn, kéo cô về nhà.
Vào nhà, ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn sáng vằng vặc.
Đáng tiếc là Thi Hảo không có thời gian để ngắm nhìn. Tất cả lực chú ý của cô đều đặt trên người Lương Tây Kinh, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh, cả cơ thể ấm áp và nụ hôn ướt át của anh rơi xuống da thịt mình.
Như nhận được sự đồng ý của Thi Hảo, anh lại càn rỡ hơn so với trước đây, chọc cho Thi Hảo mặt đỏ tới mang tai.
Cũng như bị Thi Hảo nghi ngờ về thể lực, cả đêm này anh đều ra sức chứng minh cho Thi Hảo thấy điều gì đó.
…..
Chân chính dừng lại ngủ đã là nửa đêm.
Hai người mệt mỏi rã rời, sau khi rửa ráy qua thì ôm nhau ngủ say.
–
Mấy ngày sau, Thi Hảo cũng không để ý tới Lương Tây Kinh.
Tối Chủ nhật anh ức hiếp người quá đáng, thỉnh thoảng Thi Hảo ném cho anh một ánh mắt nhẹ nhàng, Lương Tây Kinh cũng không dám nói chuyện.
Đến thứ Tư tan tầm, Lương Tây Kinh và Thi Hảo phải tham gia bữa tiệc, hai người mới vứt bỏ thân phận cấp trên cấp dưới, dùng thân phận bạn trai bạn gái trò chuyện với nhau.
Ngồi lên xe Thi Hảo mới sực nhớ ra: “Chị Trần đi Đức với anh, bữa tiệc công nghệ y tế này anh nên gọi chị Trần đi mới đúng chứ.”
Lương Tây Kinh đang xem tài liệu, bớt chút thời gian nhìn sang cô: “Cô ấy sang Đức có thể tìm hiểu sau.”
Thi Hảo khẽ chớp mắt, không hỏi nhiều nữa.
Cô cúi đầu, ghi nhớ thông tin những người tham gia bữa tiệc.
Thứ Hai đến công ty, Lương Tây Kinh đã nói với cô là bữa tiệc gì, có những người nào tham gia bữa tiệc.
Tuân theo suy nghĩ biết người biết ta bách chiến bách thắng, hai ngày nay Thi Hảo đã sắp xếp lại thông tin những người tham gia, đề phòng cần tới.
Cùng Lương Tây Kinh tham dự tiệc, bình thường Thi Hảo không thay quần áo cũng sẽ không cố ý trang điểm. Mấy kiểu tiệc này chỉ cần trang điểm sơ, không xấu là được.
Thi Hảo trước nay vẫn cảm thấy mình càng khiêm tốn càng tốt.
Bữa tiệc được tổ chức tại một câu lạc bộ cao cấp nào đó ở Giang Thành, trước kia Thi Hảo từng tới đây một lần, đã quen với những chuyện có thể phát sinh trong câu lạc bộ.
Cô theo chân Lương Tây Kinh, đi ngang qua mấy phòng bao phát ra những âm thanh kỳ lạ cũng không hề chớp mắt.
Khi Lương Tây Kinh và Thi Hảo đến phòng bao, đám người Ngụy Nguyệt Đình và Hứa Thực đã đến.
Thấy Lương Tây Kinh và Thi Hảo tới, Ngụy Nguyệt Đình sửng sốt mấy giây mới lên tiếng chào hỏi hai người, “Tổng giám đốc Lương.”
Cô ấy dừng lại, cười với Thi Hảo: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo gật đầu, chào hỏi mọi người bên trong một lượt rồi mới ngồi xuống.
Nhìn thấy cô xuất hiện, người bất ngờ không chỉ có Ngụy Nguyệt Đình mà còn có những người khác.
Mọi người đều biết bên cạnh Lương Tây Kinh chỉ có một vị thư ký. Có người gặp qua, đương nhiên cũng có người chưa gặp qua.
Quan trọng hơn là, Lương Tây Kinh rất ít khi mang vị thư ký này tham gia tiệc, hôm nay bỗng nhiên mang đến làm cho người ta không khỏi nghi hoặc.
“Tổng giám đốc Lương, trợ lý Dương hôm nay có việc à?” Người quen Lương Tây Kinh hỏi.
Lương Tây Kinh: “Phải, cậu ấy bận việc.”
Mọi người bừng tỉnh.
“Thư ký Thi.” Sếp Lưu từng gặp Thi Hảo, ông ta cười ha hả nhìn về phía cô, “Đã lâu không gặp.”
Thi Hảo mặt mày cong cong đáp: “Sếp Lưu gần đây vẫn khỏe chứ ạ?”
Sếp Lưu: “Cũng bình thường.”
Ông ta nhìn Thi Hảo, trong ánh mắt phần lớn là sự đánh giá.
Ông ta nhớ mang máng lần trước gặp Thi Hảo, Thi Hảo cũng mặc bộ đồng phục màu đen như hiện tại. Đây là đồng phục công sở của tập đoàn Lương thị, đi làm phải mặc.
Có điều bây giờ đã tan ca tham gia tiệc, vậy mà cô cũng không trang điểm ăn diện lại.
Cứ cảm thấy sai sai, thế nên tầm mắt ông ta thỉnh thoảng lại rơi vào người Thi Hảo.
Thi Hảo phát hiện, nhưng không quan tâm.
Ngược lại là Lương Tây Kinh, khi thấy ông ta chốc chốc lại nhìn về phía Thi Hảo, anh khẽ nhíu mày.
Thi Hảo vừa vặn nhìn thấy, ở dưới bàn đụng nhẹ vào đầu gối anh.
Lương Tây Kinh dừng lại, vẻ mặt tự nhiên kính rượu ông ta.
–
Bữa tiệc tối nay nói về công nghệ y tế.
Thi Hảo hiểu biết không đủ sâu, về cơ bản không chen vào được lời gì. Cô im lặng lắng nghe, ghi nhớ những gì cảm thấy nên ghi nhớ.
Ăn được kha khá, Ngụy Nguyệt Đình nhìn về phía Thi Hảo, hỏi: “Thư ký Thi, đi toilet với tôi một lát nhé?”
Thi Hảo giật mình, vội vàng đứng lên: “Được.”
Hai người đứng dậy rời đi, bữa tiệc vẫn tiếp tục.
Đi ra khỏi phòng bao, Ngụy Nguyệt Đình quay đầu nhìn Thi Hảo, tùy ý nói: “Thấy chán à?”
Thi Hảo cười cười: “Không sao.”
Ngụy Nguyệt Đình gật đầu, khẽ nói: “Tôi không ngờ tối nay tổng giám đốc Lương lại dẫn cô tới đây.”
Thi Hảo hơi khựng lại, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của cô ấy có hàm ý khác.
Cô giả vờ không hiểu: “Tôi là thư ký của tổng giám đốc Lương.”
Ngụy Nguyệt Đình biết ý của cô, giải thích: “Tôi nghe họ nói tổng giám đốc Lương đi dự tiệc rất ít khi dẫn cô theo, bình thường đều là trợ lý Dương.”
“Vâng.” Thi Hảo tự nhiên nói, “Tửu lượng của tôi không tốt lắm.”
Ngụy Nguyệt Đình sáng tỏ: “Tổng giám đốc Lương cũng rất chu đáo.”
Thi Hảo gật đầu.
Hai người một trước một sau vào toilet.
Lúc đi ra, Ngụy Nguyệt Đình phải trang điểm lại, Thi Hảo ở bên cạnh chờ cô ấy.
Ngụy Nguyệt Đình vừa dặm phấn vừa nói chuyện với Thi Hảo: “Thư ký Thi, cô có muốn dặm lại lớp trang điểm không?”
Thi Hảo nhìn mình trong gương, lớp trang điểm trên mặt đã phai, thậm chí còn hơi nhợt nhạt. Màu son đỏ hồng trước khi vào tiệc theo quá trình ăn uống cũng đã bị lem.
Có điều vừa rồi cô đã để túi xách trong xe Lương Tây Kinh, không mang theo sản phẩm trang điểm bên người.
“Không cần đâu.” Thi Hảo ôn hòa nói.
Ngụy Nguyệt Đình ừ một tiếng, không miễn cưỡng.
Trang điểm lại xong, hai người đi vòng về phòng bao. Lúc sắp đến cửa phòng, Ngụy Nguyệt Đình đột nhiên gọi Thi Hảo lần nữa, “Thư ký Thi.”
Thi Hảo nghiêng đầu, “Sếp Ngụy có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Lúc nãy cô đã phát hiện, chỉ là Ngụy Nguyệt Đình không nói trắng ra nên cô cũng giả ngu.
Ngụy Nguyệt Đình mím môi, có chút khó mở lời.
Cô ấy im lặng mấy giây mới mở miệng hỏi, “Thư ký Thi, cô biết bạn gái của tổng giám đốc Lương là ai không?”
“…”
Nghe rõ câu hỏi của Ngụy Nguyệt Đình, Thi Hảo ngẩn ra.
Nhìn Ngụy Nguyệt Đình một lát, Thi Hảo ra vẻ bình tĩnh nói: “Xin lỗi sếp Ngụy, đây là việc riêng của tổng giám đốc Lương.”
Trước khi hỏi, Ngụy Nguyệt Đình cũng đoán sẽ không hỏi được gì từ miệng Thi Hảo.
Chỉ là khi nhận được đáp án, cô ấy vẫn có chút thất vọng.
“Không sao.” Ngụy Nguyệt Đình thấy Thi Hảo khó xử thì ra vẻ thoải mái cười, “Là tôi mạo muội.”
Thi Hảo mỉm cười, không nói gì nữa.
Trở lại phòng bao ngồi xuống, Thi Hảo hiển nhiên nhận ra trên mặt bàn lại có thêm mấy chai rượu rỗng.
Cô khẽ chớp mắt, len lén nhìn Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh vẫn như thường, mặt cũng không đỏ. Trong lúc nhất thời, Thi Hảo không chắc là anh có uống nhiều hay không. <!-- Quảng cáo 1 -->
Nhận thấy tầm mắt của cô, Lương Tây Kinh nghiêng mắt, không tiếng động hỏi cô: Làm sao vậy?
Thi Hảo ngẫm nghĩ, rũ mắt viết chữ lên mu bàn tay anh đang đặt trên đùi: Mấy ly.
Cô hỏi anh uống mấy ly.
Cảm nhận được xúc cảm trên đầu ngón tay Thi Hảo, yết hầu Lương Tây Kinh khẽ lăn lộn.
Phòng bao của bọn họ là dạng bàn tròn lớn, Thi Hảo ngồi bên cạnh Lương Tây Kinh, vị trí hai người không lệch nhau lắm. Nhưng bởi vì bên phía còn của Thi Hảo là Hứa Thực, cô mới dám trắng trợn như thế.
Hiểu được câu hỏi của cô, Lương Tây Kinh đang định đưa tay viết chữ trả lời cô, sếp Lưu vừa bị anh rót mấy ly rượu bỗng nhiên mở miệng, “Tây Kinh à, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
Tay Lương Tây Kinh dừng lại: “Chú hỏi đi.”
Sếp Lưu nhìn Thi Hảo bên cạnh anh, hỏi ra một câu mà cả đêm nay ông ta đã nín nhịn: “Không phải năm nay cậu nên đổi thư ký rồi sao? Sao vẫn chưa đổi?”
Trong hai lần ông ta tiếp xúc với Thi Hảo, Thi Hảo thật sự là quá nhàm chán, ông ta nghĩ không ra vì sao Lương Tây Kinh lại phá lệ, để cho cô làm thư ký của mình.
“…”
Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh cười khẽ, “Thư ký Thi làm việc không phạm sai lầm, tôi không có lý do đổi cô ấy.”
Tuy Sếp Lưu đã ngà ngà say, nhưng một số chuyện vẫn còn ấn tượng.
Ông ta khẽ chậc một tiếng, giơ tay chỉ chỉ, nói: “Hình như công ty các cậu hai năm sẽ đổi thư ký một lần mà đúng không?”
Ngụ ý là, thư ký lúc trước cũng không phạm sai lầm gì, thế nhưng vẫn phải thay đổi.
Lương Tây Kinh không nói gì, không ngờ ông ta đã say nhưng chuyện không quan trọng ngược lại nhớ rất rõ ràng.
Chống lại ánh mắt của mấy người ở đó, Lương Tây Kinh vẫn cười đáp: “Thư ký Thi rất tốt.”
Sếp Lưu khó hiểu: “Tốt chỗ nào?”
Sao ông ta không nhận ra được nhỉ.
Lương Tây Kinh cụp mắt, nhìn sang Thi Hảo.
Thi Hảo vừa vặn cũng đang nhìn anh.
Tầm mắt hai người giao nhau trước ánh mắt bao nhiêu người.
Hứa Thực vốn định kêu người đưa sếp Lưu về trước, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Thi Hảo ở dưới bàn đạp Lương Tây Kinh một phát.
Anh ấy ngây người, trong nháy mắt cũng quên luôn lời mình muốn nói.
Bị đạp như thế, Lương Tây Kinh cũng không tức giận.
Anh đè chân người bên cạnh lại, nhấc mí mắt nhìn về phía đám người ỷ uống say mà phát biểu bậy bạ, mắt để trên đầu, nói một câu tỏ ý bao che: “Thư ký của tôi, đương nhiên là chỗ nào cũng tốt.”
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->