Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 10:




Từ chỗ Lưu Đại Ngưu, Hà Ngộ Ngộ tìm được không ít manh mối, chờ đưa Nhiễm Lập về Cục, có lẽ sự thật cũng gần như được sáng tỏ.
"Người nhà của Tần Mạt Xá sao rồi?" Hà Ngộ Ngộ đi vào trong văn phòng hỏi Lưu Dương.
Lưu Dường mới từ bệnh viện quay trở về, mẹ nuôi của Tần Mạt Xá còn đang ở phòng ICU chăm sóc đặt biệt, còn cha nuôi đã tỉnh lại.
"Bọn họ đồng ý phối hợp với cảnh sát để điều tra." Lưu Dương đứng dậy chào Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Cậu sắp xếp đi, nếu trạng thái khá hơn, có thể bắt đầu thẩm vấn."
"Vâng."
Hà Ngộ Ngộ chuẩn bị ngồi xuống thì có viên cảnh sát đi vào, "Cảnh sát Hà, cô có chuyển phát nhanh."
"Tôi sao?" Hà Ngộ Ngộ chỉ vào người cô, gần đây cô bận trước bận sau, làm gì có thời gian mà mua sắm chứ?
"Đúng vậy, có muốn tôi mang vào cho cô không?" Viên cảnh sát hỏi.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, "Không cần, để tự tôi đi lấy."
A Xương cười nói, "Tiểu Ngư, cô lại mua cái gì hay ho sao?"
"Tôi không có mua!" Hà Ngộ Ngộ buông tay.
"Không phải chứ...." A Xương hít thở sâu, "Chẳng lẽ có người gửi chuyển phát nhanh đến uy hiếp sao?"
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, cô đi đến phòng trực ban nhận đồ.
Vừa mới ký xong, cô ngước mắt nhìn thấy một cái thùng lớn, chỉ vào đó hỏi, "Cái đó là của tôi sao?"
"Đúng vậy." Cảnh vệ nói.
Cái này cũng quá lớn, thân hình 1m68 của Hà Ngộ Ngộ cũng có thể nằm gọn trong đó.
Cô mang nó đi vào trong văn phòng, cái thùng này không nhẹ.
"Tiểu Ngư, sao lớn vậy?" A Xương ló mặt ra khỏi màn hình máy tính nhìn nhìn.
"Không biết là cái gì nữa." Hà Ngộ Ngộ vất vả lắm mới đặt nó lên trên bàn.
A Xương đi đến, trong tay còn cầm một cái máy dò kim loại, "Tránh ra, tránh ra, để tôi giúp cô rà thử."
"Cậu làm gì thế." Hà Ngộ Ngộ nhìn hành động của anh ta mà khó hiểu.
"Lỡ đâu bên trong có đồ gì nguy hiểm thì sao, quét một chút cho an toàn." A Xương rà bốn mặt của cái thùng, kiểm tra không có gì khác thường.
"Không sao rồi, có thể mở nó ra." A Xương đưa cho cô một cái kéo.
Hà Ngộ Ngộ không nhận lấy, dùng tay chọt xuống, lập tức phá thùng giấy.
A Xương:.....
Bên trong có một ít đồ ăn, táo đỏ, nhân sâm bổ huyết, phía dưới rương còn có một chồng băng vệ sinh.
Hà Ngộ Ngộ lập tức đóng nắp hộp lại.
"Cái gì vậy?" A Xương tò mò hỏi.
"Không có gì." Trong đầu Hà Ngộ Ngộ trống rỗng, "Cậu đi làm việc của cậu đi."
A Xương quay về chỗ ngồi, Hà Ngộ Ngộ thở phào nhẹ nhõm.
Là ai đã gửi mấy cái thứ này cho cô vậy? Còn gửi một thùng lớn thế này, dùng không hết để cô cất làm đồ gia truyền sao?
Cô quăng cái thùng vào một góc, rồi đặt cuốn sách "Biến hoá của thi thể" lên trên đó.
"Tiểu Ngư, Nhiễm Lập đã tới." A Bổn đi vào trong văn phòng, đứng bên cạnh điều hoà cho mát, thở gấp nói.
Điện thoại của Hà Ngộ Ngộ rung một cái, còn chưa kịp xem đã phải đi vào phòng thẩm vấn.
Trên người Nhiễm Lập vẫn còn mặc bộ đồ của tối hôm qua, không có gì thay đổi.
"Cảnh sát Hà." Hà Ngộ Ngộ vừa đi vào, Nhiễm Lập lập tức cười rồi gọi rất thân quen.
Hà Ngộ Ngộ không nói gì, chỉ gật đầu rồi ngồi xuống.
"Lưu Đại Ngưu đã khai hết rồi, nói mọi chuyện đều do cậu chỉ thị." Hà Ngộ Ngộ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lời này.
Nhiễm Lập vẫn mỉm cười như cũ, anh ta gật đầu, "Đúng vậy, là do tôi chỉ thị."
Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, điều đáng sợ nhất không phải kẻ tình nghi không chịu thú nhận, mà chính là vừa đến đã tự nhận.
"Tại sao cậu lại giết Tần Mạt Xá, còn chỉ thị Lưu Đại Ngưu giết Dung Dung?" Hà Ngộ Ngộ khoanh tay trước, dựa vào lưng ghế.
Nghiễm Lập không trả lời câu hỏi trên, chỉ nói, "Có thể lấy cho tôi ly nước không?"
Hà Ngộ Ngộ ra hiệu cho viên cảnh sát ngồi bên cạnh, bảo anh ta ra ngoài lấy nước.
Nhiễm Lập nói tiếp, "Tần Mạt Xá là do tôi giết, nhưng mà tôi cũng chỉ là nhận lệnh mà làm."
"Lưu Đại Ngưu giết chết Dung Dung, đúng là do tôi chỉ thị. Bởi vì cô ta không nên biết được Lưu Đại Ngưu dùng thịt người để bán." Nhiễm Lập cười lớn, đôi mắt của anh ta bị viễn thị, dưới cắp mắt kính đôi mắt đó trông lớn hơn, nhìn rất dữ tợn.
"Thịt người của Lưu Đại Ngưu là từ đâu mà có?" Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.
Nhiễm Lập cầm lấy ly nước dùng một lần mà viên cảnh sát mang vào, uống hai ngụm, "Là tôi đưa đến."
"Từ đâu mà anh có?' Hà Ngộ Ngộ phát hiện có chỗ không đúng, từ lúc bắt đầu Nhiễm Lập đã cố ý dẫn dắt cô.
"Ở nơi đã được chỉ định sẵn để lấy hàng." Nhiễm Lập tiếp tục nói.
Hà Ngộ Ngộ nhận ra, từ lúc cô hỏi chuyện của Tần Mạt Xá, Nhiễm Lập bắt đầu đánh trống lãng sang chuyện khác, "Tại sao cậu lại giết Tần Mạt Xá? Cô ấy là người nhà của cậu."
"Cô không quan tâm đến việc tôi lấy hàng ở đâu sao?" Nhiễm Lập cười nói.
"Cậu cảm thấy tôi sẽ tin cậu sao? Trong cơ thể cậu có trang bị máy nghe lén, có thể dễ dàng nói ra địa điểm cậu lấy hàng ở đâu à?" Hà Ngộ Ngộ cười khẽ, sau đó tiếp tục nói, "Nói mau! Tại sao lại giết Tần Mạt Xá."
"Cô ta sao, vì cô ta nhìn thấy tôi vác thi thể." Nhiễm Lập ngừng cười, dường như đang nhìn thấy Tần Mạt Xá, "Cô đừng nghĩ rằng cô ta chẳng ra gì, nhưng mà ở trên giường... chậc chậc."
Hà Ngộ Ngộ mắng, "Đồ vô sỉ!"
"Cô ta cứ như thế, đang sống sờ sờ rồi chết trước mặt tôi, hahahaha!" Nhiễm Lập cười điên dại.
"Cậu chờ đó!" Lúc Hà Ngộ Ngộ đi ra ngoài còn đóng mạnh cửa một cái.
Hà Ngộ Ngộ lập tức gọi các thành viên đến phòng họp, "Kết luận đầu tiên, người đứng sau ra lệnh cho hung thủ giết người đang ở chung cư Nam Sơn."
"Tại sao?" A Bổn không hiểu, hai địa điểm đều khác nhau.
"Trong lời khai của Lưu Đại Ngưu, ông ta chỉ điểm Nhiễm Lập là người chỉ thị ông ta gây án, mà động cơ gây án chính là do Nhiễm Lập dựng lên." Hà Ngộ Ngộ kéo tấm bảng ghi chú các manh mối lại đây.
Ở trên manh mối của chung cư Nam Sơn cô vẽ một cái vòng tròn, "Mới vừa rồi tôi thẩm vấn Nhiễm Lập, anh ta trong lúc vô ý đã để lộ ra nơi cất giấu thi thể là ở chung cư Nam Sơn, trong cơ thể của anh ta có máy nghe lén, biết được tôi đã biết chuyện này, cho nên tôi lập tức rời khỏi đó."
"Vậy tại sao Tần Mạt Xá lại xuất hiện ở chung cư Nam Sơn?" Lưu Dương chống cằm hỏi.
Hà Ngộ Ngộ chỉ vào chữ chung cư Nam Sơn, "Người đến đây ở, là loại người nào?"
"Kẻ có tiền." Bên dưới trả lời.
Hà Ngộ Ngộ nhớ đến chiếc Lamborghini của Tống Như Ca, khoé môi cô giật giật.
Đúng là kẻ có tiền.
"Lúc trước, tôi nghe nói Tần Mạt Xá được bao nuôi, thường xuyên gửi mấy trăm ngàn về nhà." Hà Ngộ Ngộ nói đến đây, mọi người cũng đã hiểu.
A Bổn tiếp lời, "Ý của cô là Tần Mạt Xá vô tình nhìn thấy Nhiễm Lập khuân vác thi thể ở chung cư Nam Sơn. Sau đó bị diệt khẩu, Dung Dung phát hiện tiệm đồ nướng của Lưu Đại Ngưu bán thịt người, cho nên bị giết luôn?"
"Đúng, chính là như vậy." Hà Ngộ Ngộ cầm bút vẽ ký hiệu tam giác dưới chung cư Nam Sơn.
"Toàn đội tập trung điều tra chung cư Nam Sơn, bắt đầu từ chỗ phát hiện thi thể." Hà Ngộ Ngộ thả bút xuống.
"Tại sao không trực tiếp hỏi Nhiễm Lập?" Lưu Dương cầm cuốn sổ đứng dậy.
"Trong cơ thể cậu ta có máy nghe lén, đừng làm chuyện rút dây động rừng." Hà Ngộ Ngộ vỗ vỗ tay nói, "Làm việc, mau làm việc!"
Hà Ngộ Ngộ quay lại văn phòng, cô rót ly nước chuẩn bị uống, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cầm điện thoại mở ra xem tin nhắn.
Bên trong có tin nhắn.
[Nhận được đồ chưa?]
Một số điện thoại nặc danh.
Hà Ngộ Ngộ gửi số điện thoại cho Nguỵ Mai [Điều tra giúp tôi số điện thoại này là của ai.]
Nguỵ Mai gửi đến một tin nhắn, [_(:з" ∠)_ lạm dụng chức quyền!]
Hà Ngộ Ngộ dùng điện thoại chụp cái thùng bên trên có đặt cuốn sách <>, rồi gửi đi, [Đến văn phòng tôi lấy đồ ăn.]
[Biết rồi chị! Nô tài lập tức tra cho ngài!] Nguỵ Mai trả lời tin nhắn, sau đó điều tra.
Hà Ngộ Ngộ đem táo đỏ bỏ vào bình giữ nhiệt, sau đó đun nước sôi.
"Tiểu Ngư!" Nguỵ Mai nghênh ngang đi vào trong văn phòng.
"Là ai?" Hà Ngộ Ngộ không nhiều lời với cô.
Nguỵ Mai cầm lấy một cái túi ở trên bàn, "Tổ yến sao??"
Hà Ngộ Ngộ liếc cô một cái, "Thích thì cầm lấy đi."
Nguỵ Mai lấy một hộp tổ yến bỏ ôm vào trong lồng ngực rồi nói, "Số điện thoại này là của Tống Như Ca."
Hà Ngộ Ngộ sửng sốt một chút, cô đứng dậy, lập tức đoạt lại tổ yến trong ngực Nguỵ Mai, sét đánh không kịp bịt tai lại, chỉ có thể cất vào trong thùng, "Cảm ơn, nhưng mà tôi thấy em không cần bồi bổ."
"Chị! Chị có ý gì chứ!" Nguỵ Mai tức muốn hộc máu, đá vào cái bàn, "Tốt xấu gì thì em cũng là phụ nữ."
Hà Ngộ Ngộ liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, "Cái dáng vẻ này của em, ai mà tin chứ?"
"Hừ." Nguỵ Mai xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi lát nữa đi ra ngoài, tôi mời em ăn khuya!" Hà Ngộ Ngộ đứng ở phía sau nói.
Nguỵ Mai đưa lưng về phía cô ấy, giơ tay lên vẫy hai cái, "Được rồi!"
Hà Ngộ Ngộ lập tức nhắn tin cho Tống Như Ca.
[Cô Tống, cảm ơn đồ của cô, tôi nhận được rồi!]
Hà Ngộ Ngộ cười cười soạn tin nhắn, sau đó lại xoá.
[Cảm ơn Cô Tống, không thể nhận đồ mà không đáp lại, hôm nào tôi mời cô ăn cơm.]
Tống Như Ca đang ở trong phòng hoá trang tháo trang sức, nhận được tin nhắn này, cô cố gắng hết sức để đôi môi không cong lên.
"Tôi nói cho em biết, chúng ta đang ở trong thời kỳ sự nghiệp bay lên, đừng để xảy ra chuyện xấu gì." Người đại diện đứng ở phía sau cô nói.
Tống Như Ca nhìn vào gương trang điểm, cô cẩn thận soi gương mặt xinh đẹp thanh thú, "Sẽ không, em có chừng có mực."
Ngay cả khi Tống Như Ca đã tẩy trang, thì giá trị nhan sắc vẫn không phai nhoà, giữa một rừng hoa xinh đẹp thì cô vẫn là người được yêu thích nhất cho đến thời điểm hiện tại.
"<<Ngược chiều gió>> được tham gia liên hoan phim, năm nay nếu em giành lấy ảnh hậu. Sau này ở trong giới giải trí, chẳng phải muốn có tài nguyên tốt sẽ có sao?" Người đại diện Tiêu Nhã vẫn lo xa.
Tống Như Ca từ trên bàn trang điểm cầm lấy thỏi son Dior 999, tô son lên môi, "Chị Nhã, chị đừng nói lung tung, nói nữa lỗ tai em sắp mọc kén rồi."
"Một câu cuối, đừng có tìm bạn trai!" Tiêu Nhã đưa túi xách tay cho Tống Như Ca.
Tống Như Ca cười tươi như hoa, lộ ra lúm đồng tiền, rất xứng đôi môi đỏ, chọc cho người nhìn tâm xao xuyến, "Đảm bảo với chị là không."
Cô cầm lấy cái túi trong tay Tiêu Nhã, bước ra khỏi phòng thay đồ trên đôi giày cao gót 12cm.
Lúc ra ngoài phim trường, cô mới lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Hà Ngộ Ngộ.
[Được.]
Lúc Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy tin nhắn này thì cô đang ở chung cư Nam Sơn kiểm tra thi thể, nhưng mà tạm thời không có manh mối.
"Đội trưởng Hà, người nhà Tần Mạt Xá đã tỉnh." Lưu Dương đi đến báo cáo.
Hà Ngộ Ngộ cởi bao tay ra lau mồ hôi, "Đi cùng tôi qua đó."
Lúc cô chuẩn bị lên xe thì thấy Tống Như Ca lái chiếc xe Maserati mui trần màu đen đến cửa chung cư.
"Cảnh sát Hà." Tống Như Ca dừng xe lại, cô không có ý định xuống xe, do lái xe nên cô đã cởi giày cao gót ra, không ngờ trong xe lại không có giày thể thao dự phòng, cô không muốn để Hà Ngộ Ngộ nhìn thấy cô trình diễn một màn mang giày cao gót.
Hà Ngộ Ngộ dừng động tác mở cửa xe lại, "Cô Tống."
"Thật trùng hợp." Tay Tống Như Ca nắm lấy tay lái, đôi môi cô được ánh chiều hoàng hôn rọi vào trông thật rực rỡ, ánh mặt trời dừng trên mặt cô, cô mới tẩy trang xong, gương mặt trắng nõn nà có thể vắt ra nước.
"Đúng là trùng hợp, mới tan ca sao?" Hà Ngộ Ngộ không biết nói lời gì với Tống Như Ca, cô phát hiện mỗi lần đối mặt với Tống Như Ca, cô luôn có một cảm giác nói không thành lời.
Tống Như Ca gật đầu, "Có muốn đi ăn cơm không?"
Hà Ngộ Ngộ khó xử, "Bây giờ e là không được, tôi còn phải đi điều tra vụ án mạng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.