Hạ Nhớ Mười Năm

Chương 23: Hiểu lầm xoá bỏ




Thành phố Nam Định vào buổi tối có chút lạnh, tôi đi lên phòng đóng cửa sổ lại lấy điện thoại ra gọi cho anh nhưng đầu giây bên kia chỉ là tiếng chuông kéo dài, nhắn tin cũng không thấy anh xem. Mười phút, mười lăm phút, hai mươi phút tôi lại nhìn vào điện thoại như đang chờ đợi một điều gì đó. Nhưng không có một hồi âm nào, tôi bắt đầu lo lắng, trước đây dù có giận tôi như nào anh cũng đều trả lời. Bây giờ đã là gần 11 giờ đêm rồi, tôi định sang hỏi mẹ số mẹ anh Đạt để hỏi xem anh về nhà chưa nhưng không được, mẹ còn chăm đang chăm bố.
Tôi đi lại tủ quần áo, chọn cho mình một chiếc áo phông, một chiếc quần jean, khoác thêm cái áo bên ngoài, nhẹ nhàng đi xuống nhà tránh để mẹ phát hiện.
Từ nhà tôi qua nhà anh cỡ khoảng 2 km, tôi gọi một chiếc taxi, leo lên xe. Lần đầu tiên tôi trốn bố mẹ đi như này, đúng là có hiếu với trai thật.
Sang đến nơi, tôi ấn cửa nhưng không có ai ra, chắc bố mẹ anh đi ngủ rồi. Tôi định quay người đi về, cánh cửa mở ra, trước mặt tôi là mẹ anh.
"Khả Tiên, sao cháu lại sang đây giờ này?" Mẹ anh nhìn thấy tôi ngạc nhiên hỏi.
"Dạ, anh Đạt về chưa ạ? Cháu qua đưa đồ cho anh."
"Đạt nó mới về, chắc đang ở trên phòng ấy, cháu vào đi không lạnh."
Tôi theo bác Thảo vào bên trong, cởi bỏ đôi giày theo bác đi lên phòng anh Đạt.
"Phòng Đạt đây."
"Dạ, cháu cảm ơn."
Đưa tôi đến phòng anh, bác về phòng mình để lại tôi bơ vơ trước cửa. Tôi gõ cửa mấy lần không được nên tự cho mình cái quyền mở cửa bước vào. Cánh cửa mở ra tôi như bước vào một thế giới huyền ảo, căn phòng trắng đen kết hợp, rất rộng rãi, mùi hương trong phòng rất mát lạnh cho tôi cảm giác rất dễ chịu, mọi thứ trong phòng đều được anh sắp xếp rất ngăn nắp, sách vở xếp thành nhiều tầng không khác gì thư viện.
"Em làm gì ở đây?" Giọng nói của anh khiến tôi giật mình quay lại.
Trước mặt tôi bây giờ là một chàng trai, cơ bụng 6 múi, cơ bắp cuồn cuộn, làn da trắng sáng, anh cởi trần, anh mặc mỗi chiếc quần đùi, tôi nhìn từ trên xuống dưới, ngại đỏ cả mặt. Anh đi qua người tôi thản nhiên như không có chuyện gì, tiến gần tới tủ lấy chiếc áo choàng khoác lên người. Anh vừa tắm xong, tóc còn ướt sũng, những giọt nước rơi xuống vai anh, anh với chiếc khăn gần đó lau tóc, đi tới một chiếc tủ lấy máy sấy. Tôi nhanh chóng chạy lại:
"Để em làm cho." Anh bất ngờ đứng ngây ra, tôi nhanh tay lấy chiếc máy sấy đẩy anh ngồi xuống giường.
Lần đầu tiên trong đời tôi làm mấy chuyện này, tôi cắm máy sấy vào ổ điện gần đó, bật máy sấy từ từ lướt qua mái tóc anh, vuốt tóc anh từ bên này qua bên kia. Tôi không biết anh nghĩ thế nào nhưng tôi thấy anh ngồi yên không động đậy. Tóc anh ngắn nên sấy rất nhanh, tôi tắt mấy sấy, quay sang trêu đùa anh:
"Xin hãy đánh giá 5 sao cho chúng tôi."
"Đêm hôm rồi, em không ngủ chạy qua nhà anh làm gì?" Giọng nói anh lạnh nhạt vô cùng.
"Em mang quà sinh nhật qua cho anh nè." Tôi chạy lại lấy trong túi quà ra một chiếc móc khoá gấu in hình anh. "Anh nhìn đi, cute lắm đúng không nè?" Tôi đưa móc chìa khoá trước mặt anh, bức ảnh tôi chụp lúc anh nấu nước gừng cho tôi.
"Nói thật đi, rốt cuộc em tìm anh có chuyện gì?"
"Em gọi điện anh cũng không thèm nghe, nhắn tin anh không trả lời. Em chưa bao giờ thấy anh như này. Anh giận em thật sao?" Tôi ngước lên nhìn anh, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, tôi có chút lo lắng.
"Điện thoại hết pin rồi." Anh với lấy điện thoại đưa trước mặt tôi.
"Vết thương này của anh từ đâu có?" Tôi chỉ vào vết thương trên ngực anh.
"Bị thương lúc tập luyện thôi."
"Anh nói dối. Rõ ràng là anh bị tai nạn."
"Sao em biết?" Anh có chút sửng sốt, kinh ngạc mở to mắt nhìn tôi.
"Bố mẹ em nói anh bị tai nạn hôm sinh nhật đúng không? Sao anh không nói cho em biết?" Tôi nhỏ giọng hỏi.
Trầm mặc vài giây, anh lên tiếng:
"Sợ em lo."
"Anh không sợ em giận anh sao?"
"Anh thà bị giận còn hơn để em lo lắng cho mình."
"Vậy em giận anh nhé." Tôi ho khan, giọng nói có chút trêu đùa.
Anh hơi nhíu mày, còn chưa kịp giận đã bị giận ngược lại. Anh bày ra vẻ mặt đau lòng, giọng anh có vẻ cợt nhả mang theo đó là chút tức giận:
"Em đúng là đồ không có lương tâm."
"Em đùa anh thôi, em sao có thể giận một người đẹp trai, tốt bụng, đáng yêu, dễ thương, cute phô mai que, lại còn biết quan tâm, lo lắng, chiều chuộng em." Tôi bắt đầu dùng vốn từ ít ỏi của mình làm nũng với anh.
Anh Đạt không nhịn được cười lớn, khoé môi anh nhếch lên:
"Em nghĩ như này anh sẽ hết giận sao?"
"Vậy phải làm sao anh mới hết giận?"
"Làm bạn gái anh." Anh kéo tôi lại gần, cầm lấy tay tôi, hơi thở nam tính phả vào người tôi khiến tim tôi đập loạn nhịp, mặt tôi đỏ ửng. Tôi quá đỗi kinh ngạc trước yêu cầu của anh, thấy có gì đó không ổn nên đẩy anh ra.
"Không được. Chuyện khác được không? Em muốn tập trung cho việc học."
"Anh không đủ tri thức để kèm em học sao?"
"Không phải, em còn ít tuổi mà."
"Em cũng biết mình ít tuổi sao? Ngày đầu tiên sau khi gặp lại em đã nói em thích Huy Anh 4 năm, tính ra lúc đó em mới học lớp 6, em nghĩ thử xem lời giải thích này của em có hợp lý không?" Giọng nói của anh có chút gấp gáp, từng lời nói như đang vạch trần tôi.
"Anh không hết giận thì thôi, em đi về. Em không chơi với anh nữa."
Tôi mặt mày khó chịu cầm món quà sinh nhật được tôi kỳ công chuẩn bị, bước thật nhanh rời khỏi phòng, đi đến cửa ngồi xuống đi giày, đứng đợi taxi. 5 phút sau, một bàn tay nhẹ nhàng bế tôi lên.
"Anh đưa em về."
Anh dùng một tay mở cửa xe, nhẹ nhàng để tôi ngồi vào ghế phụ, từ từ thắt dây an toàn cho tôi. Cánh cửa đóng lại, anh vòng ra phía sau, ngồi vào ghế bên cạnh.
"Bây giờ anh không biết là anh là người giận hay là người bị giận nữa." Anh dựa lưng vào ghế thở dài.
Tôi mặc kệ anh không thèm trả lời, quay mặt nhìn ra đường phố.
"Là lỗi của anh, anh sai rồi, em đừng giận nữa. Anh không nỡ giận em, lúc nãy anh chỉ định trêu em thôi. Là anh sai, anh không nên ghen khi em chưa cho phép. Lần sau anh không như vậy nữa."
"Được rồi tha lỗi cho anh đó."
Anh vui vẻ lái xe đưa tôi về.
Về tới nhà, tôi mở cửa xe đi xuống, giọng anh cất lên:
"Để quà sinh nhật của anh lại."
Tôi nhìn túi quà trên tay, đưa cho anh. Anh vui mừng mở ra, treo móc chìa khoá phía bên trên ở vị trí dễ nhìn thấy nhất. Tôi từ từ mở cửa, đi vào bên trong, nhẹ nhàng lấy dép đi trong nhà, bước lên phòng. Tôi nhìn ra cửa sổ, thấy anh vẫn đứng đó. Tôi liền lấy điện thoại nhắn tin cho anh:
"Sao anh chưa về?"
"Anh muốn thấy em về phòng an toàn. Anh sợ bố mẹ em biết em, em nửa đêm qua nhà tìm trai để xin lỗi sẽ đánh em một trận, anh phải ở ngoài nhỡ bố mẹ em có đánh, có đuổi em đi thì anh sẽ mang em về nhà anh luôn."
"Anh muốn nhìn thấy cảnh đó lắm hả? Bố mẹ em cưng em lắm không đánh em đâu."
"Anh cũng cưng chiều em."
"Em chuẩn bị đi ngủ, anh về đi không hai bác lo."
"Ừ."
Sau tin nhắn đó anh lái xe về nhà. Tôi thay đồ, leo lên giường đắp chăn đi ngủ, sáng ngày mai còn phải lên trường sớm. Cũng không biết ngày mai sẽ thế nào, có bị viết bản kiểm điểm về tội đánh nhau không nữa, qua đêm nay rồi ngày mai tính vậy. Tôi bắt đầu nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.