<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 47: Anh đang theo đuổi em.
Ai ngờ bọn họ vừa thử đã dính nhau hơn một năm.
Nhưng Thi Hảo cảm thấy, nếu đêm trước Lương Tây Kinh không hôn cô dưới sự thúc đẩy của bia rượu, cô cũng sẽ không bị anh mê hoặc mà đáp lại anh, ngày hôm sau anh sẽ không đưa ra ý tưởng hai người thử ở bên nhau.
Xét đến cùng, lúc bắt đầu bọn họ đã không tỉnh táo, cũng không lý trí. <!-- Quảng cáo 1 -->
Đột nhiên, xe dừng lại, hai người lập tức rời khỏi đoạn ký ức. <!-- Quảng cáo 1 -->
Thi Hảo cụp mi, rời mắt khỏi Lương Tây Kinh, quay sang nhìn cửa tiểu khu gần trong gang tấc: “Em tới rồi.”
Lương Tây Kinh đẩy cửa xe ra, nghiêng đầu nói: “Anh đưa em vào.”
“…”
Hai người một trước một sau xuống xe, Thi Hảo đi tới bên cạnh Lương Tây Kinh: “Em không uống nhiều.”
Ý của cô là, cô không cần anh đưa vào nhà.
Lương Tây Kinh: “Anh uống nhiều.”
“?”
Thi Hảo bối rối, không thể tin nổi nhìn anh: “Anh nói cái gì?”
Là ai vừa rồi ở trong xe còn nói mình không say?
Ánh mắt Lương Tây Kinh rất thẳng thắn: “Anh nói anh uống nhiều, muốn hóng gió một chút.”
Thi Hảo nghẹn ngào, vô thức muốn vạch trần lời nói dối của anh. Nhưng lời đến bên miệng, không hiểu sao cô lại nói không nên lời.
Trong lúc rối rắm, hai người đã vào tiểu khu.
Từ cửa tiểu khu đi vào, lại đi đến cửa nhà, giữa hai người có một khoảng cách nhất định.
Hai người sóng vai bước đi, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Thời gian đã khuya, phần lớn các hộ gia đình trong tiểu khu đều đã đi ngủ. Liếc mắt nhìn qua, chỉ có vài nhà còn sáng đèn.
Lương Tây Kinh không lên tiếng, Thi Hảo cũng duy trì sự trầm mặc nhất định.
Đi tới dưới lầu tiểu khu, Lương Tây Kinh mới mở miệng: “Mua nhà xong rồi à?”
Thi Hảo đáp ừm. <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh không chút bất ngờ: “Định khi nào thì chuyển nhà?”
“Còn đang sửa sang lại.” Nhà Thi Hảo mua mặc dù không phải phôi thô, nhưng cô không thích phong cách trang trí ban đầu, cô muốn phá đi sửa lại rồi mới vào ở.
Lương Tây Kinh gật đầu, hỏi cô: “Tiến độ thế nào rồi?”
Nhắc tới đây, Thi Hảo nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi ăn ngay nói thật: “Lâu rồi em chưa sang đó xem.”
Gần đây công việc của cô quá bận, mấy chuyện vặt vãnh đương nhiên phải tạm gác lại.
Lương Tây Kinh: “…”
Anh im lặng, cúi đầu nhìn cô: “Ngày mai đi xem thử không?”
“….”
Thi Hảo cũng không kẻ ngốc, biết tầng ý tứ khác trong lời nói của Lương Tây Kinh.
Cô suy nghĩ một lát, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh: “Em có hẹn với Ôn Khởi rồi.”
Lương Tây Kinh bị từ chối cũng không hề thấy xấu hổ, vẻ mặt tự nhiên hỏi: “Không cần tài xế à?”
Nghe vậy, Thi Hảo không biết trả lời như thế nào.
Cũng may Lương Tây Kinh không làm khó cô, vừa vặn đi đến cửa nhà, Lương Tây Kinh hất cằm ý bảo: “Vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thi Hảo mím môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Anh cũng vậy nhé.”
Lương Tây Kinh nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm xuống: “Ngủ ngon.”
“…Ngủ ngon.”
–
Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, Thi Hảo đứng sau cửa vài giây rồi nhấc người đi ra ban công.
Ban công của cô có thể nhìn thấy người đi tới đi lui dưới lầu.
Mới vừa đi tới ban công, Lương Tây Kinh hình như có phát hiện, quay đầu nhìn thoáng qua cô.
Thi Hảo nhanh tay lẹ mắt ngồi xổm xuống, tránh né tầm mắt của anh.
……
Nhìn người dần dần đi xa, Thi Hảo đứng thất thần tại chỗ ——
Vừa rồi Lương Tây Kinh hỏi cô có cần tài xế không, kỳ thật cô có một thoáng kinh ngạc. Cô chưa từng ngờ rằng dưới tiền đề cô đã từ chối anh, Lương Tây Kinh sẽ đổi phương thức thăm dò cô, hỏi cô có cần anh không.
Lương Tây Kinh trước kia chưa bao giờ làm chuyện “bám dính không buông” này.
Nói bám dính không buông thì hơi khoa trương, Thi Hảo cũng rất khó cho lời bình luận. Cô chỉ biết Lương Tây Kinh của trước kia không hề có kiên nhẫn như vậy.
Lương Tây Kinh của trước kia, chỉ cần cô từ chối anh, anh sẽ không nói thêm một chữ nào nữa.
Bỗng dưng, di động của cô rung lên, là tin Lương Tây Kinh gửi tới: [Vừa nãy quên nói.]
Lương Tây Kinh: [Chuyện hẹn em uống rượu, vốn anh đã suy nghĩ rất lâu rồi.]
Ngày giao thừa tại sao lại đột nhiên xuống xe ngăn Thi Hảo lại, hỏi cô có muốn uống rượu cùng mình không.
Đối với Lương Tây Kinh, kỳ thật cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt.
Chỉ đơn thuần là anh muốn vậy.
Mà chuyện này thật ra Lương Tây Kinh đã suy nghĩ từ rất lâu rồi. Chỉ là ngại các loại nhân tố, vẫn chưa có cái cớ hoàn mỹ.
Nhưng đêm đó, anh có.
Thi Hảo chấn động, nhìn chằm chằm mấy chữ “suy nghĩ rất lâu” cuối cùng anh gửi tới, nhịn không được nghĩ —— lời này của anh là có ý gì?
Suy nghĩ rất lâu?
Không phải bởi vì tình cờ gặp cô, thấy cô lẻ loi một mình ở bên ngoài nên anh mới đề xuất sao?
Thi Hảo trừng to mắt nhìn di động, nhịn không được muốn truy hỏi: [Lời này của anh có ý gì?]
Gõ xong mấy chữ này, Thi Hảo lại cảm thấy cô đang cho mình hy vọng.
Trạng thái của bọn họ bây giờ rõ ràng không thích hợp để cô gửi tin nhắn như vậy cho Lương Tây Kinh.
Rối rắm một hồi, Thi Hảo xóa bỏ toàn bộ.
Cùng lúc đó, sau khi Lương Tây Kinh gửi tin nhắn đi thì tầm mắt vẫn dừng lại ở giao diện đối thoại của hai người.
Anh nhìn dòng chữ “đối phương đang nhập” hiện ra rồi lại biến mất.
Đợi hồi lâu, bên kia cũng không có tin nhắn trả lời.
Cho đến khi đôi mắt đau nhức, Lương Tây Kinh giơ tay vân vê ấn đường, rời khỏi giao diện đối thoại.
Thi Hảo không muốn trả lời, anh tạm chiều theo ý cô.
Trưa hôm sau, Thi Hảo và Ôn Khởi đến căn nhà đang sửa sang xem thử.
Cuối tuần không thi công, hai người cũng không cần giao tiếp với công nhân, yên tĩnh thoải mái.
Việc trang hoàng còn đang ở giai đoạn đầu, kỳ thật cũng không có gì để xem.
Hai người đi một vòng rồi ra về.
Nhưng không ngờ là cả hai lại tình cờ gặp Lý Thiến Vi ở trong tiểu khu.
“Thi Hảo!” Lý Thiến Vi vui mừng nói, “Không ngờ hôm nay có thể gặp được cô ở đây.”
Thi Hảo khẽ cười: “Tôi cũng không nghĩ tới.”
Lý Thiến Vi chào hỏi Ôn Khởi: “Phóng viên Ôn, đã lâu không gặp.”
Ôn Khởi không khỏi mỉm cười: “Cô định đi đâu à?”
Lý Thiến Vi: “Buổi trưa muốn ăn món súp gà nấu bong bóng cá, nhưng quán ăn kia không giao đồ ăn bên ngoài, cho nên tôi định tới quán ăn luôn.”
Nói xong, cô ấy hỏi hai người: “Hai người có rảnh không? Cùng đi ăn đi?”
Thi Hảo: “Được, tôi mời khách.”
Lý Thiến Vi: “Tôi mời.”
Cô ấy chỉ sang bên kia: “Cô vừa mới mua nhà còn phải sửa sang lại, chờ cô chuyển nhà rồi hẵng mời sau.”
Thi Hảo bật cười, bất đắc dĩ đồng ý: “Cũng được.”
Thế là ba người đi đến quán ăn gần đó ăn súp gà nấu bong bóng cá.
Khẩu vị của Thi Hảo vốn thanh đạm nên rất thích món súp gà này.
Vừa hay đang là giờ ăn trưa, trong quán có khá nhiều người.
Ba người tìm vị trí ngồi xuống, gọi đồ ăn xong mới bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Thi Hảo, tôi thấy kế hoạch quảng cáo của các cô rồi, rất thú vị.” Lý Thiến Vi nhớ tới, nói: “Bên tôi ai cũng thích ý tưởng sáng tạo của cô.”
Thi Hảo kinh ngạc: “Sáng hôm qua chúng tôi mới gửi qua, sao tới chiều cô đã nhìn thấy rồi?”
Lý Thiến Vi bật cười haha: “Tôi thấy trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lương ấy.”
Thi Hảo chớp mắt.
Lý Thiến Vi giải thích: “Lúc tôi vào đưa văn kiện tình cờ trợ ký Dương đang cho tổng giám đốc Lương xem video tuyên truyền của các cô, cho nên tôi mới thấy được.”
Thi Hảo hiểu ra.
Lý Thiến Vi nhìn cô: “Nói tới mới nhớ, chúng tôi cứ cảm thấy có chút kỳ lạ.”
Thi Hảo bỗng trở nên căng thẳng, cảnh giác nhìn cô ấy: “Kỳ lạ cái gì?”
Lý Thiến Vi: “Trước đây tổng giám đốc Lương không quan tâm đến việc quảng cáo tuyên truyền, chuyện video tuyên truyền này anh ấy cũng chưa bao giờ đụng tay vào, bình thường phó tổng phê duyệt là được. Nhưng lần này anh ấy lại hỏi thăm rất nhiều lần.”
Thi Hảo sửng sốt: “Anh ấy hỏi cái gì?”
“Thì hỏi các cô đã gửi kế hoạch quảng cáo chưa, gửi rồi thì đưa anh ấy xem thử các kiểu.” Lý Thiến Vi nói cho cô biết, “Có điều mấy chuyện này tôi chỉ nghe đồng nghiệp kể lại, còn cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm.”
Thi Hảo giật mình, cô nhớ rõ là Lương Tây Kinh nói anh sẽ không quan tâm chuyện này, cũng không can thiệp vào sự lựa chọn của cấp dưới.
Bây giờ thành ra như vậy, chuyện công ty bọn họ giành được quyền quảng cáo tuyên truyền lần này rốt cuộc là do sáng tạo xuất sắc hay là Lương Tây Kinh đi cửa sau cho cô đây?
Để ý thấy vẻ mặt Thi Hảo không quá thích hợp, Lý Thiến Vi đang muốn hỏi cô làm sao vậy, nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên bàn.
Bỗng nhiên bị gián đoạn, cô ấy cũng quên hỏi, mà vẻ mặt Thi Hảo cũng đã sớm khôi phục như thường.
Ăn cơm xong, ba người muốn tiêu thực nên hẹn nhau đi dạo xung quanh.
Tối nay Lý Thiến Vi phải về nhà bố mẹ ăn cơm nên chỉ đi dạo với hai người một hồi rồi ra về trước.
Người đi rồi, Ôn Khởi dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào Thi Hảo: “Nghĩ gì vậy, cả buổi trưa cứ thất thần không hứng thú.”
Thi Hảo nhìn cô ấy, nói ra băn khoăn trong lòng.
Nghe xong, Ôn Khởi không chút khách sáo lườm cô: “Nếu Lương Tây Kinh biết cậu khinh thường bản thân như vậy, chắc anh ấy phải tức giận lắm.”
Thi Hảo mím môi.
Ôn Khởi thẳng thắn nói: “Cậu không có lòng tin với sáng tạo của mình thế à?”
“Không phải.” Thi Hảo cũng rất khó nói, “Tớ có lòng tin, nhưng…”
“Nhưng bởi vì cậu và Lương Tây Kinh là quan hệ đặc biệt, cậu lại không thể khống chế bản thân mà đi suy đoán xem rốt cuộc anh ấy có mở cửa sau cho cậu hay không, đúng không?” Ôn Khởi liếc cô một cái, “Việc này tớ phải nói với cậu mấy câu. Đầu tiên là cậu đừng có mất lòng tin vào năng lực của mình như thế. Tiếp theo, Lương Tây Kinh cũng không phải là người sẽ lấy triển vọng phát triển sản phẩm của công ty ra mạo hiểm. Nếu như kế hoạch của công ty cậu không có gì mới mẻ, anh ấy cũng không có khả năng sẽ lựa chọn.”
Không đợi Thi Hảo mở miệng, Ôn Khởi tiếp tục nói: “Huống hồ Thiến Vi chỉ nói là anh hỏi qua tiến độ vài lần, không có nói rõ chuyện công ty các cậu là do Lương Tây Kinh quyết định.”
Nghe Ôn Khởi nói như thế, mối nghi ngờ và lo lắng trong lòng Thi Hảo đã hoàn toàn biến mất.
Là cô quá để ý.
Nhìn dáng vẻ cô muốn nói lại thôi, Ôn Khởi nhướng mày: “Muốn nói gì phản bác tớ à?”
Thi Hảo: “…Muốn nói cậu nói rất đúng.”
Cô ngượng ngừng sờ chóp mũi: “Vừa rồi là suy nghĩ của tớ không đúng, vừa phủ nhận năng lực của tớ và các đồng nghiệp, cũng đánh giá thấp Lương Tây Kinh.”
Ôn Khởi bày ra vẻ mặt ‘trẻ con dễ dạy’: “Trong lòng cậu biết rõ là được.”
Nhắc tới Lương Tây Kinh, Ôn Khởi tò mò hỏi: “Tối hôm qua sau khi tớ xuống xe, hai người có xảy ra chuyện gì không?”
Thi Hảo liếc cô ấy: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Ôn Khởi nghẹn họng, trêu chọc cô: “Tớ thấy tổng giám đốc Lương có ý ‘muốn ăn cỏ cũ’.”
Thi Hảo cạn lời, nhắc nhở cô ấy: “Cụm từ ‘muốn ăn cỏ cũ’ này nghe không được thân thiện lắm thì phải.”
“À.” Ôn Khởi lập tức đổi giọng, “Anh ấy không nói gì với cậu à?”
Thi Hảo quay sang nhìn cô ấy hồi lâu: “Có nói.”
Ánh mắt Ôn Khởi sáng lên: “Sau đó thì sao?”
Thi Hảo: “…Tớ không trả lời tin nhắn của anh ấy.”
Ôn Khởi: “…”
Im lặng một hồi, Ôn Khởi thở dài vỗ vỗ bả vai Thi Hảo: “Chị em đề nghị, nếu quả thật không bỏ xuống được thì nên cho mình một cơ hội nữa.”
Cô ấy nghiêm túc nói: “Thật ra tớ cảm thấy bên phía chủ tịch sẽ không làm khó hai người quá đâu.”
Thi Hảo im lặng.
Thật lâu sau, cô mở miệng nói: “Tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Ôn Khởi: “Được.”
–
Ở bên ngoài đi dạo ăn uống với Ôn Khởi xong, tám giờ tối Thi Hảo mới về đến nhà.
Đoạn thời gian trước tăng ca điên cuồng, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi lại phải “bôn ba” một ngày trời.
Về đến nhà, Thi Hảo ngồi phịch trên sô pha, mê man chớp mắt ngủ thiếp đi.
Lúc có ý thức lại, cô bị tiếng rung điện thoại đánh thức.
Thi Hảo có tính gắt ngủ, sau khi tìm ra ngọn nguồn đánh thức mình, cô trực tiếp điều chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.
Điều chỉnh xong, cô nhắm mắt lại lần nữa.
Nửa phút sau, ý thức của cô hồi phục, bấy giờ mới phát hiện mình vẫn chưa tắm rửa, nhưng lúc này vẫn chưa tới mười giờ tối.
Giãy dụa tỉnh táo một chút, Thi Hảo mở di động ra, đi tìm đầu sỏ gây chuyện đã nhắn tin cho mình.
Là Lương Tây Kinh, anh liên tục gửi cho Thi Hảo sáu bảy tin nhắn.
Đôi mắt Thi Hảo khẽ chớp, mở ra xem nội dung anh gửi tới.
Sau khi nhìn rõ, cô sững sờ tại chỗ.
Lương Tây Kinh gửi cho Thi Hảo những bức ảnh anh chụp với các bạn nhỏ ở viện phúc lợi.
Xem hết từng tấm một, Thi Hảo nhịn không được hỏi: [Anh đến viện phúc lợi?]
Lương Tây Kinh: [Ừm.]
Thi Hảo có chút bất ngờ: […Sao bỗng nhiên muốn qua bên đó?]
Lương Tây Kinh: [Rảnh rỗi thôi.]
Câu này Thi Hảo không tin.
Lương Tây Kinh cũng không phải kiểu người thích chơi với các bạn nhỏ lắm. Thi Hảo quen biết anh đã lâu, lại ở bên anh một thời gian khá dài, biết cá nhân anh không mấy hứng thú với trẻ con.
Im lặng nhìn hộp thoại của hai người một hồi, Thi Hảo trả lời một câu: [Ồ.]
Lương Tây Kinh nhướng mày: [Mỗi vậy?]
Thi Hảo rũ mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra những lời Ôn Khởi nói.
Cô cắn môi dưới, trong lúc đang do dự, tin nhắn của Lương Tây Kinh lại nhảy ra: [Tắm rửa chưa?]
Thi Hảo: [Sao vậy?]
Lương Tây Kinh: [Có tiện ra cửa tiểu khu một chuyến không, có thứ này quên đưa cho em.]
Thi Hảo: […Nếu em không ra thì sao?]
Cô cảm thấy mình cũng không cần đồ Lương Tây Kinh tặng.
Thấy lời này, Lương Tây Kinh bất đắc dĩ cười cười: [Vậy anh tự mình đưa vào.]
Thi Hảo bĩu môi, muốn nói quản lý tiểu khu bọn họ sẽ rất nghiêm khắc.
Ý nghĩ này thoáng qua, cô chợt nhớ tới lúc trước còn quen Lương Tây Kinh, cô đã cho Lương Tây Kinh một tấm thẻ khóa cửa. Sau khi chia tay, cô quên tìm anh đòi lại, anh cũng không chủ động trả lại cho cô.
Im lặng giây lát, Thi Hảo chỉ có thể trả lời: [Anh đến rồi à?]
Lương Tây Kinh: [Được năm phút rồi.]
Thi Hảo: […Giờ em ra ngay.]
Lương Tây Kinh: [Được.]
Bóng đêm nồng đậm, lúc Thi Hảo chậm rãi đi tới cửa tiểu khu, Lương Tây Kinh đã xuống xe, thậm chí còn nói chuyện phiếm với bảo vệ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lương Tây Kinh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía cô.
Nhìn nhau vài giây.
Bảo vệ rất có mắt nhìn nói: “Bạn gái anh tới rồi, tôi đi trước đây.”
Lương Tây Kinh cười cười.
“…”
Bảo vệ đứng dậy trở về phòng bảo vệ, Thi Hảo nhấc bước đi về hướng Lương Tây Kinh, hoài nghi nhìn anh: “Anh…”
Lương Tây Kinh: “Hửm?”
Thi Hảo: “Sao vừa rồi anh không phủ nhận?”
Bọn họ đã không còn là bạn trai bạn gái.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh cảm thấy buồn cười: “Không rõ ràng à?”
Thi Hảo nhìn anh.
Lương Tây Kinh cụp mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô: “Lời anh ấy nói rất hợp ý anh, tại sao anh phải phủ nhận?”
Thi Hảo nghẹn họng, không ngờ da mặt anh lại dày như vậy.
Môi cô giật giật, bật ra một câu: “…Anh học Tần Lâm đúng không?”
Dạo trước Ôn Khởi có kể với cô là Tần Lâm muốn ăn lại cỏ cũ, suốt ngày xuất hiện ở Giang Thành, quấn chặt lấy cô ấy không buông.
Thế nhưng khoảng thời gian đó Thi Hảo quá bận rộn, không rảnh quan tâm đến cuộc sống tình cảm của chị em, hôm nay gặp mặt Ôn Khởi cô cũng quên hỏi tình huống của hai người. Có điều cái câu ‘quấn chặt không buông’ này cô lại nhớ rất kỹ.
Nghe ra ý của cô, Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên: “Không hề.”
Anh khá coi thường thủ đoạn theo đuổi của Tần Lâm.
“…”
Thi Hảo thoáng khựng lại, không biết nên nói tiếp thế nào.
Cô mấp máy cánh môi, dứt khoát chuyển đề tài: “Anh muốn đưa cho em cái gì?”
Trên tay Lương Tây Kinh ngoại trừ một điếu thuốc chưa châm ra thì không có gì cả.
Nhìn theo tầm mắt cô, Lương Tây Kinh bảo cô đứng tại chỗ chờ: “Ở trong xe, anh đi lấy.”
Thi Hảo ồ một tiếng.
Nhìn Lương Tây Kinh quay đầu đi về phía chiếc xe đang đậu ven đường, Thi Hảo bất giác đi theo anh hai bước.
Đột nhiên, anh dừng bước nhìn về phía cô.
Thi Hảo: “…Em vừa mới ăn no, muốn đi lại một chút.”
Lương Tây Kinh nhướng mày, nhếch môi nở nụ cười: “Được.”
Hai người đi tới bên cạnh xe, lúc này Thi Hảo mới nhận ra: “Anh không dẫn theo tài xế?”
Chắc không phải đâu nhỉ.
Anh không dẫn theo tài xế thì vừa rồi sao có thể nhắn tin với cô.
Biết cô đang nghi ngờ điều gì, Lương Tây Kinh nhàn nhạt nói: “Tài xế đến cửa hàng tiện lợi mua đồ rồi.”
Thi Hảo khẽ gật đầu, không nhiều lời nữa.
Cửa xe mở ra, Lương Tây Kinh khom lưng đi lấy đồ.
Thi Hảo lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên một bó hoa lớn anh ôm từ trong xe ra. Trước khi đi ra đây, Thi Hảo thật sự không nghĩ thứ Lương Tây Kinh quên đưa cho cô lại là hoa.
Chú ý tới biểu cảm dại ra của Thi Hảo, Lương Tây Kinh nở nụ cười rất nhẹ: “Bất ngờ vậy à?”
“…Ừm.” Thi Hảo nhìn bó hoa kia, hít sâu một hơi rồi nói: “Thật ra hôm qua em đã muốn nói với anh, sau này đừng tặng hoa cho em nữa.”
Lương Tây Kinh hỏi: “Em không thích?”
Thi Hảo nhìn anh một lát, sau đó bất an đưa mắt nhìn mấy người qua đường phía xa xa, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã chia tay rồi.”
Buổi chiều, sâu trong nội tâm Thi Hảo đã có suy nghĩ dao động.
Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn như lời Ôn Khởi nói, cho mình và Lương Tây Kinh một cơ hội khác.
Nhưng cô không thể, cô đã đồng ý với Lương Hanh rồi, không thể lật lọng nữa.
Thật ra tối hôm qua khi gặp Lương Tây Kinh cô đã muốn nói với anh lời này.
Chỉ là anh không cho cô cơ hội này, sau đó nói sang chuyện khác, cô cũng cố ý quên bén đi.
Lương Tây Kinh yên lặng một lát rồi nhìn cô, nói: “Anh nghĩ em hẳn là có thể cảm giác được ——”
Thi Hảo nhìn anh.
Lương Tây Kinh: “Anh đang theo đuổi em.”
Mí mắt Thi Hảo run lên, hô hấp hơi trì trệ: “Chúng ta…”
Biết cô đang lo lắng chuyện gì, Lương Tây Kinh nói: “Không cần lo lắng những người khác, em chỉ cần trả lời anh là em có bằng lòng cho anh một cơ hội theo đuổi em hay không.”
Cổ họng Thi Hảo hơi nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi lắc đầu.
“Không bằng lòng?” Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo mím môi, rơi vào trầm mặc. <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh hơi chậm lại, thấp giọng hỏi: “Bởi vì chủ tịch?”
Ánh mắt Thi Hảo lóe lên, không nói gì.
Lương Tây Kinh: “Nguyên nhân em từ chối anh, ngoại trừ ông ấy ra thì còn có nhân tố gì khác sao?”
Anh chăm chú nhìn cô, gằn từng chữ một: “Thi Hảo, em có cảm giác với anh.”
Không phải cô không thích anh.
Thi Hảo không biết nên trả lời anh thế nào.
Một lát sau, Lương Tây Kinh nhét hoa vào lòng cô, chậm rãi nói: “Em cứ suy nghĩ cho thật kỹ, nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời anh.” Anh dừng lại, bổ sung: “Chuyện em vừa từ chối anh, anh coi như chưa nghe thấy.”
–
Về đến nhà, Thi Hảo tâm phiền ý loạn, lỗ tai nóng bừng.
Trong đầu cô không ngừng vang vọng câu nói của Lương Tây Kinh trước khi anh đi, anh kéo cổ tay cô, để cô cảm nhận được tần suất đập của trái tim anh, sau đó ghé sát vào tai cô thì thầm.
Anh nói —— nó đang đập vì em, bất cứ lúc nào em muốn lấy nó, cứ việc nói với anh.
Trong vô thức, Thi Hảo đưa tay chạm vào vị trí ngực trái.
Nhịp tim thình thịch không ngừng, từ lúc Lương Tây Kinh nói câu kia đến tận bây giờ, trái tim cô vẫn luôn đập rộn ràng.
Phòng khách yên tĩnh, Thi Hảo thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh nhịp đập.
Không biết đã cảm nhận bao lâu, Thi Hảo dời tầm mắt sang bó hoa hồng mà tối nay Lương Tây Kinh đã tặng cô.
Tối nay Lương Tây Kinh tự mình đến tặng cho cô một bó hoa hồng đỏ thắm.
Thi Hảo không quá thích hoa hồng, nhưng cũng không ghét bỏ chúng. Chỉ cần là hoa thì cô luôn thiên vị.
Giống như đối với Lương Tây Kinh vậy, cô biết rõ là cô không nỡ, cũng không nhẫn tâm với anh được.
Cô cũng biết rõ cô làm như vậy là không đúng, quá già mồm cãi láo, cũng quá tâm khẩu bất đồng, nhưng cô không khống chế được.
Bỗng dưng, điện thoại di động rung lên, là Lương Tây Kinh gửi tin nhắn tới, nói cho cô biết anh đã về đến nhà.
Thi Hảo đang nhìn chằm chằm, Lương Tây Kinh lại gửi tới một tấm ảnh, là của Lương Hanh.
Lương Tây Kinh: [Anh về nhà tổ.]
Thi Hảo khẽ giật mình, nhìn hai tin nhắn này, trái tim vừa bình ổn lại lần nữa xao động.
Lương Tây Kinh thật sự không hề để tâm đến lời cô nói, hay nói cách khác là anh cố tình phớt lờ. Mỗi một hành động của anh đều đang nói cho Thi Hảo biết anh quan tâm cô, anh muốn cùng cô bắt đầu lại từ đầu.
Bỗng nhiên, trong đầu Thi Hảo hiện ra hai nhân vật phản diện đang đánh nhau.
Một người nói cho cô biết phải lý trí, đau dài không bằng đau ngắn, đã đồng ý với Lương Hanh thì không thể đổi ý. Chẳng lẽ cô thật sự muốn làm một người nói mà không giữ lời, khiến cho Lương Hanh hoàn toàn thất vọng về cô sao?
Cô phải luôn luôn ghi nhớ, không có Lương Hanh thì có thể cô đã sớm chết đói rồi.
Người kia lại nói với cô, tại sao cô không thử tranh thủ cho mình một chút?
Cô còn thích Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh cũng thích cô. Nhân sinh trên đời, chuyện may mắn nhất chính là người mình thích cũng thích mình.
Còn nữa, lúc trước cô lo lắng mình không có dũng khí đi tìm Lương Hanh bàn điều kiện, là bởi vì cô không dám chắc mình và Lương Tây Kinh có thể bên nhau đến già hay không, quan niệm này thực ra rất sai lầm.
Chuyện tương lai ai cũng không thể đoán trước, làm sao cô biết mình sẽ không bạch đầu giai lão với Lương Tây Kinh?
Lẽ ra Thi Hảo nên có lòng tin với bản thân, với Lương Tây Kinh.
“…”
Sáng hôm sau, Thi Hảo bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô buồn ngủ mở mắt, nhận máy: “Alo? Ai vậy?”
Nghe giọng điệu không kiên nhẫn của cô, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc: “Vẫn chưa rời giường à?”
“…” Thi Hảo chớp mắt mấy cái, nhìn tên người gọi, cô đột nhiên tỉnh táo lại, hơi không chắc chắn nói: ”…Hôm nay là Chủ nhật.”
Tối hôm qua vì phải trấn an hai nhân vật phản diện nhảy ra trong đầu mà đến tận ba giờ sáng cô mới đi ngủ.
Lương Tây Kinh: “Vậy em ngủ tiếp đi.”
Thi Hảo nghẹn lời, trước khi anh cúp điện thoại mới thì thầm một câu: “Anh đánh thức em rồi.”
Lương Tây Kinh khựng lại: “Anh xin lỗi.”
Thi Hảo thở ra một hơi, không so đo với anh nữa: “Tìm em có việc gì sao?”
Lương Tây Kinh nhìn thời tiết quang đãng bên ngoài, hỏi cô: “Muốn đi leo núi không?”
Trước kia Thi Hảo từng nói với anh là muốn đi leo núi vào cuối thu. Vì cuối thu cảnh sắc trên núi vô cùng đẹp.
Thi Hảo đứng dậy, đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra, nhìn mặt trời chói chang, thản nhiên nói: “Hôm nay em có hẹn rồi.”
Lương Tây Kinh im lặng vài giây: “Vậy lần sau.”
Thi Hảo nghe giọng điệu hụt hẫng của anh thì có chút không đành lòng. Cô mím môi, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trước khi mọi thứ đâu vào đó, cô không muốn cho Lương Tây Kinh hy vọng.
Cúp điện thoại, Thi Hảo mở Wechat, nhìn tin nhắn nửa đêm hôm qua mình gửi cho Lương Hanh, hỏi ông hôm nay có rảnh hay không, cô muốn mời ông đi ăn bữa cơm, ông đã trả lời lại.
Lương Hanh: [Ăn món Quảng Đông? Thằng nhóc thối kia nói cháu thích ăn cái này.]
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->