Gợn Sóng Không Tên

Chương 9: Dỗ em ngủ rồi đi




<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 9: Dỗ em ngủ rồi đi
Đến biệt thự, ánh trăng sáng tỏ.
Đèn đường trong sân chiếu xuống mặt đất, trên bãi cỏ như có dải ngân hà chảy xuôi, xinh đẹp đến kỳ lạ.
Xe dừng lại, Thi Hảo khẽ kéo dây an toàn, không muốn cởi ra. <!-- Quảng cáo 1 -->
Lương Tây Kinh nghiêng đầu quan sát động tác của cô, nhướng mày, “Không xuống xe à?” <!-- Quảng cáo 1 -->
“…”
Thi Hảo ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt ‘anh biết rõ còn cố hỏi’.
Dạo trước, có một buổi tối Lương Tây Kinh cũng mang Thi Hảo về biệt thự.
Tối hôm đó Lương Tây Kinh cũng nói giống hệt như đêm nay, anh hứa hẹn sẽ không để Thi Hảo đi làm muộn.
Sự thật lại là, ngày hôm sau Lương Tây Kinh để mặc Thi Hảo ngủ thẳng đến mười giờ sáng, hơn nữa còn tự ý xin nghỉ thay cô.
Bởi vậy, hiện tại Thi Hảo không thể tin được những lời Lương Tây Kinh nói để gạt cô vào nhà.
Biết ý của cô, Lương Tây Kinh hỏi, “Không tin lời anh nói?”
Thi Hảo nhắc nhở anh, “Một tháng đến muộn một lần công ty không trừ tiền lương.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Tập đoàn Lương thị có quy định rất rõ ràng đối với nhân viên đến muộn, nhân viên đến muộn quá hai lần trên một tháng mới bị trừ toàn bộ số tiền chuyên cần đáng nhẽ họ nên nhận được.
Tháng này Thi Hảo chưa đến muộn, ngày mai coi như đến muộn thì cô cũng không lo lắng.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh nhướng mày, cố ý nói, “Quy định của công ty nhân văn thế cơ à?”
Thi Hảo lườm anh, “Xem ra tổng giám đốc Lương thật sự lớn tuổi rồi, hai năm trước tự mình sửa đổi quy định mà cũng quên được.”
Lương Tây Kinh bị lời của cô làm nghẹn họng, cũng không tức giận.
Anh cong khóe môi, cụp mắt nhìn cô, “Thật sự không muốn xuống xe?”
Nhìn anh vài giây, Thi Hảo đưa ra yêu cầu, “Anh phải đồng ý với em mấy điều kiện đã.”
Lương Tây Kinh: “Em nói đi.”
Thi Hảo ngẫm nghĩ, “Đêm nay anh ngủ ở phòng khách.”
“…” Lương Tây Kinh hơi khựng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “Em chắc chắn?”
Thi Hảo nhìn lại anh: “Vô cùng chắc chắn.”
“Được, anh ngủ ở phòng khách.” Lương Tây Kinh bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, “Còn gì nữa?”
Thi Hảo khá bất ngờ vì anh có thể đồng ý, cô ngẩn người nói, “Anh nhớ nói được làm được.”
Lương Tây Kinh vô cảm nói, “Anh có cần thề với trời không?”
Thi Hảo trầm mặc, lẩm bẩm, “Nếu anh muốn làm thế em cũng sẽ không ngăn cản.”
Lương Tây Kinh: “….”
Im lặng chốc lát, Thi Hảo không thể nghĩ ra điều kiện thứ hai bắt Lương Tây Kinh đáp ứng.
Suy nghĩ một hồi, cô chủ động cởi dây an toàn, “Xuống xe đi, Lương Tây Kinh.”
“…”

Nhìn bóng lưng Thi Hảo đắc ý đi vào nhà, Lương Tây Kinh đè nén ý cười trong đáy mắt.
Thi Hảo chỉ nói là bắt anh đêm nay ngủ phòng khách, nhưng không nói lúc nào anh đi ngủ.
Cùng lúc đó, Thi Hảo vào nhà thay giày đi lên lầu rồi mới ý thức được có chỗ nào đó không đúng.
Lương Tây Kinh đồng ý quá mức sảng khoái, cô luôn cảm thấy có hố. Dù sao trong chuyện này, hầu như Lương Tây Kinh đều không dễ nói chuyện.
Thi Hảo còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã nghe thấy tiếng bước chân của Lương Tây Kinh.
Cô đứng trước tủ quần áo chọn áo ngủ, quay đầu nhìn anh, ý tứ rõ ràng.
Lương Tây Kinh: “Anh lấy áo ngủ đến phòng khách tắm rửa.”
Thi Hảo cầm áo ngủ đi ra ngoài, bỗng dưng hoài nghi liệu mình quá nhỏ nhen rồi chăng.
Ôm theo nghi hoặc bước vào phòng tắm, Thi Hảo nhìn thời gian, quyết định đi tắm một cái cho thoải mái.
Thi Hảo rất thích căn biệt thự này của Lương Tây Kinh, ngoại trừ khoảng sân lớn bên ngoài thì thứ cô thích nhất là gian phòng tắm này. Phòng tắm rộng rãi thoáng đãng, có bồn tắm mà cô vẫn luôn muốn sở hữu.
Lương Tây Kinh ở một căn phòng khác tắm rửa xong đi ra, biết Thi Hảo ngâm mình, anh lại tới phòng sách xử lý chút công việc.
Chờ anh bận rộn xong ở phòng sách quay về phòng ngủ, Thi Hảo đã mặc một bộ váy ngủ hai dây màu trắng từ phòng tắm đi ra.
Thi Hảo rất thích váy hai dây.
Thế nhưng vì đi làm nên cô rất ít có cơ hội mặc. Bởi vậy, tất cả váy ngủ cô mua cho mình đều là kiểu hai dây.
Lương Tây Kinh biết sở thích của cô, lần đầu tiên cô đến biệt thự đã chuẩn bị cho cô rất nhiều váy ngủ hai dây với màu sắc khác nhau, dài ngắn khác nhau, thậm chí thiết kế cũng khác nhau.
Mà đêm nay, Thi Hảo mặc một chiếc váy tương đối ngắn, chỉ có thể che khuất đùi.
Không khí trong phòng tắm lan ra tới phòng ngủ, mí mắt Lương Tây Kinh hơi rủ xuống, rơi vào bắp đùi lộ ra bên ngoài của Thi Hảo.
Thi Hảo có một đôi chân rất xinh đẹp, thon dài mà trắng trẻo.
Nhìn chằm chằm đôi chân trắng nõn của cô hồi lâu, trong đầu Lương Tây Kinh hiện lên một ít hình ảnh lúc trước.
Anh dừng lại, tầm mắt hướng lên trên, chuyển tới khuôn mặt trắng mịn trong suốt của cô.
Sau khi tẩy trang, trông Thi Hảo càng thêm thanh thuần và quyến rũ lạ thường. Cô có một đôi mắt hạnh vô cùng linh động, ngấn nước, to tròn đầy sức sống, giống như biết nói chuyện.
Hai người im lặng nhìn nhau, Thi Hảo không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt Lương Tây Kinh khi nhìn mình làm cho cô sinh ra một loại ảo giác mình đang trần truồng đứng trước mặt anh.
Ánh mắt anh quá mức nóng bỏng, khiến tim cô đập mạnh hơn.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo mím môi, bắt buộc dời ánh mắt đi, giả vờ bình tĩnh lên tiếng, “Đã nói rồi, đêm nay anh… A…”
Thi Hảo còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị người ta ôm ngang eo.
Trong lúc trời đất xoay chuyển, thân thể cô rơi vào đệm chăn mềm mại.
Cô mơ hồ chớp mắt, lúc ngước mắt lên lại đụng phải con ngươi u tối như đầm sâu của Lương Tây Kinh, “Anh——” Thi Hảo mấp máy môi, “Nói chuyện không giữ lời?”
Lương Tây Kinh không đáp lại, cụp mi nhìn cô chằm chằm, “Anh giữ lời.”
Ánh mắt anh rơi xuống xương quai xanh tinh xảo của cô, giọng nói trở nên trầm khàn, “Dỗ em ngủ rồi anh đi.”
Thi Hảo ngẩn ra, đang muốn nói cô không cần anh dỗ.
Lương Tây Kinh đột nhiên nhìn cô thật sâu, trườn người xuống rồi dùng lòng bàn tay ấm áp cầm lấy mắt cá chân gầy gò của cô.
Thi Hảo không chỉ có đôi chân đẹp mà bàn chân của cô cũng rất đẹp.
Nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn qua rất tinh xảo. Sau lần đầu tiên Lương Tây Kinh nghiêm túc nhìn kỹ, anh tặng cho Thi Hảo một cái lắc chân. Khi tâm trạng tốt, Thi Hảo sẽ đeo lên trước mặt anh.
Mỗi lần như vậy, Lương Tây Kinh vốn luôn kiêu ngạo vì sự tự chủ sẽ mất đi khống chế.
Nhận thức được những gì anh đang muốn làm, hàng mi của Thi Hảo khẽ run rẩy, cô cố gắng ngăn chặn âm thanh muốn phát ra, tà váy đung đưa được vén lên như một đóa hoa trắng nở rộ, tương phản với tấm ra giường màu xanh đậm.
Khoảnh khắc đó, lời nói đến bên miệng Thi Hảo bỗng biến thành tiếng ngâm nga mập mờ. Trái tim cô rung động, cơ thể cũng trở nên căng chặt.
……
Ngoài cửa sổ là bóng đêm mông lung, gió thổi qua làm rèm cửa đong đưa.
Lúc Thi Hảo vô tình mở mắt, cô cảm giác ngọn đèn chùm dưới trần nhà như đang lắc lư. Bóng người trước mặt cô cũng trở nên mơ hồ.
Để lấy lại uy tín với Thi Hảo. <!-- Quảng cáo 1 -->
Đêm nay Lương Tây Kinh giữ lời. Anh dỗ Thi Hảo ngủ say rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ chính, đi sang phòng khách ngủ.

Sáng hôm sau, tập đoàn Lương thị.
“Thư ký Thi.” Lý Thiến Vi đưa một phần văn kiện cho cô, “Cái này cần tổng giám đốc Lương ký tên.”
Thi Hảo đang muốn đưa tay đón lấy, chợt nhớ tới chuyện gì đó. Cô hít sâu một hơi, giơ tay quạt gió cho gò má đang nóng lên, bình phục nhịp tim của mình, đè xuống những hình ảnh không lành mạnh cứ hiện ra một cách mất kiểm soát trong đầu.
Không biết vì sao, rõ ràng không phải lần đầu tiên được Lương Tây Kinh dỗ dành như vậy, nhưng Thi Hảo vẫn không kiềm chế được, rất ngượng ngùng khi đối mặt với anh.
Chậm lại một lát, Thi Hảo bình tĩnh trả lời Lý Thiến Vi, “Được, chờ một chút.”
Lương Tây Kinh không thích quá nhiều người vào phòng làm việc của anh, bởi vậy chỉ cần là Thi Hảo và Dương Cao Phi đều ở phòng làm việc, cơ bản đều giao cho bọn họ đưa vào.
Nhận lấy văn kiện, Thi Hảo nhấc chân đi về phía văn phòng của Lương Tây Kinh.
Cửa đang đóng, Thi Hảo mím môi, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn tự nhiên, sau đó gõ cửa.
“Vào đi.” Nghe thấy thanh âm bên trong, Thi Hảo đẩy cửa đi vào.
Lương Tây Kinh đang bận việc, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc cũng không hề phân tâm.
Cho đến khi Thi Hảo đặt văn kiện lên bàn làm việc của anh, “Tổng giám đốc Lương, văn kiện này cần anh ký tên.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, vươn tay kéo qua, cũng chưa nhìn kỹ đã ký tên mình lên.
Thi Hảo: “…”
Ký xong, thấy Thi Hảo vẫn chưa cầm lấy rời đi, Lương Tây Kinh ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu lắng nhìn về phía cô, “Còn chỗ nào chưa ký tên à?”
Thi Hảo liếc nhìn anh rồi nhanh chóng dời mắt đi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Không có.”
Cô ôm lấy văn kiện, “Tổng giám đốc Lương, tôi ra ngoài trước.”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lương Tây Kinh nhíu mày.
Anh quét mắt nhìn đồng hồ trên tường, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, đếm thời gian trôi qua.
Nửa tiếng sau, Thi Hảo đang chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm trưa với Lý Thiến Vi thì nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh gửi tới: [Sao thế em?]
Thi Hảo biết anh hỏi chuyện gì, cô lén lút trả lời: [Sao anh chưa xem qua nội dung văn kiện đã ký tên rồi?]
Lương Tây Kinh vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa nói: [Em chưa xem à?]
Thi Hảo: […Anh không sợ em đưa cho anh một phần văn kiện bán tập đoàn sao?]
Lương Tây Kinh nói với cô: [Thủ tục bán tập đoàn rườm rà lắm, ký một phần văn kiện hẳn là không bán được đâu.]
Thi Hảo: [….]
Cô không có ý đó.
Lương Tây Kinh biết Thi Hảo có ý gì, trả lời: [Được, lần sau anh sẽ nghiêm túc xem.]
Thi Hảo: [Em sợ em sẽ sơ suất, tổng giám đốc Lương vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.]
Về phương diện công việc, Thi Hảo vô cùng nghiêm cẩn.
Tương tự, cô không hy vọng Lương Tây Kinh bởi vì quan hệ riêng tư của hai người họ mà tín nhiệm cô trăm phần trăm.
Lương Tây Kinh: [Thư ký Thi dạy rất chí lý.]
Nhìn thấy câu này của anh, khóe môi Thi Hảo vô thức nhếch lên.
Lý Thiến Vi từ toilet đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này. Cô ấy vui mừng nhìn Thi Hảo, kéo cô vào thang máy mới hỏi, “Thi Hảo, cô có người yêu rồi đúng không?”
Nghe rõ lời cô ấy nói, hô hấp của Thi Hảo như ngưng trệ, ra vẻ bình tĩnh nói, “Gì…gì cơ?”
Lý Thiến Vi không nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của cô, lặp lại câu hỏi.
Trong lòng Thi Hảo thoáng căng thẳng, đôi mắt lóe lên, “Không có, sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
Lý Thiến Vi ‘ơ’ một tiếng, hơi có vẻ kinh ngạc, “Vậy vừa rồi cô nói chuyện với ai?”
Thi Hảo nhìn cô ấy, cố gắng hết sức tự nhiên, “Với bạn.”
“Thì ra là thế.” Lý Thiến Vi cũng không nghĩ nhiều, “Thấy cô cười vui vẻ như vậy, tôi còn tưởng cô đang nói tán gẫu với người yêu.”
Nghe vậy, Thi Hảo nhất thời ngẩn ra, ý thức được mình hơi lộ liễu quá mức.
Cô cất điện thoại di động đi, thuận miệng giải thích, “Bạn tôi nói đùa với tôi ấy mà.”
Lý Thiến Vi gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Thi Hảo cũng không hé răng.
Đến nhà ăn dùng cơm trưa xong trở lại vị trí làm việc, Thi Hảo cũng không xem tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới nữa.
Sau đó cô phát hiện, mình và Lương Tây Kinh gần đây hơi vượt qua giới hạn ước định.
Nghĩ vậy, Thi Hảo cảm thấy cần phải tìm một cơ hội để nhắc nhở Lương Tây Kinh. Bọn họ ở công ty không nên thế này, cho dù là giờ nghỉ trưa cũng phải giống như trước kia, duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới.
Đáng tiếc chính là, Thi Hảo không tìm được cơ hội thích hợp. <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.