Gửi Cây Sồi

Chương 18: Không có cách nào




Dịch: LTLT
Chúc Miêu không thể nào nghĩ nhiều nữa, cả thể xác và tinh thần của cậu đều đang nghĩ đến chuyện của bà nội, nếu như lúc này còn nghĩ đến mấy chuyện khác thì sẽ có cảm giác tội lỗi.
Cậu gọi liên tục mấy cuộc điện thoại cho chú, cuối cùng cũng bắt máy. Dường như chú cậu rất không kiên nhẫn nói với cậu, bệnh tình của bà nội cũng chỉ nói mấy câu, nhưng từ trong mấy câu này, Chúc Miêu cũng cảm thấy được hình như không ổn thật, dạ dày đau đớn từng cơn, khó chịu vô cùng. Chúc Miêu nói muốn thăm bà nội, chúc cậu nói tối thứ Hai. Cậu còn muốn nói thêm mấy câu thì điện thoại đã cúp rồi.
Không còn cách khác, Chúc Miêu đành phải nóng ruột chờ đến thứ Hai, giống như bị bắt nướng ở trên lò vậy.
Hôm thứ Hai, cả ngày Chúc Miêu không có lòng dạ mà học hành, vừa tan học thì chạy thẳng đến bệnh viện. Cậu đến sớm quá, lúc đến bệnh viện thì cả nhà chú thím còn chưa đến, chỉ có một mình cậu, đi tới đi lui ở bên cạnh quầy y tá, sắp làm bản thân choáng váng luôn rồi.
Mãi mới chờ đến khi chú thím đến, từ đằng xa đã nghe thấy bọn họ đang nhỏ giọng tranh cãi.
“… Bác sĩ nói, nếu như sắp tới làm thẩm tách thì mỗi lần đều phải tốn mấy ngàn tệ, bây giờ ở phòng bệnh đặc biệt đã rất mắc rồi.”
“Nhưng mà cũng không thể bỏ chữa trị được…”
“Cứu về cũng không thể hoạt động bình thường nữa, tuổi đã lớn quá rồi, đón về nhà ai chăm sóc đây…”
Chú thím còn đang tranh cãi không ngừng, Chúc Miêu nghe thấy trong lòng đau nhói, không nghe tiếp được nữa, đi đến gọi “chú” ngắt lời bọn họ. Bình thường chú thím nhìn thấy cậu đều khó chịu rồi, hôm nay cũng không thèm để ý, im lặng không nói nữa. Y tá ở quầy đã quen thấy cảnh tượng như này nên cũng chẳng nói gì, dẫn bọn họ vào.
Một nhóm ba người mặc quần áo, mang bao giày bảo hộ chuyên dụng ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó đi vào trong.
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng “tít tít” của máy móc, Chúc Miêu vừa vào cửa, từ xa nhìn thấy giường bệnh thì cậu đã muốn khóc rồi, hít một hơi để kiềm lại. Cậu vượt qua chú thím, đi đến bên giường bệnh. Chỉ mới mấy ngày không gặp, bà nội yếu đi rất nhanh, ở trên giường bệnh, cơ thể nối với các loại ống máy móc.
Chúc Miêu không dám chạm vào, chỉ khẽ sờ vào cái chăn, gọi một tiếng “bà ơi”, giọng nói có hơi run run.
Hai người lớn ở đứng sau vẫn còn đang lải nhải cãi lộn, bà nội Chúc nằm nhắm mắt trên giường bệnh, trông không có bất cứ cảm giác nào, nếu như không phải máy móc vẫn đang hoạt động thì có thể Chúc Miêu cho rằng bà đã qua đời rồi. Chúc Miêu ngồi xuống, dựa vào gần hơn, nói liên miên những chuyện gần đây, nói thành tích của mình tiến bộ rồi, dạo này ăn mập hơn một chút, còn cao lên mấy centimet.
Con ngươi của bà nội giật giật dưới mí mắt, nhưng không có tỉnh.
Y tá dẫn bọn họ vào nói đã đến giờ rồi, Chúc Miêu vẫn không nỡ di chuyển bước chân, hai vợ chồng kia còn đang nhỏ giọng tranh cãi, hoàn toàn không nhìn bà nội.
Ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Chúc Miêu hỏi: “Ngày mai khi nào thì đến ạ?”
Chú cậu lầm bầm: “Nói sau đi, làm gì rảnh mà ngày nào cũng đến.”
Chúc Miêu rất tức giận, nhưng cậu không có cách nào, trên thế giới có rất nhiều chuyện đều không có cách nào. Thích cũng không có cách, không thích cũng không có cách.
Khi cậu về lại quán, ở sau quầy bar không phải Nhất Ninh mà là Hạng Chú.
Chủ quán muốn ở trong quán của mình thì Chúc Miêu có cách gì chứ? Cậu chỉ là nhân viên làm thêm, chỉ có thể cẩn thận đi ra sân sau tưới nước, đi đến cửa hàng thú cưng ở con đường bên cạnh khiêng một bao đồ ăn mèo với một túi cát về, không nói lời nào đổi cát, cầm cát dơ xuống dưới lầu quăng vào trong thùng rác lớn ở con đường đối diện.
Sau khi cậu ném xong, quay đầu nhìn lại mới phát hiện túi rác đựng cát bị rách, có lẽ là bị mèo cắn, cát dơ từ trong vết rách chảy ra ngoài, nối thành một đường dài ở sau lưng cậu giống như vụn bánh mì mà hai anh em bị quăng ở trong rừng làm dấu ở sau lưng trong câu chuyện cổ tích vậy.
Chúc Miêu đứng yên tại chỗ, hít sâu mười giây, cam chịu số phận quay về quán, cầm chổi quét từ trên lầu xuống dưới lầu, quét sạch sẽ toàn bộ, cả quá trình Hạng Chú đều ngồi ở sau quầy bar, không nói lời nào. Chúc Miêu cảm thấy mình sắp nổi giận rồi, cái người này bị sao thế nhỉ, lúc đối xử tốt với người khác thì có thể tốt như thế, nhưng lúc đối xử tệ với người khác cũng có thể tệ đến thế.
Chúc Miêu không nói chuyện với anh, một mình bận bịu khắp nơi, mím môi.
Hạng Chú pha một ly cà phê ở sau quầy bar, ly thủy tinh nhỏ xíu dùng nước nóng tráng qua, rót cà phê vào, một ly anh nếm thử, một ly đặt trên quầy bar, nói: “Uống không?”
Sao không uống chứ, uống, ngu sao mà không uống.
Chúc Miêu bước đến, một hơi uống sạch ly cà phê nhỏ đó, thế mà không có hương vị đăng đắng chua chua các kiểu trong dự đoán của cậu, trong cà phê có một mùi hương bơ sữa nhàn nhạt, hương vị cân bằng, không đắng cũng không chua.
Hạng Chú cũng không hỏi ngon hay không, lại rót phần còn lại cho cậu, dọn dẹp quầy bar, nói: “Đóng cửa thôi.”
Thời gian còn rất sớm, Chúc Miêu cầm cà phê ấm nóng, nhìn hơi nóng bay lên, hương bơ hạnh nhân của cà phê tiến vào trong mũi cậu, khiến cả người vừa yên tĩnh vừa chữa lành. Cậu nhìn Hạng Chú thu dọn xong từng thứ, điện thoại nhét vào trong túi, thấy anh sắp đi rồi, Chúc Miêu chợt gọi: “Khoan đã…”
Hạng Chú đã đi đến gần cửa rồi, tay vươn ra vịn vào cửa ngừng lại, rút về. Trông anh hơi căng thẳng, có hơi đề phòng. Anh nhìn Chúc Miêu, nói đùa: “Sao thế? Sợ tôi sao?”
Chúc Miêu bỗng nhiên cảm thấy chẳng thú vị gì, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì…”
Hạng Chú đứng yên tại chỗ, nhìn cậu một hồi, “ừ” một tiếng rồi đi mất. Trong tiệm vắng vẻ, Chúc Miêu một hơi uống hết cà phê, đứng lên rửa ly, chỉ có mấy con mèo chưa được cho ăn, vây xung quanh chân cậu kêu không ngừng. Nước chảy “rào rào”, Chúc Miêu thở dài thườn thượt.
Cậu nghĩ Hạng Chú vừa thu nhận cậu, vừa phát tiền lương cho cậu, thật sự cậu không có lý do gì để gây phiền phức cho người ta cả.
Yêu thầm của cậu chính là phiền phức.
Chúc Miêu nhanh chóng phán tội cho tình cảm của mình, không nghĩ nhiều nữa, nhanh nhẹn cho mèo ăn.
Trước đây thành tích tiến bộ khiến Chúc Miêu trở thành nhân vật tiến bộ điển hình trong lớp, ánh mắt giáo viên đặt lên trên người cậu nhiều hơn, nhưng mấy hôm nay sự mất tập trung của cậu khiến các giáo viên lại hận rèn sắt chưa thành, liên tục trò chuyện với cậu, bảo cậu “đừng kiêu ngạo” “làm đâu chắc đó”. Chúc Miêu nhận lòng tốt của bọn họ, lần nào cũng nghe nghiêm túc, trước khi đi còn cúi đầu.
Chúc Miêu gọi điện thoại cho chú, rất ít khi được bắt máy, mấy lần đến thăm bà nội, bà nội đều ý thức không rõ ràng. Chúc Miêu hỏi bệnh gì, bác sĩ nói một đống, tổng kết lại là người già rồi, chức năng của cơ thể không thể chuyển biến mà yếu dần. Chúc Miêu cảm thấy từng giây từng phút lúc này đều là đang thổi khí vào trong bong bóng, bong bóng đang to lên từng chút một, không biết lúc nào thì đến giới hạn, bong bóng sẽ “bùm” một tiếng nổ tung.
Hôm bong bóng nổ, Chúc Miêu vừa tan học, dọn dẹp xong ba lô.
Chú gọi điện thoại đến, Chúc Miêu vừa nhìn thấy số hiển thị thì đã cảm thấy không tốt. Chú cậu có khi nào chủ động gọi điện thoại cho cậu đâu. Nghe máy, chỉ có một câu nói ngắn gọn.
“Đến bệnh viện đi, bà nội không ổn rồi.”
Chúc Miêu sợ đến mức chân mềm nhũn, mới đứng lên lại ngồi xuống ghế, chậm chạp một hồi mới đứng lên, cầm lấy đồ của mình chạy ra ngoài. Trên hành lang lúc tan học có rất nhiều người, Chúc Miêu không để ý có đụng vào người khác hay không, không ngừng chen vào. Lúc cậu rẽ xuống lầu thì đụng mạnh vào một người, điện thoại cầm trong tay bị đập rơi xuống đất, văng ra ngoài.
“Đm, Chúc Miêu, mày có mắt không hả…”
Người Chúc Miêu đụng phải là một kẻ trong đám trước đây kiếm chuyện với cậu, điện thoại rớt bên chân nó, tên đó bực mình đá một cái, điện thoại trượt đi, va mạnh vào bậc cầu thang, Chúc Miêu thấy màn hình điện thoại nát rồi, nứt thành hình mạng nhện, không biết là do rớt hay là do bị đá.
Chúc Miêu không muốn nói gì hết, chạy đến nhặt điện thoại, cầm ở trong tay, như một cơn gió vọt ra khỏi cổng trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.