Chiếc xe ngựa bình thường chậm rãi chạy qua con đường, bánh xe phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt, thân xe lắc lư, ngồi xe như ngồi trong con thuyền đang chao đảo. Trong xe, nữ tử độ tuổi thanh xuân đang ngồi, môi anh đào đỏ mọng hơi vểnh lên, đôi mắt lạnh lẽo lại băng lãnh dọa người, hàn khí toàn thân không ai dám tới gần. Trong ngực nàng, một con mèo đen làm ổ bên trong, lười biếng ngáp một cái, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nữ tử.
"Ngươi nói xem, lão bà này đã tám năm chẳng quan tâm ta, vì sao hôm nay lại muốn ta quay về nhà?" Nữ tử này chính là Dạ Khê, nàng đã được mười ba tuổi. "Hơn nữa còn lén lút như vậy!" Dạ Khê có chút vui sướng, quay đầu nhìn bên ngoài, tay xoa xoa đầu tiểu miêu, mâu quang thâm thúy, "Đã nhiều năm không thú vị rồi, nên vui đùa một chút!" Nàng cười khẽ, cúi đầu nhìn hắc miêu trong lòng, "Ngươi nói có đúng hay không?"
Tiểu hắc miêu nhìn nụ cười của nàng, bộ lông toàn thân dựng đứng, rục cổ, thân thể khẽ run, như phát sinh cái gì đó rất đáng sợ.
"Ngươi thật không có tiền đồ!" Dạ Khê trở mặt, đưa tay nắm đuôi mèo, đem nó treo ngược lên, tiểu hắc miêu thật nghe lời, không hề giãy dụa, thân thể cứng ngắc mặc cho Dạ Khê sờ mó, ngón tay nàng vẽ vẽ bụng mèo, "Nhưng rất nghe lời." Buông lỏng tay, tiểu hắc miêu như bóng cao su rơi trên mặt đất.
Nó cuộn mình đứng lên, cảnh giác từ từ lui về một góc xe ngựa, cách xa Dạ Khê, rất sợ vị tổ tông này lại sinh ra tâm tư gì với mình.
Nhận thấy động tác của nó, Dạ Khê cũng không ngăn cản, chỉ là khóe miệng không tự chủ lại nhếch lên. Vốn tưởng rằng chỉ là một tiểu miêu bình thường, không ngờ nàng nhặt được bảo, con mèo này, không làm cho nàng thất vọng.
Ly khai Khánh Phong Trấn đến một vùng đất rộng lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy thành trì phía xa xa, nàng nở nụ cười. Vĩnh Giang, đây là nơi nàng sắp đặt chân đến.
Dạ Khê trầm tĩnh nhìn người vật xuất hiện thoáng qua ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc quen thuộc của cổ đại, rơi vào trầm tư. Mấy năm nay nàng đã hiểu rõ cơ bản tình hình thời không này, nơi nàng đang ở là Đại Dao quốc, diện tích lãnh thổ bao la, đất đai ngàn dặm, con người tôn trọng hòa bình, không có chiến tranh chém giết loạn lạc, một khung cảnh tường hòa. Vĩnh Giang chính là thủ đô của Đại Dao quốc.
Meo meo ô -
Tiểu hắc miêu tới dưới chân Dạ Khê, cẩn thận kéo váy nàng, túm thần trí Dạ Khê quay trở về, ngay sau đó vọt lên vai nàng, nhu thuận nằm xuống.
Xuyên qua cửa sổ, đem đường phố phồn hoa thu hết vào đáy mắt, lầu các cao ngất, nhà cao cửa rộng đâu đâu cũng có, cờ hiệu cửa hàng khẽ lay động, đường phố người qua lại không dứt, không hổ là địa phương tụ hội nền chính trị, trung tâm của quyền lực.
Dạ Khê suy tư, xe ngựa đã yên lặng ngừng lại, lúc này đã rời ra phố xá sầm uất, người đi đường chỉ lác đác. Trước cửa, một gã sai vặt đang chờ, xe ngựa chậm rãi vào cửa nhỏ.
Dạ Khê châm chọc, nàng xem như là con cháu không được nhìn thấy ánh sáng của Phí gia, từ cửa nhỏ hẻo lánh bước vào Phí gia chắc là rất thích hợp. Nắm lỗ tai tiểu hắc miêu, ánh mắt lệ quang dày đặc.
Xe ngựa dừng trong tiểu viện, Dạ Khê xuống xe, nơi này đã tàn tạ không chịu nổi, nhìn cỏ dại mọc khắp sân, ám quang chợt lóe.
"Tiểu thư cuối cùng đã tới, lão phu nhân nhắc đến tiểu thư nhiều ngày rồi." Trịnh ma ma mang theo hai tỳ nữ tới, không chút e dè đánh giá Dạ Khê, gương mặt nàng nhút nhát khiếp nhược, hai mắt đờ đẫn vô hồn, Trịnh ma ma âm thầm thở dài, đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp như thế, vậy mà trở thành kẻ ngu si.
Dạ Khê mê man trì độn nhìn Trinh ma ma, vẻ mặt ngây ngốc, hai tay ôm tiểu hắc miêu, dường như sợ có người tranh đoạt với nàng.
"Tiểu thư an tâm ở lại đây, nơi này là nhà của người, lão phu nhân đang bận, có cơ hội sẽ đến thăm tiểu thư, gian phòng lão nô đã sai người quét tước sửa sang lại..." Quan sát Dạ Khê, càng ngày càng thất vọng cùng thương hại, "Trong phủ nhiều người nhiều việc phức tạp, tiểu thư đừng bao giờ chạy lung tung..." Lải nhải dong dài nói một hồi lời vô ích, Trịnh ma ma mang theo tỳ nữ rời đi.
Chỉ còn lại Dạ Khê cô linh ôm tiểu hắc miêu đứng trong phòng, nàng nhìn châm chọc, không phải bắt nàng đến đây cho nàng tự sinh tự diệt sao? Nói thật dễ nghe, mỗi ngày bọn họ chỉ cần đưa thức ăn đến, một vị tiểu thư không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, thuận nước đẩy thuyền, có ai thèm quan tâm ngươi chứ!
"Thật đúng là bớt lo!" Hừ lạnh, cất bước vào trong, một cước đá văng cửa, mùi nấm mốc xông thẳng vào mũi, mạng nhện giăng khắp, bàn ghế nghiêng ngả trên mặt đất, một tầng bụi bặm bám thật dày, hiển nhiên từ lâu không ai ở đây, một hơi thở của con người cũng không có! Thế này là vừa quét dọn? Dạ Khê tự tiếu phi tiếu nhìn, đáy mắt tối sầm.
Meo meo ô -
Tiểu hắc miêu dùng móng vuốt che cái mũi của mình, lo lắng nhìn Dạ Khê.
"Lão bà kia rất cẩn thận, còn muốn thử ta!" Dạ Khê cười lạnh, lui ra ngoài, ôm tiểu hắc miêu dạo trong sân một vòng, cũng ra ngoài xem một chuyến, không phát hiện một bóng người!
"Lão phu nhân, người đã sắp xếp xong xuôi!" Trịnh ma ma hồi bẩm, "Tất cả dựa theo an bài của lão phu nhân."
Phí lão phu nhân nằm nghỉ ngơi trên tháp, không hề mở mắt, những người khác đã sớm lui ra ngoài, "Thế nào?"
Trầm mặt một chút, "Người đã thay đổi, chỉ là...đáng tiếc..." Trịnh ma ma thở dài, "Sợ là do di chứng năm đó lưu lại, thoạt nhìn ngơ ngác ngây ngốc, cũng không nói được..." Trịnh ma ma tự thuật, "Cùng tin tức lão quản gia đưa tới không khác biệt."
Phí lão phu nhân từ từ mở to mắt, ánh mắt lợi hại, "Nếu thật như vậy, cũng tốt. Qua vài ngày nữa hãy nói." Bà ta đứng lên, uống một ngụm trà, "Giám sát chặt chẽ bọn người không an phận này cho ta, nhất là phía nhà lão nhị, vạn lần không thể để chúng biết sớm sự tồn tại của nó, tránh cho đại sự bị hỏng!"
"Lão phu nhân yên tâm, lão nô đã rõ!" Trịnh ma ma đáp lời, "Người thực hiện đều tin được. Có điều, lão phu nhân, có cần phái người theo dõi không?"
"Không cần!" Phí lão phu nhân xua tay, "Bí mật càng ít người biết càng tốt."
Trịnh ma ma nở nụ cười, "Nơi đó là vị trí vắng vẻ nhất, hoang phế nhiều năm,ngày thường không ai chú ý tới, cây cối, hoa viên bốn phía cũng nhiều, người bình thường cũng sẽ lạc đường."
Phí lão phu nhân thở dài, "Nếu không có đám nhi tử không bớt lo này, nếu lão gia không mất sớm, bà lão như ta cần gì phải chống đỡ vất vả như vậy?" Phí lão phu nhân bi ai nhìn phía trước, "Nếu chuyện kia không xảy ra, sợ Phí gia đã sớm tan đàn xẻ nghé..."
"Lão phu nhân, ngài lại đau lòng nữa ..." Trịnh ma ma khuyên giải, "Còn có các thiếu gia tiểu thư đều nghe lời, hiểu chuyện."
"Một nhu nhược, một tự cho là đúng, hai đứa kia bên ngoài ngang ngược hống hách, nghe lời? Cho là bà lão này mắt mù sao?" Phí lão phu nhân cười khổ lắc đầu.