Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 4: Trở về vị trí cũ




Thân thể đang rơi tự do , cây cối dọc đường gãy rất nhiều, cơ thể bất ngờ bị va vào vách núi. Đau, Khê chỉ cảm thấy trong linh hồn truyền đến cảm giác đau nhức, nàng rất muốn mắng chửi người, nàng chỉ là người đứng xem, tại sao muốn nàng cũng mạc danh kỳ diệu chịu đau thế này?
Tiểu cô nương ngừng khóc, rơi từ trên xuống nhưng không làm cho đứa bé này hôn mê. Làm Khê khó hiểu, nhìn ánh mắt ngây ngây ngô ngô kia, không biết nói gì.
Phanh—
Đột nhiên, thân thể tiểu cô nương bị một cành cây giữ lại, không rơi nữa, nhưng nhìn dọc theo vách đá nhiễm máu, làm cho người ta giật mình. Tiểu cô nương bất ngờ quay đầu, tựa như một tử thi, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Khê. Lúc này Khê mới nhận thấy được, không biết từ khi nào, nàng đã tách ra khỏi thân thể tiểu cô nương.
"Ngươi nhìn thấy ta?" Khê nỗ lực nói chuyện, nhưng đối phương không hề có một phản ứng.
"Tỷ tỷ!" Tiểu cô nương bất ngờ gọi một tiếng, hai tròng mắt vốn như tro tàn lấp lánh tinh quang, gương mặt đầy máu xuất hiện một nụ cười thuần khiết đến cực điểm, sau đó, ngất đi.
Gương mặt Khê mờ mịt, sững sờ nhìn tiểu cô nương ngất đi trước mặt, cúi đầu nhìn thân thể trong suốt của mình. Lại nhìn ánh mặt trời xuyên thấu chiếu rọi trên người tiểu cô nương, trái tim đang khủng hoảng từ từ bình tĩnh lại, mặc dù rời khỏi ký chủ, thế nhưng Khê vẫn không thể đi đâu, nàng trôi lơ lửng bên cạnh tiểu cô nương, lẳng lặng chờ đợi.
"Đau, đau, đau" Một ngày một đêm, tiểu cô nương cứ như vậy, máu trên người còn đang chảy, dường như không bao giờ ngừng. Tiểu cô nương bắt đầu rên rỉ, đôi mắt vẫn nhắm chặt từ từ mở ra, chỉ đưa mắt về hướng Khê. Nhìn thấy Khê, khống thổ dữ tợn trên khuôn mặt đứa bé từ từ giảm bớt, môi khô nứt rỉ máu khẽ nhúc nhích, nhìn như muốn nói gì, thế nhưng, thân thể nàng đã quá suy yếu!
Khê nhíu mày, gắng sức đến gần, muốn nghe rõ. Đúng lúc này, một lượng lực mạnh mẽ bất chợt từ trong thân thể tiểu cô nương phát ra, lực lượng quỷ dị cường hãn, hút vào hết thảy mọi thứ, hút cả nàng vào.
Một hồi choáng váng, đến lúc Khê nhận biết được tình hình. Loại đau đớn thấu tâm can chấn động lòng nàng! Khê trợn to hai mắt, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Tỷ tỷ, vì sao...mẫu thân không thích Khê nhi, vì sao tất cả mọi người đều không thích Khê nhi?" Thời điểm Khê mê mang, trong đầu bỗng truyền đến thanh âm mềm mại, đây là thanh âm của ký chủ, tiểu cô nương.
"Hận sao?" Khê đáp lại, âm sắc lạnh lùng dị thường.
"Hận? Tâm ta đau, ánh mắt khác thường của mọi người…, thì ra, đây là hận." Tiểu cô nương cười châm biếm, trong nụ cười cất chứa tang thương, vốn không nên thuộc về một đứa bé ba tuổi. "Ta giao thân xác cho tỷ tỷ, tỷ tỷ thay Khê nhi báo thù, có được hay không?" Tiểu cô nương chợt an tĩnh lại.
"Tỷ tỷ, thân thể Khê nhi lợi hại nhất, những người đó, đều đáng chết! Đều đáng chết!" Không đợi Khê đáp lại, Khê nhi đã tự ra quyết định. "Khê nhi sẽ ở trên trời, xem tỷ tỷ báo thù rửa hận giúp Khê nhi, những người đó, đều đáng chết!" Tiếng nói Khê nhi càng ngày càng yếu, mãi cho đến lúc biến mất.
Khê chửi thầm một tiếng, nàng giống như một con rối, bị người điều khiển! Nhưng mà, thân thể đã là của mình, Khê cố gắng giật giật ngón tay, tuy rằng rất gian nan, đối với Khê mà nói, cảm giác thật tốt.
Bóng đen lập tức bao phủ toàn bộ, Khê triệt để hôn mê.
...
Sáng sớm, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, một ngày mới bắt đầu. Tiếng người chưa kịp truyền đến, từng hồi chuông thanh thúy đã vang lên phá vỡ không gian vắng vẻ. Trên con đường nhỏ, từ rất xa đã nhìn thấy hai bóng người càng ngày càng gần, thì ra là hai hòa thượng một già một trẻ, bọn họ mặt áo cà sa cũ nát, nhưng vẻ mặt lại bình thản.
"Sư phụ, sao người dừng lại?" Tiểu hòa thượng không hiểu nhìn người trước mắt, tò mò hỏi.
"Đã nhiều ngày lão nạp tâm thần bất định, là Phật tổ dự báo cho lão nạp, lúc trước còn không minh bạch, hiện tại đã thông suốt." Lão hòa thượng vân vê phật châu trong tay, nở nụ cười nhàn nhạt.
Tiểu hòa thượng không hiểu được, nhưng nhìn theo hướng lão hòa thượng đang nhìn, bất thình lình bị hù dọa, "Là người, sư phụ, là một đứa bé!" Một đứa bé bị kẹt trên cành cây, nửa thân thể gục xuống, máu trên người đang nhỏ từng giọt, nhìn kĩ, trên vách đá vẫn còn vết tích cây cỏ bị bẻ gãy, lá cây nhuộm đầy máu. Hoà thượng nhìn tình cảnh này, thoáng ngốc lăng, sau đó nhanh chóng lại gần, chật vật leo lên, ôm đứa bé trên cây cứu xuống, ngón tay thăm dò trước mũi nàng, "Sư, sư phụ!" Tiểu hòa thượng ôm Khê cả người là máu, bộ dạng ủ rủ.
Lão hòa thượng đi lên, âm thầm niệm một câu Phật hiệu, sau đó cuối người xuống, tay đặt lên cổ đứa bé, gương mặt đang bình tĩnh thay thế thành vui mừng, "Còn có hơi thở!" Lão hòa thượng vén ống tay áo, lần thứ hai kiểm tra mạch đập đứa bé. Tiểu hòa thượng nghe lời sư phụ nói, con ngươi tro tàn nháy mắt sáng lên, còn hơi thở, thật tốt quá.
"Không thể trì hoãn nữa!" Lão hòa thượng tiếp nhận đứa trẻ từ trong lòng đối phương.
"Tùy Không, con lập tức đi hái Ngũ mai long quả đi."
"Sư phụ, người..." Tùy Không căn bản không kịp nói gì, lão hòa thượng đã cất bước như bay rời đi.
Phía bên kia của vách đá, trên ngọn đồi thấp, duy nhất một ngôi chùa đứng cô linh, cổ xưa, cao ngất, nhưng vô cùng hài hòa.
"Rất thảm!"
"A di đà phật! Phật Tổ phù hộ!"
"Còn nhỏ như vậy, làm sao chống đỡ đến bây giờ? Phật Tổ phù hộ, là một kỳ tích!"
Mọi người đang bàn luận, lúc này, lão hòa thượng mệt mỏi từ trong phòng đi ra, trong tay tiểu hòa thượng phía sau bưng một chậu máu loãng, bên trong còn mảnh vải trắng nhuộm đỏ.
"Sự phụ, đứa bé kia thế nào rồi?"
"Không còn nguy hiểm phải không?"
"Thế nào rồi?"
Mọi người xông lên, quan tâm hỏi.
Lão hòa thượng xoa mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang chiếu sáng, khuôn mặt già nua đầy nếp khăn hiện lên nụ cười yếu ớt, "Chủ thần quay về, thế không thể cản!" Lão hòa thượng cười nhẹ, không để ý đến đệ tử xung quanh, đi vào Thiền thất.
"Tùy Không, ý sư phụ là thế nào a?"
"Đúng vậy, sư phụ có ý gì? Cái gì ngăn cản?" Có người gãi gãi ót của mình, vẻ mặt mờ mịt.
"Sư phụ từ rất lâu không có vui như vậy!" Người khác trầm ngâm nhìn bên trong cửa.
"Tùy Không, đứa bé ra sao rồi?"
Tùy Không thở dài, "Mất một lớp da, có thể thế nào? Từ trên vách đá ngã xuống, cũng may có cành cây ngăn lại, nếu không đã sớm mất mạng! Nhìn xem!" Tùy Không cầm chậu nước trong tay đưa ra ngoài, "Là da thịt, từ trên người đứa bé kia."
"Tê--" Mọi người hít một ngụm khí lạnh, cái này chỗ nào là vải, căn bản là thịt!
"Được rồi được rồi, tất cả giải tán đi, vây quanh chỗ này, tranh cãi ầm ĩ quấy rối người ta nghỉ ngơi!" Tùy Không cười bước qua, Phương trượng sư phụ của bọn họ, thỉnh thoảng xuất ra vài câu không giải thích được, mà bọn họ thì không lần nào nghe hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.