Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 13: Thánh chỉ(hạ)




Dạ Khê cúi đầu mềm nhẹ vuốt ve vết sẹo nơi lòng bàn tay, đáy mắt châm chọc, là người thân thì thế nào? Cùng huyết thống thì sao? Ánh mắt khôi phục bộ dáng ngơ ngẩn, ngoảnh lại nhìn Từ công công, “Thanh âm của ngươi rất khó nghe, ngươi là hoạn quan?” Dạ Khê hơi tò mò hỏi.
“To gan!” Sắc mặt tiểu thái giám sau lưng Từ công công rất khó nhìn, quát mắng nàng.
Trái lại, Từ công công không tức giận chút nào, chỉ cười nhạt, “Chúng ta đúng là hoạn quan, nếu không làm sao hầu hạ Tiên đế nhiều năm như vậy?” Khẩu khí ôn hòa, “Tay ngươi, rất đặc biệt.” Sắc mặt hắn như thường, thế nhưng trong lòng đã bắt đầu dậy sóng.
Mọi người Phí gia giật mình nhìn Từ công công, ngày thường hắn ghét nhất bị người khác nói mình là hoạn quan, hơn nữa đây là một cấm kỵ của hắn, vậy mà bây giờ không hề nổi giận. Ngay cả người hầu phía sau cũng âm thầm buồn bực, không rõ chuyện gì xảy ra.
“Khê tiểu thư nhất định là quý nhân.” Từ công công lưu lại câu nói cuối cùng như vậy, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua những người còn lại, xoay người bước đi.
“Nương, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Đại lão gia khuôn mặt mê mang.
“Nương, nhà chúng ta chỉ có mấy đứa trẻ này, từ khi nào nhô ra một trưởng nữ?” Âm điệu Đại phu nhân cao gấp mấy lần, nàng chưa từng nghe nói qua Phí gia còn có hài tử khác! Kỳ thật đó chỉ là thứ yếu, làm nàng vô cùng tức giận là, nàng làm trâu làm ngựa cho Phí gia, bận bịu cả đời, cúc cung tận tụy, thế nhưng không ngờ đến, lão phu nhân còn thủ đoạn khác, căn bản không xem nàng như người một nhà.
“Tổ mẫu, con mới là Phí Hi, nó là dã loại từ đâu đến?” Phí Hi tức giận chỉ vào Dạ Khê, chất vấn lão phu nhân.
Mà những người khác đều ngận miệng không nói, nhưng nghi hoặc nơi đáy mắt như trước không giảm.
Dạ Khê đứng một bên, cầm thánh chỉ trong tay, đây là Từ công công kiên quyết đưa cho nàng, Dạ Khê thầm híp mắt, ngẩng đầu nhìn Phí lão phu nhân, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, thân thể khẽ run, dường như còn chưa thích ứng với tình huống hiện tại.
“Được rồi, được rồi!” Phí lão phu nhân xoa mày, trở về chỗ ngồi, hít sâu một hơi, “Đây chính là chuyện ta muốn nói lúc nãy.”
Bà xem qua một lượt người Phí gia, ánh mắt cuối cùng rơi trên người Nhị lão gia, “Năm đó, lúc Nhị phu nhân mang thai, sinh được song sinh tử, Khê Nhi ra đời sớm hơn một chút, vì bàn tay nó khác thường, ta lén sai người đưa về bổn gia, không hề kinh động đến mọi người.”
“Không thể nào!” Vừa lúc đó, một phụ nhân thở hổn hển đứng trước cửa, ánh mắt giận dữ, “Nương! Con dâu vô cùng rõ ràng, lúc trước con chỉ sinh một đứa bé, không có khả năng thành hai người.” Phụ nhân hung hăng trừng mắt Dạ Khê, “Người này, chắc chắn không phải cốt nhục của con!” Nàng khẳng định nói.
Trang sức chói lóa trên đầu phụ nhân đang lắc lư, kim quang lấp lánh đâm đau hai mắt Dạ Khê.
“Lão gia cũng biết chuyện này.” Phí lão phu nhân không để ý đến người vừa từ đâu xuất hiện, tiếp tục nói, “Hài tử bị mang đi trong đêm, Tiên hoàng hạ mật chỉ, ban tên một chữ “Khê”, đồng thời tứ hôn cho Khê Nhi cùng Tam hoàng tử năm tuổi.”
Lúc này, Ngô ma ma cung kính cầm một hộp đã khóa đến, Phí lão phu nhân cẩn thận lấy ra chìa khóa, mở ra, bên trong có một tờ thánh chỉ đã ố vàng.
“Trên này viết rõ ràng.” Bà không di chuyển, ra hiệu bảo Ngô ma ma đưa cho mọi người nhìn.
“Không có khả năng!” Phí Hi đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt khó nhìn, nàng mới là Xích bá tước phủ trưởng nữ! Chính là Phí Hi! “Đây là giả, là giả!” Nói rồi đoạt lấy thánh chỉ, ngón tay dần trở nên trắng bệch, vẻ mặt xanh mét.
“Hi nha đầu!” Phí lão phu nhân hét lớn.
“Nhĩ tiểu thư, người điên rồi. đây là thánh chỉ! Là tội tru di cửu tộc!” Ngô ma ma thấy thế nhanh nhẹn bước tới lấy lại thánh chỉ từ tay Phí Hi.
“Nương, người gạt người phải tìm cái cơ cho tốt.” Nhị lão gia cười lúng túng, khiếp sợ trong mắt không thể xóa đi, hắn còn có một hài tử? Hài tử đoạn chưởng như yêu quái kia? Đùa gì vậy? Lão thiên gia đang đùa hắn sao?
“Không phải sự thật! Nó không phải.” Phụ nhân bỗng phát điên vọt tới trước mặt Dạ Khê, bấu chặt cánh tay nàng, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trừng thật lớn.
Dạ Khê nhìn thẳng vào nữ nhân trước mắt, trong đầu cười mỉa mai, “Rất đẹp, rất đẹp..” Nàng rút tay phải ra, cánh tay bắt giữ giữa không trung, y hệt mười năm trước tại vách đá, động tác giống nhau như đúc.
“Ngươi là quỷ! Ngươi không phải người, ngươi đã chết rồi! Ngươi không phải người, không phải, không phải a!”
Phụ nhân hoảng sợ lui ra sau, gương mặt sợ hãi, trước mắt mơ hồ xuất hiện một tiểu nữ oa, đang mỉm cười vẫy tay với nàng, thế nhưng lại lập tức biến thành hình dạng huyết nhục mơ hồ, “Quỷ, quỷ!” Phụ nhân sợ hãi hô một tiếng, quay người hốt hoảng chạy đi.
“Nếu không phải đứa bé này mạng lớn, sớm bị thê tử của ngươi hại chết!” Phí lão phu nhân hừ lạnh, nhìn con trai thứ hai, “Là Tùy Duyên đại sư cứu Khê Nhi rơi xuống núi, không nhờ vậy, Phí gia chúng ta đã phạm vào tội khi quân!” Bà ta đau xót nói, “Hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ là người.”
“Tổ mẫu, nó là đoạn chưởng!” Phí Hi cứng dờ nhìn lão phu nhân, tay chỉ vào Dạ Khê, “Nó là một điềm xấu, tổ mẫu lẽ nào lại quên châm ngôn do Đại Dao quốc tổ tông truyền lại?” Phí Hi liều chết nhìn Dạ Khê, tâm loạn thành một đống.
“Được rồi!” Phí lão phu nhân đanh mặt, “Khê Nhi là cốt nhục Phí gia, điều này không thể nghi ngờ! Hi nha đầu, phải nhớ kỹ rằng Khê Nhi là tỷ tỷ của ngươi” Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phí Hi, thanh âm lãnh khốc khác thường.
Thân thể Phí Hi run lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch, cắn chặt môi, lồng ngực phập phồng kịch kiệt. Nàng ác độc âm ngoan nhìn chòng chọc Dạ Khê, hừ lạnh một tiếng, quay đầu chạy đi.
Ánh mắt Phí lão phu nhân xẹt qua thánh chỉ trên tay Dạ Khê, “Lan Mạn, Lan Hạ, hai người các người sau này hầu hạ Khê Nhi! Thu dọn Tây Đình các, Khê Nhi sau này…”
“Rất tốt!” Dạ Khê chợt lẩm bẩm nói, “Ta thích nơi bẩn bẩn kia!” Cố chấp nhìn lão phu nhân, bộ dạng như đứa trẻ thề sống thề chết muốn ăn kẹo.
Phí lão phu nhân nhìn vẻ mặt nàng, cười cười, “Được, được, Khê Nhi của chúng ta vẫn sẽ ở đó.” Quay đầu nhìn Ngô ma ma, “Một lát ngươi đi nói cho quản gia, gọi bọn họ sửa sang tòa viện kia một chút, Khê Nhi thích an tĩnh, nơi nào cũng tốt, không cần thu xếp thêm nữa.”
“Dạ, lão phu nhân yên tâm!” Ngô ma ma đồng ý.
Lan Hạ cùng Lan Mạn theo Dạ Khê về viện, trong chốc lát, nơi này đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, cỏ dại biến mất, gian phòng lần nữa được đổi mới, đồ đạt, vật phẩm trang trí đầy đủ.
Thờ ơ nhìn, sắc mặt nàng không một chút vui mừng.
Lan Mạn, Lan Hạ đứng phía sau Dạ Khê, nhìn bóng lưng nàng, vẻ mặt khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.