Lúc Hà Ngộ Ngộ dưỡng thương xong, thì cũng đã đến Tết Nguyên Đán.
Đêm đó, cô ở nhà ngồi trước màn hình TV, xem chương trình CCBV Nguyên Đán mà Tống Như Ca tham gia, mẹ Hà cũng ngồi kế bên xem TV.
"Tiểu Tống ở ngoài so với TV còn đẹp hơn nhiều ha." Mẹ Hà ngồi gọt lê, thành thạo cắt quả lê thành nhiều mảnh bỏ vào trong đĩa.
Hà Ngộ Ngộ cầm lấy đĩa lê, "Nào cũng đẹp."
Mẹ Hà rút một tờ giấy lau tay nói, "Mà cũng lâu rồi không thấy con bé đến chơi."
Hà Ngộ Ngộ nhìn mẹ Hà đầy nghi hoặc, "Bà Hà sao tự nhiên thương nhớ cô ấy vậy?"
"Ai ya, đứa nhỏ này rất thông minh, mẹ thích nha." Mẹ Hà nhìn Tống Như Ca qua TV, hôm nay cô mặc một bộ váy màu trắng dài, lộ ra nửa xương quai xanh, tóc rũ xuống bên vai.
"Lát nữa, con phải đi ra ngoài." Hà Ngộ Ngộ ngồi trên sô pha, cô không biết khi nào Tống Như Ca đến đây.
Mẹ Hà nhìn thoáng qua Hà Ngộ Ngộ, từ nhỏ đến lớn bà không có đối xử nghiêm khắc với Hà Ngộ Ngộ, vẫn xem Hà Ngộ Ngộ như một đứa con trai, đến nổi đàn ông cũng né tránh con bà, cho nên bà cũng không lo lắng cho lắm.
"Đi đâu?" Nhưng mà mẹ Hà vẫn quan tâm.
"Đi tìm Tống Như Ca mà mẹ thích đó!" Hà Ngộ Ngộ giả vờ tức giận, làm bộ ghen tị.
Mẹ Hà cười thành tiếng, "Người ta còn đang tham gia chương trình cuối năm, làm sao có thời gian mà đi gặp con chứ."
Hà Ngộ Ngộ ghé người đến gần mẹ Hà, "Mẹ chờ mà xem!"
Cô lập tức đứng dậy đi vào phòng thay đồ, tìm nửa ngày cũng không tìm ra được bộ quần áo nào thích hợp, đành phải mặc một cái áo khoác màu trắng, sau đó choàng cái khăn cổ màu xám lên.
Ở đài truyền hình, Tống Như Ca đi ra hậu trường, nhân viên hậu trường thấy vậy hỏi, "Tống lão sư, cô đi đâu vậy? Chỉ còn mười phút nữa là đến tiết mục đếm ngược rồi!"
Đây chính là phong cách của đài truyền hình thành phố C, mỗi lần đến Tết Nguyên Đán mọi người sẽ cùng nhau đếm ngược đón chào năm mới, sau đó dùng máy quay lia qua lia lại biểu cảm của các nghệ sĩ, có rất nhiều nghệ sĩ nhỏ nhân cơ hội này mà xuất hiện.
"Có việc." Chân trước Tống Như Ca vừa bước vào phòng thay đồ, chân sau người quản lý Tiêu Nhã đã bước vào theo.
"Ôi bà nội của tôi ơi, em lại làm sao nữa đây!" Tiêu Nhã hỏi Tống Như Ca.
Tống Như Ca ở bên trong vội vàng thay đồ, không trả lời cô ấy.
Chờ sau khi cô mặc quần áo chỉnh tề, mới đi ra ngoài.
"Có việc cá nhân." Tống Như Ca nhìn vào gương sửa lại tóc tai, trong gương nhìn cô khá ổn áp.
Tiêu Nhã cạn lời, "Lúc này, em rời khỏi đây, mọi người sẽ nghĩ thế nào?"
Động tác tay của Tống Như Ca dừng lại, cô im lặng một lúc sau đó lạnh lùng nói, "Sao? Chị định lấy tôi ra làm tấm thảm lót đường cho người mới à?"
Cô mang giày cao gót vào, lúc đi ra tới cửa vẫn còn muốn nói nữa, "Chỉ cần Tống Như Ca còn có thể diễn được một ngày nào, cho dù không còn nổi tiếng như xưa, cũng không tới phiên đến người khác dẫm lên tôi."
Tiêu Nhã ở bên trong phòng, có chút âu sầu.
Lúc này, Tống Như Ca đã chạy đến bãi đậu xe, khởi động chiếc Maserati của cô, chạy về thẳng căn nhà ở Hồi Mâu.
Mặc dù, Tiêu Nhã là quản lý của cô, nhưng mà bản thân cô biết, bây giờ Tiêu Nhã không còn được như trước kia. Bây giờ, cô ấy chỉ muốn dựa vào cô để nâng đỡ người mới, chuyện tốt hay xấu đều đẩy cho cô hết.
Lúc đến nơi, Tống Như Ca nhìn thấy một bóng người ở ven đường, người kia đứng dưới cây ngô đồng, mặc chiếc áo khoác màu trắng còn mang thêm khăn quàng cổ, đèn đường bao vây lấy cô ấy, trông thật ấm áp.
Tống Như Ca dừng xe ở bên đường, sau đó đi qua.
Đèn đường chiếu lên người tạo thành một cái bóng dài, đã đêm khuya trên đường không còn ai cả, phảng phất như thế giới này chỉ có hai người các cô.
"Đợi lâu rồi à." Tống Như Ca hỏi đến.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, "Không có, mới đến thôi."
Tống Như Ca nhìn Hà Ngộ Ngộ, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.
Đột nhiên, Hà Ngộ Ngộ hỏi: "Có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau không?"
"Hửm?" Tống Như Ca nghiêng đầu cười đầy cưng chiều, cô cao hơn Hà Ngộ Ngộ một chút.
"Ý tôi là, trước khi vụ án "khu dân cư Nam Sơn" xảy ra, có phải chúng ta tqừng gặp nhau hay không?" Hà Ngộ Ngộ sợ Tống Như Ca không hiểu, cho nên giải thích kỹ hơn.
Tống Như Ca cười cười, "Sao tôi lại không nhớ nhỉ?"
Hà Ngộ Ngộ sửng sốt, cô nhìn nụ cười tươi của Tống Như Ca, cứ cảm thấy đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
"Đi thôi, vào nhà thôi." Tống Như Ca đưa tay ra đặt trên đầu vai ôm lấy Hà Ngộ Ngộ
Sau khi hai người đi vào nhà, Tống Như Ca rót một ly rượu vang đỏ, giờ này thật sự chỉ có hai người bọn họ.
"Tết Nguyên Đán vui vẻ." Hà Ngộ Ngộ nâng ly lên, dưới ánh đèn mờ nhạt cô không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Tống Như Ca, Hà Ngộ Ngộ cảm thấy như thế này cũng thoải mái hơn.
"Tết Nguyên Đán vui vẻ."
Lúc này, pháo hoa vừa hay cũng tung bay khắp trời, mặc dù không phải là Tết Âm Lịch, nhưng thành phố C vẫn bắn pháo hoa chúc mừng.
Thế nhưng Tống Như Ca lại không nhìn vào bầu trời đêm lộng lẫy kia, mà bây giờ trong mắt cô chỉ có gương mặt của Hà Ngộ Ngộ, cô khẽ nói cái gì đó nhưng đã bị tiếng pháo hoa chôn vùi.
"A? Cô vừa nói gì vậy?" Hà Ngộ Ngộ nhích gần đến Tống Như Ca.
Tống Như Ca giật mình, "Tôi nói pháo hoa thật đẹp."
"Đúng là khá đẹp!" Hà Ngộ Ngộ cụng ly với Tống Như Ca.
Tống Như Ca mím môi cười.
Pháo hoa tung bay đầy trời cũng không bằng người ở bên cô lúc này.
Hà Ngộ Ngộ một hơi uống cạn ly, gương mặt của cô có chút hồng, hình như trên người có gì đó rung rung.
Là điện thoại.
Tống Như Ca nhìn Hà Ngộ Ngộ móc điện thoại ra, trong lòng lại căng thẳng.
Chẳng lẽ phải đi sao?
Hà Ngộ Ngộ nhìn thoáng qua, là mấy cái tin nhắn rác.
"Tin nhắn." Hà Ngộ Ngộ đưa điện thoại đến trước mặt Tống Như Ca, bản thân cô cũng thở nhẹ ra một cái.
Tống Như Ca gật đầu cười, hình như đã lâu rồi cô không có cười như thế.
Lúc này, điện thoại trong tay Hà Ngộ Ngộ lại sáng lên.
Lần này là cuộc gọi đến.
"Alo?"
"Được rồi, tôi đến ngay."
Hà Ngộ Ngộ cúp điện thoại, sau đó nhìn Tống Như Ca mà khó xử.
"Lại có vụ án sao?" Tống Như Ca hỏi.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, cảm giác hơi ngượng ngùng, bản thân hết lần này đến lần khác đều rời đi trước, "Xin lỗi, tôi phải...."
"Mau đi đi." Tống Như Ca thản nhiên xua tay nói.
Lúc Hà Ngộ Ngộ đi đến cửa, Tống Như Ca nói một câu, "Chú ý an toàn, tôi chờ cô về nhà."
Hà Ngộ Ngộ lập tức mang giày sau đó chạy đến Sở.
Lúc đến sở cảnh sát, A Bổn đang an ủi một người phụ nữ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hà Ngộ Ngộ vừa chạy đến thở hồng hộc.
"Dì này đến báo án, nói chồng bị người ta sát hại." A Bổn nhìn thoáng qua cái áo khoác màu trắng của Hà Ngộ Ngộ, anh ta cảm thấy cái áo này sao giống áo của Tống Như Ca vậy?
Hà Ngộ Ngộ lúc này ngồi xuống cạnh dì, "Dì à, dì từ từ nói."
"Các vị mau đi cùng tôi đến xem đi." Người dì kia nắm lấy tay Hà Ngộ Ngộ, trong mắt bà đầy tơ máu.
"Được rồi, dì dẫn chúng tôi đi đi." Hà Ngộ Ngộ nói xong lập tức vào trong ký túc xá thay quần áo.
Dì này tên là Lý Cầm, 39 tuổi, không có con, chỉ ở nhà làm bà nội trợ.
"Khi nào dì phát hiện ra?" Ở trên xe, Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.
Lý Cầm hình như vẫn còn bị hoảng sợ, "Tôi về quê nhà mới trở lại thành phố, lúc về đến nhà không thấy người tôi yêu đâu cả, còn cho rằng anh ấy đi ra ngoài chơi."
Bà ta nghẹn ngào, tiếp tục nói, "Tôi lập tức gọi điện thoại cho anh ấy, nhưng mà sau khi đổ chuông thì phát hiện điện thoại ở trong nhà."
"Vậy như dì nói thì ông ấy không có ở nhà, nhưng tại sao lại cảm thấy bị giết?" Hà Ngộ Ngộ tiếp tục hỏi.
"Bởi vì...." Lý Cầm vừa nói lập tức khóc, "Hu hu hu, anh ấy, bộ xương của anh ấy ở trên giường của chúng tôi."
"Bộ xương?"
Hai mắt Lý Cầm đầy nước mắt, "Ừm, chỉ là xương cốt, nhưng mà không thấy đầu đâu cả."
Lúc còn đang nói chuyện thì bọn họ đã đến nhà Lý Cầm.
Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhà của bọn họ tầm 150 mét vuông, trong nhà trang trí rất đơn giản khá cá tính, thoạt nhìn không phù hợp với độ tuổi của bọn họ lắm.
"Ở chỗ này." Lý Cầm dẫn theo đám người Hà Ngộ Ngộ đi vào trong phòng ngủ.
A Bổn và A Xương ở phía sau nhìn nhau.
Lý Cầm dẫn bọn họ đến một phòng ngủ khá lớn, trên chiếc giường màu xám kiểu Châu Âu có một bộ xương.
Pháp y Lưu lập tức đi qua kiểm tra.
"Là xương người sao?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Pháp y Lưu mang găng tay vào sau đó lật lật xem bộ xương, bên trên còn có một ít thịt chưa xử lý sạch.
Anh ta gật đầu.
"Hu hu hu." Lý Cầm lập tức khóc lên, bà ta ghé vào mép giường nghẹn ngào.
Hà Ngộ Ngộ bảo A Xương mang bà ta đi ra ngoài trước.
Tại hiện trường vụ án không có bất cứ vết máu nào, cũng không có công cụ gây án, nhưng mà trên giường lại đặt một bộ xương người không có đầu.
"Dựa theo hình dáng và kết cấu của bộ xương thì đây là bộ xương của đàn ông."
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, "Chắc có lẽ là chồng của Lý Cầm."
"Đúng vậy, chẳng qua kỹ thuật lóc xương này, chỉ có bác sĩ chuyên nghiệp mới có thể làm được." Pháp y Lưu ở bên mép giường tìm kiếm đầu của nạn nhân.
"Đầu của ông ta đâu?" Pháp y Lưu hỏi.
Hà Ngộ Ngộ quan sát xung quanh căn phòng, từ cách bày biện ở trong phòng, căn bản không nhìn ra bất cứ dấu vết của vụ án, có lẽ hung thủ giết chết nạn nhân sau đó mới chuyển nạn nhân vào đây.
"Ở dưới giường." Hà Ngộ Ngộ trầm ngâm.
Pháp y Lưu quỳ trên sàn nhà, cúi người xem phía dưới, anh ta nhấc khăn trải giường lên.
"Mẹ ơi!" Pháp y Lưu hoảng hốt.
Hà Ngộ Ngộ lập tức quỳ xuống sàn nhà, cúi người xuống nhìn.
Có ba cái đầu được đặt dưới giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, bên dưới còn có rất nhiều máu, đôi môi không còn nhìn ra màu sắc gì, có một cái đầu nhìn giống như bị đông lạnh, các cơ mặt bị rã ra, không nhìn rõ dung mạo.
"Lấy ra đi." Hà Ngộ Ngộ mang găng tay, chuẩn bị cùng pháp y Lưu lấy mấy cái đầu ra.
Cô duỗi tay chạm vào một cái đầu, phát hiện bên dưới đầu giống như bị dán lên sàn nhà.
Hà Ngộ Ngộ chạm vào cái đầu khác, lập tức từ mắt chảy ra một chất lỏng màu đen.
Ngay sau đó, một mùi tanh bốc lên.
Pháp y Lưu và Hà Ngộ Ngộ nhìn nhau.
"Trong đầu bọn họ là Axit." Hà Ngộ Ngộ nói.
Lưu Dương ở kế bên chụp hình, tay run lên, lúc trước ở vụ án rút ruột, Lưu Dương còn không sợ hãi như bây giờ, nhưng mà bây giờ nhìn thấy ba cái đầu kia đôi mắt nhìn chằm chằm khiến anh ta hoảng sợ.
Ba cái đầu này, không biết đặt ở đây bao lâu rồi, tại sao vừa rồi không ngửi được mùi gì hết?