Ta bắt đầu nói nhưng Tề Tấn vẫn không quá hứng thú.
Ta tiếp tục nói “Ván cờ hôm nay chỉ mới bắt đầu. Thạch Hảm tướng quân là võ tướng, muốn dọn Vạn Dương Hầu vẫn cần phải nhờ vương gia giúp thu thập bằng chứng, vậy mới được.
Tề Tấn gật đầu đáp ứng, nhưng trên mặt không có biểu tình gì "Việc này tự ta sẽ có sắp xếp."
Tính tình thật là kì quái, rõ ràng là ta mở đường cho Tề Tấn, nhưng hiện tại ngược lại giống như ta đã làm sai chuyện gì đó.
Ta thử thăm dò "Vương gia cảm thấy việc ta làm chưa thỏa đáng sao?"
Tề Tấn dùng ánh mắt dò xét nhìn ta, im lặng hồi lâu mới lên tiếng "Vương phi có mưu lược, có lòng can đảm. Dựa vào binh quyền của Hạ gia thì thiên hạ này nàng có thể cướp lấy bất cứ lúc nào. Vì sao vương phi lại cược trên người ta?"
Nghe như vậy ta ngẩng đầu cười lớn, nhưng trong lòng đầy sự chua xót.
Mưu lược, gan dạ, ta vốn không muốn những thứ này.
Ta vốn là tiểu nữ nhi của Hạ gia, rõ ràng ta có thể dưới sự bảo vệ của cha huynh không lo không nghĩ mà trưởng thành, cái gì cũng không cần suy nghĩ.
Ngặt nỗi thế đạo này không thái bình, tất cả huynh trưởng của ta đã hi sinh vì bách tính xã tắc. Càng đáng hận hơn là Tề Chiêu đế vô tình hại Hạ gia quân của ta lưu lạc biên cương.
Ta dùng đau đớn kiếp trước để khắc cốt ghi tâm để đổi lấy mưu lược và gan dạ ngày hôm nay. Ai lại có thể hiểu được nỗi giày vò trong này.
"Ta đối với ngôi vị đế vương không có hứng thú. Hạ gia quân của ta chinh chiến chỉ vì lê dân bách tính: Mưu lược của ta chỉ vì để mang tướng sĩ của ta về nhà. Bản tính của ta hướng về tự do. Trò chơi quyền lợi sau bức tường cung đó ta không có hứng thú."
Tề Tấn không đáp, trong mắt giống như có một sự đau buồn, chậm chạp mở miệng nhưng chỉ nói nửa câu "Vậy tương lai...."
"Tương lai cái gì?"
"Không có gì."
10.
Tề Tấn ở trong hoàng thành nhiều năm, thu thập điểm yếu của Vạn Dương Hầu rất dễ dàng.
Với sự giúp đỡ bí mật của Tề Tấn do Thạch Hảm dẫn đầu, rất nhanh đã bắt đầu tố cáo tội danh của Vạn Dương Hầu.
Thái tử và Vạn Dương Hầu vốn là kẻ thù. Việc này hắn ta đương nhiên sẽ cắm vào một chân, cố gắng biến vụ án Vạn Dương Hầu thành vụ án lớn.
Tường đổ nhiều nhà đẩy, Vạn Dương Hầu rất nhanh đã thất thế, Mạnh Thù đạt được tự do.
Chỉ là Tề Hành cho rằng, những việc Vạn Dương Hầu, Thạch Hảm và Mạnh Diễm đều sẽ quy thuận hắn ta. Nhưng thái độ của bọn họ với hắn ta cũng không có tí ti thay đổi nào. ngược lại đối với Tề Tấn càng cung kính hơn.
Lúc này Tề Hành mới hậu tri hậu giác biết được vương gia nhàn tản đã sớm tiến vào cuộc chiến vương vị.
Mà ta binh phù sống của Hạ gia quân cũng đang đứng bên phe Tề Tấn.
Từ đó minh thương ám tiễn diễn ra như chuyện bình thường.
Mùa thu lặng lẽ đến, Tề Chiêu đế tổ chức săn bắn.
Dựa theo lệ cũ, hoàng gia săn thú là hoạt động của các hoàng tử nữ quyến chỉ là đi cùng, chơi đùa trên núi.
Lần này tiệc rượu săn bắn bắt đầu thái tử phi Trương Lâm Lan mặc giáp nhẹ nhàng khoan thai đến muộn.
Tề Chiêu đế nhìn y phục trên người Trương Lâm Lan hỏi "Tại sao thái tử phi lại mặc khánh giáp?"
Trương Lâm Lan cười nhẹ gương mặt lém lỉnh "Gần đây thái tử điện hạ dạy nhi thần cưỡi ngựa bắn cung, tận dụng thu săn nhi thần cũng muốn thử xem tài nghệ của bản thân một chút."
Tề Chiêu đế nghe vậy thì quan tâm "Vậy ngươi học thế nào?"
"Nếu như phụ hoàng không ghét bỏ thì nhi thần sẽ đến biểu diễn cho phụ hoàng xem một chút." Trương Lâm Lan nhìn về phía tôi tiếp tục nói "Nghe nói Tấn vương phi lớn lên ở quân doanh, tài nghệ cưỡi ngựa rất tốt, đúng lúc chúng ta so tài một chút trợ hứng cho mọi người như thế nào?"
Ta không biết được trong bình của Trương Lâm Lan bán thuốc gì, nhưng chung quy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Ta đáp "Phụ hoàng, hôm nay nhi thần không chuẩn bị khánh giáp, sợ làm ảnh hưởng đến nhã hứng của thái tử phi."
Nhưng Trương Lâm Lan đã gọi cung nữ tới, nháy mắt đã đưa tới một bộ trang bị “Ta đã chuẩn bị cho Tấn vương phi một bộ rồi, muội muội đừng ngại thử đi.”
Ta nhìn bộ dạng Trương Lâm Lan quyết tâm muốn thắng, xem ra hôm nay bất luận như thế nào cũng không thể khước từ chỉ có thể đáp ứng mà thôi.
“Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, vậy ta đành bêu xấu vậy.”
11.
Ta mặc khánh giáp đi ra, Trương Lâm Lan đã ngồi lên lưng ngựa, ở trước bãi sân đợi ta.
Ở giáo trường trước doanh trướng, mục tiêu và chướng ngại vật được sắp xếp ổn thỏa.
Cái gọi là so tài chính là cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật đồng thời bắn tên, người nào bắn được nhiều mục tiêu nhất sẽ thắng.
Trương Lâm Lan hiếm thấy không nũng nịu “Biết là tài nghệ cưỡi ngựa của muội muội rất tốt, ta liền thả con tép bắt con tôm.” Nói xong, nàng ta cưỡi ngựa phi về phía trước.
Nhìn ra được Trương Lâm Lan thật sự rất chăm chỉ luyện tập, nàng ta thuần thục cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật, một bên hướng về bia mà bắn. Mặc dù có sai sót và bắn trúng mục tiêu không nhiều nhưng toàn bộ quá trình cũng tính như suôn sẻ.
Tề Chiếu đế xem Trương Lâm Lan biểu diễn ngược lại cao hứng không thôi, liên tục khen ngợi “Thái tử phi mới học một thời gian ngắn, lại có kỹ năng như vậy thật sự không dễ. Tấn vương phi, ngươi xuất thân trong Hạ gia quân nhất định sẽ không để thua thái tử phi đâu.”
Trương Lâm Lan hướng về Tề Chiêu đế chào một cái, nói theo “Tấn vương phi học cưỡi ngựa nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ lợi hại hơn thần thiếp rồi nếu thắng dường như cũng chẳng có gì đáng khen. Không bằng tăng thêm độ khó một chút, thay bằng mục tiêu sống chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?”
Tề Hành ngồi nửa ngày mới nói chuyện “Trong trường săn Hương Sơn này có nhiều gia nô của tội thần đang làm tạp dịch, không bằng để bọn họ giữ lấy mục tiêu chạy trong giáo trường làm mục tiêu sống, thế nào?”
Hoàng tử đại thần đang ngồi giữ tinh thần xem náo nhiệt không quá bận tâm, mọi người đều đồng ý với đề nghị của Trương Lâm Lan.
Cuối cùng ta cũng biết Tề Hành và Trương Lâm Lan xếp đặt rắc rối lớn như vậy là vì sao.
Lúc Hạ gia còn ở kinh thành luôn ủng hộ chính sách nhân từ, đã nhiều lần ý kiến, phản đối tội liên đới gia tộc.
Trong thời gian dài, Hạ gia đạt được danh tiến nhân nghĩa, nhưng Tề Chiêu Đế dường như không phải.
Đây là lý do vì sao cha ta bị giáng chức rời khỏi kinh thành.
Trong khu vực săn bắn này là gia nô của tội thần, thậm chí có nhiều người mà lúc trước cha ta đã cầu xin.
Hiện tại nếu như ta so tài hại bọn họ, nếu ta thua không chỉ là kỹ thuật cưỡi ngựa của Hạ gia ta không tốt mà còn đánh vào mặt cha ta.
Cuộc so tài này ta vốn muốn giấu dốt, không muốn khoe khoang. Hiện tại bị Tề Hành và Trương Lâm Lan bắt ép như vậy, không thể không thi triễn sức mạnh.
Nô lệ được chọn đỉnh đầu có gắn bia, dưới chân run rẩy trong giáo trường chạy loạn.
Bởi vì sợ hãi, mà tuyến đường bọn họ chạy trốn hoàn toàn không có quy tắc gì, chỉ cố gắng chạy xa đường ngựa chạy.
Một số thông minh thậm chí cố gắng núp sau lưng người khác, tăng thêm độ khó của việc bắn mục tiêu rất nhiều.
Ta trở mình lên yên ngựa chạy tới giáo trường.
Những chướng ngại vật đó không hề có tí ti cản trở đối với ta, ta như đang đi trên đất bằng.
Tiến vào khu vực bắn tên, ta dẫn đầu chọn ra những mục tiêu ở xa, thẳng đến hồng tâm.
Những nô lệ bên cạnh thấy được tài nghệ bắn tên của ta, nỗi lo lắng sợ hãi từ từ vơi đi, cố gắng chuyển động theo quy luật ta thuận lợi bắn trúng hồng tâm.
Vốn dĩ tất cả đều thuận lợi, trong giáo trường có hai nô lệ dường như cố ý làm khó ta, đặc biệt chọn những góc ch//ết trong khu vực bắn tên đặt các mục tiêu chồng lên nhau. Dáng vẻ đó của bọn họ giống như họ muốn ta bắn bọn họ hơn là bắn mục tiêu.
Ta đặt hai mũi tên vào cung, dẫm lên lưng ngựa nhảy lên cùng lúc bắn hai mũi tên vào hồng tâm.
Nơi tiệc rượu, một hồi im lặng, sau đó vang lên một tràn vỗ tay.
12.
Ta trở về tiệc rượu, những đại thần lúc nảy xem trò vui lúc này cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Tề Chiêu đế cũng không keo kiệt tặng ta một bộ cung nỏ tốt xem như là phần thưởng.
Bị Trương Lâm Lan ồn ào một trận bầu không khí trên tiệc rượu sôi nổi không ít, đúng là so tài làm tăng thêm không khí thật.
Chỉ có Tề Tấn là trên mặt không có biểu tình gì. Ta trở về bàn, Tề Tấn chỉ nhàn nhạt nói “Hai nô lệ đó có lẽ là do Tề Hành sắp xếp.”
Ta gật đầu, bổ sung “Trận thu săn này, thủ đoạn của thái tử có thể sẽ không chỉ có vậy, cẩn thận một chút.”