Dạ Khê nằm trong lòng Viêm, ngửi được hương khí thanh tao mà mê người, âm thầm líu lưỡi.
Chung sống một thời gian dài, Dạ Khê vẫn không nhìn thấu tâm tư nam nhân trước mắt này, cũng như Viêm không thể nhìn thấu nàng, suy nghĩ khác
nhau, lại không tự chủ mà hấp dẫn lẫn nhau.
Meo meo
Đinh Đang chui đầu khỏi lều nhìn bên ngoài, rồi quay đầu nhìn Dạ Khê meo một tiếng, muốn nói cho nàng cái gì đó.
Dạ Khê từ trong lòng Viêm giãy ra, xoay người đến trước cửa lều, vén kẽ
hở, chỉ thấy một loạt thi thể bị chất thành núi nhỏ! Do đàn kiến ăn thịt khổng lồ gây ra! Tiểu Xích đứng trên vai Dạ Khê, trầm mặc nhìn sự việc xảy ra trước mắt.
Bên cạnh đàn kiến, có hai bộ hài cốt, còn một thi thể đã mất một nữa, chính là ba người vừa rồi.
Dạ Khê đi ra ngoài, luồng khí âm trầm quát vào mặt, nàng ngẩng đầu nhìn
ngọn núi cao trước mắt. Lúc nãy còn xanh mát tươi tốt, giờ đây, giữa
sườn núi đã bao phủ một tầng sương trắng, phủ lên Miêu Sơn một lớp khăn
sa che mặt thần bí.
"Tiểu thư!" Vũ vội vàng tới bên cạnh Dạ
Khê, kiểm tra xem Dạ Khê có bị thương hay không mới yên tâm, quay đầu
nhìn cửa sơn động, nhíu mày, "Đây là..." Vũ trở nên nghiêm túc, "Là kiến Mộ! Chỉ sinh tồn tại nơi có mộ huyệt, loại vật này tập trung ở chỗ này, sợ rằng, nơi này chính là bãi tha ma!" Vũ quan sát xung quanh, đập vào
mắt chỉ có ngọn Miêu Sơn cao ngất thần bí.
"Thứ ngươi muốn tìm,
không phải người chết chứ?" Dạ Khê ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh,
lạnh giọng hỏi. Mà Viêm thì không hề phản ứng.
Thần lấy mồi lửa
từ trong lòng ra, một mồi châm đốt thi thể kiến Mộ, Thần thu hồi mồi
lửa, ngẩng đầu nhìn phương xa, nhếch môi cười nhạt, "Xem ra kẻ muốn báu
vật không phải ít!" Loáng thoáng nghe được thanh âm con người, còn có
tiếng động trong rừng cây truyền ra, có người lại lên núi.
Dạ
Khê xoay người vào lều, Đinh Đang nằm trong ngực Dạ Khê, trong tay nắm
tiểu Xích, "Ngươi bị làm sao vậy?" Dạ Khê xoay xoay tiểu Xích, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Xích lăn lộn trong lòng bàn tay Dạ Khê, biểu tình thương tâm, rồi lại biến thành cái bánh ngô nằm bẹp xuống tay nàng.
Đinh Đang mở mắt, mắt không chớp nhìn chăm chú tiểu Xích hồi lâu, đáy mắt
hiện lên tia cô đơn không rõ. Nhưng không có động tác gì khác, ngoan
ngoãn quay về, tiếp tục nghỉ ngơi.
"Ngươi phải đi rồi sao?" Dạ Khê vuốt ve tiểu Xích, thì thào nói.
Tiểu Xích bỗng khôi phục lại hình dạng viên cầu nhỏ, biến thành khuôn mặt
cười rực rỡ với Dạ Khê, Dạ Khê nhìn mà không hiểu ra sao.
Dạ Khê
ra lều, mấy người Thần, Vũ, Lục Lâm, Lục La vội vàng làm cơm, Lộ cùng
Viêm đứng ở đằng xa, không biết nói gì đó, chỉ thấy nét mặt Lộ rất
nghiêm túc.
"Công tử, ngày kia chính là đêm trăng tròn, thời gian không còn nhiều!" Lộ quay sang viêm nói, "Thân thể của người như thế
nào rồi?" Lộ nhíu mày.
"Không sao!" Viêm nhìn bao quát Miêu Sơn,
"Không nghĩ tới ngọn núi này có nhiều điều thú vị như vậy!" Khóe môi
Viêm khẽ nhếch, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác ấm áp, chỉ có lạnh như băng cùng tàn nhẫn. Ánh mắt sắc bén đảo xuống mặt đất, một con sâu màu xanh đang muốn chạy trốn bỗng dừng lại, nổ tung, chất lỏng màu
xanh biếc chảy đầy đất.
Lộ nhìn thi thể sâu, ánh mắt càng thâm
trầm, "Công tử, Dạ Khê thật sự có thể hỗ trợ chúng ta sao?" Lộ không xác định hỏi, "Sợ là nàng không có năng lực kia! Nếu không sẽ phá hủy đại
sự của chúng ta!"
Viêm thu hồi ánh mắt, xoay người liền thấy Dạ
Khê nhìn sang bên này, đường cong trên mặt hơi nhu hòa, "Vật nhỏ, sẽ
không khiến người ta thất vọng!" Nói xong, Viêm quay trở về.
Đoàn người lấp đầy bụng, nhanh chóng đi ngủ sớm. Vừa rạng sáng hôm sau, mọi người xuất phát đi bộ lên núi.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc Dạ khê bước tới Miêu Sơn. Một luồng khí
kháng cự ập vào mặt, thật hiển nhiên, ngọn núi này không chào đón nàng
tiến vào! Dạ khê đứng tại chỗ, hoa mắt hồi lâu.
"Tiểu thư!" Vũ đỡ Dạ Khê, "Người làm sao vậy?" Vũ lo lắng hỏi, "Tiểu thư có thấy khó chịu ở đâu không?"
Dạ Khê ổn định thân thể, lắc đầu. Nhìn những người khác, tựa hồ chỉ có
mình nàng chịu đựng cảm giác quái lạ này, Dạ Khê vừa há miệng định nói
chuyện, lại thấy dạ dày cuồn cuộn từng đợt, khom lưng phun ra mọi thứ
vừa ăn vào.
Dạ Khê nhắm mắt, trực giác nói cho nàng biết, toàn bộ nơi này đều bài xích nàng, chúng nó hình như không muốn cho nàng đặt
chân vào đây, rốt cuộc là vì sao? Dạ khê cảm giác một bàn tay bắt được
tay nàng, trợn mắt nhìn lên, là Viêm.
Cảm giác ấm áp theo lòng
bàn tay thấm vào tâm, mâu thuẫn trong lòng dần bị áp chế xuống, Dạ khê
thở ra một hơi, "Đi thôi!" Bắt đầu theo Viêm đi lên.
"Tiểu thư,
cây cối nơi đây không hề chào đón tiểu thư!" Lúc này, Vũ đột nhiên
truyền âm nói, "Có chút cổ quái, tiểu thư phải cẩn thận!"
Dạ Khê
đi tới, nghiêng đầu khẽ gật đầu với Vũ, "Trước khi có được vật kia, bọn
họ nhất định không để cho ta có việc!" Dạ Khê nhìn bóng lưng Viêm, tâm
như gương sáng -- hợp tác lợi dụng giữa bọn họ, sắp kết thúc! Khóe môi
hiện lên nụ cười nhạt.
Cây gai trên núi mọc thành bụi, cỏ dại đan xen dệt vào nhau, cây cối sum suê dị thường, đại thụ bị vô số dây leo
quấn quanh, thoạt nhìn đã có hơn trăm năm lịch sử.
"A!" Mọi
người vừa đi tiếp, Lục Lâm Lục La phía sau cũng bỗng nhiên hét to, sau
đó, hai dây leo bò tới quấn quanh thân thể hai người, treo hai người
giữa không trung, nhiều dây khác cũng không ngừng bò lên bọc chặt hai
người.
Vũ xoay người, xuất kiếm, bay vọt vào chặt đứt thân dây,
cứu Lục Lâm, Lục La. Dù chỉ trong nháy mắt, vậy mà vết thương trên người hai người họ đã rất sâu, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài.
Lục Lâm, Lục La ôm vết thương, nhìn máu trên tay, bĩu môi.
Dạ Khê mím môi, nhìn Lục Lâm cùng Lục La, "Đây là khảo nghiệm sinh tử cho
các ngươi, sống hay chết, đều do các ngươi tự lựa chọn!"
Thần, Lộ liếc nhau, không chút kinh ngạc vì Dạ Khê máu lạnh.
Lục Lâm, Lục La thu liễm tâm tình, gật đầu nhìn Dạ Khê.
Vù vù vù - vù vù vù
Quay đầu nhìn lại, hàng loạt dây leo bò đến hướng Dạ Khê đứng, tốc độ cực nhanh, giống như có mắt mọc trên người.
"Cẩn thận!" Vũ đứng bên cạnh Dạ Khê, cảnh giác nhìn đám dây leo, dùng tinh
thần lực nói với Dạ Khê, "Tiểu thư, bọn chúng là hướng về phía tiểu thư
tới!"
Dạ khê cúi đầu, cây bên chân đã bắt đầu leo lên người nàng. Viêm đưa tay xé toạt thân cây, ôm Dạ khê trong lòng, cây bị chặt đứt
ngang, chỗ vết cắt lập tức chảy ra dòng chất lỏng màu xanh.
Viêm sâu kín nhìn Dạ Khê, xoay người nhìn bên cạnh, "Tìm cửa vào đi!" Viêm mệnh lệnh cho Thần cùng Lộ, "Đang ở gần đây!"
"Được, rất được! Hóa ra, ta chính là tảng đá dò đường cho các ngươi!"Dạ Khê
cười lạnh nhìn Viêm, một tay nắm lấy vạt áo trước ngực Viêm, "Nam nhân,
nhớ cho kỹ, nếu ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ chạy thoát!" Dạ khê tới
gần tai Viêm, âm lãnh nói.
"Ngươi yên tâm!" Viêm ôm Dạ Khê đi về phía trước.
Lục Lâm, Lục La cùng nhau chống lại đám dây leo, bọn này tựa hồ rất thích
bò trên thân hai người mà đi. Mà với Vũ, hình như vô cùng e ngại.
"Đây là thứ quỷ quái gì, dài ra nhanh như vậy!" Lục La mắng, kiếm trong tay vẫn không ngừng.
"Công tử, tìm được rồi!" Thần đột ngột nói, "Ở chỗ này!"
"Cút ngay!" Đúng lúc này, một người không biết từ đâu ra xông tới, quần áo người nọ tả tơi, cầm trong tay một cái rìu, đe dọa buộc Thần và Lộ
phải rời khỏi.
Lộ cùng Thần căn bản không quan tâm tới, chỉ nhìn
bia mộ vô danh trước mắt. Đối phương thấy hai người không để ý tới uy
hiếp của mình, liền tức giận vung rìu chém qua. Nhưng lưỡi rìu còn chưa
kịp rơi xuống, nam tử bỗng kêu quỷ dị một tiếng, người đã ngã trên mặt
đất, một đám kiến Mộ bò đến nuốt trọn người nọ. Đàn kiến vậy mà chỉ đi
vòng qua mấy người Viêm, rồi lại tản ra.
Hai người Thần, Lộ hợp lực di chuyển bia mộ, âm thanh thạch bích xoay tròn truyền đến, trên ngôi mộ mở ra một cái động.
Lộ làm một cây đuốc đơn giản, tiến vào động, Lộ theo sát phía sau. Viêm buông Dạ Khê xuống, hai chân vừa chạm đất, cảm giác chóng mặt lại kéo
tới, Dạ Khê vội vã nắm chặt cánh tay Viêm.
"Ở đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì!" Dạ Khê mắng, nàng dĩ nhiên biết thổ địa không thích hợp
mình! Người đứng trước cửa động, luồng âm phong dày đặt ùa tới, Dạ Khê
không khỏi rùng mình, nàng và nơi này tuyệt đối xung khắc!
Vũ lại gần Dạ Khê, "Ở đây cực kì chống đối tiểu thư!" Vũ truyền âm, "Bên trong nhất định có chuyện!"
Vũ lo lắng nhìn Dạ Khê, "Tiểu thư, có nên quay trở lại?" Dù biết rằng lời mình nói là vô ích.
Dạ Khê cười cười nhìn Vũ, "Ta không muốn thiếu nợ hắn!" Nếu là giao dịch,
công bằng là tốt nhất! Dạ Khê nhìn Viêm bước vào động, cười đạm nhiên,
"Tóm lại phải thanh toán xong đã!" Dạ Khê quay đầu nhẹ giọng nói, sau đó theo sau đi vào.
Lục Lâm, Lục La chém đứt những dây leo xung
quanh, rồi theo Vũ chui vào động. Đám dây này, tại trước cửa động dừng
lại không đi tiếp, tựa hồ phía trước có gì đó khiến chúng sợ hãi.
Vừa bước vào, bên trong là hang động, Dạ Khê quan sát, không ngờ Miêu Sơn lại có cảnh tượng như vậy.
Đinh Đang ngoan ngoãn nằm trên vai Dạ Khê, tiểu Xích tựa vào Đinh Đang, hai
cái vật nhỏ hình như vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh mắt Đinh Đang trong
đêm đặc biệt sáng ngời.
Đi hết một đoạn đường lớn, càng vào sâu trong hang, đường càng hẹp hơn. Bên cạnh là một con
sông, dù có ánh lửa, vẫn chỉ có thể nhìn thấy trong vòng ba thước, trong động vô cùng u ám.
Dạ Khê cau mày, trợn mắt nhìn ba nam nhân
trước mặt, thật can đảm, nếu chưa chuẩn bị hoàn toàn, không thể có người dám bước vào nơi này!
Lục Lâm, Lục La theo sau, sống lưng lạnh
toát, hai người ép sát nhau, không dám phát ra một chút âm thanh, bước
chân thoăn thoắt, lo sợ mình sẽ bị bỏ lại.
Đi hơn nửa ngày, Thần bỗng mở miệng, "Không còn đường!"
Lúc này, Lục La đột nhiên kêu lên sợ hãi, ngay sau đó lại nghe được tiếng
chân giẫm xuống đất, xen lẫn âm thanh kì dị, "Là sâu!" Lục Lâm buồn bực
nói.
"A!" Lục La kêu to, chợt nghe được tiếng động rơi xuống nước.
Dạ Khê nhíu mày, cầm cây đuốc trong tay Lộ đưa cho Vũ, Vũ nhận lấy. Men
theo ánh sáng, nhìn thấy sắc mặt Lục La trắng bệch, một tay Lục Lâm nắm
chặt vạt áo phía sau Lục La, dưới chân hai người vụn đá không ngừng rơi
xuống nước.
"Cẩn thận chút đi!" Vũ nhíu mày cảnh cáo hai người.
"Có, có cái gì đó!" Thanh âm Lục La biến đổi, "Có cái gì đẩy ta!" Thân thể Lục La run khẽ.
Vũ nhăn mặt, soi cây đuốc đến gần hơn, phía sau Lục La chỉ có bức tường,
cái gì cũng không có. Vũ nhìn Lục Lâm, Lục Lâm lắc đầu, hắn không phát
hiện cái gì khác lạ.
"Ngươi quá khẩn trương!" Vũ nhìn Lục La, nói với Lục Lâm, "Coi chừng nàng!"
"Muốn qua sông?" Một thanh âm âm trầm khàn đục bỗng từ phương xa bay tới.
Chẳng biết từ lúc nào, trước mặt xuất hiện một lão quái đầu lái bè, ánh
sáng chỉ chiếu tới một cạnh bè trúc, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng
đối phương, "Các vị, muốn qua sông sao?" Lão đầu lại dò hỏi.
Nghe thanh âm của lão đầu, Dạ Khê hoảng sợ, thanh âm rất khó nghe, so với quỷ còn khó nghe gấp mấy lần! Dạ Khê cau mày.
Lộ bay người rơi xuống mặt bè trúc, cây đuốc trong tay chiếu sáng lão quái đầu. Bộ dáng kia, cực kỳ dọa người, nói là quỷ, một chút cũng không
sai, toàn thân đều là da bọc xương, xương gò má nhô cao, nếp nhăn uốn
lượn trên mặt, ánh mắt như ác quỷ nhìn chằm chằm phía trước, không hề có thần thái.
Viêm gật đầu, đoàn người lần lượt nhảy lên tấm bè,
mặt nước một màu đen kịt. Tới gần lão, vậy mà không tìm thấy hô hấp của
đối phương!
Dạ Khê nhìn chằm chằm lão đầu hồi lâu.
"Ngươi không nên đến! Ha ha!" Lão cầm sào trúc đẩy bè đi, bỗng quay đầu nhìn Dạ Khê cười quỷ dị.
Vũ nghĩ ra cái gì, chỉ mũi kiếm vào lão đầu, "Thì ra là ngươi! Tên phản đồ kia!" Nói rồi cầm kiếm đâm về phía lão đầu, nhưng giữa đường lại bị Lộ
dùng kiếm ngăn cản.
Lão đầu không hề sợ hãi, dường như biết trước mình sẽ không chết, cười châm chọc với Vũ, "Ha ha, Vũ, đã lâu không
gặp!" Quay đầu, ánh mắt lành lạnh nhìn Dạ Khê, "Chậc chậc chậc, đáng
tiếc!"
***
"Đến rồi." Lão đầu đột nhiên dừng đẩy bè, sắc
mặt lãnh khốc nhìn những người phía sau, ánh mắt dừng lại chốc lát trên
người Dạ Khê cùng Viêm, một trận âm phong thổi qua, cây đuốc trong nháy
mắt tắt ngúm. Đợi tới lúc thắp lại ngọn đuốc, lão đầu đã biến mất không
thấy bóng dáng.
Sắc mặt Vũ âm lãnh dị thường, mắt hung hăng trừng Lộ, "Vừa rồi nên giết hắn!"
"Hắn là ai?" Dạ Khê nhìn Vũ.
"Kẻ phản bội của Lang Hoàn sơn trang!" Vũ lạnh lùng nói.
"Ha ha! Ha ha! Kẻ phản bội? Vũ, đừng nói khó nghe như vậy! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Có điều, ngươi tự nhận trung thành, không nghĩ tới
mười năm sau, ngươi cũng mang tiểu chủ tử nhà ngươi đi tìm cái chết? Chớ nên tự nhận mình thanh cao!"
Tiếng vọng của thanh âm vang lên khắp sơn động.
Sắc mặt Vũ tái xanh, "Ngươi muốn chết!" Kiếm vào trong nước, trong nháy mắt bọt nước sục sôi, đáy nước như lợi kiếm bay vụt ra tứ phía.
"Trong nước có cái gì đó!" Lục Lâm la lớn.
Lộ di chuyển bè, đưa sát vào bờ, "Lên bờ trước đã!"
Dạ Khê đứng trên mặt bè, nhận thấy mặt nước bình tĩnh bắt đầu dao động,
nước hồ tựa hồ bị cái gì thổi qua. Dạ Khê híp mắt, muốn nhìn rõ ràng,
"Các ngươi lên trước!" Dạ Khê quay sang nói với Lục Lâm, Lục La cùng Vũ. Nàng hình như nghe thấy mùi vị quen thuộc!
Dạ Khê nhận lấy gậy
trúc trong tay Lộ, đột nhiên đâm lên mặt nước tối đen, đồng thời nhanh
chóng cất bước lên bờ. Tiếp theo sau đó, một tiếng động vang lên từ mặt
nước.
Nương theo ánh sáng cây đuốc, liền thấy vật thể kia dần dần xuất hiện.
"Đi ra!" Thần liếc mắt nhìn về một hướng, lạnh giọng, "Cút ra đây!" Thần
đâm kiếm vào một lỗ nhỏ, tiếng kêu sợ hãi truyền ra, có một người từ
trong động bước ra.
Máu trên người người kia đã khô cạn, đầu tóc
lộn xộn, hai mắt hoảng sợ nhìn đoàn người Dạ Khê, rồi quay đầu nhìn thứ
đang trồi lên mặt nước, tiếng kêu kinh hoàng như gặp quỷ, vừa muốn xoay
người trốn đi, nhưng trượt chân một cái, ngã vào trong nước.
Không hề dãy dụa, lập tức mất mạng! Mà thi thể cũng không theo hướng nước chảy trôi đi, trái lại dạt vào bên bờ.
"Trong nước, trong nước!" Lục La chỉ vào mặt nước, kêu to.
Ngay lúc đó, liền thấy có đám sâu màu trắng bắt đầu tụ tập trên thi thể, bọn sâu này bỗng hiện ra từ bốn phương tám hướng, như một con sóng lớn đến
càn quét mọi thứ.
Dạ Khê nhìn kỹ, híp mắt, suýt nữa muốn nôn ra, - Thì ra là giòi! Đều lớn bằng ngón tay cái! Thật ghê tởm! Chúng nó ngọ
ngoạy trong nước, rồi nhanh chóng chui vào thi thể.
"Mau ra khỏi đây!" Viêm ra lệnh, đoàn người lập tức cẩn thận đi về phía trước.
"Ọe!" Lục La không nhịn được nôn ra, cả người run rẩy, nắm tay áo Lục Lâm,
"Là thứ gì vậy!" Vẻ mặt Lục La cầu xin, "Đây rốt cuộc là nơi nào!"
"Nơi này là mộ huyệt!" Vũ trả lời, "Huyệt nhân tạo!" Vặn hai hàng lông mày,
"Hắn thích nhất ở những nơi như thế này, giả thần giả quỷ!" Vũ nghiến
răng ken két.
"Có thể tự do ra vào Miêu sơn, đều là người thủ mộ!" Thần nhìn thoáng qua Vũ.
"Hừ!" Vũ khinh thường hừ một tiếng.
Rắc!
Dạ Khê đột nhiên nghe thấy dưới chân khác thường, bởi vì nàng cảm giác
mình vừa đạp phải cái gì, cúi đầu nhìn xuống, toàn thân rét run. Một nửa thân mình giòi đang ngọ ngoạy dưới đất, gương mặt Dạ Khê cứng đờ, trừng mắt nhìn Viêm trước mặt, "Nam nhân, ta nếu mất một sợi tóc, ngươi theo
ta mà chôn cùng đi!" Giẫm giày trên mặt đất, lướt qua nửa đoạn giòi,
đuổi theo Viêm.
Viêm vểnh khóe môi, thâm sâu nhìn thoáng qua Dạ Khê, không trả lời.
"Giòi! Thật buồn nôn!" Lục La la toáng lên, kéo Lục Lâm chạy đến bên cạnh Dạ
Khê, "Trên mặt đất đều là giòi!" Không chỉ như vậy, đám giòi lớn chừng
ngón cái này còn vừa bò vừa giao hợp trên đường đi.
"A, cút ngay, bọn sâu ghê tởm, cút ngay!"
"Có ai không, cứu mạng a!"
"Đừng tới đây, ta giết ngươi!"
Bất ngờ, phía trước truyền tới tiếng người, thanh âm tràn đầy sợ hãi,
"Người đâu cứu mạng! Cứu mạng!" Dường như nhìn thấy ánh sáng đuốc, những người kia như bắt được cọng cỏ cứu mạng, bắt đầu chạy trốn qua hướng
bên này.
Đồng thời, đám giòi trắng dần dần tụ tập xung quanh bọn họ.
Dạ khê nhìn vật thể nhúc nhích gớm ghiếc kia, dạ dày lại cuồn cuộn, thứ
màu trắng này, thật sự rất ghê tởm! Hai tay Dạ Khê ôm cổ Viêm, nhoáng
cái đã nhảy lên lưng Viêm, hai chân kẹp lấy hông hắn.
Thần, Lộ
kinh ngạc nhìn động tác của Dạ Khê, lại nhìn công tử không hề phản
kháng, ngược lại còn thuận tay cõng Dạ Khê trên lưng, bọn họ không còn
gì để nói!
Vũ đứng tại chỗ, không ngừng đưa kiếm huơ trên mặt đất, Lục Lâm, Lục La cũng cùng chiến đấu.
"Nếu không nghĩ biện pháp, chúng ta sẽ bị thứ này nuốt sống!" Vũ lạnh lùng
nói, nhưng lại không chút hoang mang, dù sao tiểu thư nhà nàng đã không
còn nguy hiểm!
Lộ híp mắt, cây đuốc trong tay bay vụt ra, vững vàng cắm vào vách đá đối diện, ánh lửa chiếu rọi con đường phía trước.