Đinh Đang ở trong lòng Dạ Khê khẽ động, sau đó híp mắt nhìn hai nữ nhân chật vật đứng trước quầy. Không ai khác, chính là hai người mới vừa rồi bị đuổi ra Hạ phủ Nhị phu nhân và Hạ Thược Quân. Tuy họ đều đội nón che khuất dung mạo, nhưng vẫn không qua khỏi ánh mắt người khác, Dạ Khê liếc mắt một cái liền nhận ra hai người này.
Hạ Thược Quân nhìn thấy Dạ Khê, ánh mắt ác độc nhìn Dạ Khê chòng chọc. Nếu ánh mắt có thể biến thành lợi kiếm, e là lúc này Dạ Khê đã bị bắn thành tổ ong, "Tiện nhân!" Hạ Thược Quân hất cánh tay âm thầm kéo mình lại của Nhị phu nhân, không quan tâm đến ánh mắt kì quái từ quần chúng xung quanh, lòng bàn tay nàng ta mọc ra mấy sợi rễ cây, không chút do dự quất tới hướng Dạ Khê đứng.
Dạ Khê không né tránh, nhanh tay bắt được một đầu rễ cây, kéo một vòng, híp mắt đầy khiêu khích.
Hạ Thược Quân kinh ngạc ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ rằng Dạ Khê lại vô cùng dễ dàng chặn lại công kích của mình, Hạ Thược Quân kéo trở về, cảm giác bị Dạ Khê tóm rất chặt, hơn nữa lại còn có đau đớn truyền đến rõ ràng. "Buông ra! Tiện nhân!" Hạ Thược Quân mắng, "Chẳng qua chỉ là một tiện nữ ăn nhờ ở đậu, ngươi cho ngươi là ai!"
Vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt Dạ Khê dần bao phủ một tầng hàn ý, dùng sức bóp chặt thứ trong tay, trực tiếp đâm xuyên vào. Theo ngón tay Dạ Khê, giọt máu từ từ rỉ ra, ngược lại Dạ Khê một chữ cũng không nói, chỉ từng bước đi xuống lầu, sau đó dừng trước mặt Hạ Thược Quân.
"Quân nhi, thôi đi, sau này vẫn còn cơ hội!" Nhị phu nhân thấy ánh mắt người chung quanh đều tập trung ở đây, có chút sợ hãi nói, định để Hạ Thược Quân nhịn thêm một thời gian.
Nhưng đã trải qua nhiều biến cố như vậy, theo tính tình Hạ Thược Quân, nàng ta có thể nhẫn nại đến bây giờ đã không tệ, nhìn thấy kẻ thù ngay trước mắt, nhẫn nại của nàng ta đã tới cực hạn, "Nhịn? Nếu không vì tiện nhân này, chúng ta làm sao mà biến thành bộ dáng như hôm nay? Nếu không có con súc sinh trong ngực nó, chúng ta sẽ thê thảm như thế này sao? Nhịn? Hừ! " Hạ Thược Quân cười lạnh, con ngươi ác độc nhìn thẳng vào Đinh Đang trong ngực Dạ Khê, rồi nhìn sườn mặt Dạ Khê hai gò má trắng nõn, trong mắt hiện lên nụ cười âm lãnh.
"A, ta nhớ ra rồi, thanh âm này thật quen thuộc, là của Nhị tiểu thư Hạ gia!" Đột nhiên không biết từ một người nào đó khởi xướng, đại sảnh vắng vẻ trong nháy mắt bùng nổ, ánh mắt mọi người đều tập trung vào vật dùng để che chắn trên mặt Hạ Thược Quân.
Đinh Đang liếm liếm đầu lưỡi, đứng trên cánh tay Dạ Khê, rồi kêu meo một tiếng, móng vuốt sắc bén bổ về rể cây trong tay Dạ Khê, trực tiếp chặt đứt, đồng thời nhảy lên, chân trước loạt xoạt vài cái, rể cây từng đoạn từng đoạn cắt rời.
Hạ Thược Quân thống khổ kêu la, Dạ Khê vươn tay, kéo lấy mũ che mặt xuống, dùng sức xé ra. Gương mặt đầy lỗ thủng dọa người của Hạ Thược Quân lộ ra trước mắt, mọi người nhìn lên, đều sợ đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức lấy tay che đi miệng và hai mắt mình.
Hạ Thược Quân quát to một tiếng, bất chấp bàn tay đang chảy máu, giơ tay lên che khuất mặt mình, nhìn ánh mắt người xung quanh lộ ra sợ hãi cùng châm chọc, càng thêm kích động thảng thốt.
"Quân nhi, Quân nhi!" Nhị phu nhân nhìn Hạ Thược Quân như vậy, vội vàng chạy qua ôm lấy Hạ Thược Quân đang sắp mất khống chế, "Quân nhi, chúng ta đi, chúng ta đi nào!" Nhị phu nhân đỡ Hạ Thược Quân ra ngoài, muốn thoát khỏi nơi đáng sợ này.
"Đã biến thành bộ dạng thế này sao! Nghĩ không ra, một người từng xinh đẹp như vậy, đời còn lại coi như bị hủy!" Có người cảm khái nói.
"Phi! Đáng đời!" Một nam nhân đột nhiên mắng to, "Đồ đàn bà thối! Tự cho bản thân là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, ngày trước ánh mắt luôn cao hơn đỉnh, coi thường chúng ta, bây giờ thì tốt rồi, ha ha, rốt cuộc cũng trở thành lũ chuột chạy qua đường! Hừ!" Giọng điệu chế nhạo coi thường đến cực điểm.
Thanh âm vừa dứt, người người liền gật đầu hùa theo, "Đây là báo ứng! Thì ra là tu hú chiếm tổ phượng hoàng! Còn không khôi phục nguyên trạng?"
"Nguyên trạng? A phi! Đoán chừng đem bán vào kĩ viện cũng không người nào muốn!"
"Cho các huynh đệ không thể thành tinh giải buồn cũng tốt!"
"Sặc, đầu óc ngươi chỉ chứa những thứ này thôi sao!"
Đinh Đang đứng trên vai Dạ Khê, lười biếng cuộn mình, đầu tựa lên cổ Dạ Khê, không để ý tới người xung quanh. Dạ Khê cũng lười nghe những lời thô tục thoát từ miệng mấy người này, đi thẳng ra khách điếm.
"Nữ nhân vừa rồi là ai?" Sau khi Dạ Khê rời khỏi, một người hồi lâu không mở miệng hỏi, "Chưa bao giờ gặp qua, hơn nữa, hình như không phải người trong thành Thương Nguyệt chúng ta."
"Không biết!" Một người khác uống ngụm rượu, "Có thể là vừa hóa thành yêu, không nhận ra cũng bình thường, thế nào, ngươi xem trọng?"
"Buồn cười! Còn chưa tới gần đã cảm nhận được lãnh khí phát ra nồng đậm, không biết bản thể là cái gì, rất khó đối phó! Lão tử mới không ngu ngốc đi chịu chết! Muốn đi thì tự ngươi đi đi!"
***
Dạ Khê dạo chơi trên phố, đi bộ không mục đích, thỉnh thoảng dừng lại ven đường nhìn các vật phẩm trang sức, nàng tới một cửa hàng lớn, liếc mắt liền nhìn thấy một viên ngọc phỉ thúy màu tím. Dạ Khê đi tới, yêu thích không muốn buông tay cầm lên, nhưng vừa chạm vào, đáy mắt Dạ Khê lập tức tối sầm, cảm giác không đúng, lòng nặng nề thở dài một hơi.
Ngay lúc Dạ Khê vừa xoay người, đột nhiên một thiếu niên 15, 16 tuổi đụng vào Dạ Khê, sau đó lảo đảo ngã trên mặt đất. Dạ Khê cúi đầu nhìn, lại đối diện cùng một đôi con ngươi trong trạng thái đầy phòng bị, đồng tử đen nhánh quật cường, hung hãn trừng mắt Dạ Khê. Nàng đang cảm thấy mạc danh kì diệu, bỗng có mấy thiếu niên từ phía sau chạy đến, bao vây thiếu niên trước mặt.
"Còn chạy! Ngươi còn chạy!" Một đứa to béo trong đám thiếu niên vừa đánh vừa mắng, "Cho ngươi chạy, có dám chạy nữa không!" Tận lực bồi tiếp quyền đấm cước đá.
Thiếu niên cuộn tròn thân thể, ôm chặt vật gì đó trong ngực, không chút để tâm đến đau đớn trên người, mặc cho đối phương đánh đập thế nào với mình.
Dạ Khê nhíu mày, cảm thấy thú vị, đứng một bên nhìn.
"Khách sáo cái gì, chỉ là một bán yêu không có tiền đồ! Giết cũng không đáng tiếc! Lãng phí nhiều thời gian của chúng ta như vậy!" Có người tức giận nói.
"A, từ nãy giờ tiểu tử này cứ giấu thứ gì đó trong lòng, không phải vàng bạc châu báu gì chứ?" Bỗng nhiên, có người hiếu kì nói.
Mấy nam hài liếc nhau, đạt được thỏa thuận, sau đó kéo thiếu niên đang ngã trên mặt đất dậy, một người cố gắng giật lấy vật trong lòng thiếu niên. Thế nhưng, thiếu niên vẫn cố chấp không buông tay, sức mạnh toàn thân như tụ tập về cánh tay, mặc cho đối phương làm gì, đều không buông ra.
Nhìn gương mặt thiếu niên đỏ bừng, mu bàn tay nổi gân xanh, Dạ Khê biết thiếu niên đã tới cực hạn, "Có thể thành công hay không?" Dạ Khê vỗ đầu Đinh Đang, hạ giọng hỏi.
Đinh Đang mở mắt, đảo mắt qua, sau đó nhắm lại, con ngươi mông lung mơ hồ, "Ngươi đã có đáp án rồi không phải sao!" Đinh Đang bất mãn Dạ Khê quấy nhiễu mộng đẹp của nó.
"Cút ngay!" Thiếu niên bỗng nhiên bạo phát rống lên, quanh thân phóng ra luồng sức mạnh đáng sợ, các nam hài xung quanh đều bị đánh bay ra ngoài, người đi ngang qua cũng bị đẩy ngã, chỉ có Dạ Khê vững vàng đứng tại chỗ.
"Mẹ nó! Đồ bán yêu không ai cần, đồ không biết xấu hổ, bán yêu chết tiệt! Ngươi là một bán yêu! Hắn là một bán yêu đó!" Đám thiếu niên thẹn quá thành giận đứng dậy, chỉ vào mũi thiếu niên kia hô to. Đồng thời, những ánh mắt nhục nhã đều lần lượt tập trung trên người thiếu niên.
Thiếu niên run lên, ôm chặt vật trong lòng, mím môi, hung hăng nhìn chằm chằm nam hài chỉ vào mình, rồi quay đầu nhìn thấy nét mặt Dạ Khê bình tĩnh không gợn sóng, hắn ngẩn người, bởi vì thần sắc Dạ Khê không giống những người còn lại. Trên mặt Dạ Khê, thiếu niên không thấy được châm chọc, nhìn không thấy nhục nhã, không cảm giác được sự vũ nhục như người khác.
Dạ Khê nhìn đám người qua đường, chỉ cần hai chữ bán yêu, có thể khiến nơi này nhấc lên sóng to gió lớn, bài xích, xua đuổi, ánh mắt kì thị khiến người ta như bị dao nhọn găm vào lưng.
Thân thể thiếu niên run rẩy, cúi đầu xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng thiếu niên, Dạ Khê hơi thất vọng lắc đầu, xoay người hòa vào đám đông. Ngày hôm nay Dạ Khê mới được chứng kiến bán yêu bị kì thị đến mức nào, mà lòng nàng còn rõ ràng không chỉ có như vậy! Dạ Khê dừng chân, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, con đường kế tiếp, nên đi như thế nào đây? Cũng không thể hoang phí từng ngày như vậy, Dạ Khê thở dài, hướng ra vùng ngoại thành tiếp tục đi.
Ngoại thành, cây cối sinh trưởng đầy sức sống, thảm cỏ xanh mượt mà, gió mát trong lành, bông hoa nhẹ lắc lư, Dạ Khê chậm chạp bước từng bước.
"Cút ngay, cút cho ta!" Lúc này, Dạ Khê nghe được thanh âm giận dữ từ người nào đó.
Dạ Khê tìm được nơi phát ra thanh âm, đúng lúc gặp lại thiếu niên kia, chỉ có điều, trong ngực hắn đã không còn vật gì nữa, hắn quỳ trên mặt đất, sắc mặt cực kì phẫn nộ, đáy mắt bao phủ một tầng sát khí, ba nam hài đứng xung quanh sợ sệt lui ra sau.
"Là tự ngươi đánh rơi, không liên quan đến chúng ta!"
"Là ngươi không cẩn thận! Là do ngươi gây ra!"
"Không liên quan đến chúng ta!" Một nam hài trong đó lớn tiếng kêu lên, quay đầu muốn thoát đi.
Thiếu niên mím môi, hai tay nắm thành quyền, chậm rãi đứng dậy, sát khí đáng sợ phát ra, trên mặt bao phủ một tầng hàn ý, "Đều đáng chết!" Thiếu niên bỗng ngửa đầu cười lớn, rồi từ trên người hắn mọc ra ba bông hoa, nụ hoa bột nhiên há to miệng, từ đó phun ra một chuỗi dịch thể, không hề sai lệch bắn vào người ba nam hài.
Chỉ nghe chúng phát ra tiếng kêu sợ hãi, lớp da chạm phải dịch thể bắt đầu bị ăn mòn từ từ, cho đến lúc chạm đến trái tim mới ngừng lại. Thân thể nằm trên mặt đất run rẩy kịch liệt, trong chớp mắt đã trở thành ba người chết!
Ba bông hoa quay đầu hướng về phía Dạ Khê, tựa hồ muốn tấn công nàng, mà lúc này, hai mắt thiếu niên đang mê man chậm rãi trở về ý thức, nhìn thấy Dạ Khê, đáy mắt xẹt qua khác thường, ba bông hoa biến mất trong nháy mắt. Thân thể thiếu niên lảo đảo vài cái, rồi quỳ gối trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt có thể nhận ra, là do thể lực đã không thể chịu đựng được nữa.
Dạ Khê hứng thú đi tới, đến trước mặt thiếu niên.