Chương 90: Thẩm Âm x Thẩm Minh Yến (hết) Thẩm Âm hoàn toàn không ngờ Thẩm Minh Yến lại chơi trò này. Cô trừng to mắt nhìn câu trả lời của anh, nghẹn ngào vài giây, thiếu chút nữa đã muốn block người này. Mãi lâu không nhận được hồi âm của Thẩm Âm, Thẩm Minh Yến gọi điện thoại cho cô. Tút tút hai tiếng, Thẩm Minh Yến rõ ràng nghe thấy trong ống nghe truyền ra giọng nữ máy móc, nói cho anh biết đối phương đang bận, xin anh gọi lại sau. Bị cúp điện thoại, Thẩm Minh Yến cũng không tức giận. Anh rũ mắt nhìn chằm chằm đoạn hội thoại của hai người một lát, lại quay đầu nhìn về phía trợ lý bên cạnh, trong lòng đã có chủ ý. …… Bên kia, Thẩm Âm cúp điện thoại Thẩm Minh Yến gọi tới thì có chút hối hận, nhưng lại cảm thấy anh ức hiếp người quá đáng. Hành động vừa rồi của anh thật sự là có chút ý đùa giỡn cô. Nghĩ như vậy, Thẩm Âm tự tin hơn rất nhiều. Năm phút sau, cô nhìn điện thoại di động không hề có động tĩnh gì, khẽ nhíu mày. Thẩm Minh Yến chỉ kiên nhẫn gọi một cuộc điện thoại thôi sao? Cô không nhận thì anh không gọi nữa, tin nhắn cũng không gửi? Lại đợi thêm nửa tiếng, Thẩm Âm thật sự là nhịn không được nữa, lập tức mở nhóm chat ba người mới lập hôm nay ra, bắt đầu bốc phốt Thẩm Minh Yến. Cô vừa gửi xong, Ôn Khởi đã trả lời: [Sếp Thẩm cũng…hơi quá đáng nhỉ.] Thi Hảo: [Đúng vậy! Sếp Thẩm sao lại như thế chứ. Anh ta gọi cho cô một cú điện thoại rồi không gọi nữa sao?] Thẩm Âm: [Ừ.] Ôn Khởi: [Tin nhắn cũng không có?] Thẩm Âm: [Ừ.] Cô thật sự rất ấm ức. Ôn Khởi: […Cô nghĩ thế nào về sếp Cận?] Thẩm Âm: […?] Ôn Khởi thân thiện đề nghị: [Nhả sếp Thẩm ra đi, tôi thấy sếp Cận cũng khá OK đấy.] Thi Hảo: [Cậu đưa ra một đề nghị quá sức hay.] Ôn Khởi: [Cảm ơn đã khích lệ.] Ba người ở trong nhóm điên cuồng cà khịa Thẩm Minh Yến, nói được một lúc, Thẩm Âm cảm thấy sự buồn bực trong người đã giảm bớt, bỗng nhiên chuông cửa vang lên. Thẩm Âm hoài nghi nhìn về phía cửa lớn, cầm di động đi tới sau cửa. Nhìn qua mắt mèo, đứng bên ngoài là một người đàn ông quen mắt, trợ lý của Thẩm Minh Yến. Thẩm Âm sửng sốt mấy giây rồi mở cửa: “Anh — ” Viên Vũ mỉm cười: “Cô Thẩm.” Thẩm Âm ừ một tiếng: “Tìm tôi có việc gì sao?” Nói xong, cô nhìn thấy phía sau Viên Vũ còn có hai người phụ nữ có thân hình xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú. Thẩm Âm ngẩn người, có chút khó hiểu. Thấy sự nghi hoặc trong đáy mắt cô, Viên Vũ giải thích: “Chiều này sếp Thẩm có một cuộc họp quan trọng phải tham gia, cuộc họp có lẽ sẽ kết thúc sau một tiếng nữa.” Anh ấy ngừng lại, nói với Thẩm Âm: “Sếp Thẩm nói anh ấy muốn mời cô tối nay đi ăn một bữa cơm, nhưng hình như cô Thẩm không thấy tin nhắn, cũng lo là mời qua điện thoại không đủ chính thức, cho nên bảo tôi tới gặp cô Thẩm nói một tiếng.” Đôi mắt Thẩm Âm hơi lóe lên, không ngờ sau khi bị cô cúp điện thoại Thẩm Minh Yến lại có tính toán như vậy. “Vậy các cô đây là — ” Ý tứ của cô rất rõ ràng. Viên Vũ mỉm cười: “Sếp Thẩm chuẩn bị quà cho cô Thẩm.” Nói xong, Viên Vũ lại bổ sung một câu: “Đương nhiên, cô Thẩm có thể cân nhắc có đi hay không, sếp Thẩm nói anh ấy hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô Thẩm.” …. Người đi rồi, Thẩm Âm nhìn mấy cái hộp đặt trong phòng khách mà có chút mơ màng. Cô nhìn chằm chằm một chuỗi chữ tiếng Anh phía trên hộp, đại khái biết bên trong chứa cái gì. Không lâu sau, Thẩm Âm chụp một tấm ảnh gửi vào trong nhóm. Sau đó, cô nhận được dấu chấm hỏi của Ôn Khởi và Thi Hảo, hỏi cô đó là cái gì. Thẩm Âm: [Thẩm Minh Yến vừa mới cho người đưa tới.] Ôn Khởi: [Mẹ kiếp.] Thi Hảo: [Hình như vừa nãy chúng ta mắng hơi sớm nhỉ?] Ôn Khởi: [Anh ta hẹn cậu, cậu không trả lời tin nhắn của anh ta, sau đó anh ta sắp xếp cho người đưa váy giày và trang sức tới cho cậu, để cậu mặc đến chỗ hẹn tối nay?] Thẩm Âm nhìn đồ vật trước mặt, chần chờ trả lời: [Hình như là vậy.] Cô cũng không biết Thẩm Minh Yến nghĩ ra chiêu này như thế nào. Nói thật, Thẩm Âm cũng khá bất ngờ. Trước đó, cô chưa từng nghĩ Thẩm Minh Yến chỉ đơn thuần hẹn mình ăn một bữa cơm lại gióng trống khua chiêng tặng quà cho cô như vậy. Tạm thời xem như là trang phục đi hẹn hò đi. Có phải anh suy nghĩ chu đáo quá rồi không. Thi Hảo nói trúng tim đen: [Sếp Thẩm đã tặng váy áo cho cô rồi, tối nay cô có định đi không?] Ôn Khởi: [Cho dù sếp Thẩm không tặng thì cô ấy cũng muốn đi mà.] Thẩm Âm: [Hai người các cô giữ lại cho tôi chút mặt mũi đi.] Thi Hảo an ủi cô: [Thể diện không quan trọng, nhìn thế này là biết chắc trong lòng sếp Thẩm có cô rồi, chúng ta vì yêu mà dũng cảm một chút thì có sao!] Ôn Khởi: [Đúng vậy!] Thẩm Âm nhìn lời cổ vũ của hai người, hiểu ý cười một tiếng. Cô biết tại sao họ nói như vậy, bởi vì họ biết rõ Thẩm Âm muốn đi, cô muốn cùng Thẩm Minh Yến ăn cơm tối, cô cũng rất khó từ chối Thẩm Minh Yến. Bỗng dưng, phía trên màn hình điện thoại của Thẩm Âm nhảy ra một tin nhắn mới, là của người đàn ông quấy rối tâm tư cô. Thẩm Minh Yến: [Có thích mấy món đồ đó không?] Thẩm Âm mím môi, muốn nói là thích, nhưng lại nhắn là: [Nếu em nói không thích thì sao?] Thẩm Minh Yến: [Không thích thì để tôi nhờ trợ lý đưa tới nhãn hiệu khác nhé?] Thẩm Âm: [Không cần đâu.] Thẩm Minh Yến: [Hửm?] Thẩm Âm mím môi, không nhịn được hỏi: [Sếp Thẩm làm vậy là có ý gì?] Thẩm Minh Yến thẳng thừng nói: [Chuộc lỗi.] Về phần chuộc lỗi gì, Thẩm Minh Yến không nói rõ. Nhưng Thẩm Âm nghĩ, ngoại trừ chuộc lỗi cái tội đào hố cô thì anh còn gì để chuộc lỗi nữa chứ. Cô bĩu môi, lạnh lùng trả lời anh một chữ: [Ồ.] Tin nhắn gửi đi, Thẩm Minh Yến lại gọi điện thoại tới cho cô. Tim Thẩm Âm đập hụt một nhịp, ra vẻ bình tĩnh bắt máy: “Alo.” Điện thoại di động kề sát lỗ tai, bên kia truyền đến giọng nói đầy từ tính của Thẩm Minh Yến: “Thẩm Âm.” Anh nghiêm túc mời cô: “Buổi tối có rảnh không? Tôi muốn dẫn em đi gặp một người, cùng nhau ăn một bữa cơm.” Thẩm Âm sửng sốt: “Gặp ai cơ?” Thẩm Minh Yến: “Tôi có thể tạm thời giữ bí mật không?” “…Ồ.” Thẩm Âm sờ sờ mũi, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Để em suy nghĩ thêm một tiếng nữa.” Cô nhớ lại, hỏi: “Không phải anh đang họp sao?” Thẩm Minh Yến ừ một tiếng, quay đầu nhìn người trong phòng họp đang vểnh tai trừng to mắt lén nhìn anh, khe khẽ nói: “Hiện đang tạm dừng.” Thẩm Âm ngạc nhiên, kịp phản ứng vì sao anh lại tạm dừng: “Vậy anh cúp máy đi. Một tiếng sau em sẽ nói cho anh biết đáp án.” Cô không muốn làm chậm trễ công việc của Thẩm Minh Yến. Nhìn điện thoại bị cúp, Thẩm Minh Yến hiểu rõ cười cười, xoay người trở lại phòng họp tiếp tục cuộc họp. – Năm giờ rưỡi, Thẩm Âm rối rắm hồi lâu buông di động xuống, bước vào phòng tắm rửa mặt. Rửa mặt xong, cô ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu trang điểm. Tuy rằng Thẩm Minh Yến nói muốn dẫn cô đi gặp người khác, vậy có nghĩa là bữa cơm tối này không thuộc về “Hẹn hò”. Dù vậy, Thẩm Âm vẫn theo thói quen ăn mặc thật xinh đẹp rạng rỡ. Cô thích cái đẹp, kể cả vẻ đẹp của mình hay của người khác Trang điểm xong, Thẩm Âm thay sang chiếc váy Thẩm Minh Yến nhờ người đưa tới, đeo dây chuyền và khuyên tai đồng bộ. Trong lúc thu dọn, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Yến, nói cho anh biết cô sẽ đi. Không bao lâu sau, Thẩm Âm nhận được hồi âm của anh: [Tôi bảo tài xế sáu giờ tới đón em.] Thẩm Âm: [Ừ.] Bảy giờ, Thẩm Âm được tài xế của Thẩm Minh Yến đưa đến nơi gặp mặt. Là một nhà hàng rất đặc biệt, nằm ở chỗ yên tĩnh. Lúc Thẩm Âm đến, Thẩm Minh Yến đang đứng ngoài cửa gọi điện thoại. Như có phát hiện, Thẩm Minh Yến ngước mắt nhìn về phía cô. Chiếc váy mà Thẩm Minh Yến nhờ người đưa tới chỗ Thẩm Âm là một nhãn hiệu Thẩm Âm rất thích, váy là quản lý của nhãn hiệu gửi tới, anh chọn một cái cỡ Thẩm Âm rồi bảo Viên Vũ đi lấy. Đó là một chiếc váy màu đỏ, lúc nhìn thấy ảnh chụp, trước mắt Thẩm Minh Yến đã hiện lên hình ảnh Thẩm Âm mặc nó vào người. Giờ phút này, hình ảnh mơ màng cùng hiện thực giao thoa, Thẩm Minh Yến hơi híp mắt nhìn về phía người đang khoác một chiếc áo khoác ngoài, để lộ ra nửa đoạn váy đỏ chập chờn. Thẩm Âm có vẻ ngoài xinh đẹp, màu da trắng như tuyết. Mỗi lần cô mặc lễ phục màu đỏ tham gia thảm đỏ hay một sự kiện nào đó, các fan đều nói cô rất biết cách lợi dụng vẻ đẹp của mình, cô thích hợp với màu đỏ, cô mặc váy đỏ sẽ vô cùng gợi cảm quyến rũ, làm cho người ta rung động. Thẩm Minh Yến cũng không ngoại lệ. Anh rõ ràng không phải là người nhìn bề ngoài, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Âm, anh không tự chủ được mà liếc mắt nhìn cô một cái. Vừa xuống xe, Thẩm Âm đã cảm nhận được ánh mắt Thẩm Minh Yến rơi vào người mình. Điều khiến cô càng bất ngờ là cô đã đi tới trước mặt anh mà anh vẫn chưa hoàn hồn. Hai má hơi nóng lên, Thẩm Âm nhìn về phía Thẩm Minh Yến, chân thành gọi anh: “Sếp Thẩm.” Thẩm Minh Yến hoàn hồn, rũ mắt nhìn cô, đôi mắt khẽ lóe lên: “Thẩm Âm.” Lông mi Thẩm Âm khẽ run: “Gì đó?” Thẩm Minh Yến nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, im lặng nở nụ cười: “Rất hợp với em.” Thẩm Âm khựng lại, vành tai ửng đỏ. Cô ồ một tiếng, khẽ chớp mắt nói: “Ánh mắt Sếp Thẩm rất tốt.” Hai người không ở cửa “hàn huyên” quá lâu, nói mấy câu rồi Thẩm Minh Yến dẫn cô vào trong phòng ăn. Xuyên qua hành lang thật dài, hai người đi vào bên trong. Thẩm Âm đi theo phía sau Thẩm Minh Yến, vô cùng tò mò hỏi: “Anh muốn dẫn em tới gặp ai?” Thẩm Minh Yến còn chưa kịp trả lời cô thì đã đến phòng bao. Anh nghiêng đầu: “Vào đi.” “……” Đẩy cửa ra, bên trong là một gương mặt nữ tính dịu dàng. Nghe thấy động tĩnh, bà nghiêng đầu nhìn về phía hai người. Lúc nhìn thấy Thẩm Âm, bà lập tức nở nụ cười, dùng ánh mắt trêu chọc nhìn sang Thẩm Minh Yến: “Đây là bạn của cháu?” Thẩm Minh Yến đáp lời, nhìn về phía Thẩm Âm: “Gọi là Minh…” Chữ Minh vừa nói ra, anh lập tức thu lại: “Gọi là dì Nhiễm.” Thẩm Âm hơi giật mình, mơ hồ cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt, cô còn chưa kịp ngẫm lại thì Thẩm Minh Yến đã ở dặn dò người bên cạnh. Vô thức, Thẩm Âm nghe theo gọi một tiếng: “Chào dì Nhiễm, cháu là Thẩm Âm ạ.” Nghe vậy, Minh Nhiễm ý vị sâu xa liếc nhìn Thẩm Minh Yến rồi cười khanh khách nói với Thẩm Âm: “Xin chào, dì biết cháu.” Bà nhìn Thẩm Âm, ánh mắt dịu dàng: “Dì gọi cháu là Âm Âm được không?” Thẩm Âm: “Đương nhiên ạ.” Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ vừa vặn đưa thực đơn tới. Thừa dịp Thẩm Âm xem thực đơn, Minh Nhiễm nhìn thoáng qua sợi dây chuyền trên cổ cô, lại liếc mắt nhìn người bình tĩnh ngồi bên cạnh, lộ ra nụ cười thần bí. Bà lơ đãng cầm di động lên, gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Yến: [Cháu đây là quyết tâm muốn dì để cô ấy làm người phát ngôn?] Thẩm Minh Yến: [Cháu chỉ muốn nói cho dì biết, cô ấy cũng rất thích hợp.] Minh Nhiễm: [Tiểu Yến, cháu thay đổi rồi.] Thẩm Minh Yến còn chưa kịp trả lời, Minh Nhiễm lại nhắn tin cho anh: [Dì không ngờ cháu lại thích diễn viên đấy.] Thấy câu này, Thẩm Minh Yến để điện thoại xuống. Anh không trả lời Minh Nhiễm. Bởi vì anh không muốn tiết lộ tâm tư của mình cho người trước mặt hay kể cả Thẩm Âm ở bên cạnh sớm như vậy. Nhưng anh không biết chuyện thích này căn bản không che giấu được. Anh đã sớm để lộ bản thân trước mặt rất nhiều người, thái độ đối với Thẩm Âm cũng rất là đặc biệt. Mà nguyên nhân đối xử với người khác đặc biệt hơn cả, hơn chín mươi phần trăm đều bắt nguồn từ chữ thích và thiên vị. Bầu không khí trong phòng cũng khá hài hòa. Chọn đồ ăn xong, Minh Nhiễm chủ động trò chuyện với Thẩm Âm, tán gẫu về bộ phim cô công chiếu thời gian trước rồi hỏi thăm công việc tiếp theo của cô. Dường như bà biết khá rõ về Thẩm Âm, có thể nói ra không ít tên nhân vật do cô thủ vai. Thẩm Âm rất thích nói chuyện với bà, cô cảm giác khá thân thuộc với bà cho dù mới chỉ gặp lần đầu tiên. Luôn cảm thấy ánh mắt bà nhìn mình là ôn hòa, là thoải mái. Đến khi bữa cơm kết thúc, hai người thậm chí còn thêm Wechat. Tối nay Minh Nhiễm còn có việc, lúc gần đi, bà khen Thẩm Âm một câu: “Dây chuyền rất đẹp.” Thẩm Âm giật mình: “Cám ơn dì Nhiễm, đây là ——” Cô còn chưa nói xong, Minh Nhiễm đã nói: “Dì có thể ôm cháu một cái không?” Thỉnh cầu này tuy có chút đột ngột, nhưng Thẩm Âm không từ chối. Lúc ôm cô, Minh Nhiễm kề vào tai cô nói: “Đeo trên cổ cháu càng đẹp hơn, các cháu rất hợp nhau.” Thẩm Âm còn chưa nhận ra lời này có ý gì, Minh Nhiễm đã mỉm cười buông cô ra, lên xe rời đi. Nhìn xe đi xa, Thẩm Minh Yến nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Thẩm Âm.” Thẩm Âm: “Hả?” Ven đường có một ngọn đèn đường màu vàng đồng, ánh đèn mờ ảo bao phủ trên người hai người, để hai người càng nhìn rõ gương mặt đối phương hơn. Thẩm Minh Yến cúi đầu, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn Thẩm Âm lúc này, trước bữa cơm hay sau bữa cơm, lớp trang điểm của cô vẫn không có gì thay đổi, nhưng mái tóc xoăn dài màu đen được cô chăm sóc cẩn thận đã có chút lộn xộn. Nhưng càng như vậy lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô. Nghĩ đến điểm này, Thẩm Minh Yến không khỏi cười nhạo bản thân, từ lúc nào mà anh cũng trở nên nông cạn như thế. Chú ý tới ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Minh Yến, mặt Thẩm Âm hơi nóng lên, cô ngước mắt, dời ánh mắt sang một cái cây sau lưng anh, cũng không biết là cây gì, vào mùa đông nhưng vẫn có thể nảy mầm và nở hoa. Nhìn thêm hai lần, Thẩm Âm mới chậm rãi dời mắt sang mặt Thẩm Minh Yến, bật ra một câu: “Em cảm thấy dì Nhiễm có chút quen mắt.” Thẩm Minh Yến nhướng mày, hỏi cô: “Em có ấn tượng với dì ấy à?” “?” Thẩm Âm ngẩn ngơ, không xác định lắm: “Dì ấy là người trong giới giải trí sao?” Thẩm Minh Yến: “Không phải lắm.” Bọn họ đứng ở ven đường chờ tài xế tới, anh chậm rãi nói: “Em còn nhớ câu hỏi ban ngày em hỏi tôi không?” Thẩm Âm bối rối, cẩn thận nhớ lại: “…. Chuyện đại diện thương hiệu?” Thẩm Minh Yến thản nhiên nói: “Dì ấy là tổng giám đốc D.P điều hành khu vực Trung Quốc.” “….” Thẩm Âm há hốc miệng: “Cái gì?” Thẩm Minh Yến nhìn vẻ mặt dại ra của cô, khóe môi bất giác cong lên: “Căng thẳng à?” Thẩm Âm trợn tròn mắt: “Sao lúc trước anh không nói?” “Nói rồi em còn có thể bình tĩnh tự nhiên ăn cơm với dì ấy như vậy không?” Thẩm Minh Yến hỏi ngược lại. Thẩm Âm nghẹn họng: “Nhưng mà… nhưng mà…” Cô cứ nhưng mà hết lần này đến lần khác nhưng không nói nên lời. Thẩm Minh Yến khẽ cười, ánh mắt được ánh đèn tôn lên vẻ dịu dàng: “Thẩm Âm, tôi dẫn em đi gặp dì ấy không có ý gì khác, dì ấy là tổng giám đốc điều hành, cũng là dì út của tôi.” Anh nói: “Em coi dì ấy như một trưởng bối bình thường là được.” “…” Lần này, Thẩm Âm đã hoàn toàn nói không ra lời. Cô đoán Thẩm Minh Yến nhất định không biết, cho dù Minh Nhiễm không phải là tổng giám đốc điều hành của D.P mà chỉ là dì út của anh, thì cô cũng không thể coi dì ấy là một trưởng bối bình thường được. Hai người đang giằng co thì tài xế đi tới. Thẩm Minh Yến ra hiệu: “Lên xe trước đã, tôi đưa em về nhà.” Thẩm Âm máy móc lên xe. Ngồi lên xe một lúc, cô mới nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Minh Yến, đột nhiên gọi: “Sếp Thẩm.” Thẩm Minh Yến: “Còn vấn đề gì sao?” Thẩm Âm sờ sờ sợi dây chuyền, cuối cùng cũng biết vì sao Minh Nhiễm vừa rồi khen nó đẹp: “Sợi dây chuyền này có ý gì đặc biệt không?” Thẩm Minh Yến quay sang nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trên cần cổ thon dài của cô, cố gắng không để tầm mắt mình dời xuống, nhìn những nơi không nên nhìn. Anh ừ một tiếng: “Là mẫu mới mà quý sau họ sẽ cho ra mắt.” Thẩm Âm hít sâu một hơi. Thẩm Minh Yến nhếch môi: “Sao lại khẩn trương như vậy?” Anh nhớ lúc trước Thẩm Âm còn mặc lễ phục thiết kế riêng chưa từng xuất hiện trên thị trường mà? Nghe Thẩm Minh Yến nói, Thẩm Âm rất muốn trả lời anh một câu là ‘đứng nói chuyện không đau thắt lưng’. Nhưng lúc này, đây cũng không phải là trọng điểm. Trọng điểm là, tại sao Thẩm Minh Yến lại dẫn cô tới gặp Minh Nhiễm, giới thiệu cô cho dì ấy? Dường như biết cô đang nghi ngờ điều gì, Thẩm Minh Yến giải thích: “Quản lý của em nói D. P có ý tìm em làm người phát ngôn, tôi không hề giới thiệu.” Thay vào đó, giám đốc D.P lại thích Thẩm Âm, còn tổng giám đốc điều hành thì không. Minh Nhiễm có ấn tượng bình thường với đa số nghệ sĩ trong làng giải trí, khi giám đốc đề nghị dùng Thẩm Âm, câu trả lời bà đưa ra là đang cân nhắc. Mà Thẩm Minh Yến biết, cân nhắc của bà không phải là cân nhắc thật, chỉ là bận tâm đến mặt mũi của giám đốc nên không từ chối ngay. Trong lòng Minh Nhiễm dự định sẽ gia hạn hợp đồng với ngôi sao điện ảnh nước ngoài, bà cảm thấy đối phương thích hợp với D.P hơn. Thẩm Minh Yến mang Thẩm Âm tới gặp bà là muốn cho bà thấy Thẩm Âm cũng không kém so với ngôi sao điện ảnh nước ngoài mà bà vừa ý, bà có thể cân nhắc lại cho thật kỹ. Nghe xong lời Thẩm Minh Yến nói, Thẩm Âm trầm mặc một lúc lâu rồi bất ngờ nói: “Đổi lại là diễn viên khác đang cố gắng tranh thủ, anh cũng sẽ làm như vậy sao?” Thẩm Minh Yến hơi sửng sốt, liếc nhìn cô rồi nói: “Thẩm Âm, các diễn viên tôi biết đã ít nay lại càng ít.” Thẩm Âm đối mặt với anh, tim đập như nổi trống: “Không phải, ý của em là nếu như anh cũng biết đối phương thì sao?” “…Sẽ không.” Thẩm Minh Yến có chút bất đắc dĩ, giọng anh trầm trầm, nghe có chút gợi cảm: “Tôi không rảnh.” Thẩm Âm giật mình, trái tim bị từng hành động của anh dẫn dắt, khi thì thả lỏng khi thì căng thẳng: “Vậy ——” Cô còn chưa nói xong, Thẩm Minh Yến đã bỏ lại một câu: “Tự mình nghĩ đi.” Thẩm Âm cảm thấy Thẩm Minh Yến cố ý làm khó mình, rõ ràng là có ý tứ với cô còn kêu cô tự nghĩ. Điểm này, sau khi Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến tạm biệt rồi về đến nhà cô mới kết luận được. Trước tiên, cô nhắn tin cho Thẩm Minh Yến: [Sếp Thẩm, anh còn nhớ buổi chiều em nói với anh một câu không?] Thẩm Minh Yến trả lời: [Câu nào?] Chiều nay cô nói rất nhiều câu. Thẩm Âm: [Hình như anh có chút để ý đến em. Anh có biết tại sao một người lại chú ý đến một người khác không?] Thẩm Minh Yến rất phối hợp: [Vì sao?] Thẩm Âm: [Ngoại trừ thích thì là chán ghét.] Thẩm Minh Yến: [Ừ.] Thẩm Âm: […Ừ là có ý gì?] Thẩm Minh Yến ngồi trong xe, bất đắc dĩ cười: [Tự mình nghĩ đi.] Thẩm Âm: […Anh thích em?] Thẩm Minh Yến còn chưa trả lời, Thẩm Âm sợ anh trốn tránh vấn đề này ngược lại tiếp tục truy hỏi: [Vấn đề trước có thể không trả lời, anh chỉ cần trả lời em là sau này nếu em còn theo đuổi anh, vậy em có thể hẹn anh bất cứ lúc nào hay tìm anh bất cứ lúc nào không?] Thẩm Minh Yến: [Cô Thẩm, lúc trước hình như em cũng có thể hẹn tôi bất cứ lúc nào mà.] Thẩm Âm: [Đó đâu có tính.] Cô không thừa nhận. Ít nhất là có đôi khi cô không dám quấy rầy Thẩm Minh Yến quá thường xuyên. Một lát sau, Thẩm Âm nhận được tin nhắn thoại của Thẩm Minh Yến: “Tùy em.” Tùy em, muốn hẹn anh lúc nào thì cứ hẹn, em muốn theo đuổi anh cũng tùy em. – Sau ngày đó, số lần Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến gặp mặt rõ ràng tăng lên. Thẩm Âm thỉnh thoảng sẽ gửi cho Thẩm Minh Yến chút tin tức vô bổ, Thẩm Minh Yến có đôi khi sẽ trả lời trong giây lát, có đôi khi sẽ trả lời trong vài giờ. Thẩm Âm biết anh bề bộn nhiều việc, chỉ cần mỗi một tin nhắn anh đều trả lời, trả lời sớm hay muộn đối với cô mà nói không có khác biệt quá lớn. Đồng thời, Thẩm Âm thuận lợi lấy được quyền phát ngôn cho D. P. Khi quay phim quảng cáo, cô lại gặp Minh Nhiễm. Lần này, cô không còn thả lỏng như lần trước nữa. Ngược lại là Minh Nhiễm kêu cô cứ thoải mái làm chính mình là được. Khóe môi bà cong cong đưa ra lời mời với Thẩm Âm, mời cô đi Hồng Kông chơi. Thẩm Âm trịnh trọng đáp ứng. Ngoài ra, Minh Nhiễm còn nói với Thẩm Âm không ít chuyện về Thẩm Minh Yến. Trước khi gặp Thẩm Âm, bà còn tưởng Thẩm Minh Yến không hề chú ý đến người và chuyện trong giới giải trí, bà nhìn Thẩm Âm: “Có một lần ở nước ngoài, dì và nó nhìn thấy quảng cáo của một hãng đồng hồ do cháu làm người phát ngôn ở một quảng trường, dì còn cố ý nói với nó một câu. Kết quả biểu cảm của nó rất nhạt, bày ra vẻ mặt ‘cháu không có hứng thú’.” Nói đến đây, Minh Nhiễm cười nói: “Không ngờ một năm sau, nó lại dẫn cháu tới gặp dì.” Quay xong quảng cáo trở về, trong đầu Thẩm Âm vẫn là những lời Minh Nhiễm nói. Cô có chút muốn hỏi Thẩm Minh Yến là lần đầu tiên anh có ấn tượng với mình là ở hội đấu giá hay là ở quảng trường nước ngoài. Đang nghĩ ngợi, Thẩm Âm nhận điện thoại, lại quên mất chuyện này. Khi nhớ lại thì đang ở Hồng Kông. Năm mới, Thẩm Âm bắt đầu nghỉ ngơi. Năm trước cô có tới Hồng Kông quay quảng cáo tuyên truyền, quay xong cô đến cảng bên này, cô biết Thẩm Minh Yến có đến tham dự một bữa tiệc trên du thuyền. Đáng tiếc chính là, ngày đó người thật sự quá nhiều, Thẩm Âm cũng chưa chơi đủ thì yến tiệc này đã kết thúc. Lại tới đây là Thẩm Minh Yến muốn tới Hồng Kông, hỏi cô còn đang nghỉ có muốn tới chơi không. Anh nhớ rõ cô nói ngày đó trên thuyền đều là người, vẫn chưa ngắm kỹ Hồng Kông. Cô nhớ trên mạng có người nói, nhìn từ vị trí nào Hồng Kông cũng rất xinh đẹp. Cho nên Thẩm Minh Yến hẹn cô tới lần nữa. Thế nhưng không khéo là ban ngày Thẩm Minh Yến có việc, không rảnh chơi với Thẩm Âm. Cũng may Thẩm Âm cũng không ngại, cô vẫy tay với Thẩm Minh Yến rồi tự mình đi dạo. Đi dạo không bao lâu thì Thẩm Minh Yến sắp xếp tài xế đưa cô đến bến cảng, cô lên một chiếc du thuyền mới, yên tĩnh không hề lộn xộn. Đón gió được một lúc Thẩm Minh Yến mới xuất hiện. Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Minh Yến, Thẩm Âm cảm thấy mỗi một hành động của anh đều đang dẫn dắt mình, khiến cho cô rung động. Cô bất giác dừng tầm mắt ở cổ áo sơ mi đen của anh, lại hơi dời lên trên rồi dừng ở trên mặt anh. Thẩm Minh Yến cũng như thế. Lên du thuyền rồi, anh lẳng lặng đứng nhìn người ở phía xa xa qua lớp kính mát. Gió biển lồng lộng, anh nhìn cô mặc một chiếc váy thướt tha, làn váy dập dờn theo gợn gió, giống hệt như cỏ lau giữa sông, đung đưa khiến lòng anh xao xuyến. Sau một lúc lâu, anh không nhanh không chậm đi về phía người không xa. Hơi thở quen thuộc chui vào mũi, Thẩm Âm hơi nghiêng đầu: “Sếp Thẩm, xong việc rồi sao?” Không hiểu sao, Thẩm Minh Yến cảm thấy lời này của cô có chút hờn dỗi bên trong. Anh cúi đầu, trong mắt chứa ý cười: “Chán quá à?” Thẩm Âm ăn ngay nói thật: “Có chút, có điều hôm nay em đã mua được rất nhiều đồ, đi dạo cũng coi như khá vui.” Thẩm Minh Yến: “Tôi biết.” Dứt lời, hai người lần lượt rơi vào trầm mặc. Phút chốc, Thẩm Âm nhìn toà cao ốc đang phát video quảng cáo phía xa xa. Xem một lúc, cô nhớ tới lời Minh Nhiễm nói với mình: “Thẩm Minh Yến.” Giọng nói của Thẩm Minh Yến theo gió chui vào lỗ tai cô: “Hửm?” Thẩm Âm liếc mắt nhìn anh: “Dì Nhiễm nói là trước đó ở quảng trường nước ngoài có nhìn thấy qua quảng cáo của em, anh còn có ấn tượng không?” Thẩm Minh Yến hơi giật mình, nhớ chuyện này đã rất lâu rồi. Anh nhìn ánh mắt sáng rực của Thẩm Âm, không thể nói ra lời trái lương tâm: “Có.” Thẩm Âm kinh ngạc: “Thật sao?” Thẩm Minh Yến gật đầu: “Dì Nhiễm nói thế nào?” “Dì ấy nói lúc đó anh không có hứng thú gì, cũng không nhận ra dáng vẻ của em.” Thẩm Âm kể cho anh nghe. Thẩm Minh Yến mỉm cười, thành khẩn nói: “Trước đó là không biết thật.” Đôi mắt Thẩm Âm lóe lên. Thẩm Minh Yến giơ tay vén mái tóc bị gió biển thổi loạn của cô ra sau tai, ngón tay ấm áp lưu lại xúc cảm bên tai cô: “Sau đó đã nhớ kỹ.” Thẩm Minh Yến vẫn luôn kiên định cho rằng mình không phải là người nông cạn, cũng đã gặp qua rất nhiều người xinh đẹp hơn Thẩm Âm. Nhưng lần đó ở quảng trường nhìn thấy quảng cáo của cô, anh không hiểu sao lại dừng lại trên mặt cô hồi lâu. Cho đến khi về nước, nhìn thấy cô trong buổi đấu giá, Thẩm Minh Yến lập tức nhận ra cô. Thẩm Âm vô thức liếm môi dưới, cảm giác gò má nóng lên: “Ý của anh là, khi đó anh đã có ấn tượng với em?” “Có thể nói như vậy.” Thẩm Minh Yến cúi đầu: “Còn gì muốn hỏi không?” Thẩm Âm dừng một chút: “Vậy mà lúc trước thái độ của anh đối với em lại không mặn không nhạt.” Thẩm Minh Yến khẽ cười: “Như này có tính là ‘chờ cơ hội tính sổ’ không?” Thẩm Âm: “….Chúng ta còn chưa ở bên nhau, đâu thể tính là ‘chờ cơ hội tính sổ’ được.” Nghe cô nói như thế, Thẩm Minh Yến nhếch môi cười: “Là lỗi của anh, đã để cô Thẩm theo đuổi bao lâu nay.” “Anh nói vậy là sao?” Thẩm Âm ngẩn người: “Anh muốn cấp thẻ thông hành cho em?” Thẩm Minh Yến bất đắc dĩ liếc nhìn cô: “Lời này lý ra để anh hỏi em mới đúng chứ?” Thẩm Âm không hiểu: “Tại sao lại là anh hỏi em?” Cô là người theo đuổi mà, đúng không? Thẩm Minh Yến nhìn cô, không nói gì. Thẩm Âm lúc này mới nhớ lại khoảng thời gian lui tới vừa qua, ngoài miệng là cô đang theo đuổi nhưng trên thực tế là Thẩm Minh Yến hẹn cô. Thậm chí anh còn lặn lội đến vùng khỉ ho cò gáy để thăm ban cô. …… Trầm mặc một lúc, Thẩm Âm ngửa đầu nhìn anh: “Dù sao ai hỏi ai cũng đâu quan trọng.” Cô mím môi dưới, bật ra một câu: “Qua năm mới rồi, Thi Hảo và Lương Tây Kinh cũng đã đăng ký kết hôn.” Thẩm Minh Yến vô thức muốn tiếp lời, Thẩm Âm sâu kín nói: “Vậy mà em còn chưa có bạn trai.” Cô nhìn Thẩm Minh Yến, hỏi: “Anh có thể giúp em thực hiện một nguyện vọng năm mới không?” Thẩm Minh Yến: “Em nói đi.” Thẩm Âm: “Em muốn có bạn trai.” Thẩm Minh Yến rũ mắt, bình tĩnh nhìn cô: “Thẩm Âm, em xác định đây không phải là đang giúp anh thực hiện nguyện vọng năm mới?” Thẩm Âm yên lặng giây lát: “Vậy chúng ta có thể cùng nhau thực hiện.” Nghe cô nói vậy, Thẩm Minh Yến không khỏi nở nụ cười. “Anh cười cái gì?” Thẩm Âm bỗng nhiên có chút thẹn thùng. Thẩm Minh Yến cúi đầu, nương theo ánh đèn hai bên dịu dàng nhìn cô: “Thẩm Âm.” “Hửm?” Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một nhân viên phục vụ, trong tay cầm theo một bó hoa, anh ấy đưa cho Thẩm Minh Yến rồi rời đi. Thẩm Minh Yến nhận lấy, đưa đến trước mặt Thẩm Âm: “Năm mới anh cũng muốn có một người bạn gái, em có muốn thay anh thực hiện nguyện vọng này không?” Thẩm Âm nhìn bó hoa tươi ngào ngạt hương trước mặt, biết là anh đã sớm có chuẩn bị: “Chỉ là muốn một người bạn gái?” “Muốn bạn gái Thẩm Âm này.” Có đôi khi đầu óc Thẩm Minh Yến cũng nảy số rất nhanh. Anh hỏi: “Có muốn cân nhắc đồng ý anh không?” Nói xong, Thẩm Minh Yến đang muốn chờ đợi một lát, giọng nói trong trẻo của Thẩm Âm đã hạ xuống: “Muốn, em muốn!” Cô ngửa đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Minh Yến: “Em muốn yêu đương với anh.” Không nhịn được, Thẩm Minh Yến cười khẽ ra tiếng: “Sao em lại như vậy chứ….” “Như vậy cái gì?” Thẩm Âm nhìn anh. “Đáng yêu đấy.” Thẩm Minh Yến nhét hoa vào tay cô. Thẩm Âm nâng bó hoa lên, hai má đỏ ửng: “Anh phải nói là em rất xinh đẹp.” Thẩm Minh Yến biết nghe lời: “Bạn gái anh sao lại xinh đẹp như vậy chứ.” Thẩm Âm được anh khen mà ngượng cả người, lông mi cô khẽ chớp, dời tầm mắt sang gợn sóng trên mặt biển rồi sau đó lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Minh Yến. Tầm mắt hai người giao nhau. Một lát sau, Thẩm Minh Yến cúi người, cúi thấp đầu. Ánh mắt anh trầm xuống, yết hầu khẽ lăn: “Bạn gái.” “Gì đó?” Thẩm Âm. Thẩm Minh Yến: “Anh có thể hôn em không?” Thẩm Âm cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh, trái tim cũng đập mạnh hơn: “Anh đừng hỏi.” Cô lẩm bẩm: “Em sẽ ngượng ngùng.” Thẩm Minh Yến lại bị cô chọc cười, khi cô trừng mình, anh lập tức hé miệng hôn lên môi cô. Hai người đứng trong bóng đêm, bóng dáng chồng khít lên nhau. Thẩm Âm vô thức ngửa đầu, chủ động ném hoa xuống rồi kiễng chân đáp lại nụ hôn của anh. Có trời mới biết, cô hy vọng ngày này đến từ rất lâu rất lâu rồi. Thẩm Minh Yến rõ ràng không biết hôn, khá là trúc trắc, hai người hôn một hồi lâu hình như anh mới biết một chút. Thẩm Âm có thể cảm giác được hô hấp của mình bị anh cướp đi, nước bọt trong miệng đang cùng anh giao hòa. Nụ hôn này của hai người kéo dài thật lâu thật lâu. Hôn đến khi chân Thẩm Âm mềm nhũn, Thẩm Minh Yến mới thở hổn hển lui về phía sau. Anh dán vào lỗ tai Thẩm Âm, giọng nói trầm khàn: “Có muốn ra biển không?” Du thuyền này có phòng. Hai mắt Thẩm Âm mê ly nhìn anh: “Đi…làm gì?” Yết hầu Thẩm Minh Yến lăn nhẹ: “Chúng ta đi ngắm mặt trời mọc.” “…Được.” Nói xong, Thẩm Minh Yến ra dấu tay với mọi người. Họ ra biển vào ban đêm để ngắm mặt trời mọc. Hai người tách ra một hồi rồi không hiểu sao lại hôn nhau. Vừa mới ở bên nhau, dường như ôm thế nào hay hôn thế nào cũng không đủ. Đêm rất khuya Thẩm Âm mới đi vào giấc ngủ. Không hề ngoài dự liệu, Thẩm Âm buồn ngủ đã bỏ lỡ mặt trời mọc lần này. Thẩm Minh Yến biết cô tiếc nuối, hứa hẹn lần sau lại tới xem. Thẩm Âm ừ một tiếng, nhìn anh nói: “Vậy lần sau…tuyệt đối không được ngủ.” Thẩm Minh Yến nắm tay cô: “Được.” Sau khi ở cùng Thẩm Minh Yến, Thẩm Âm cảm thấy mình càng ngày càng vô lý. Ngay cả trợ lý bên cạnh cũng nhất trí tán thành ý nghĩ này của cô. Có chút may mắn là cô phát hiện Thẩm Minh Yến dường như rất thích một Thẩm Âm ngang bướng vô lý như vậy. Ngẫu nhiên có một lần, Thẩm Âm nhớ tới rồi hỏi anh, là vì sao lúc trước anh lại như gần như xa với cô như thế, anh rõ ràng đã sớm có ý với cô rồi mà. Lúc đó Thẩm Minh Yến đã không còn bí mất gì giấu Thẩm Âm. Anh không ngại cho Thẩm Âm biết một một mặt mà anh không muốn cho người khác biết, đó là anh ghen, anh ăn dấm của Lương Tây Kinh. Nguyên nhân rất đơn giản, trước đây Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh quá oanh liệt, tất cả mọi người đều biết. Nhưng khi cô theo đuổi Thẩm Minh Yến, cô thậm chí còn không muốn nói cho fan biết. Khi đó, Thẩm Minh Yến ngây thơ cảm thấy có thể cô cũng không thích mình lắm. Mà anh là kiểu người, một khi cho phép đối phương tiến vào cuộc sống của mình thì sẽ không cho phép đối phương rời đi. Anh rất bá đạo, anh muốn trong mắt Thẩm Âm chỉ có mình. Nghe Thẩm Minh Yến nói xong, Thẩm Âm buồn cười: “Sếp Thẩm, anh thật sự rất bá đạo.” Thẩm Minh Yến nhìn người trong lòng: “Phải.” Anh cúi đầu, thân mật cọ cọ má cô: “Em không thích à?” “Thích chứ.” Thẩm Âm mặt mày cong cong trả lời anh: “Em siêu siêu thích.” Cô bày tỏ sự thích thú của mình với Thẩm Minh Yến. Thẩm Minh Yến hơi khựng lại, trong lòng rung động thì khó mà nhẫn nhịn. Anh cúi đầu lần nữa tìm đến môi cô: “Vậy thích cả đời có được không?” Anh như đang cầu xin Thẩm Âm. Thẩm Âm vươn tay vòng qua cổ anh, lớn tiếng nói: “Được.” Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Minh Yến ôm chặt người trong lòng, không nỡ buông tay. Đồng thời, anh cũng chắc chắn là sẽ không buông tay Thẩm Âm. Từ giây phút để cho Thẩm Âm bước vào thế giới của mình, anh đã biết, anh sẽ không buông cô ra, anh sẽ luôn ở bên cô. Cho dù cô muốn đi anh cũng sẽ từ chối bất chấp lý lẽ. Anh sẽ không cho cô cơ hội rời khỏi mình. Thật lâu thật lâu về sau, Thẩm Âm công khai tình yêu của mình lên Weibo. Cô biết Thẩm Minh Yến thỉnh thoảng sẽ hơi ghen tuông. Bởi vậy, cô công khai rộng rãi, nói cho cư dân mạng, nói cho fan, nói cho mọi người biết là bạn trai của Thẩm Âm cô là Thẩm Minh Yến, là người cô thích đã từ rất lâu rất lâu rồi. Bây giờ, họ đang yêu nhau. Trong tương lai, họ sẽ tiếp tục yêu nhau mãi mãi. _____HOÀN TOÀN VĂN______