<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 8: Trong không gian vô hình
Trả lời Lương Tây Kinh xong, Thi Hảo không nhìn điện thoại di động nữa.
Sau khi ăn cơm trưa, Lý Thiến Vi kéo cô xuống quán cà phê dưới lầu tắm nắng.
Nắng xuân ấm áp, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ sát đất chiếu xuống, trên mặt bàn như ánh lên những ánh sáng vàng vụn vặt. <!-- Quảng cáo 1 -->
Gọi hai ly cà phê xong, Lý Thiến Vi nhắm mắt đón ánh mặt trời, than thở, “Ngày nào cũng có thể nhàn nhã như vậy thì tốt biết bao.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Thi Hảo nhấp một ngụm cà phê, lông mày cong cong, “Ngày nào cũng nhàn nhã như vậy thì tiền thưởng ít nhất cũng ít đi một nửa.”
“…”
Lý Thiến Vi bất đắc dĩ liếc cô, “Đừng phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của tôi chứ.”
Thi Hảo nhếch môi cười, vui vẻ nói, “Được.”
Yên tĩnh một lúc, Lý Thiến Vi bỗng nhiên nhìn chằm chằm cô, “Thi Hảo.”
Thi Hảo ừ một tiếng, “Lại có cảm tưởng gì à?”
Lý Thiến Vi chống má, tò mò hỏi, “Cô là người máy sao?”
“?”
Thi Hảo sửng sốt, hoài nghi nhìn cô ấy, “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Thì cảm thấy hình như cô không biết mệt, cũng không trông mong có kỳ nghỉ dài hạn.” Lý Thiến Vi ăn ngay nói thật, “Lần nào tăng ca chúng tôi cũng oán trời trách đất, chỉ có cô là chẳng thấy oán trách gì.”
Từ khi vào công ty đến bây giờ, Lý Thiến Vi chưa từng nghe Thi Hảo oán giận chuyện công việc.
Nghe cô ấy nói như vậy, Thi Hảo nói đùa, “Tôi có oán giận trong lòng.”
Lý Thiến Vi: “…”
Thi Hảo mỉm cười, ngừng một chút rồi chầm chậm nói, “Không phải không biết mệt mỏi, chỉ là so với những chuyện khác, tôi cảm thấy cuộc sống có thêm công việc cũng rất phong phú, rất thú vị.”
“Hả?” Lý Thiến Vi nghe không hiểu lắm, “Là sao?”
Chẳng lẽ trước khi chưa có công việc, cuộc sống của Thi Hảo không hề thú vị? Không có việc làm có thể hiểu được, trước khi không có việc làm cô cũng phải đi học mà, vậy cuộc sống không thú vị là có ý gì?
Thi Hảo: “Ý là tôi rất thích cuộc sống hiện tại.”
Lý Thiến Vi chậm rãi chớp mắt, “Hiểu rồi.” Cô ấy thở dài, nhìn dòng người muôn hình muôn vẻ đang qua lại ngoài cửa sổ, “Tuy rằng tôi cũng thích công việc hiện tại, nhưng tôi vẫn muốn phất nhanh, không muốn đi làm.”
Thi Hảo dở khóc dở cười, đang muốn an ủi cô ấy, Lý Thiến Vi lại chuyển đề tài, “Thi Hảo, cô nói xem những người như cô Tiền liệu có điều gì phiền não không?”
“…” Thi Hảo hơi giật mình, cũng đưa mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, “Không biết.”
Vấn đề này cô không trả lời thay được.
Lý Thiến Vi gật gật đầu, “Cũng đúng, người như cô ấy cách chúng ta quá xa, đoán không được.”
Thi Hảo đáp lại một tiếng rồi bình tĩnh chuyển đề tài.
–
Ngồi ở quán cà phê hơn nửa tiếng, hai người trở lại văn phòng.
Còn chưa tới giờ làm việc buổi chiều, các đồng nghiệp phần lớn cũng đang nghỉ ngơi.
Thi Hảo ngồi xuống ghế, giơ tay xoa xoa bả vai đau nhức.
Đang xoa bóp, Lương Tây Kinh từ bên ngoài trở về, hai tay đút túi, mắt nhìn thẳng đi qua vị trí làm việc của cô.
Nhiệt độ buổi trưa khá cao, áo vest trên người anh chẳng biết cởi ra từ lúc nào, chỉ giữ lại áo sơ mi màu đen phẳng phiu, tôn lên khí chất lạnh lùng cấm dục của anh.
Thi Hảo bình tĩnh liếc nhìn rồi thu lại ánh mắt.
Bỗng dưng, màn hình điện thoại di động đặt trên bàn của cô sáng lên.
Lương Tây Kinh: [Có chuyện muốn nói với anh?]
Thi Hảo: [?]
Lương Tây Kinh: [Nhìn anh.]
Thi Hảo bị lời nói của anh làm nghẹn họng, trầm mặc một hồi mới trả lời anh: [Tổng giám đốc Lương đừng tự mình đa tình thế chứ.]
Trong văn phòng tổng giám đốc, nhìn tin nhắn Thi Hảo gửi tới, Lương Tây Kinh nhíu mày, anh tự mình đa tình?
Ngón tay anh khẽ nhúc nhích, cụp mắt hỏi: [Mười giờ tối Tần Yến lên máy bay về Bắc Kinh.]
Thi Hảo: [Sau đó thì?]
Lương Tây Kinh: [Cậu ấy nói muốn mời em ăn một bữa cơm, đi không?]
Thi Hảo ngẩn ra, nhìn chằm chằm tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới một lúc lâu, hỏi: [Mời em?]
Lương Tây Kinh: [Mời chúng ta.]
Sợ Thi Hảo lo lắng, Lương Tây Kinh lại bổ sung một câu: [Chỉ có ba người chúng ta.]
Thi Hảo rất rõ nguyên nhân Tần Yến muốn mời cô ăn cơm, nhưng thịnh tình khó từ chối. Tần Yến là người duy nhất bên cạnh Lương Tây Kinh biết quan hệ của hai người họ, thỉnh thoảng nhìn thấy Thi Hảo, anh ấy cũng rất chiếu cố cô.
Bữa ăn này không thể từ chối được.
Thi Hảo: [Được, muốn em đặt nhà hàng không?]
Lương Tây Kinh: [Để cậu ấy tự đặt đi, em muốn ăn gì?]
Nhìn dòng chữ Lương Tây Kinh gửi tới, Thi Hảo đè nén nụ cười, cố ý nói: [Gì cũng được, em không kén ăn.]
Lương Tây Kinh kén ăn: […]
Thi Hảo vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần có việc chờ đợi, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn so với thực tế.
Buổi chiều cảm giác chưa làm được gì đã đến giờ tan ca.
Lúc các đồng nghiệp lục tục rời đi, Thi Hảo đang dọn dẹp bàn, điện thoại di động rung lên.
Lương Tây Kinh: [Anh đến gần cửa tàu điện ngầm chờ em nhé?]
Anh biết Thi Hảo sẽ không lên xe của anh ở công ty vào giờ tan ca.
Thi Hảo không chút do dự đáp: [Anh gửi địa chỉ nhà hàng cho em đi, em ngồi tàu điện ngầm qua đó.]
Lương Tây Kinh: […Chỗ đó không gần tàu điện ngầm.]
Thi Hảo suy nghĩ: [Vậy lát em đón xe qua đó.]
Đối với việc tránh hiềm nghi của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cũng chẳng có cách nào.
Đây là thỏa thuận giữa hai người họ.
Anh biết Thi Hảo có sự cố chấp của mình, cầm di động trầm tư thật lâu: [Anh chờ em ở công viên văn hóa Hồ Điệp.]
Công viên văn hóa Hồ Điệp là nơi cách trụ sở chính của tập đoàn Lương Thị ba trạm tàu điện ngầm.
Ở đó xác suất hai người đụng phải đồng nghiệp là vô cùng nhỏ.
Thi Hảo biết, Lương Tây Kinh quyết tâm muốn cùng cô đi qua đó.
Anh đã lui một bước, cô không thể hoàn toàn không cảm kích.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo trả lời: [Vâng, đến cửa tàu điện ngầm em sẽ nhắn anh.]
–
Nhà hàng Tần Yến đặt nằm giữa sân bay và tập đoàn Lương thị, nếu thời gian bình thường qua đó chưa tới nửa tiếng.
Nhưng giờ tan tầm cao điểm thì chưa rõ.
Nhận được biển số xe Lương Tây Kinh gửi tới, Thi Hảo có chút kinh ngạc.
Lên xe cài dây an toàn xong, cô mới nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, “Chiếc xe này không phải của trợ lý Dương sao?”
Lương Tây Kinh nhàn nhạt ừ một tiếng, không giải thích nhiều.
Thi Hảo ngẩn người, hiểu dụng ý của anh.
Anh biết xe của mình quá mức rêu rao, cũng biết nguyên nhân Thi Hảo không muốn lên xe của anh ở gần công ty. Bởi vậy, anh mới lái xe của trợ lý để Thi Hảo xua tan những suy nghĩ thấp thỏm bất an trong đầu.
Nghĩ vậy, Thi Hảo khẽ mím môi, “Lương Tây Kinh.”
Lương Tây Kinh nhìn đoạn đường tắc nghẽn phía trước, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn cô.
Thi Hảo tự biết người này đang tức giận, cho nên cũng không nói gì nhiều, “Buổi tối chúng ta ăn gì?”
Lương Tây Kinh: “Đồ Trung.”
Thi Hảo: “…”
Cô nghẹn ngào, vẫn duy trì nụ cười, “Đồ Trung có rất nhiều loại.”
Lương Tây Kinh: “Món Quảng Đông.”
Nghe được mấy chữ món Quảng Đông, hai mắt Thi Hảo sáng lên, “Sao sếp Tần biết em thích ăn món Quảng Đông?”
Lương Tây Kinh không đáp lời.
Thi Hảo nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh hồi lâu, cũng không tự tìm mất mặt nữa.
Dòng xe cộ phía trước hòa nhập, tốc độ xe cực chậm.
Cô dứt khoát lấy son môi từ trong túi ra trang điểm lại cho mình.
Lúc trang điểm Thi Hảo khá chuyên chú, không chú ý tới phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, xe Lương Tây Kinh hoàn toàn dừng lại.
Cô chuẩn bị vặn nắp son môi lại, đột nhiên trước mặt tối sầm.
Nháy mắt tiếp theo, son môi vừa mới thoa xong bị lem.
Thi Hảo trợn tròn mắt, còn chưa kịp đẩy người ra.
Lương Tây Kinh cũng đã bình tĩnh ngồi lại ghế lái.
Thi Hảo: “…?”
Nếu không phải son môi vừa thoa lên bị lem, cô thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Ngây người vài giây, Thi Hảo trừng mắt nhìn người bên cạnh, kéo khăn giấy lau đi son môi đã lem rồi lần nữa thoa lại.
Điều khiến cô không tưởng tượng nổi chính là, cô vừa thoa xong, Lương Tây Kinh lại lần nữa chẳng nói chẳng rằng hôn xuống.
“…”
Lặp đi lặp lại vài lần, Thi Hảo thật sự nhịn không được nữa, “Lương Tây Kinh.”
Cô nhặt son môi dưới ghế lên, thở hổn hển hỏi, “Anh bị bệnh hả?”
Nghe Thi Hảo mắng mình, Lương Tây Kinh cũng không tức giận.
Anh liếc nhìn tình huống trước mắt, sau đó lại nghiêng mắt nhìn Thi Hảo, biến vô số lời đã lên đến bên miệng thành câu, “Cơm trưa ăn vui vẻ không?”
“?”
Thi Hảo ngẩn người, kịp phản ứng lại người này còn đang canh cánh trong lòng chuyện cô ăn trưa với các đồng nghiệp bộ phận nghiên cứu và phát triển, “Anh có ấu trĩ không cơ chứ?”
Vẻ mặt Lương Tây Kinh kiểu ‘Ừ anh ấu trĩ đấy’.
Thi Hảo: “Tổng giám đốc Lương, anh không có lòng tin với bản thân thế sao?”
Lương Tây Kinh trầm tĩnh nhìn cô, không hé răng.
Đối diện với đôi mắt đa tình lại sạch sẽ kia, tim Thi Hảo lại đập rộn ràng hơn.
Môi cô mấp máy, thản nhiên nói, “Không hề vui vẻ như lúc ăn cơm với anh.” Dứt lời, cô nhịn không được châm chọc, “Mà anh còn ghen với cả mấy em trai cơ á?”
Vừa nói xong, Lương Tây Kinh bỗng đưa tay kéo sợi dây buộc tóc của cô xuống.
Thi Hảo có một mái tóc đen nhánh mềm mại, Lương Tây Kinh rất thích.
Thi Hảo khẽ giật mình, còn chưa hỏi anh cởi buộc tóc của mình làm gì, bóng đen lại phủ xuống, ngăn trở ánh sáng bên ngoài chiếu vào thùng xe.
Một giây sau, gương mặt Thi Hảo được một đôi bàn tay ấm áp nâng lên. Cô ngước mắt, Lương Tây Kinh cũng đồng thời rũ mắt xuống, cúi đầu tìm môi cô.
Lương Tây Kinh rất ghét mùi son môi.
Mỗi lần hôn Thi Hảo anh đều lau son môi trên môi cô trước. Thế mà lúc này anh lại liếm sạch sẽ son môi cô vừa mới thoa lên.
Chạng vạng chiều tà, xe cộ trên đường tắc nghẽn ồn ào.
Xe của họ lại dừng ở giữa, cửa sổ xe đóng chặt. Trong không gian kín không kẽ hở, người ngoài không thể nhìn thấy, Lương Tây Kinh đè Thi Hảo xuống rồi hôn thật lâu.
Nhiệt độ trong xe tăng cao.
Thi Hảo giơ tay đánh anh, Lương Tây Kinh càng hôn dữ dội hơn.
Anh không nói một lời dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng Thi Hảo đang đóng chặt ra, tiến quân thần tốc.
Mãi lâu sau, Lương Tây Kinh mới dừng lại.
Anh lui về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa mình và Thi Hảo, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng nói khàn khàn, “Đói bụng chưa?”
Thi Hảo mấp máy đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, đè nén trái tim đang đập loạn xạ, “…Nếu em nói không đói, anh còn muốn làm gì?”
Nghe vậy, Lương Tây Kinh khẽ cười.
Anh nâng khuôn mặt to bằng bàn tay của cô lên, ngón tay thon dài nhẹ lau vết son môi còn sót lại trên khóe miệng cô, cúi đầu nói, “Đoạn đường vẫn chưa khơi thông, chúng ta lại hôn thêm một lát.”
“…”
Hai người lặng lẽ hôn nhau trong thùng xe khép kín.
Khi nụ hôn này kết thúc, chút mâu thuẫn giữa hai người đã tan thành mây khói.
–
Khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh đến nhà hàng, Tần Yến đã đợi gần một tiếng.
Anh ấy đói đến mức ngực dán vào lưng, dò xét hai người một trước một sau tiến vào phòng bao, “Lúc hai người đến muộn có nghĩ tới sống chết của tôi không?”
Lương Tây Kinh nheo mắt, “Sếp Tần không ăn một bữa sẽ chết liền sao?”
Tần Yến: “…”
Nghe câu này, Thi Hảo nhịn cười, “Sếp Tần, trên đường chúng tôi tới đây có xe tông vào đuôi xe nên kẹt một lúc lâu.”
“Vậy còn đỡ.” Biết hai người không phải cố ý đến muộn, tâm tình Tần Yến tốt hơn một chút, anh ấy đưa thực đơn cho Thi Hảo, “Thư ký Thi muốn ăn gì cứ tùy ý gọi.”
Thi Hảo nhận lấy, “Vậy tôi cảm ơn sếp Tần trước.”
Tần Yến khoát khoát tay, “Đừng khách sáo với tôi.”
Gọi đồ ăn xong, Thi Hảo cầm ly nước ấm Lương Tây Kinh đưa tới bên tay nhấp hai ngụm.
“Nhiệt độ vừa chưa?” Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo: “Vừa rồi.”
Tần Yến lơ đãng ngước mắt lên, cuộc thảo luận của hai người đối diện đã chuyển từ nhiệt độ sang hương vị.
Thi Hảo cảm thấy nước sôi của nhà hàng này có vị ngọt nhàn nhạt.
Tần Yến nghĩ thầm, nước anh ấy gọi là nước suối thu phí của nhà hàng, hương vị đương nhiên phải khác với nước sôi bình thường rồi.
Chỉ là…
Anh ấy chuyển tầm mắt qua khuôn mặt ôn hòa hiếm có của Lương Tây Kinh, âm thầm tặc lưỡi. Trong lòng Lương Tây Kinh hẳn đã xem Thi Hảo quan trọng hơn những gì anh ấy nghĩ, thậm chí còn quan trọng hơn những gì Lương Tây Kinh nghĩ.
Tần Yến thất thần suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên.
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên bàn, Thi Hảo đã hơi đói bụng nên cũng không khách sáo với Tần Yến nữa, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Cô rất thích đồ ăn thanh đạm, món Quảng Đông cũng là món ăn cô rất thích.
Trước khi tới nhà hàng này, Ôn Khởi đã nói với Thi Hảo là Giang Thành mới mở một nhà hàng Quảng Đông có hương vị rất ngon.
Cuối tuần nào đó hai người có thời gian rảnh cùng tới nếm thử, chắc chắn Thi Hảo sẽ thích.
Bất tri bất giác, Thi Hảo ăn cũng nhiều hơn.
Dùng bữa xong, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đưa Tần Yến ra sân bay. Anh ấy chờ hai người quá lâu nên đã sớm kêu tài xế đưa anh ấy tới đây quay về.
Đưa Tần Yến ra sân bay xong, Thi Hảo và Lương Tây Kinh về nội thành.
Thấy Lương Tây Kinh chạy thẳng về biệt thự, Thi Hảo quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ám chỉ nói, “Tổng giám đốc Lương, em ở bên Quế Hoa Uyển.”
Lương Tây Kinh: “Anh biết.”
Thi Hảo: “… Anh không định đưa em về nhà à?”
Đèn đỏ phía trước, Lương Tây Kinh quay đầu hỏi cô, “Không muốn đến biệt thự sao?”
Đối diện với đôi mắt mê hoặc lòng người kia, Thi Hảo liếm môi dưới, ra vẻ bình tĩnh nói, “Em sợ ngày mai sẽ đi làm muộn.”
Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh khẽ nhéo ngón tay đang xoắn xuýt của Thi Hảo, “Anh không trừ tiền lương của em.”
“…” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->