Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 3: Bi ai




Khê lúc này, ngoại trừ hoài niệm, cái gì cũng không thể làm, cũng không làm được! Nàng chỉ có thể một lần lại một lần tự hỏi, dằn vặt chính mình, tiếp nhận nội tâm dày vò - vì cái gì nàng còn sống trong đơn độc? Nàng chịu mười năm thống khổ, nhịn mười năm giày vò, tất cả chỉ vì hôm nay có thể đi gặp thân nhân đã mất. Nhưng mà, Lão thiên gia không cho nàng được như ý nguyện.
Chết, cũng là một loại xa xỉ!
Khê cười tự giễu, nhìn bầu trời đêm, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, tại nơi xa lạ này, nàng chỉ có bị động tiếp thu. Hơn nữa, hiện tại vị kí chủ này cũng đang thoi thóp, xem ra, sống không lâu.
Vậy mà, sáng sớm ngày thứ hai, Khê sợ hãi than thấy, tiểu cô nương rõ ràng sắp chết, cuối cùng cũng có sinh khí, từ dưới đất bò dậy! Dù quần áo còn lưu lại dấu vết bị roi quật, nhưng rõ ràng không có việc gì! Vết thương máu chảy đầm đìa cũng chỉ sót lại vết sẹo!
Khê rất bất ngờ, tóm lại vị ký chủ trước mắt này là thứ gì?
Tiểu cô nương đứng dậy, thân thể lảo đảo, bước ra ngoài, đến cửa, đưa bàn tay che khuất tia sáng chói mắt, sau đó mờ mịt nhìn về phía trước.
Nhìn theo tầm mắt của nàng, nhíu mày, đây là đâu? Quỷ Ốc? Vắng vẻ, âm u, không một bóng người. Trái lại, bốn vách tường không nhiễm một hạt bụi nào, rõ ràng là mỗi ngày đều có người quét dọn.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, phá vỡ không gian trống trải, sau đó, một người mặt quần áo vải thô xuất hiện. Nữ tử một mình bước đến, thời điểm nhìn thấy tiểu cô nương đứng trước của, thân thể rõ ràng cứng đờ, con ngươi đột ngột co rút.
Nhưng Khê nhận ra được, nội tâm tiểu cô nương đang vui sướng, người này là ai?
Nữ tử cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó cười vô cùng khó coi "Khê - Khê nhi!" Nữ tử trắc trở nói lắp, căn bản không quan tâm đến quần áo dính máu trên người tiểu cô nương, trực tiếp lấy từ trong ngực ra một bộ quần áo trẻ con màu hồng. "Nhìn xem, có thích hay không?" Nữ tử áp chế đáy lòng không được tự nhiên, đến trước mặt tiểu cô nương.
Khê nhíu mày, người này, rõ ràng có lòng dạ lang sói, vừa nhìn liền biết không có ý tốt.
"Nương!" Tiểu cô nương lập tức nhào vào trong lòng mẫu thân, cao hứng gọi, "Nương, nương, người đến thăm hài nhi, hài nhi rất ngoan ngoãn nga! "
Nữ tử hai tay giữ vai của tiểu cô nương, hiển nhiên là muốn đẩy nàng ra, Khê biết rõ, đối phương đang cực lực nhẫn nhịn điều này. Lại lộ ra nụ cười cứng đờ "Đây là quần áo mới nga, nương --" khi nói ra xưng hô này nữ tử rất khó chịu, "--thay cho con!"
Tiểu cô nương thật vui vẻ, gật đầu, không hề chú ý đến đáy mắt nữ tử chỉ có lạnh lùng và chán ghét.
"Thật xinh đẹp! " Nữ tử nhìn nàng, sau đó nói, "Hôm nay ta đến dắt hài nhi đi đến một chỗ chơi rất vui, có chịu không?"
Nữ tử cũng không chờ tiểu cô nương đáp lại, nắm lấy cánh tay nàng, hướng ra cổng sau, vừa đi vừa kiểm tra, tựa như rất sợ có người phát hiện.
Tiểu cô nương đang đắm mình trong hạnh phúc, từ đầu đến cuối cái gì cũng không biết. Hai người ra cửa sân, đi qua con đường hoang vu, hướng về vùng ngoại ô hẻo lánh.
Vách núi hiểm trở, chỉ có con một đường mòn nhỏ trở thành đường qua lại. Lúc này, tiếng trẻ con trong trẻo mềm mại vang lên, trong giọng nói chứa thần sắc mong đợi, "Nương thật sự muốn mang Khê nhi đi xem nơi đó, là thật sao?" Tiểu cô nương chỉ cao tới đầu gối nữ tử, bước đi lung lay lắc lư, phi thường bất ổn, hơn nữa lại vô cùng khó khăn. Dù vậy, tiểu cô nương như vẫn trước nắm thật chặt bàn tay to kia, đối với nàng, nó vô cùng ấm áp. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, vẻ mặt thiên chân vô tà nhìn nữ tử.
"Khê nhi phải cẩn thận nha!" Gương mặt nữ tử giả nhân giả nghĩa, cười từ ái. Trong mắt Khê, quả là rất chướng mắt.
Khê nhi? Trùng hợp thật, lẽ nào kí chủ cùng tên với nàng?
"Nương! " Tiểu cô nương thoáng cúi đầu, bước chân dừng lại, thanh âm rầu rĩ.
Nữ tử cũng ngừng lại, cứng nhắc ngồi xuống, đáy mắt hiện lên một chút chần chờ và giãy dụa, thế nhưng vẫn cười ôn hòa như cũ , "Sao vậy?"
"Ca ca và tỷ tỷ đều nói Khê nhi là quái vật, nương, quái vật là cái gì?"
Trong mắt nàng lộ ra tia khát cầu, rất muốn nghe câu trả lời từ miệng nữ tử. Nàng nâng lên tay phải của mình, trong lòng bàn tay xuất hiện vết gãy ngang vô cùng dữ tợn. "Vì sao mọi người chưa bao giờ dắt tay Khê nhi tay phải ? Vì sao nương cũng không nắm tay phải của Khê nhi?" Tiểu cô nương nghiên đầu, gương mặt mê man.
Tay nữ nữ sợ run một chút, tươi cười cương cứng tại khóe miệng. "Khê nhi ngoan, ca ca tỷ tỷ chỉ đùa Khê nhi thôi." Nữ tử không biết được, thanh âm của nàng cũng đã biến đổi, đứng dậy, nhìn phía trước mặt, chần chờ trong mắt nhanh chóng tiêu tán, "Lão phu nhân vì chăm sóc Khê nhi, cho Khê nhi ở trạch viện lớn như vậy, lại cho Khê nhi nhiều tỳ nữ chi chiếu cố con, không phải sao?"
Lớn? Khê líu lưỡi, so quỷ viện không khác bao nhiêu, tỳ nữ? Khê âm thầm cười lạnh.
Nữ tử không phát hiện ánh sáng trong mắt tiểu cô nương nháy mắt nhạt dần. Vậy mà rất nhanh, nàng lại lộ ra bộ dáng tươi cười, rực rỡ như thế, thiên chân như thế, tựa như làm sáng rỡ cả bầu trời.
"Nương, ca ca và tỷ tỷ rất quan tâm Khê nhi, kẹo này đều là họ cho con, chờ Khê nhi trưởng thành, nhất định mua thật nhiều kẹo..."
Nàng vừa nói vừa đi theo nữ tử, trên đường vài lần muốn nữ tử ôm nàng, nàng mệt mỏi, thế nhưng nữ tử vẫn như trước, nắm lấy tay trái của nàng, một chút phản ứng cũng không có.
Khoảnh khắc chân dẫm sát vách núi, nữ tử quay đầu, bất ngờ cúi người ôm lấy tiểu cô nương.
"Oa!" Nàng nở nụ cười phấn khích, dùng gò má tròn tròn mềm mại vô cùng thân thiết cọ cọ da thịt trơn bóng của nữ tử, "Nương, bay , bay!"
Thế nhưng, chỉ đi về phía trước vài bước, nữ tử đột nhiên ngừng lại. "Khê nhi, vĩnh viễn là cục cưng của ta. " Nữ tử đưa tay tham luyến vuốt ve gò má của tiểu cô nương, nhìn bộ quần áo mới mình vừa mặc cho nàng.
Tiểu cô nương đang nghiêng đầu ngắm nhìn phương xa, trong mắt tràn đầy mới lạ, tay nhỏ bé vung vẩy giữa không trung, như đang muốn bắt lấy ánh nắng mặt trời trước mắt.
Khê thân là người đứng xem, vẻ mặt thoáng căng thẳng, cẩn thận!
Bất ngờ, nữ từ đem hài nhi trong ngực cố hết sức quăng xuống dưới, tiểu cô nương không phản ứng kịp, bỗng nhiên bị rơi xuống, nàng sợ hãi khóc lớn...,tê tâm liệt phế gọi nương, nương...
Nữ tử kinh ngạc nhìn phía trước, nhìn thân thể nhỏ bé từ từ biến mất, bên tai vẫn còn nghe được tiếng thét tê tâm liệt phế, tiếng khóc tràn ngập sợ hãi của trẻ con. Thân thể mềm nhũn, ngã lên vách đá sau lưng, phục hồi tinh thần lại, dần trở nên bình tĩnh, trong mắt lần nữa lấy lại tia sáng ấm áp như xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.