Hà Bất Ngộ Như Ca

Chương 55:




"Tại sao Văn Lâm không tới?" Hà Ngộ Ngộ hỏi dì Trương, người phụ trách sau bếp.
Dì Trương gầy và nhỏ, trông chỉ nặng 40kg, tóc búi gọn gàng, mặc áo dài bằng vải lanh.
"Mấy hôm trước, cậu ta đã xin nghỉ phép để về nhà." Dì Trương nói.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, đưa cho Nguỵ Mai kết quả điều tra trong tay.
Cô nói với mọi người: "Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, đêm nay vất vả cho mọi người rồi. Chúng tôi sẽ thông báo cho các bạn nếu có điều tra tiếp theo."
Các nhân viên của khách sạn đều đã tản ra.
A Bổn và A Xương đã điều tra những khách thường lưu trú của khách sạn. Trong số 153 người, 21 người vẫn ở Thành phố C, và 5 người trong số họ đang ở trong khách sạn.
Hiện tại, phạm vi đối tượng tình nghi đã thu hẹp rất nhiều, nhưng đây mới chỉ là phỏng đoán đầu tiên.
Nếu hung thủ không nằm trong số những người này, thì họ phải bắt đầu cuộc điều tra từ những hướng khác.
Nguỵ Mai lấy trong túi ra một chiếc máy tính bảng. Máy tính bảng của cô ấy được cài đặt hệ thống an ninh và có thể nhanh chóng tìm kiếm thông tin. Cô tra thông tin của Văn Lâm.
Từ việc điều tra nhân viên khách sạn vừa rồi, cô phát hiện người đàn ông tên Văn Lâm này không chỉ dùng dao giỏi, còn có tài nấu nướng tuyệt vời, có thể so sánh với đầu bếp nhà hàng Michelin, nhưng người này hơi khó kết thân, về cơ bản trong khách sạn không tương tác với bất kỳ ai.
Còn lại những khách hàng vẫn đang ở trong thành phố C, Nguỵ Mai cũng đã điều tra tất cả thông tin của họ. Năm người vẫn ở trong khách sạn, nhưng không chắc rằng hung thủ nằm trong số họ.
"Đây là thông tin của Văn Lâm." Nguỵ Mai đưa máy tính bảng cho Hà Ngộ Ngộ, cô liếc nhìn Tống Như Ca bên cạnh, vì sợ rằng sẽ vô tình chạm vào Hà Ngộ Ngộ sẽ khiến Tống Như Ca không vui.
Tống Như Ca này thực sự rất kiên trì và có thể ngồi ở đây lâu như vậy.
Sau khi Hà Ngộ Ngộ nhận được máy tính bảng, cô bắt đầu xem xét thông tin cá nhân của Văn Lâm.
Văn Lâm, nam, 31 tuổi, ở thành phố C, tốt nghiệp cấp 3 xong thì đi du học, vừa làm vừa học. Các đây 3 năm, Anh ta từ nước T trở về và làm đầu bếp ở khách sạn này, anh ta đã ở nước T được 10 năm, và không có nhiều thông tin khi anh ta ở nước ngoài.
"Vẫn là một người có tri thức." Hà Ngộ Ngộ lẩm bẩm.
Vốn dĩ cô cho rằng Văn Lâm sẽ là loại đầu bếp không có học vấn cao, nhưng mà đối với khách sạn cao cấp như vậy, chắc sẽ không tùy tiện thuê đầu bếp tào lao được.
"Đúng vậy, ngoại hình cũng rất gì và này nọ." Nguỵ Mai từ trong túi lấy ra cây kẹo mút, sau đó đưa một cây cho Tống Như Ca.
Sau khi Tống Như Ca cảm ơn, cô ấy bóc gói kẹo và đưa cho Hà Ngộ Ngộ.
Nguỵ Mai nhìn thấy hành động này, viên kẹo trong tay bỗng nhiên không còn ngọt nữa.
"Không có thông tin về anh ta khi ở nước T sao?" Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nguỵ Mai lắc đầu: "Những thứ này tạm thời không tra ra được. Em phải liên hệ với cảnh sát ở nước T để lấy ít thông tin."
Nước T rất gần với Trung Quốc, cũng là một nước có nền văn hoá rộng, khắp nơi giàu có, mấy năm trước ma tuý thường giao dịch ở biên giới nước T, các trùm ma tuý ở Trung Quốc cũng nhập hàng từ nước T.
Với sự phát triển chóng mặt của mấy năm nay, đội cảnh sát phòng chống ma túy của Trung Quốc kiểm soát biên giới, tổ chức của các trùm ma túy bị phá cũng không ít.
Hà Ngộ Ngộ cũng xem qua hồ sơ của 5 người vẫn đang ở trong khách sạn, họ đều đến từ Trung Quốc, bao gồm cả Nhậm Quân Chí, người cô vừa gặp.
"Người Nhậm Quân Chí này phải được điều tra kỹ mới được." Hà Ngộ Ngộ nói.
"Em vừa bảo A Bổn và A Xương giữ chân cô ấy lại. Em đoán cô ấy sẽ ở sảnh lớn vào lúc này." Nguỵ Mai đang ăn một chiếc kẹo mút và ngồi xếp bằng trên bàn.
Khi họ đến sảnh lớn, Nhậm Quân Chí vẫn ở đó.
Tống Như Ca đứng bên Hà Ngộ Ngộ và nhìn Nhậm Quân Chí với một nụ cười.
Hà Ngộ Ngộ bước tới, ngồi trên ghế sô pha trước mặt Nhậm Quân Chí: "Cô Nhậm, tại sao vừa rồi cô lại đưa nhầm danh sách cho tôi?"
"Liên quan gì đến cô?" Nhậm Quân Chí mạnh miệng, vết son trên miệng cũng nhạt bớt.
"Thôi được rồi," Hà Ngộ Ngộ giả bộ thận trọng nói, "Nói nhỏ cho tôi biết, tôi sẽ không nói cho ai khác.
Nhậm Quân Chí đảo mắt nhìn cô, rồi khoanh tay trước ngực.
Hiện tại cô ta đã có tâm lý đề phòng, nếu không hỏi kỹ thì có lẽ sẽ không thu được kết quả gì.
"Cô có biết hậu quả của việc cản trở cảnh sát phá án là gì không?" Hà Ngộ Ngộ dựa vào ghế sô pha phía sau cô, cô ngồi bắt chéo hai chân, đặt hai tay lên đầu gối. Đôi chân thon dài chồng lên nhau, trông không khác gì người mẫu ở trên tạp chí cảnh sát trong bộ cảnh phục.
Tống Như Ca ngồi trên ghế sô pha bên cạnh nhìn cô ấy, cô bật camera của điện thoại di động, giả vờ đang nghe điện thoại và chụp một bức ảnh của Hà Ngộ Ngộ.
Cô đâu nào ngờ, cô quên tắt đèn flash.
Nguỵ Mai, A Bổn, A Xương, và đương sự Hà Ngộ Ngộ, còn có người phụ nữ đối diện cô ấy, tất cả đều quay đầu lại cùng một lúc.
"Có tin nhắn mới." Vẻ mặt của Tống Như Ca như thường lệ, không thấy được chút hoảng sợ nào.
Cô nhanh chóng tắt màn hình và giả vờ sắp xếp túi của mình.
Hà Ngộ Ngộ định thần lại và tiếp tục nói với Nhậm Quân Chí: "Nếu cô thành thật, có lẽ chúng ta còn thương lượng được. Nếu cô không thành thật, chúng tôi sẽ không nhân từ, theo trình tự mà làm."
"Cô dựa vào đâu mà điều tra tôi?" Nhậm Quân Chí hất tóc, kẻ mắt hơi lem, mascara ở mí trên đã dính vào mí dưới, khi chớp mắt để lại một vài chỗ loang lổ màu đen.
"Chính cô cũng biết, cảnh sát chúng tôi đang điều tra nhân viên và khách hàng lưu trú của khách sạn, cô lại đem tên cô xoá khỏi danh sách đó, liệu tôi có nên nghi ngờ cô là hung thủ không?" Hà Ngộ Ngộ nói với một nụ cười, giọng điệu cứng rắn, khác xa với dáng vẻ rụt rè ban đầu, hơn phân nửa tự tin là do có Tống Như Ca chống lưng.
Nhậm Quân Chí nhìn Hà Ngộ Ngộ với vẻ mặt không thể tin được: "Cô ngậm máu phun người!"
"Cho nên, cho dù cô đang cản trở người thi hành công vụ hay là nghi phạm, chúng tôi có quyền điều tra cô." Hà Ngộ Ngộ thả lỏng hai tay và nhìn Nhậm Quân Chí một cách vô tội.
Tống Như Ca ở bên nhịn cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ nói chuyện như thế này, quả thực giống như ác nữ trong phim truyền hình.
Hà Ngộ Ngộ nhướng mày, chờ đợi câu trả lời của Nhậm Quân Chí.
Nhậm Quân Chí cúi đầu: "Tôi thường xuyên dẫn người đến đây thuê phòng, dưới tên tôi."
"Tiếp tục." Hà Ngộ Ngộ run run cái chân đang bắt chéo.
Tống Như Ca nhìn thấy, thật sự muốn đánh hai phát vào tay cô ấy.
Nguỵ Mai ở bên nhìn bộ dạng "tiểu nhân đắc chí" của Hà Ngộ Ngộ, sau đó lại nhìn về phía Tống Như Ca bên cạnh, quả nhiên không khác gì người chống lưng cho Hà Ngộ Ngộ.
"Không có sau đó." Nhậm Quân Chí ngẩng đầu lên, tóc mái xõa xuống trước mắt cô.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu: "Không không không, cô còn có sau đó."
Nhậm Quân Chí nghiến răng, cơ mặt có chút giật giật: "Đều là phụ nữ."
"Tiếp tục." Hà Ngộ Ngộ nghịch ngợm ngón tay, nhìn cô ấy khinh thường.
"Tôi đã nói không có!" Nhậm Quân Chí gầm lên.
Tống Như Ca ngước đôi mắt lên lạnh lùng nhìn cô ta.
"Chúng tôi ở trong đó, hút ma tuý.", Nhậm Quân Chí nói.
Hà Ngộ Ngộ trầm ngâm nhìn Nhậm Quân Chí.
"Đưa về sở cảnh sát." Hà Ngộ Ngộ đứng dậy vỗ vỗ tay, A Bổn và A Xương mang Nhậm Quân Chí lên xe chuẩn bị quay lại sở cảnh sát.
Khi Nguỵ Mai và Hà Ngộ Ngộ chuẩn bị rời đi, họ gặp Vương Địch Địch ở cổng, và có một người đàn ông bên cạnh cô ấy.
Hà Ngộ Ngộ liếc nhìn Nguỵ Mai, nhưng người đó không có biểu hiện gì.
"Xong rồi à?" Vương Địch Địch đi tới, dùng ánh mắt chào hỏi Hà Ngộ Ngộ và Tống Như Ca, trong mắt chỉ có Nguỵ Mai.
Nguỵ Mai gật đầu, cô ấy thấp hơn Vương Địch Địch một nửa cái đầu, rất giống chim nhỏ nép vào người.
Trước kia Hà Ngộ Ngộ luôn cho rằng Ngụy Mai là công, nhưng hiện tại theo cô thấy thì công chỗ nào được chứ, chẳng qua là không tìm người thích hợp để thụ thôi.
"Vậy thì chúng tôi không làm phiền mọi người nữa." Hà Ngộ Ngộ cười lịch sự liếc người bên cạnh Vương Địch Địch.
Vương Địch Địch phản ứng và kéo người đàn ông bên cạnh mình: "Đây là bạn tốt của tôi, Lý Hoàng Văn."
Lý Hoàng Văn?
Đây không phải là người trong danh sách khách lưu trú sao?
"Xin chào." Hà Ngộ Ngộ vươn tay bắt tay.
Lý Hoàng Văn khẽ gật đầu, trông anh ta rất hiền lành, đeo một cặp kính gọng bạc mỏng và chiếc áo sơ mi trắng cài cúc trên cùng.
"Đã trễ rồi, chúng tôi về trước đây." Hà Ngộ Ngộ gật đầu, và nhìn Lý Hoàng Văn một lần nữa trước khi cô rời đi.
Khi bước lên xe, Tống Như Ca nhận thấy sự khác lạ của Hà Ngộ Ngộ, thấy cô ấy ngồi lâu không thắt dây an toàn, cô quay sang bên phải kéo dây an toàn cho Hà Ngộ Ngộ.
Khi khuôn mặt của Tống Như Ca gần kề, Hà Ngộ Ngộ tỉnh táo trở lại.
"Tôi, tôi đang suy nghĩ về vụ án." Hà Ngộ Ngộ cười ngượng ngùng.
Tống Như Ca nhìn Hà Ngộ Ngộ như thể tôi hiểu mà.
"Về nhà hay về sở?" Tống Như Ca cầm vô lăng, cô nhìn kính chiếu hậu, lùi xe. Một loạt động tác làm rất thành thục.
Hà Ngộ Ngộ giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ rưỡi sáng.
"Về nhà đi." Hà Ngộ Ngộ nói.
Tống Như Ca do dự một lúc, ngay sau đó cô đánh tay lái, phóng xe ra khỏi bãi đậu xe.
"Nếu cô muốn về sở làm việc, tôi đưa cô đến đó." Tống Như Ca có thể nghe được rằng Hà Ngộ Ngộ muốn về sở làm việc.
Hà Ngộ Ngộ quay mặt lại nhìn chóp mũi Tống Như Ca, dáng vẻ của cô thật sự rất thanh tú, còn đẹp hơn những gì cô nhìn trên màn ảnh rộng, người này sinh ra là để ăn bát cơm này.
"Không đi." Ma xui quỷ khiến Hà Ngộ Ngộ nói thế, có phải Tống Như Ca đã hạ mê hồn dược gì với cô không? Sao càng nhìn càng đẹp thế này.
Bên khoé môi của Tống Như Ca có ý cười, Hà Ngộ Ngộ đã nhìn thấy nó.
"Đến lúc nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi đi. Nếu mệt thì làm sao bảo vệ được người dân chúng tôi." Tống Như Ca nhìn con đường phía trước, ánh đèn từ bên lề chiếu vào mặt cô, khuôn mặt trắng như sữa rất ôn nhu.
Nhiều năm sau, Hà Ngộ Ngộ mới biết rằng sự ôn nhu này chỉ thuộc về một mình cô.
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng giữ gìn sức khoẻ." Hà Ngộ Ngộ chống lại ý muốn chạm vào Tống Như Ca, xém chút nữa cô đã xuống tay rồi.
Nếu cô đưa tay ra chạm thì đâu có khác nào người phụ nữ có máu dê – Nhậm Quân Chí đâu chứ?
Sau khi về đến nhà, Tống Như Ca đã làm cho Hà Ngộ Ngộ một tô mì hải sản, và thêm một đĩa tôm đỏ Argentina.
"Mau nếm thử đi, có ngon không?" Tống Như Ca đeo găng tay dùng một lần và chuẩn bị bóc vỏ tôm.
Hà Ngộ Ngộ nhìn tô mì trước mặt, cầm đũa lên ngấu nghiến, giờ cô mới phát hiện bụng đói vô cùng, ăn được một nửa mới nhận ra Tống Như Ca đang nhìn cô với ánh mắt hiền từ, ánh mắt này cô chỉ được thấy từ mẹ của cô mà tôi.
Tống Như Ca... Có vẻ như cô ấy thật sự không thích cô, có lẽ chỉ xem mối quan hệ của hai người như chị em.
"Cô không ăn sao?" Hà Ngộ Ngộ nhìn đống tôm mà Tống Như Ca đã lột, thấy cô không hề động đũa.
Tống Như Ca đẩy tôm đã lột trước mặt Hà Ngộ Ngộ: "Ăn đi, tôi ăn rồi."
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, ăn uống kiềm chế hơn một chút.
Ngày hôm sau.
Khi thức dậy, Hà Ngộ Ngộ đã làm bữa sáng và quay trở về sở để làm việc, cô không chào Tống Như Ca vì sợ đánh thức cô ấy.
Pháp y Lưu đang ngủ trên chiếc giường gấp trong văn phòng, trên người được phủ một chiếc chăn bông dày, trên bàn có một hộp mì gói và trà khô.
Hà Ngộ Ngộ dọn dẹp rác trên bàn xong thì pháp y Lưu mới thức dậy.
"Chào buổi sáng, Cảnh sát Hà." Pháp y Lưu duỗi eo và bước vào phòng khám nghiệm tử thi với bộ vệ sinh cá nhân, anh ta đứng ngay bồn rửa ở trong phòng khám nghiệm tử thi để rửa mặt.
Hà Ngộ Ngộ đặt chiếc bánh sandwich mà cô gói từ nhà lên bàn.
"Pháp y Lưu, tôi đã bảo anh bớt ăn mì gói mà, sao anh không nghe? Để tôi đi nói với dì trong căn tin một tiếng, chừa lại thức ăn cho anh. Cứ thế này sẽ không được đâu." Hà Ngộ Ngộ quở trách, còn pháp y Lưu thì bất mãn.
Thật ra, làm cái nghề này phải tận dụng tối đa thời gian. Có đôi khi đến nước còn không rảnh để uống, thì làm sao có thời gian để ăn cơm. Thậm chí vừa ăn được hai miếng, nhận được nhiệm vụ, lập tức chạy đến hiện trường vụ án. Có rất nhiều cảnh sát, lính cứu hoả, quân đội, pháp y, bác sĩ đều bị bệnh đau bao tử, dù là nhẹ hay nặng thì về già cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Pháp y Lưu bước ra từ phòng khám nghiệm với ly nước trên tay, anh cười: "Không sao đâu, tôi vẫn còn ngon lắm."
Trong khi gặm sandwich, anh ta đưa cho Hà Ngộ Ngộ bản báo cáo mà anh đã làm vào tối qua.
"Vật thể màu đen trên thi thể nạn nhân đã xét nghiệm ra, và đó là xác của một con côn trùng, được gọi là 'bọ xít hút máu'." Pháp y Lưu chỉ vào bức ảnh trên tờ giấy đang phân tích mô tế bào của vật thể màu đen.
Hà Ngộ Ngộ chưa bao giờ nghe nói qua loại bọ này: "Bọ xít hút máu? Đó là gì?"
"Nó sinh trưởng ở Nam Mỹ. Nó là loài bọ hút máu đáng sợ hơn rận rất nhiều. Nó hút ít nhất 10 ml máu mỗi lần, thường bò lên mặt người ta để hút máu sau khi người ta ngủ." Pháp y Lưu bước đến máy lọc nước pha một tách trà nóng.
Anh ta nhìn lá trà từ từ nở ra và nói tiếp: "Loại bọ này thật ra cũng không có độc. Nhưng mà hệ bài tiết của nó có chứa Virus Chagas. Một khi nó dính lên vết thương, nạn nhân sẽ phát sốt, cả người sưng to, không kịp thời trị liệu sẽ mất mạng."
"Cái tên nghe khá lãng mạn, không ngờ lại độc đến vậy." Hà Ngộ Ngộ không khỏi rùng mình một cái, khoanh tay ôm chặt lấy cô.
Pháp y Lưu thổi thổi nước trà nói: "Khoảng một triệu người trên thế giới bị nhiễm Virus Chagas mỗi năm, và hơn 15.000 người trong số họ chết vì nó."
"Ra vậy," Hà Ngộ Ngộ đột nhiên hiểu tại sao hung thủ lại đập nát con bọt hút máu và bôi lên người nạn nhân: "Hung thủ đập nát 'bọ xít hút máu' và đặt nó lên da thịt nạn nhân, những chất bài tiết bên trong 'bọ xít hút máu' sát lên thịt của họ, làm cho bọn họ sống không bằng chết."
"Đúng vậy, loại bọ này rất hiếm, hầu như không có ở nước chúng ta." Pháp y Lưu đặt tách trà xuống, từ máy tính in ra một bức ảnh.
"Đây là hình dáng của con 'bọ xít hút máu'. Nó khoảng một inch." Pháp y Lưu đưa bức ảnh cho Hà Ngộ Ngộ.
Con bọ trên có đầu nhọn và đuôi hình bầu dục, trông giống như một phiên bản phóng to của muỗi.
Hà Ngộ Ngộ nói thêm: "Ở hiện trường vụ án, tôi phát hiện ra dấu vết côn trùng bò sát tầm 2,5cm. Có lẽ là nó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.