Gợn Sóng Không Tên

Chương 86: Thẩm Âm x Thẩm Minh Yên (1)




<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 86 – Thẩm Âm x Thẩm Minh Yến (1)
Thẩm Âm nghĩ, nếu sớm biết Thẩm Minh Yến tồn tại trên thế giới này, cô tuyệt đối sẽ không để lại trên cuộc đời này một ‘chiến tích vẻ vang’ là theo đuổi những người đàn ông khác.
Có muốn để lại cũng phải vụng trộm lén lút.
– <!-- Quảng cáo 1 -->
Cái hôm gặp được Thẩm Minh Yến, Thẩm Âm bị sếp Đinh Du ép buộc đi tham gia một buổi đấu giá trên du thuyền. <!-- Quảng cáo 1 -->
Hôm trước cô vừa đóng máy một bộ phim, ngủ chưa được mấy tiếng đã bị chị ấy kéo dậy, cho nên tâm tình không được tốt lắm.
Lên du thuyền, vào trong hội trường buổi đấu giá, Thẩm Âm tìm được vị trí của mình rồi ngồi xuống, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Đinh Du nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô, có chút buồn cười nói: “Buồn ngủ đến vậy sao?”
Thẩm Âm lườm chị ấy, vô cùng u oán: “Sếp Đinh, em chỉ mới ngủ được năm tiếng thôi.”
Đổi lại là lúc khác chỉ ngủ được năm tiếng, Thẩm Âm cũng không đến mức này. Nhưng một tuần trước khi đóng máy cô đã thiếu ngủ trầm trọng. Thẩm Âm vốn định đóng máy xong sẽ ngủ đến quên trời quên đất, nhưng không ngờ chưa ngủ đã thèm đã bị Đinh Du dựng dậy.
Đinh Du tiếp nhận sự oán giận của cô: “Ở đây có đồ tốt.”
Thẩm Âm nhướng mày: “Đồ tốt gì?”
Đinh Du: “Chị muốn tặng vòng tay cho mẹ chị.”
“?”
Thẩm Âm ngáp một cái, lấy làm khó hiểu: “Chị muốn thì chị đấu giá đi, gọi em tới làm gì?”
Đinh Du ăn ngay nói thật: “Chị sợ đến lúc đó vòng tay này bị treo giá quá cao, chị lại không thích theo mãi.”
“….”
Thẩm Âm im lặng giây lát rồi nói ra nỗi hoài nghi: “Vậy chị gọi em tới đây là muốn vào thời điểm mấu chốt em cản chị lại hả?”
Đinh Du: “Không phải.”
Thẩm Âm: “Chứ sao?”
Đinh Du thành khẩn: “Chị gọi em tới đây là hy vọng đến lúc đó em tự có chút tính toán, nhận nhiều công việc kiếm thêm thu nhập cho công ty. Em phải biết là sếp của em tiêu tiền như nước, em mà không cố gắng làm việc, công ty của chúng ta sớm muộn gì cũng phá sản.”
Thẩm Âm hoàn toàn không ngờ logic của Đinh Du lại là như vậy.
Cô nghẹn họng một hồi lâu rồi liếc mắt nhìn chị ấy: “Chị nhẫn tâm bốc lột em sao?”
Đinh Du khẽ cười: “Sao lại không nhẫn tâm?”
Chị ấy nhìn gương mặt tươi sáng của Thẩm Âm, cảm khái: “Em gái chị trông xinh thế này cơ mà.”
Thẩm Âm và Đinh Du là chị em họ, Thẩm Âm theo họ mẹ.
Nghe vậy, Thẩm Âm tỏ vẻ thờ ơ: “Chị đừng tưởng chị khen em là em sẽ bán mạng cho chị.”
“Chị cũng đâu muốn em bán mạng làm gì.” Đinh Du sâu sắc nói: “Chị chỉ muốn em nhận gameshow kia thôi.”
“…”
Lúc này, rốt cuộc Thẩm Âm cũng đã biết mục đích thật sự Đinh Du kéo mình tới buổi đấu giá.
Cách đây một thời gian, có một gameshow tình yêu đang chuẩn bị lên sóng. Vốn là các gameshow gì đó không liên quan đến Thẩm Âm, nhưng cô không ngờ blog chính thức của gameshow đó lại mở một cuộc khảo sát trên mạng, hi vọng các vị nghệ sĩ sẽ tham gia, bọn họ nhất định sẽ dốc hết toàn lực đi mời.
Thế là Thẩm Âm – cô gái độc thân từ khi ra mắt đến nay nằm không cũng trúng đạn, được cư dân mạng và các fan bỏ phiếu, trở thành nữ diễn viên được mọi người mong đợi tham gia gameshow tình yêu này nhất.
Lúc biết tin tức này, Thẩm Âm đầu đầy dấu chấm hỏi — cô giống người cần tham gia gameshow để tìm đối tượng lắm sao?
Quản lý và trợ lý đều nói là cô giống. Dù sao lúc trước cô đã để lại cho mọi người không ít ấn tượng mạnh mẽ, mọi người đều cho rằng cô rất muốn yêu đương.
Thẩm Âm thừa nhận là bản thân hơi mắc chứng nhan khống, ví dụ như lúc còn học đại cô có thích một đàn anh đẹp trai kia, theo đuổi nhưng không thành.
Lúc mới bắt đầu đóng phim, có một ca sĩ hát nghe rất hay, tướng mạo cũng rất thanh tú, thế là cô cũng muốn theo đuổi. Tiếc là còn chưa kịp thực thi thì đối phương đã tuồn ra tin tức hẹn hò, một bầu trời nhiệt huyết trong Thẩm Âm biến thành nước chảy, từ đó về sau phong bế trái tim.
Cho đến hai năm trước, cô nhìn thấy sếp tổng của tập đoàn Lương thị Lương Tây Kinh trong một hoạt động.
Thẩm Âm thích vẻ ngoài và khí chất của anh, nghĩ đến chuyện mình độc thân từ trong bụng mẹ, mỗi lần muốn theo đuổi ai đó đều bị người khác giành mất, thế là lần này cô đã tìm hiểu trước, biết Lương Tây Kinh tạm thời không có ai theo đuổi, cũng chưa có bạn gái, Thẩm Âm mới bắt đầu hành động.
Cô vừa mắc chứng nhan khống lại còn mắc chứng dáng khống*, cho nên rất ít người thật sự khơi gợi được cô.
(*nhan khống là cuồng nhan sắc, dáng khống là cuồng vóc dáng.)
Lần theo đuổi này có không ít các phóng viên truyền thông và fan biết, Thẩm Âm xem như đã theo đuổi một cách rầm rộ.
Vốn chuyện theo đuổi không thành đối với cô cũng chẳng sao, bởi vì cô đã quá quen rồi, không có gì bất ngờ.
Hơn nữa cô cũng biết lý do tại sao Lương Tây Kinh từ chối cô, vì anh đã có người mình thích. Biết được tin tức này, Thẩm Âm kéo bạn thân tới quán bar uống mấy ly, tế với cô ấy là lại lần nữa mất đi “Tình yêu”.
Sau đó có một thời dài Thẩm Âm bận rộn với công việc, cũng không có tâm tư yêu đương.
Không ngờ trước đó không lâu có cư dân mạng tìm được một tấm ảnh cô đang giao lưu với Lương Tây Kinh, thời điểm đó cô cũng đang theo đuổi anh.
Cư dân mạng nháo nhao truy hỏi cô là rốt cuộc có theo đuổi được người này không, sau khi biết cô không theo đuổi được, cư dân mạng bắt đầu đồng tình với cô.
Chính vì như thế, Thẩm Âm mới nhận được “vinh dự” là người được cư dân mạng mong muốn tham gia vào gameshow tình yêu này nhất.
Nghĩ đến việc này, Thẩm Âm cũng rất ấm ức.
“Em có thảm như mọi người tưởng tượng đâu.”
Đinh Du bật cười: “Bọn chị biết em theo đuổi người khác cũng không phải là thật lòng yêu thích, nhưng cư dân mạng và fan lại không biết.”
Thẩm Âm thấy nghẹn, cô thở dài: “Tham gia mấy gameshow tình yêu đó mất mặt lắm.”
Nghe nói như thế, Đinh Du nhướng mày: “Ý em là cũng không phải không thể cân nhắc?”
Thẩm Âm lườm chị ấy, đang muốn nói chuyện thì không xa vang lên tiếng xôn xao.
Nghe thấy tiếng kinh hô liên tiếp, Thẩm Âm ngáp một cái rồi cùng Đinh Du quay đầu nhìn: “Không phải là ngôi sao nào —”
Còn chưa nói xong, cô lập tức nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở lối vào đang bị đông đảo người bao vây.
Trên người anh là bộ âu phục màu đen được cắt may hoàn mỹ, vóc dáng cao lớn thẳng tắp, khí chất cao quý lãnh đạm.
Ánh mắt Thẩm Âm dừng lại trên người anh vài giây rồi hơi hướng lên trên, rơi vào khuôn mặt hờ hững nhưng vô cùng tinh tế của anh.
Dường như có phát hiện, Thẩm Minh Yến nhướng mí mắt, con ngươi sắc bén đảo qua bên phía Thẩm Âm.
Màu sắc đồng tử của anh hơi nhạt, dưới sự che phủ của ánh đèn và ống kính, độ sắc nét của khuôn mặt hơi yếu đi, thế nhưng người chung quanh vẫn có thể cảm nhận được khí chất mạnh mẽ toát ra từ trong con người anh.
Ngay cả Thẩm Âm cách anh rất xa cũng bị ánh mắt anh đảo qua giây lát làm căng thẳng.
Xung quanh yên tĩnh vài giây, lại có tiếng bàn luận.
“Sếp Thẩm.” Thẩm Âm nghe thấy có người gọi anh.
Thẩm Minh Yến hơi nghiêng đầu, dừng ánh mắt trên người bước lên đón tiếp anh, cảm xúc rất nhạt.
Không lâu sau, Thẩm Âm nhìn thấy Thẩm Minh Yến đi theo người nọ và ngồi xuống chiếc ghế phía trước cô, hướng hơi chéo.
Là vị trí chính giữa hàng thứ nhất, cho người có tiền có thế ngồi.
“Vẫn chưa nhìn đủ à?” Đinh Du đột nhiên ghé vào tai cô lên tiếng.
Trước đó Thẩm Âm chưa từng gặp qua Thẩm Minh Yến, cô quay đầu hỏi chị họ: “Anh ấy là ai vậy?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Đinh Du: “Người này em không trêu được đâu.”
Nghe nói thế, Thẩm Âm nhướng mày: “Người em không thể trêu vào?”
Đinh Du chạm vào cánh tay cô, thấp giọng nói: “Nói nghiêm túc với em đấy, chúng ta thật sự không thể trêu vào anh ta.”
“…” Thẩm Âm khẽ chớp mắt: “…Anh ta tên là gì?”
Nhìn dáng vẻ hăng hái của cô, Đinh Du có chút đau đầu: “Đừng nói em thích anh ta rồi đấy chứ?”
Thẩm Âm thành thật gật đầu: “Em cảm thấy anh ta đẹp trai hơn Lương Tây Kinh.”
Đinh Du: “…Một ngôi sao lớn như em đừng có thể hiện mình nông cạn như vậy được không?”
“Em cứ thích nông cạn thế.” Thẩm Âm lẩm bẩm: “Nếu chị không nông cạn thì lúc trước lừa em bước chân vào giới giải trí làm gì?”
“……”
Lời này Đinh Du không tài nào phản bác được.
Lúc trước sở dĩ Thẩm Âm bước chân vào giới giải trí làm diễn viên cũng là vì bị chị ấy xúi giục. Thời điểm đó Đinh Du xin gia đình một khoản vốn để bắt đầu gây dựng sự nghiệp của riêng mình, thế nhưng nửa năm trôi qua mà công ty chị ấy tiếp nhận vẫn không có một chút khởi sắc, những nghệ sĩ trong công ty đều đã quá lứa, cũng không mang về được tiếng tăm gì.
Vừa hay lúc đó Thẩm Âm tốt nghiệp cấp ba tìm chị ấy đi du lịch, Đinh Du thấy cô càng ngày càng trở nên xinh đẹp thì ‘lừa’ cô bước chân vào giới giải trí.
Đương nhiên, sở dĩ chị ấy có thể lừa thành công cũng là vì Thẩm Âm có hứng thú với diễn xuất, cũng có thiên phú.
Hai chị em rơi vào trầm mặc chốc lát.
Thẩm Âm không nói nhiều với Đinh Du về chuyện quá khứ nữa, cô lần nữa đưa mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp phía trước.
Thẩm Minh Yến có một thân hình ưu việt, sau khi ngồi xuống cũng không căng thẳng như những người khác, trông anh có vẻ thoải mái và thư thả, hoàn toàn khác biệt với hoàn cảnh xung quanh.
Nghĩ lại cũng đúng, anh xuất hiện thì người nên khẩn trương là những người khác, tuyệt đối không thể là anh.
Để ý thấy ánh mắt sáng rực của Thẩm Âm, Đinh Du đột nhiên hối hận vì đã dẫn cô tới đây. Chị ấy biết em họ mình là một người mắc chứng nhan khống, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai hợp với sở thích của cô là cô sẽ rung động ngay.
Nếu sớm biết Thẩm Minh Yến sẽ đây, cô sẽ để ý đến Thẩm Minh Yến, chị ấy cũng sẽ không kéo cô tới đây.
Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh thì còn dễ nói, Đinh Du biết Lương Tây Kinh, biết tính cách của anh.
Anh là một người nhìn thì lãnh đạm nhưng kỳ thực rất ấm áp.
Nhưng Thẩm Minh Yến thì không phải, Thẩm Minh Yến mặt lạnh lòng lạnh, từ nhỏ anh lớn lên ở Hồng Kông, đã từng chứng kiến nhiều mưu mô dối trá, dĩ nhiên sẽ tàn nhẫn hơn nhiều so với đám Lương Tây Kinh, cách xử lý công việc cũng khó lường hơn so với những người khác.
“Thẩm Âm.” Nghĩ đến đây, Đinh Du kéo kéo ống tay áo cô: “Đừng nghĩ nữa, để chị nói cho em biết Thẩm Minh Yến là ai.”
Chị ấy cố gắng kể cho Thẩm Âm nghe một số ‘chiến tích đặc sắc’ của Thẩm Minh Yến, nhằm xua tan đi ý niệm rục rịch trong đầu cô.
Thẩm Âm quay đầu, ánh mắt sáng ngời: “Được, chị nói đi.”
Đinh Du đang định mở miệng thì buổi đấu giá bắt đầu.
“Lát nữa đưa em về rồi nói với em sau.”
Thẩm Âm: “… Ồ.”
Yên lặng xem buổi đấu giá một lúc, Thẩm Âm nhịn không được gọi: “Chị.”
Nghe thấy cô gọi mình bằng giọng điệu thân thiết, Đinh Du nheo mắt, mơ hồ cảm thấy cô muốn làm chuyện xấu: “Em đừng gọi chị như thế.”
Thẩm Âm nghẹn ngào: “Vậy lát nữa em hỏi bố em thử nha?”
Đinh Du khó hiểu: “Hỏi bố em làm gì?”
Thẩm Âm khẽ chớp mắt, vẻ mặt vô tội nói: “Chị không cho em gọi chị là chị, không phải là muốn hai nhà chúng ta cắt đứt quan hệ sao? Em hỏi bố em thử xem có muốn cắt đứt quan hệ anh em với bác cả không, nếu ông ấy bằng lòng thì từ nay về sau em không gọi chị là chị nữa.”
Đinh Du: “…” <!-- Quảng cáo 1 -->
Nghe những lời hợp tình hợp lý của cô, chị ấy thầm nghiến răng ken két: “Câm miệng.”
Thẩm Âm ra vẻ bối rối: “Chị hung dữ với em.”
Đinh Du liếc cô một cái: “Giả bộ đáng thương với chị cũng vô dụng.”
“Ồ.” Thẩm Âm co được dãn được: “Vậy làm sao mới có tác dụng với chị?”
Đinh Du nghẹn họng, thở dài: “Nói đi, em muốn làm gì?”
Thẩm Âm hất cằm về phía trước, ý bảo: “Dựa vào giá trị con người chị, liệu có thể tới chào hỏi làm quen vị kia không?”
Cô chân thành nói: “Em muốn được diện kiến một lần.”
“……”
Đinh Du biết mình nên từ chối cô, nhưng cô em họ này ít khi làm phiền và cầu xin chị ấy gì đó.
Nhìn gương mặt rạng rỡ của cô, Đinh Du rất khó nói lời từ chối: “Chị đã gặp anh ta một lần.”
Thẩm Âm khẽ chớp mắt: “Vậy lát nữa có thể đi đúng không?”
Đinh Du liếc cô một cái: “Anh rể em và anh ta có quen biết, chào hỏi chắc là không thành vấn đề.” Chị ấy dừng lại một lát rồi nói thẳng: “Nhưng chị không chắc anh ta còn nhớ chị hay không.”
Nghe nói như thế, Thẩm Âm nói với vẻ chắc nịch: “Anh ấy chắc chắn là không còn nhớ chị.”
Đinh Du điềm nhiên liếc nhìn cô: “Sao em lại khẳng định như vậy?”
Thẩm Âm phân tích rất có lý: “Với thân phận địa vị như anh ấy, nếu đã có giao thiệp với anh rể thì nhớ vợ của bạn bè mình cũng không phải chuyện khó gì.” Cô thốt ra lời lẽ ngụy biện: “Với lại chị em xinh đẹp thế này, nếu anh ấy dám quên, em sẽ tìm anh ấy tính sổ.”
Đinh Du lườm cô: “Đừng tưởng nói lời ngon tiếng ngọt là chị sẽ giúp em.”
Thẩm Âm: “Em không cần chị giúp em cái khác, cứ để em lộ mặt trước mặt anh ấy là được.”
“…” Đinh Du hết cách, sâu sắc thở dài một hơi: “Em thật sự thích anh ta à?”
Thẩm Âm: “Anh ấy trông rất đẹp trai.”
Đinh Du biết rõ độ nhan khống của cô, im lặng một lát rồi nói: “Được, nếu đối phương không có ý thì em nên từ bỏ sớm đi.”
Thẩm Âm ngoan ngoãn gật đầu: “Em tự có chừng mực.”
Buổi đấu giá vẫn đang diễn ra, Thẩm Minh Yến ngồi ở vị trí phía trước đã sớm quen bị người ta nhìn chăm chú không hiểu sao lại thấy hơi khó chịu.
Trợ lý ngồi bên cạnh nhận ra anh có gì đó không đúng, bèn thấp giọng hỏi: “Sếp Thẩm, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Thẩm Minh Yến đóng tài liệu đấu giá lại, vẻ mặt hơi kiềm chế: “Không có.”
Trợ lý nhìn sổ tay anh đưa tới: “Có thứ anh muốn sao?”
Thẩm Minh Yến: “Đấu giá vòng tay đi.”
Trợ lý gật đầu.
Thẩm Minh Yến đương nhiên không thiếu gì một cái vòng tay, nhà họ Thẩm và nhà họ Minh cũng không như thế.
Chỉ là hôm nay anh đến Giang Thành tham gia hoạt động này, dù sao cũng phải chọn được chút gì đó. Chủ đề của buổi đấu giá này là hai chữ từ thiện mà.
Thẩm Minh Yến vừa nãy mới lướt xem, đồ vật không nhiều mà cũng chẳng có gì thú vị, duy chỉ có vòng tay kia là khá vừa mắt.
Đinh Du thật sự không ngờ mục tiêu của Thẩm Minh Yến cũng là chiếc vòng tay kia.
Lần đầu tiên chị ấy giơ bảng lên xong, trợ lý của Thẩm Minh Yến lập tức tăng giá, chị ấy và Thẩm Âm bên cạnh liếc mắt nhìn nhau.
Vài giây sau, Đinh Du tăng giá lần thứ hai.
Thẩm Minh Yến cũng không biết người tăng giá là ai, sau khi ngồi xuống thì anh không quay đầu nhìn ra phía sau nữa. Anh vốn là một người không bao giờ quay đầu nhìn lại, huống chi là một đám người không quan trọng.
Là trợ lý quay đầu lại nhìn rồi nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Sếp Thẩm, người đấu giá vòng tay này là sếp Đinh, chúng ta còn muốn theo không?”
Anh ấy biết Thẩm Minh Yến và chồng Đinh Du có quan hệ cá nhân.
Nghe trợ lý nói xong, Thẩm Minh Yến lọc qua trong đầu: “Sếp Đinh nào?”
Trợ lý: “Bà xã của tổng giám đốc Du.”
Nói xong, trợ lý còn bổ sung: “Lần tụ tập trước tổng giám đốc Du có nói là mẹ vợ anh ấy sắp sinh nhật. Vòng tay này có thể là quà sinh nhật sếp Đinh muốn tặng cho mẹ cô ấy.”
Phỉ Thúy nuôi dưỡng con người.
Mẹ Đinh Du thích Phỉ Thúy, chỉ cần có loại tốt là Đinh Du đều săn lùng để tặng cho mẹ chị ấy.
Trong lòng Thẩm Minh Yến hiểu rõ, anh có ấn tượng với Đinh Du, không đơn giản là vì có quan hệ cá nhân với chồng chị ấy là Du Lập Thanh, mà chị ấy còn là người từng ngăn cơn sóng dữ “cứu sống” một công ty, là sếp của một công ty truyền hình điện ảnh rất có ý tưởng.
Nghĩ vậy, Thẩm Minh Yến nói: “Không cần giơ bảng nữa.”
Trợ lý: “Tôi hiểu rồi.”
Đinh Du đấu giá được vòng tay như ý nguyện.
Chị ấy ngẫm nghĩ giây lát rồi gửi tin nhắn cho chồng mình, nói hai câu.
Buổi đấu giá kết thúc, trước khi Thẩm Minh Yến rời đi, Đinh Du dẫn theo Thẩm Âm tiến lên: “Sếp Thẩm.”
Thẩm Minh Yến vừa mới đứng dậy thì nghe được giọng nói, anh hơi nghiêng đầu. Khi anh nhìn về phía Đinh Du, lập tức chú ý tới Thẩm Âm bên cạnh chị ấy.
Ánh mắt hai người giao nhau ngắn ngủi, vẻ mặt Thẩm Minh Yến vẫn ung dung: “Sếp Đinh.”
Đinh Du khẽ cười: “Cảm ơn sếp Thẩm đã tặng vòng tay cho tôi.”
Chị ấy biết vừa rồi nếu Thẩm Minh Yến muốn đấu giá chiếc vòng tay này, chị ấy căn bản sẽ không giành lấy được.
Thẩm Minh Yến: “Tiện tay thôi, sếp Đinh đừng khách sáo.”
Đinh Du gật đầu, đột nhiên chú ý tới Thẩm Âm, chị ấy bất đắc dĩ nở nụ cười, căng da đầu nói: “Sếp Thẩm, vị này là em họ của tôi, Thẩm Âm.”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến hờ hững liếc nhìn Thẩm Âm rồi cực kỳ bình tĩnh nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
“…”
Đinh Du tự biết mình đã kết nối thất bại.
Chị ấy cười khẽ đáp: “Sếp Thẩm đi thong thả.”
Thẩm Minh Yến đáp lại một câu rồi nhấc chân rời đi.
Anh vừa đi, người chung quanh cũng rời đi theo.
Thẩm Âm nhìn theo người đàn ông đang bị chen lấn đi ra ngoài, trên người anh vẫn là bộ âu phục màu đen như lúc đến, cả người toát ra vẻ u ám tĩnh mịch, cực kỳ thần bí.
Nhìn bóng lưng anh đi xa, Thẩm Âm ngước mắt lên: “Chị.”
Đinh Du: “… Không có lần sau.”
Thẩm Âm kéo cánh tay chị ấy, cười nói: “Biết rồi, sau này em sẽ không kêu chị giới thiệu cho em nữa đâu, em sẽ tự kiếm cơ hội.”
Đinh Du: “Vừa rồi anh ta cũng không có ý định làm quen với em.”
“Vậy thì đã sao?” Thẩm Âm lại thích đàn ông có tính khiêu chiến: “Em sẽ khiến cho anh ấy phải làm quen với em.”
“….”

Sau lần đấu giá đó, Thẩm Âm biết thân phận của Thẩm Minh Yến, cũng biết anh từ nhỏ lớn lên ở Hồng Kông, sau đó lại bôn ba khắp thế giới, ít khi trở về Giang Thành.
Biết được danh tính và những việc anh làm rồi, Thẩm Âm bắt đầu ra sức theo đuổi anh.
Cô thường xuyên nhận được lời mời đến các bữa tiệc chiêu đãi có Thẩm Minh Yến tham dự, và rồi tình cờ gặp được anh. Vô tình gặp nhiều lần, Thẩm Minh Yến có muốn không nhớ cô cũng khó.
Đáng tiếc là, Thẩm Âm âm thầm theo đuổi mấy tháng, Thẩm Minh Yến lại không làm ra động thái gì.
Thay đổi duy nhất mà anh làm là anh sẽ cau mày gọi tên cô khi thấy cô làm gì đó mà không thèm chào hỏi.
Thẩm Âm rất thích nghe anh gọi tên mình.
Hôm nay, Thẩm Âm tham dự buổi công chiếu phim mới của mình và Bùi Diên.
Cô không ngờ Lương Tây Kinh mà mình từng theo đuổi lại dẫn theo thư ký của anh đến dưới đài xem phim. Như vậy vẫn chưa là gì, xem phim xong Lương Tây Kinh còn cùng thư ký của anh lên hot search.
Không chút bất ngờ, chuyện Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh lại bị cư dân mạng lật ra.
Nhìn thấy các loại suy đoán của cư dân mạng, Thẩm Âm nghẹn lời nhìn trời.
Nhóm cư dân mạng nhọc lòng lo nghĩ này thật sự rất biết tìm việc cho cô. Nếu Thẩm Minh Yến biết trước kia cô từng theo đuổi Lương Tây Kinh, chẳng phải cô sẽ khó theo đuổi anh hơn sao?
Vốn thái độ hiện tại của Thẩm Minh Yến đối với cô đã không nóng không lạnh rồi.
Bỗng dưng, cô nhớ tới một chuyện.
Mấy hôm trước cô hỏi Thẩm Minh Yến là ngày nào về Giang Thành, Thẩm Minh Yến nói ngày mai. Lúc ấy Thẩm Âm còn oán giận một câu là anh không thể về tham dự buổi công chiếu phim của em sao?
Thẩm Minh Yến không trả lời tin nhắn của cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Âm chán nản mở avatar Wechat của Thẩm Minh Yến ra.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn còn chưa trả lời kia, im lặng một lát lại thử gửi một tin nhắn khác: [Sếp Thẩm~]
Cùng lúc đó, Thẩm Minh Yến phong trần mệt mỏi vừa bước xuống máy bay thì nghe thấy người bên cạnh đang bàn luận: “Thẩm Âm thảm thương thật đấy, lúc trước bị tổng giám đốc Lương từ chối còn chưa tính, bây giờ tổng giám đốc Lương còn dẫn người mình đang theo đuổi đến tham gia lễ công chiếu của cô ấy, cái này ai xem mà không khó chịu chứ?”
“Thẩm Âm vẫn không chịu yêu đương, không phải là bởi vì tổng giám đốc Lương chứ?”
“…”
Thanh âm người qua đường từ từ chui vào lỗ tai, bước chân Thẩm Minh Yến hơi dừng lại.
Anh lấy lại bình tĩnh, nhận điện thoại từ trợ lý: “Có tin tức quan trọng gì không?”
Trợ lý nhìn vẻ mặt anh, thoáng cái không hiểu được ý tứ của anh.
Anh ấy đang muốn trả lời thì màn hình điện thoại của Thẩm Minh Yến sáng lên.
Thẩm Minh Yến mở ra, cánh môi khẽ rướn lên: [Chuyện gì.]
Thẩm Âm lập tức ngồi bật dậy khỏi giường: [Anh giải quyết xong việc rồi à?]
Đầu ngón tay Thẩm Minh Yến khẽ nhúc nhích: [Ừ.]
Thẩm Âm: [Ngày mai mấy giờ anh bay?]
Thẩm Minh Yến: [Sao thế?]
Thẩm Âm: [Biết rõ còn hỏi, đương nhiên là quan tâm anh rồi.]
Thẩm Minh Yến thường xuyên bị mấy câu nói của Thẩm Âm làm ngớ người, không biết phải trả lời thế nào.
Anh nhìn chằm chằm mấy chữ ‘quan tâm anh’ giây lát rồi cụp mắt xuống: [Không phải em đang bận tuyên truyền phim à?]
Một tuần trước, Thẩm Minh Yến nhận được lịch trình không mời tự gửi của Thẩm Âm.
Trong lịch trình đó là lịch làm việc nửa tháng sau của cô.
Thẩm Minh Yến nhàm chán lướt xem thử, bắt đầu từ buổi công chiếu phim trở đi, Thẩm Âm sẽ liên tục di chuyển qua các thành phố để tuyên truyền. Tuyên truyền kết thúc, cô lại có lịch chụp ảnh tạp chí và tham gia các hoạt động đại diện nhãn hiệu.
Trông có vẻ bận rộn hơn cả anh.
Lúc gửi lịch trình cho Thẩm Minh Yến, Thẩm Âm còn đính kèm “lời tâm huyết”: [Sếp Thẩm, nếu anh còn không chịu về Giang Thành là một tháng tới anh sẽ không gặp được người theo đuổi anh đâu.]
Ba chữ ‘người theo đuổi’ này là trong một bữa tiệc riêng tư Thẩm Minh Yến tình cờ gặp cô, nghe cô nói ‘thật tình cờ’ thì anh có đáp lại một câu: “Cô Thẩm thật sự cảm thấy chúng ta tình cờ gặp nhau sao?”
Hỏi câu này ra, anh vốn tưởng Thẩm Âm sẽ tức giận hoặc là xấu hổ.
Không ngờ Thẩm Âm lại trừng to mắt nhìn anh nói: “Sếp Thẩm, thì ra anh đã biết không phải là tình cờ?”
Thẩm Minh Yến nghĩ thầm, anh không phải kẻ ngốc.
Anh lãnh đạm nhìn cô, hời hợt nói: “Cô Thẩm.”
Thẩm Âm aiza một tiếng: “Đừng gọi tôi là cô Thẩm, anh cứ gọi tôi là Thẩm Âm đi, hoặc là Âm Âm cũng được.”
Khóe môi Thẩm Minh Yến mím thành một đường thẳng, không lên tiếng.
Thẩm Âm tự biết ý tứ của anh, cười cười nói: “Sếp Thẩm thông minh như vậy, chắc chắn biết vì sao hết lần này đến lần khác tôi tạo ra sự tình cờ để gặp mặt anh đúng không?”
Thẩm Minh Yến giả ngu, sắc mặt không chút thay đổi: “Vì sao?”
Thẩm Âm wow một tiếng: “Anh không biết thật à?”
“…” Lúc ấy Thẩm Minh Yến cũng đã uống rượu, đầu óc có chút choáng váng nên mới tiếp lời cô: “Cô Thẩm không nói thì làm sao tôi biết được.”
Thẩm Âm ‘ơ’ một tiếng: “Ồ, cũng đúng.”
Cô không chút ngượng ngùng nhìn thẳng vào anh với ánh mắt đào hoa lấp lánh: “Tôi biết sếp Thẩm chưa có bạn gái, cho nên tôi định tán tỉnh sếp Thẩm, làm người theo đuổi anh.”
“…”
Đang nghĩ ngợi, di động lại một rung lên: [Lại bận rồi à?]
Thẩm Minh Yến hoàn hồn, không quen dùng Wechat nên có hơi chậm trễ thời gian trao đổi, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Thẩm Âm: “Vừa xuống máy bay.”
Thẩm Âm sửng sốt, kinh ngạc nói: “Anh về Giang Thành rồi sao?”
Thẩm Minh Yến ừ một tiếng.
Thẩm Âm khẽ chớp mắt, hít sâu một hơi: “Sao anh về sớm vậy?”
Nghe cô dò xét, Thẩm Minh Yến nở nụ cười không rõ ý tứ, trầm giọng nói: “Biết rõ còn hỏi.”
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.