Gửi Cây Sồi

Chương 21: Giống như một giấc mơ




Dịch: LTLT
Chúc Miêu rất ít khi khóc, lần này vừa khóc thì nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra, trên mặt đều là nước mắt. Toàn bộ cậu đều dụi hết trên áo của Hạng Chú, nhưng mà chắc cũng không nhìn rõ lắm vì trên người bọn họ vốn ướt nhẹp hết rồi. Sau khi khóc thì thoải mái hơn rất nhiều, giống như có những thứ đã chảy ra ngoài theo nước mắt vậy. Từ trước đến nay, Chúc Miêu không hề biết thì ra khóc có thể khiến cho người ta thoải mái đến vậy.
Cậu bất giác cảm thấy lúng túng, trước khi ngẩng đầu thì dùng mu bàn tay chà mạnh lên mặt.
Hạng Chú vẫn lúc có lúc không vỗ sau lưng cậu, giống như đang dỗ trẻ con ngủ vậy, cùng nhịp với thủy triều lên xuống. Chúc Miêu vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ngay cằm và hầu kết của Hạng Chú, anh đang thả hồn nhìn bầu trời, không biết là đang nhìn bầu trời, nhìn mặt trăng hay là nhìn mây đen.
Chúc Miêu phát hiện mình còn nằm sấp lên trên người Hạng Chú, gió mát, quần áo lạnh, nhưng chỗ mà hai người dính vào nhau thì lại nóng bất ngờ, cậu tay chân luống cuống ngồi dậy.
Nửa thân trên của hai người ngâm trong nước biển, vừa rồi còn mắc mưa, phần bụng ngón tay của Chúc Miêu đã nhăn lại rồi. Hạng Chú vẫn còn nằm, một tay kê ở sau gáy, trông như rất thoải mái. Xe mô-tô của anh đang đậu ở trong chỗ nước biển cao đến mắt cá chân, thân xe đen nhánh phản chiếu lại ánh trăng, khung cảnh này đẹp quá, Chúc Miêu nhất thời ngây ngẩn cả người.
Hạng Chú nhìn về phía Chúc Miêu, cười nói: “Không khóc nữa à?”
Anh cứ nằm như vậy trong nước biển dâng lên lại lùi xuống, không hề keo kiệt mà cho Chúc Miêu mượn vòng tay của mình. Chúc Miêu nháy mắt đánh mất khả năng nói chuyện, cứ ngơ ngác như vậy. Gương mặt Hạng Chú thật sự rất đẹp trai, hốc mắt sâu thẳm, đôi mắt hình cánh hoa đào, khi nhìn người khác lộ ra vẻ dạt dào tình cảm lại chăm chú. Mi mắt của anh ướt sũng, cứ lười nhác như thế mà nhìn Chúc Miêu, toàn bộ ánh trắng đều bao phủ trên người anh.
Chúc Miêu ậm ờ phát ra một đơn âm ở trong cổ họng, tay chân cứng ngắc.
Cậu thật may mắn, trong cơn mưa mùa xuân, loạng choạng chạy vào trong quán của Hạng Chú.
Hạng Chú thấy cậu không nói gì, còn tưởng bị làm sao, dùng khuỷu tay chống người dậy, quần áo ướt đẫm dính hết vào người.
“Sao vậy?”
Chúc Miêu cảm thấy ngay cả khi Hạng Chú nhíu mày cũng đẹp trai, duỗi ngón tay lành lạnh ra ấn vào chân mày của Hạng Chú. Hạng Chú lùi về sau tránh đi, nắm ngón tay cậu trong lòng bàn tay nóng bỏng, nói: “Sao vậy? Nói đi.”
Chúc Miêu cong ngón tay, không rút ra được, cậu nhích lại gần phía trước, Hạng Chú thấy cậu bỗng nhiên đến gần vậy mà không tránh, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn cậu. Chúc Miêu cảm thấy có thể bản thân đã bị ánh trăng, gió đêm cùng với thủy triều lên xuống mê hoặc, cậu nhanh chóng nghiêng người dựa gần lại, dùng tốc độ nhanh như chớp, nhân lúc Hạng Chú chưa kịp phản ứng, cúi mặt tiến lại gần mặt của Hạng Chú.
Nhịp tim của cậu đập rất nhanh, “thình thịch thình thịch”, cậu bất giác nhắm mắt lại, lông mi run lên từng đợt.
Bởi vì đang nhắm mắt, mới đầu cậu không có nhắm chuẩn, môi đụng vào cằm của Hạng Chú, xúc cảm không nhẵn bóng, có râu mới mọc ra, cậu cảm thấy hình như Hạng Chú hơi tránh qua một bên. Cậu cuống rồi, lại tiến đến gần. Lần này thì tìm đúng rồi, môi chạm vào môi, là xúc cảm mềm mại, đôi môi hai người đều ươn ướt.
Toàn thân Chúc Miêu giống như có luồn điện chạy qua, đầu ngón tay tê dại, mấy giây đôi môi chạm vào nhau dài như một tiếng đồng hồ vậy.
Cả mặt cậu đỏ bừng, lùi lại, sau khi nhắm mắt hít sâu một hơi thì mới hé mở từng chút. Hạng Chú vẫn ngồi tư thế đó, ánh mắt đang nhìn vào môi của cậu, Chúc Miêu không tự nhiên đưa tay, dùng mu bàn tay lau môi.
Trong lúc nhất thời hai người đều không lên tiếng, Chúc Miêu từ căng thẳng đến thấp thỏm, trong đầu rối tung hết cả lên. Cậu nghĩ, chết tiệt, có khi nào trên miệng còn có nước mũi vừa rồi khóc xong không?
Cậu lại đưa tay lau.
Hạng Chú từ bờ cát đứng dậy, dắt mô-tô ở trong nước biển lên bờ cát, leo lên, thử khởi động, tiếng động cơ kêu vang, không có vấn đề gì. Anh nói: “Muộn lắm rồi, lên xe, về thôi.”
Chúc Miêu ngơ ngác gật đầu, đứng lên, quần áo trên người bị ướt hết, nặng trĩu. Cậu ngồi ở sau lưng Hạng Chú, có hơi chần chừ, giọng nói của Hạng Chú truyền từ đằng trước: “Vịn chặt.”
Cậu thở phào một hơi, đưa tay ôm lấy eo của Hạng Chú, giống như lúc đến vậy. Hô hấp của Hạng Chú hơi ngừng lại, nắm lấy tay cậu dịch lên trên một chút, nói: “Để lên trên một chút.”
Chúc Miêu vừa chỉnh sửa xong thì xe bắt đầu chạy đi. Tốc độ xe rõ ràng chậm hơn rất nhiều so với khi chạy đến. Chúc Miêu ngồi trên xe rất vững, khi gặp phải chỗ xóc nảy, Hạng Chú còn sẽ thả chậm tốc độ, việc này khiến chuyến đi về của bọn họ tốn nhiều thời gian hơn lúc đi.
Khi mô-tô lại lần nữa dừng trước cửa quán cà phê, đèn bên trong vẫn đang sáng, cửa cũng không có khóa, may mà không bị trộm. Đèn đường vẫn cần cù chiếu sáng một mét vuông ở trước cửa, cây thục quỳ cũng nở rất đẹp. Đêm đã khuya, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa truyền ra từ trong chỗ hẻm sâu. Toàn bộ đều như lúc thường.
Chúc Miêu cảm thấy vừa rồi lao vùn vụt trong cơn mưa giống như một giấc mơ vậy, không biết có xảy ra hay chưa.
Hạng Chú tháo mũ bảo hiểm xuống, vuốt mái tóc ướt, nói: “Mau đi nghỉ đi.”
Chúc Miêu ngoan ngoãn gật đầu, vào trong quán, quay đầu nhìn lại, Hạng Chú chưa đi, đang ngồi trên xe mô-tô hút thuốc, thấy cậu quay đầu lại nhìn còn xua tay với cậu, ra hiệu cậu mau lên lầu. Chúc Miêu vội cởi quần áo ướt ra, sau khi điên cuồng và trút hết ra thì dễ chịu hơn nhiều so với trước đây rồi, nối đau mất bà nội giống như được phủ một lớp vải mỏng, không còn sắc bén giống như mấy tiếng trước nữa.
Nhưng trong lòng cậu lại nặng trĩu đặt lên những thứ khác.
Cậu rất mù mịt, không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hôn môi lại có vị như thế nào. Nếu như một người mà mình không thích tùy tiện hôn mình như thế, Chúc Miêu có thể sẽ đánh tên đó. Nhưng Hạng Chú không có đánh cậu, có phải có nghĩa là Hạng Chú thích mình không?
Chúc Miêu một chốc nghĩ cái này, một chốc lại nghĩ cái kia. Sau khi tắm rửa, cậu xuống lầu, Hạng Chú đã đi rồi, dưới đèn đường không có ai, nhưng trên quầy bar để lại một ly sữa, đã nguội đến nhiệt độ vừa vặn có thể uống vào miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.