Tuấn Ninh ngồi lên giường, hơi đung đưa chân, quan sát khắp căn phòng. Mọi thứ vẫn như cũ.
Kim Vũ đưa cho cậu một bộ đồ, nói, "Em đi tắm đi."
Tuấn Ninh đứng dậy, nhận bộ đồ rồi đi vào phòng tắm. Kim Vũ đột nhiên nói, "Đợi anh bật nước ấm cho em đã."
Tuấn Ninh dừng lại, nhường đường cho anh vào trước. Trong khi anh đang chỉnh nước, cậu chậm rãi kéo áo lên. Kim Vũ quay đầu nhìn cậu, ánh mắt xanh biếc loé sáng. Làn da trắng hồng của cậu xuất hiện dưới ánh đèn vàng trong phòng tắm, phần lưng xuất hiện một hình đầu lâu nhàn nhạt.
Khoan đã... cậu xăm hình?
"Em xăm hình?"
Tuấn Ninh quay lưng nhìn vào gương, nói, "Ấn ký thôi."
"Ấn ký?" Kim Vũ cau mày.
Tuấn Ninh cởi áo ra, hình đầu lâu bao phủ tấm lưng cậu, xung quanh là những bông hoa Bỉ Ngạn đỏ rực rỡ. Kim Vũ biết, đó không phải là hình xăm! Bởi, màu đỏ ấy quá sáng, giống như hoa Bỉ Ngạn thật sự.
Hình đầu lâu rất đáng sợ, hốc mắt không tròng tối đen lạnh lẽo u ám. Giống như... có linh hồn. Hoa Bỉ Ngạn màu đỏ càng tô vẻ nguy hiểm của hình đầu lâu ngay trung tâm.
"Một sức mạnh đáng sợ thôi." Tuấn Ninh trả lời qua loa.
Kim Vũ đi tới bên cạnh cậu, biểu cảm trở nên nghiêm túc, "Bảo bối, em nói rõ ra cho anh nghe."
Tuấn Ninh nhìn biểu hiện anh qua tấm gương, khẽ nói, "Đợi em tắm xong."
Kim Vũ gật đầu, đi ra ngoài.
Mười phút sau, Tuấn Ninh đi ra. Trên mặt không có cảm xúc nào rõ ràng. Cậu đi tới cửa sổ đang mở, hưởng thụ cơn gió mát mẻ ùa vào trong phòng.
Kim Vũ ngồi trên ghế gần giường, im lặng chờ đợi cậu giải thích.
Tuấn Ninh thở dài một tiếng, khẽ hỏi, "Anh có biết Lâm Gia không?"
"Biết."
Lâm Gia là một gia tộc hùng mạnh tồn tại cách đây 1000 năm. Tiếc thay, Lâm Thiển - người đứng đầu Lâm Gia và tất cả mọi người đều chết trong chiến tranh Huyết Sát. Vì thế Lâm Gia đã hoàn toàn sụp đổ vào thời điểm đó, mãi mãi biến mất khỏi bảng xếp hạng gia tộc hùng mạnh nhất.
Mỗi gia tộc đều có một kí hiệu nhận biết, Kim Gia thì là một vương miện. Còn Lâm Gia là một khẩu súng.
Nếu bây giờ Lâm Gia còn tồn tại, họ sẽ là một đối thủ cạnh tranh Kim Gia.
Tuấn Ninh cười khẩy, "Tiếc ư? Không có gì phải tiếc cả. Đó là quả báo của bọn họ! Là thứ bọn họ đáng nhận phải!"
Kim Vũ nhíu chặt mày, "Đã có chuyện gì xảy ra?"
Bàn tay đặt ở trên bệ cửa sổ nắm chặt lại, "Anh biết... vực Dạ Lâm không?"
Kim Vũ hơi ngẩn người, khẽ đáp, "... Biết."
Vực Dạ Lâm là một vực sâu hơn 1000 mét, một khi ngã xuống đó sẽ chết không toàn thây. Đã có rất nhiều người từng thử đi xuống đó, kết quả, không một ai lên lại được nữa. Bọn họ như biến mất khỏi thế giới này.
Và, Dạ Lâm thuộc quyền sở hữu của Lâm Gia.
Tuấn Ninh cười to, tiếng cười lạnh lẽo khiến người ta ám ảnh. Kim Vũ khựng lại, cậu đang cười...
Nhưng, cớ sao... lại chua chát đến thế?.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Tuấn Ninh quay đầu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt loé lên tia điên cuồng làm Kim Vũ ngỡ ngàng, "Em đã bị đẩy xuống vực sâu đó. May mắn làm sao, em vẫn còn sống. Sau đó em phát hiện một điều, anh biết đó là gì không?"
Kim Vũ im lặng, chỉ nhìn cậu.
Tuấn Ninh nhếch môi, "... Là một nơi để thí nghiệm, và tang thi."
Trong phút chốc, hơi thở Kim Vũ như ngừng trệ, đồng tử giãn ra, kinh ngạc đến cực độ.
Tuấn Ninh cười một tiếng, giọng nói trầm xuống, mang theo sự chua xót, "May mắn? Không hề... Ngay khoảnh khắc đó, em cảm thấy đau đớn đến tột cùng, những con tang thi không ngừng cắn xé em. Nỗi đau đó, có lẽ những người trước đó bị Lâm Thiển ác độc đày xuống là rõ ràng nhất."
"... Lại thêm một sự may mắn khác, lần này, là may mắn thật sự. Em nắm lấy một viên đá dưới mặt đất. Những con tang thi lập tức sợ hãi lùi lại. Anh biết đó là gì không?"
Kim Vũ mím chặt môi, cảm xúc trở nên phức tạp.
Tuấn Ninh cười trào phúng, "Là 'mạng sống' của chúng. Những con tang thi đó, là thí nghiệm của Lâm Gia, một thí nghiệm khiến cho người chết sống lại. Nhưng mà, thí nghiệm đó hoàn toàn thất bại. Bởi mục đích của Lâm Gia chính là muốn cải tử hoàn sinh, giúp người chết trở thành người sống. Còn kết quả cuộc thí nghiệm, là người chết sống lại, theo đúng nghĩa. Và trở thành tang thi."
Kim Vũ cau mày, khẽ nói, "Số lượng tang thi nhiều tới vậy, là do... virus sao?"
Tuấn Ninh gật đầu.
Kim Vũ nhìn xuống mặt đất, lắc nhẹ đầu, không thể tin được, "Vì vậy mới có 1000 tang thi sao?"